chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đóng sập cửa xe, hắn vòng qua cửa phía bên kia, ngồi vào ghế lái, sắc mặt trầm xuống từ từ nghiêng người tiến sát vào cậu.

Cậu nuốt khan nước miếng lùi lại theo phản xạ, hắn đổ người về phía trước, cậu ngả người ra sau...

Đến khi sau lưng là cánh cửa xe với lớp kính lạnh buốt, cậu biết mình phải trả giá cho hành động dại dột - dám lơ hắn.

Hắn chống một tay lên cửa xe, áp sát cậu, trong giọng nói toát ra hàn khí lạnh thấu xương.

"Dám trốn sau khi thấy tôi?"

Cậu quay ngoắt người theo hướng còn lại, muốn thoát khỏi khối áp lực từ hắn, nhưng... Pặc! Cánh tay còn lại nhanh như cắt chống lên lớp kính cửa, cắt đứt lối thoát duy nhất.

"Giờ thì trốn thử cho tôi xem!"

Hắn nhếch môi cười tà ác, sau 1/10 giây, môi cậu bị ngấu nghiến. Là nụ hôn trừng phạt, thô bạo và đầy tính chiếm đoạt. Hắn giữ chặt, ép cậu dán vào lớp kính xe và hôn đến trời đất điên đảo...

Không biết bao lâu sau hắn buông ra, cậu trong trạng thái đã xụi lơ vì hoàn toàn mất dưỡng khí. Ánh mắt thoả mãn, hắn liếm nhẹ môi mình nuối tiếc.

"Lúc này dừng ở đây thôi! Lần sau tôi sẽ không lịch sự như thế này đâu!"

Cậu trợn to mắt mắng chửi sau khi đã lấy lại hơi thở - "Hỗn đản, dám đối xử với tôi thế lần nữa, coi chừng tôi đánh anh thành đầu heo. Mau về nhà,mau đi!" - nói rồi cậu dụi đầu vào ba lô như con cún nhỏ bị bắt nạt...

Tối, cơn gió đêm mơn man khẽ lùa qua ban công...

Bóng hình nhỏ nhắn trong bộ pijama xanh nhạt chấm bi và mái đầu đen mượt lỉa chỉa không theo trật tự dưới sự đùa nghịch của gió.

Tay mân mê ly sữa, cậu miên man suy nghĩ - "Sao càng ngày càng không thể chống cự lại nụ hôn của hắn? Chỉ cần hắn chạm vào là cả người vô lực... Aishh, mày bị bệnh rồi, Build" - cậu lắc lắc đầu than nhỏ.

"Bệnh gì?"

"Ối mẹ ơi! Bộ anh là âm hồn bất tán à? Làm tôi giật mình!" - cậu giẫy nảy người chỉ trỏ.

Hắn không thèm để ý lời cậu, chậm rãi dựa lưng vào lan can, hai chân nhẹ bắt chéo, khoanh tay đăm chiêu trong yên lặng.

---FLASH BACK---

" Tôi nghe đây? Có chuyện gì? Off đại công tử?"

"..."

"Party á? Muốn tôi dẫn thằng nhóc đến?"

"..."

"Aishh! Tên khốn Mew, cậu ta nhiều chuyện từ khi nào..."

"..."

"Cả Yin và War á? Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ."

"..."

"Cậu đang kích động gì đấy?"

"..."

"Không, không được sang đây. Tôi sẽ mang tên nhóc sang vào cuối tuần!"

---END FLASH BACK---

Hắn khẽ thở dài, giọng trầm ngân vang lạnh lẽo.

"Cuối tuần, cùng tôi đến một chỗ!"

"Sao tôi phải đi?" - cậu bĩu môi biểu tình phản đối.

Hắn cũng không muốn mang cậu đến, cậu sẽ rời đi sau khi kết thúc công việc, hắn không muốn cậu tham gia quá sâu vào những mối quan hệ riêng tư của hắn, những người bạn thân như ruột thịt...

Hơn nữa, từ sâu trong tâm khảm, nơi tiềm thức vọng lại mơ hồ cảm giác độc chiếm cậu... chính hắn cũng không nhận ra được ý muốn chiếm hữu cậu đang hình thành và dần dần lớn lên trong suy nghĩ...

Thấy hắn vẫn lặng im lơ đễnh, cậu nhíu mi quan sát. Khuôn mặt tuấn tú y nhiên mang ý cười, trông rất dịu dàng. Đôi mắt hắn trong suốt đầy mê hoặc...phiến môi mỏng không tự giác nhếch lên thành một đườg cung nhẹ.

Hắn đang nghĩ về ai?

Là người yêu sao?

Tim cậu hẫng mất một nhịp, giọng hơi lạc đi trong thoáng chốc.

"Được rồi, công việc thôi, đi thì đi. Anh không tập trung, không nói nữa, tôi đi ngủ trước!" - Nốc cạn sữa còn lại trong ly, cậu đi như trốn chạy vào phòng. Vùi đầu sâu trong gối, cố xua đi cảm giác nhức nhối trong tim cho đến khi thiếp đi.

Một lúc lâu sau hắn mới vào. Nhìn thân ảnh nhỏ bé với khuôn mặt trắng bầu bĩnh và đôi môi chu lại như đang giận dỗi trong giấc mơ, không nhịn được chỉ muốn cắn một ngụm...

Giấc ngủ đến dễ dàng và bình yên hơn khi có cậu bên cạnh, hương bạc hà thoang thoảng thơm. Không biết từ khi nào, hắn yêu mùi the mát của bạc hà đến vậy...

Những ngày sau đó, là hắn đưa đón cậu đi làm. Thật như địa ngục vậy, mỗi lần tan ca thấy thân ảnh quen thuộc bên kia đường, chút mừng rỡ mau chóng bị dập tắt bởi ánh mắt của phái nữ xung quanh.

Bước lên xe hắn mà sau lưng dựng cả tóc gáy, có khi mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cậu cũng bị chết chìm trong đó, hoặc nếu ánh mắt phóng lửa được chắc cậu thành đống tro luôn rồi.

Tầm mắt hắn đảo qua, thấy người bên cạnh không thoải mái.

"Ở bar ai bắt nạt cậu à?"

"Không, có Pí Mew ai dám bắt nạt tôi!"

"Là nhờ phúc của anh thôi, ít đẹp một tí không được à?" - cậu bĩu môi nhỏ giọng câu sau chỉ đủ mình nghe. Hắn nhàn nhạt cười.

"Mai là cuối tuần rồi đấy!"


Phải rồi, mai là chủ nhật. Ngày mai cậu lại phải diễn gì đây, vô sỉ hay đáng thương? Hi vọng sẽ không phải ăn tát nữa, haizz...

"Đang nghĩ gì? Mai không cần diễn, tôi chỉ mang cậu đi gặp một vài người bạn."

Chúa ơi, bộ hắn là con giun trong bụng cậu sao? Mà thôi kệ, hắn cũng có ý tốt khi nói ra, cậu cảm thấy bớt căng thẳng nhiều.

Một ngày mới bắt đầu với bản giao hưởng của nắng và gió...

Trời rất đẹp, cuộc gặp gỡ sẽ thế nào đây?

Áo thun trắng, áo khoác ngoài phối hợp cùng chiếc quần Jean hơi rách ở đầu gối và giày thể thao trắng. Cậu đút 2 tay vào túi quần, đá nhẹ vài viên sỏi dưới chân trong khi đợi hắn.

Không lâu sau, từ gara, chiếc BMW phóng vụt ra cổng. Cậu đứng hình khi nhìn thấy hắn. Áo 3 lỗ trắng, áo khoác ngoài không tay màu đen, quần. Hợp lửng đến gối và đôi adidas đen. Trông sành điệu và cực kì...đẹp...đẹp trai.

Hắn tháo ra kính mát, đôi mắt đen sẫm đầy mị lực chiếu vào cậu.

"Nhóc, lên xe."

Cậu không biết đằng sau lớp kính mát là ánh mắt si mê nhìn mình, hôm nay cậu rất đáng yêu, hắn thật chỉ muốn đem cậu nhốt vào phòng rồi khóa cửa lại...

Sau khoảng 20 phút, chiếc BMW dần tiến vào khoảng sân rộng với đài phun nước, hồ bơi và một vườn cây cảnh. Chỗ này đẹp không kém nhà hắn, biệt thự cũng nằm ở khu riêng biệt dành cho đại gia.

Cậu hồi hộp hơn khi nhìn thấy trong sân đã đậu sẵn ba chiếc ô tô, Ferrari đỏ hẳn là của Mew, thêm một chiếc Fork bạc và Lexus đen, toàn biển số xanh giống BMW của hắn.

"Có vẻ như bốn tên đó rất mong gặp cậu." - cánh môi mỏng nhếch lên, ánh mắt mang đầy ý cười. Hắn chống tay lên thành cửa xe và nhảy phốc ra ngoài. Khoác vai kéo cậu đi vào.

Tiến vào khách sảnh, suýt nữa cậu chết vì đứng tim, tự nhiên nhảy ra một gã đẹp trai manly tóc nâu hạt dẻ vồ về phía mình.

Nhưng ngay lập tức tay hắn luồn qua eo kéo cậu vào lòng, ánh mắt xếch lên nguy hiểm với gã bạn.

"Này Off, cậu đang phấn khích quá đấy! Giữ chừng mực chút đi"

"Pí Bible, mắt Pí Off sáng như đèn ô tô khi thấy "người" của anh kìa,haha" - giọng cười bông đùa của ai đó làm cậu quay ngoắt lại.

Phía sô pha, chàng trai với mái đầu đen cắt ngắn, chiếc áo thun không tay lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn. Dáng cậu ta rất đẹp, nhưng nụ cười híp mắt trông ngây ngô khờ khạo làm sao. Cậu ta đang khoác vai một tên nữa. Wow, rất đẹp, như tượng vậy, có vẻ là người mẫu. Chiếc sơ mi xám viền đen cởi bung vài cúc rất thu hút, nhưng tên này trầm tĩnh hơn, chỉ nhẹ cười thú vị gật đầu giơ tay như chào cậu.

Còn Pí Mew? Đang khoác vai lôi Pí Off về lại sô pha, hôm nay Mew công tử vận chiếc áo thun đen dài tay và quần kaki đỏ, trông đặc biệt sành điệu. Tất cả đều mang kèm phụ kiện như vòng cổ, vòng tay và khuyên tai. Ôi đây là buổi triễn lãm tài tử của đất Thái này sao...

Hắn khoác vai cậu, nhấn vào sô pha và ngồi phịch xuống sát bên.

"Yin, bằng tuổi cậu. Vệ sĩ của nó, War, nhỏ hơn cậu một tuổi." - giọng hắn bình bình giới thiệu.

"Sao chứ?" - cả hai đồng thanh thảng thốt. Như đoán trước được phản ứng của hai tên nhóc, bốn người bật cười! Off hớn hở.

"War của chúng ta rất đẹp trai mà. Yin, em nên làm em ấy cười nhiều một tí!"

"Phải rồi, War rất đáng yêu mà, keke" - Yin cười híp mắt thích thú nựng má tên nhóc của anh.

Bible cũng cười hiền lành vươn người xoa đầu an ủi. Mặt cậu chàng đỏ bừng bối rối xua tay.

"Các...các anh đang bắt nạt em, thôi ngay!"

Ah, cậu thấy thật lạc lõng giữa họ. Chỉ ngồi yên và cúi đầu, đột nhiên tất cả im lặng, cậu nhíu mi ngẩng đầu lên và... Aaaaa, gào trong im lặng, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc phóng đại trước mặt cậu, và vì cái ngước lên bất ngờ, môi cậu chạm vào môi hắn.

Tình trạng trước khi cậu hoá đá là hắn nghiêng người cúi đầu nhìn xem tại sao trông cậu không vui, tất cả ấn tượng im lặng vì cử chỉ quá ư dịu dàng thân mật của hắn mà nhân vật chính lại không hề hay biết, sau đó...là những gì đang xảy ra đây, cậu đơ như tượng.

Yin tròn mắt mím môi cười nháy mắt với War. Off há hốc mồm, mắt trướng đến cực đại níu áo Mew đang cười thú vị.

"..."

5 giây sau cậu đổ người về lưng tựa của sô pha, hắn nhìn cậu lơ đãng nhếch môi cười rồi ngồi thẳng lại như "chuyện bình thường ở huyện"

"Có vẻ như cậu không sao." - hắn ung dung phun ra một câu.

Sau trạng thái đóng băng, mặt cậu đỏ rần lên, nói năng lắp bắp.

"A,tôi, tôi, không, không sao...ha...ha...hơ"

"YAA~thật là đáng yêu! Bible, tên nhóc đáng yêu quá,ha ha!" - Off nhào sang ôm chầm lấy Build lắc lắc cười hỉ hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro