Hồi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đứng nhìn một nam tử vận y phục trắng đang ngồi trên cây. Người ấy rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài. Y toát ra sự cao quý khó ai có được. Đôi môi anh đào đang ngân nga tiếng hát:

" Vó ngựa phất tay áo đi xa dần

Lòng ai buồn vui lẫn lộn

Hỏi mùa xuân có từng thấy

Nỗi nhớ mùa thu tầng tầng chồng chất

Tựa như sự xuất hiện của chàng

Khiến đường phố bỗng nhiên ngừng lại

Chỉ còn chàng ở trước mắt ta

Sợ rằng chạm vai thôi liền trở thành vĩnh viễn..." (Trích bài Linh Lạc - Kim Thiên.)

Vừa hát, chân nam tử ấy vừa tinh nghịch đung đưa theo nhịp điệu.

Đang mãi tận hưởng giọng hát trong trẻo của nam tử ấy thì nam tử ấy ngừng hát. Hắn khẽ tiến lại gần, đứng dưới gốc cây nhìn y.

Còn Kim Kiến Thành thì há hốc mồm. Ôi thiên địa ơi! Trai đẹp kìa!

Thấy chàng trai đó ngước lên nhìn mình, cậu khẽ nở nụ cười quyến rũ rồi cất giọng chào hỏi:

- Hello! À không. Xin chào!

Hắn khẽ nhíu mày. Nam nhân này nhìn rất quen, nhưng hắn không thể nò nhớ là ai? Hay là a hoàn nào trong phủ? Nếu vậy, hắn phải nạp làm thị thiếp mới được.

- Ngươi xuống đây. - Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên. Kim Kiến Thành vui vẻ đang định trèo xuống thì...

- Á!

Cậu bước hụt chân, cả người lao xuống dưới. Cậu thầm than. Thôi xong. Hu hu thế là toi. Ngã xuống không chết cũng mất mặt trước soái ca.

Đang đau khổ thì Kim Kiến Thành cảm thấy mình ngã vào vòng tay ai đó.

Cậu khẽ mở một bên mắt. Đập vào mứt cậu là khuôn mặt đẹp như tạc ngọc của hắn. Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ nói:

- Ngươi... có thể thả ta xuống không?

Nghe thấy dịu dàng của cậu, hắn khẽ cười, rồi từ từ để cậu đứng xuống.

Kim Kiến Thành xoa xoa hai má đang đỏ bừng của mình, tươi cười hỏi:

- Soái ca. Ngươi tên gì?

Hắn sững người. Nam tử ấy không phải ngươi trong vương phủ hay sao mà không biết hắn là vương gia? Trong lòng hắn trỗi dậy cảm giác muốn tìm hiểu về thân thế của mỹ nhân trước mặt.

Hắn chắp tay sau lưng, thật thà đáp:

- Ta tên Bách Bác.

Kim Kiến Thành khẽ lẩm bẩm lại cái tên của soái ca. Bách Bác. Cậu nhíu mày, Bách Bác ư? Sao cậu thấy cái tên này rất quen, như là đã nghe ở đâu rồi.

Cậu ngước đôi mắt lên quan sát vị soái ca trước mặt nhìn hắn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Hắn khẽ rùng mình.

- Vương phi! Người đâu rồi? Vương phi! - Đang mãi ngắm trai đẹp thì nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Lệ vọng đến.

Kim Kiến Thành nuối tiếc, nói:

- Thôi. Ta có việc đi trước.

Cậu quay lưng bước được hai bước thì phía sau vọng lại tiếng trầm ấm của hắn:

- Công tử, ngươi tên gì?

Kim Kiến Thành quay đầu, vui vẻ trả lời:

- Kim Kiến Thành!

Nói rồi cậu chạy vụt đi. Để lại Bách Bác với vẻ mặt ngạc nhiên.

Y. ..y là... Kim Kiến Thành sao? Y là công tử lúc trước hay lẽo đẽo theo hắn ư? Là vị vương phi mà ngay từ đêm tân hôn... đã bị hắn vứt bỏ? Chưa một lần đến thăm? Là người con trai luôn tự nhốt mình trong Kim Uyển viện, rất ít khi ra ngoài? Mà đâu, là do hắn cấm túc y đó chứ? Người con trai không ngại dùng thủ đoạn để trở thành Bách vương phi của hắn, cướp mất chiếc ghế đó của Lưu Vân?

Nếu để y ra ngoài, chắc chắn sẽ hại Lưu Vân mất.

Ở bên này, Kim Kiến Thành suýt nữa ngã dập mặt. Cái bộ y phục của người cổ đại thật là lòa xòa vướng víu, khó đi lại. Đã không biết bao nhiêu lần cậu xém chút ngã.

Tiểu Lệ lo lắng hỏi:

- Vương phi, người vừa đi đâu vậy? Nô tì tìm người mãi mà không thấy. Nô tì lo quá.

Kim Kiến Thành quay đầu cười gian xảo:

- Đi gặp soái ca!

Nói xong cậu nhảy chân sáo về Kim Uyển viện, vứt lại Tiểu Lệ đáng thương. Đầu óc Tiểu Lệ quay vòng vòng với cái từ soái ca? Soái ca là gì? Ăn được không hả vương phi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro