Hồi 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái phó phu nhân nhìn bụng nhô cao của ái nữ, thở dài:

- Bây giờ bằng mọi cách con phải sinh ra con trai. Để phòng ngừa vạn nhất, mẫu thân sẽ trở về tìm mấy phu nhân lâm bồn cùng thời gian với con để nếu con sinh nữ nhi thì sẽ tráo đổi đứa bé thành nam nhi.

Lưu Vân cắn môi:

- Nhưng lão hoàng đế đang có ý định lập tiểu tử kia làm Thế tử, con mà sinh ra nam hài thì làm được gì?

Thái phó phu nhân khẽ cốc vào đầu ái nữ, trách mắng:

- Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc. Chỉ cần chúng ta truyền một chút tin thằng bé không phải con của vương gia ra ngoài. Huynh ta bỏ đi với nam nhân khác, mang thai sinh ra nam hài, vì tham vinh hoa phú quý nên trở về nói đó là con của vương gia. Con thử nghĩ xem, liệu hoàng thượng có còn ý định lập một đứa bé không rõ lai lịch không? Đến lúc đó con sinh ra nam hài thì ghế Thế tử không là của ngoại tôn ta sao? Rồi nhân cơ hội giết chết thằng bé đi. (đúng là con hư tại mẹ :>)

Lưu Vân nở nụ cười:

- Quả là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.

-----

Do Kim Uyển viện đã bị thiêu rụi nên Kim Kiến Thành ở lại Ỷ Lãnh các với Bách Bác luôn.

Cậu đang thêu một chiếc hà bao cho Bách Bác, sau hơn một năm sống tại thành Sơn Thủy được Lữ ma ma dạy bảo nên tay nghề đã rất khá.

Đang mải miết thêu thùa thì Tiểu Lê chạy vào bẩm báo:

- Vương phi. Tứ vương phi và trưởng công chúa đã đến.

Kim Kiến Thành đặt hà bao xuống, mỉm cười:

- Họ đến rồi sao? Giờ họ đang ở đâu?

Tiểu Lê cúi người:

- Hai vị đang đợi vương phi ở trong đình cạnh hồ sen ạ.

Kim Kiến Thành đứng lên, nhẹ bước ra cửa nhưng không quên dặn dò:

- Tiểu Lệ, em xuống phòng bếp kêu họ mang điểm tâm và trà đến nhé.

Tiểu Lệ vâng dạ còn Tiểu Lê đi theo cậu.

Ninh Tử Băng đã thành thân với Bách Lãnh Thần và sinh ra một tiểu quận chúa tên là Bách Ngọc Linh. Còn trưởng công chúa Bách Ý Niên đã được gả cho tướng quân Hoàng Phủ Kỳ, là bằng hữu của Bách Bác. Giờ công chúa đang mang thai 4 tháng. Công chúa dành trọn tình cảm cho vị tướng quân kia, vừa đợi được Tứ ca của mình thành thân liền đòi gả.

Ba mỹ nhân như hoa ngồi trong đình, nói cười rộn ràng làm bừng sáng cả ngôi đình. Bỗng Lưu Vân vác theo bụng bầu tiến tới khiến họ ngừng nói cười.

Lưu Vân xoa xoa cái bụng, cười nhìn bọn họ:

- Vương phi. Tứ vương phi và trưởng công chúa đều là người rộng lượng. Nay thiếp đang mang trong mình nam hài của vương gia, lại mấy ngày nữa là lâm bồn nên thân thể bất tiện. Mong ba vị lượng thứ, tiểu thiếp không hành lễ.

Bách Ý Niên cũng xoa xoa bụng mình, mỉm cười:

- Đa tạ Trắc phi nghĩ tốt cho bọn ta. Cơ mà Trắc phi nhầm rồi, bọn ta không rộng lượng như Trắc phi nghĩ đâu.

Ninh Tử Băng vuốt vuốt tóc:

- Sắp lâm bồn? Mang thai nam hài của biểu ca thì sao? Chẳng phải biểu tẩu ta đã có Thế tử rồi sao? Cần gì đứa con trong bụng ngươi?

Lưu Vân một trận rối loạn. Nàng ta chỉ định đến chọc tức bọn họ, nghĩ nếu theo danh nghĩa thì đứa con trong bụng nàng ta cũng có huyết thống với bọn họ. Ai ngờ...

Ý Niên lên tiếng phá tan suy nghĩ của Lưu Vân:

- Còn đứng đó trợn mắt nhìn bọn ta sao? Không mau quỳ xuống hành lễ?

Lưu Vân vẫn quật cường đứng đó, tức muốn chết.

Kim Kiến Thành liếc nhìn Lưu Vân. Ai bảo đang yên đang lành lao đến đây lượn lờ uốn éo làm gì? Cứ ở yên trong Vân Uyển viện dưỡng thai có phải tốt hơn không? Lại nghĩ đến vì nàng ta mà cậu mới phải bỏ đi. Rồi nếu nàng ta sinh ra con trai cũng nguy hiểm đến tiểu Vinh của cậu.

Kim Kiến Thành khẽ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng:

- Đen hay đỏ đã khác. Còn không quỳ xuống sao? Chẳng có một tí phép tắc nào cả. Nếu hôm nay bổn vương phi không nghiêm khắc sẽ không thể làm gương cho kẻ khác. Nên... phiền Trắc phi quỳ đó làm ví dụ cho mọi người nha.

Lưu Vân cắn chặt răng, miễn cưỡng quỳ xuống. Nàng ta cố gắng che giấu hận ý trong mắt. Nàng ta khẽ nhủ thầm, dù có chết nàng ta cũng phải làm cho ba bọn họ sống không bằng chết. (mày có biết trong một trong ba người này là con của vua không? Mày nghĩ mày giá họa cho con vua là được sống yên ổn à?)

Trưởng công chúa ăn hết miếng điểm tâm trên tay rồi đứng lên:

- Hai tẩu tẩu, chúng ta đến phòng tiểu Vinh đi. Muội thấy ở đây có thêm người nên cứ bị ô uế làm sao ấy. Không khí không được trong sạch cho lắm.

Kim Kiến Thành gật đầu, dẫn đầu đoàn người đi về phía Song Lạc các của tiểu Vinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro