Hồi 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kiến Thành mặc hồng y đỏ thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, bộ y phục này do Liễu quý phi tặng cậu hôm Trung thu. Trên tóc cài cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc bằng vàng. Toàn thân toát ra khí chất của mẫu nghi thiên hạ. Nhìn cậu ai cũng liên tưởng đến vị hoàng hậu tương lai của Vương Đại quốc.

Kim Kiến Thành đang cực kỳ cao hứng. Bách Bác và cậu đã nhiều lần muốn đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ nhưng đều không có lý do. Thảo nào bên ngoài cũng đàm tiếu. Để giữ thể diện, hai người đã phải nhịn.

Kim Kiến Thành ngồi uống trà, liếc nhìn Lưu Vân thong thả bước vào, đằng sau là Tố Hà đang thất thần, đôi mắt sưng đỏ, chắc là khóc vì biết chủ tử của mình sắp bị đuổi và vị ma ma đang bế Hạ Nguyệt. Bà ma ma này là người của Lưu gia, được phái sang vương phủ để chăm sóc cho đứa bé. Kim Kiến Thành khinh thường nhìn Lưu Vân, cho người bế con đến đây là để mong lấy được sự thương cảm của Bách Bác sao? Không có cửa đâu.

Kim Kiến Thành thầm khen Lưu Vân, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn cố tỏ ra cao quý, không để a hoàn lôi đến đây mà nhất quyết tự đi.

Lưu Vân khom người hành lễ. Kim Kiến Thành cười khiêu khích nàng ta. Đương nhiên nụ cười này sẽ chẳng ai nhìn thấy vì nó chỉ thoáng chốc khi Lưu Vân nhìn qua cậu. Đợi Lưu Vân hành lễ xong, một gia đinh tiến đến đánh vào đầu gối của nàng ta khiến nàng ta phải quỳ phịch xuống. Kim Kiến Thành đặt tách trà xuống, nhìn nàng ta, khoan dung để nàng ta nhận tội:

- Lưu Trắc phi, ngươi đã biết tội của mình?

Lưu Vân nhịn đau đớn truyền đến từ đầu gối, ngẩng cao đầu nhìn Kim Kiến Thành, ánh mắt lúng túng không hiểu gì:

- Thứ cho thiếp ngu dốt, không hiểu vương phi đang nói gì?

Kim Kiến Thành liền ồ lên một tiếng:

- Lưu Trắc phi không biết mình mắc vào tội gì sao? Vậy để bổn vương phi nói cho ngươi nghe nhé. Tội giết người đó. Giết chết gia đinh trong phủ còn không nhận sao?

Lưu Vân như chợt nhớ ra điều gì:

- À. Ý vương phi là tên gia đinh đêm qua xông vào phòng Tố Hà, định cưỡng bức nàng sao?

Tố Hà nhìn Lưu Vân đầy thất vọng, nàng nhắm mắt để che đi sự tuyệt vọng đong đầy trong mắt. Kim Kiến Thành nhìn thấy điều đó, nhíu mày suy nghĩ. Nàng ta tuyệt vọng vì Lưu Vân nói ra điều đó hay vì một lý do nào khác?

Kim Kiến Thành hừ nhẹ:

- Vì điều đó mà Lưu Trắc phi đánh chết người sao?

Lưu Vân mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Ai cũng biết Tố Hà là a hoàn tùy thân của thiếp theo từ Lưu gia đến. Hai bọn thiếp từ bé đã gắn bó nhau như tỷ muội tình thâm. Thiếp sao có thể để nàng ấy chịu ủy khuất?

Kim Kiến Thành suýt chút nữa nôn hết bữa sáng vừa ăn ra. Khá khen cho câu tỷ muội tình thâm. Nhưng cậu nào dễ buông tha cho nàng ta như vậy. Kiểu gì hôm nay cậu cũng phải đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ cho bằng được. Biết đâu ngày nào đó nàng ta lại ve vãn Bách Bác của cậu.

Cậu đập mạnh xuống bàn, lời nói không to không chậm:

- Chung quy lại vẫn là Lưu Trắc phi giết chết người ta. Đã giết người còn muốn biện minh sao? Hôm nay bổn vương phi không xử tội ngươi không được, phải làm gương cho kẻ khác, đòi lại công bằng cho các a hoàn gia đinh trong phủ.

Mày liễu của cậu nhíu chặt. Không phải vì tức giận mà là vì... đau. Lúc nãy cậu không khống chế được lực tay, đập xuống bàn hơi mạnh.

Bách Bác ngồi bên cạnh thấy vậy thì phì cười, nắm lấy bàn tay bị đau của cậu xoa nhẹ.

Ánh mắt của Lưu Vân nhìn bàn tay của hai người, trong lòng xuất hiện cảm giác buồn man mác. Trên tay hai người đều đeo chiếc nhẫn bằng bạc gắn minh châu giống nhau. Tình cảm của vương gia dành cho nàng ta bây giờ không bằng một hạt bụi. Lại chuyển mắt lên chiếc ghế chủ mẫu của Kim Kiến Thành đang ngồi. Trước đây vốn dĩ đó là chỗ nàng ta ngồi.

Bỗng một tờ giấy đáp đến trước mặt Lưu Vân, hai chữ hưu thiếp to lù lù đập vào mắt Lưu Vân đau nhói. Nàng ta kinh hoàng nhìn hắn:

- Vương... vương gia. Ngài hưu thiếp thì Hạ Nguyệt phải làm sao? Nó... nó không thể thiếu mẫu thân được.

Bách Bác vẫn tiếp tục xoa bóp bàn tay Kim Kiến Thành, cười lạnh:

- Vậy thì bế theo con bé đi cùng đi. Bổn vương không cần nó.

Lưu Vân cầm tờ giấy lên điên cuồng xé rách. Bách Bác nhếch mép:

- Ngươi cứ xé đi. Rồi bổn vương sẽ viết tờ khác cho ngươi. Trong vương phủ không hề thiếu mực và giấy. Ngươi cứ yên tâm, bổn vương sẽ không lưu lại một kẻ giết người như ngươi đâu.

Lưu Vân trợn mắt nhìn Kim Kiến Thành, ủy khuất thút thít khóc:

- Vương phi thì cũng khác gì? Độc chiếm vương gia. Ngày thiếp sinh Hạ Nguyệt. Vương phi giữ chân không cho vương gia tới nhìn con. Đã thế người còn nhất quyết không cho ngài sang Vân Uyển viện. Thế thì thôi đến hôm tròn tháng của Hạ Nguyệt người cũng không để vương gia đến. Đến cái tên cũng không cho vương gia ban cho con bé. Tại sao người lại quá đáng như vậy? Cứ nhất quyết phải dồn mẫu tử thiếp vào đường chết mới được sao? Mấy ngày nay Hạ Nguyệt không ăn uống được gì, thiếp đã thỉnh đại phu. Thì ra con bé bị hạ độc, nếu không phải vương phi hạ thì còn ai vào đây nữa?

Nàng ta thút thít nức nở. Rồi chẳng hiểu sao đứa bé lại khóc ré lên. Mẹ con bọn họ làm náo loạn cả cái sảnh chính.

Kim Kiến Thành tức giận. Tại sao câu chuyện đơn giản là vương gia không thèm để ý đến mẫu tử bọn họ mà vào miệng Lưu Vân lại thành ra cậu không cho Bách Bác đi? Cậu thật muốn lao xuống đè nàng ta ra xem rốt cuộc làm cách nào mà nàng ta nói khóc là khóc ngay được?

Nàng ta muốn vu khống như vậy để mượn miệng lưỡi của a hoàn trong vương phủ để truyền ra ngoài đây mà.

Lưu Vân lại nói tiếp:

- Đừng tưởng ta không biết Thế tử không phải con ruột của vương gia mà là của nam nhân khác.

Cả sảnh chính hít sâu một hơi rồi chìm vào im lặng. Chuyện kinh thiên độc địa gì thế này? Thế tử không phải nhi tử của vương gia sao?

Tức chết cậu mà. Kim Kiến Thành định đứng dậy cho nàng ta một bạt tay. Bách Bác định một chưởng đánh chết nàng ta luôn thì bịch một tiếng. Tố Hà nãy giờ tuyệt vọng đứng một góc liền quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro