AI CHO PHÉP MÀY ĐI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


VƯƠNG NHẤT BÁC

Tiêu Chiến ngồi đối diện thằng Đạt mà thằng Đạt lại ngồi cạnh tôi nên tính ra tôi ngồi khá gần, đủ để nghe cuộc nói chuyện của nó với đám bạn.

"Mày dọn chưa, cần tao đón không?" Tôi biết giọng đó là của thằng Dương , tôi lạ gì nó khi mấy lần nó bênh thằng Chiến mà muốn đánh nhau với tôi.

"Không, xong cả rồi, lát tao theo mày luôn, không cần về."

Tôi đang phân tích từng con chữ trong câu nói nó, ý chúng nó là thằng Chiến đang dọn cái gì đó đi, còn không về nhà? Tôi muốn hỏi nó ngay lập tức nhưng lại sợ mình không kiềm chế được mà gây ồn ào, liền lôi điện thoại ra nhắn Line cho nó.

[WYB: Mày đi đâu?]

Tôi thấy rõ ràng nó nhìn vào điện thoại rồi lại quay đi như chưa từng thấy tin nhắn của tôi, lần này thì tôi không thể kềm chế nổi, đứng dậy lôi nó ra khỏi phòng, cũng cảnh cáo tụi ở lại một câu.

"Đừng có đi theo."

Nó muốn giật tay ra khỏi tôi nhưng tôi không cho phép, càng siết chặt cổ tay nó kéo nó ra phía sau tòa nhà Khoa học.

"Mày cố lờ tao đấy à thằng chó?"

"Không có." Nó xoa xoa cổ tay đỏ lên vì tôi dùng tay siết quá mạnh.

"Mày đọc tin nhắn sao không trả lời?"

"Định lát nữa trả lời sau."

"Vậy thì trả lời ngay, đi đâu với tụi nó?"

Nó im lặng, tôi đã đi đến giới hạn kiên nhẫn của mình rồi, đưa tay siết chặt cằm nó làm mặt nó đối diện với tôi, nhưng nó vẫn ngoan cố mím môi không nói.

"NÓI!" Tôi gần như hét vào mặt nó, còn nó vẫn dùng đôi mắt vô cảm nhìn tôi, cuối cùng nó cũng mở miệng trả lời bằng giọng điệu đều đều của nó.

"Đến kí túc thằng Dương ở."

Đầu tôi quả thật là nóng đến muốn nổ đến nơi, càng siết chặt tay khiến nó cau mày muốn gạt tay tôi ra né đi, điều đó như châm ngòi lửa cho bao nhiêu bực tức sáng giờ của tôi.

"Ai cho phép mày đi? HẢ!"

"Tôi không cần anh cho phép, tôi muốn đi đâu là quyền của tôi."

"Tao không cho phép điều đó, thằng khốn. Đi về nhà."

Tôi lôi nó một mạch đến bãi đậu xe dùng cho nó cố vùng vẫy không muốn đi theo, tôi mặc kệ, tôi chỉ biết tôi như phát điên khi nghe nó muốn đến nhà bạn nó ở, tôi không cho phép.

"Aow, thằng chó." Nó cắn tay tôi để tôi thấy đau mà buông tay rồi nó chạy về phía tòa nhà, giờ này sinh viên đang học nên đoạn đường vắng tanh, chỉ mấy bước tôi đã bắt kịp nó rồi vác nó lên vai, ném thẳng vào xe rồi khởi động máy.

Tiêu Chiến thôi vùng vẫy, nó ngồi yên lặng nhìn tôi, vẫn là đôi mắt vô cảm đó, nó khiến tôi thấy ngột ngạt.

"Anh muốn làm gì?"

Tôi không nói, quan sát đường rồi chạy về hướng nhà mình. Nó vẫn nhìn tôi, đôi mắt đã hơi ươn ướt, nhưng nó không để nước mắt chảy ra.

"Anh nói tôi là kẻ giết người đúng không? Còn anh thì đang giết dần giết mòn tôi đó."

Lời nói của nó thành công khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, tôi thắng gấp bên đường, giận dữ nhìn nó rồi vung tay lên, tôi muốn đánh nó ngay lúc này nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung khi đụng phải đôi mắt đó, nó đang sợ, Chiến sợ hãi tôi. Tôi hạ tay đánh mạnh vào vô lăng.

"Bước xuống. Bước ngay xuống xe khi tao còn kiềm chế. Cút đi luôn đừng về nữa."

Tôi gần như hét đến mức khan giọng, cuống họng khô khốc đau rát.



***

TIÊU CHIẾN



Tôi loạng choạng mở cửa chạy xuống xe, anh ta gần như phát điên lên rồi, tôi chưa từng thấy anh đáng sợ như vậy. Tôi chạy trong cơn hoảng loạn, quay đầu nhìn vẫn thấy chiếc xe đậu bên lề liền chạy nhanh hơn như sợ anh sẽ đuổi kịp, đến khi khuất bóng tôi mới ngồi gục xuống bên lề đường thở hổn hển. Tôi cứ ngồi đó vừa thở gấp vừa trấn tỉnh bản thân, nước mắt bất chợt rơi xuống không báo trước, được một lúc điện thoại trong túi reo lên, tôi mới bắt máy.

"Sao thế mày, có gì không mà đi lâu vậy?" Giọng thằng Thành đầy lo lắng, thoáng có cả tiếng thằng Dương.

"Xong chưa mày, đến đón tao được không, tao đang ở cách trường hơi xa." Cũng không xa lắm nhưng mà tôi không còn sức mà đi bộ về.

"Ờ được, gửi định vị đi tao với thằng Soul tới liền, ngồi im đó nha mày."

Tôi cúp điện thoại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, bình tĩnh lại đã, tụi nó mà thấy tôi ở tình trạng này chắc sẽ không ngừng tra hỏi thôi. Khoảng 5 phút thôi là tụi nó đã đến, thằng Boat nhảy xuống xe đỡ tôi lên xe, thằng Dương nhìn tôi quay gương chiếu hậu, tôi không muốn tụi nó nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình liền nằm thẳng xuống ghế sau, quay mặt vào lưng ghế.

"Tao bị say nắng, mệt lắm đừng hỏi, chở tao về kí túc xá của mày đi."

Giờ phút này tôi không muốn nói gì cả, thần kinh tôi vẫn còn căng thẳng. Đến khi về KTX của thằng Dương , tôi vẫn không nói một lời, ôm chăn nằm ngủ. Những hình ảnh ban sáng quá đáng sợ, cứ như thể ngay lúc tôi nói câu đó, anh ta có thể bóp cổ tôi chết liền vậy. Tôi không ngăn mình khóc được, nước mắt thi nhau chảy ướt gối. Điều duy nhất tôi kiềm chế được là tiếng khóc, đến khi khóc mệt tôi liền chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều, Thành với Dương đang coi đá banh, thấy tôi dậy thì tụi nó đi lại.

"Mày ổn chưa đó?" Thành nhìn tôi lo lắng, thằng Dương cũng vậy, tôi biết nó sắp mở miệng chửi.

"Thằng chó đó làm gì mày, sao mày lại ngồi ngoài đường?"

"Không sao mà."

"Tiêu Chiến , có sao nha mày, khóc đến sưng mắt như thế còn không sao mẹ gì, tụi tao là bạn mày mà." Thằng Thành lấy khăn lạnh lau đôi mắt sưng húp của tôi, lúc này mắt tôi mới đỡ xót hơn một chút. Tôi nhắm mắt một lúc lâu, rồi mới kể chuyện của mình. Chịu đựng một mình quá lâu nên tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.



----------------------------------

#20230718

Mấy hôm tức quá trời luôn ý , chỉ vì cái bà quản lí chết tiệt của P'Bai mà tui tăng xông đến nỗi đêm không ngủ nổi. Thôi chị ạ,mong chị cút sớm đi chứ gây ảnh hưởng cho chồng em quá ( bộ muốn nổi tiếng quá đến phát khùng luôn rồi hả? )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro