ANH KẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIÊU CHIẾN

Tụi nó vẫn càu nhàu tiếp, tôi gật đầu phụ họa theo. Người anh kế mà tôi nói đến là Vương Nhất Bác, con trai của bố dượng quá cố của tôi, ông ấy mất cách đây 2 năm. Trước đó mối quan hệ của chúng tôi không quá căng thẳng, cũng có thể nói là vui vẻ, nhưng rồi nó dần xấu đi khi bố dượng mất, thậm chí chúng tôi còn không nói chuyện với nhau dù ở chung một nhà. Gần đây mọi thứ còn tệ hơn, chúng tôi đấu khẩu với nhau mọi lúc, nhưng rồi tôi cũng không muốn đôi co, cứ mặc kệ, anh ấy nói gì thì tôi cũng im lặng nghe.

"Tụi tao về đây, mày nghỉ ngơi đi, lúc nào xuất viện thì nhắn tụi tao."

Boat kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, tôi vẫy tay chào nó rồi chui lại vào chăn, hơi buồn ngủ dù tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy. Chưa được bao lâu thì lại có tiếng đẩy cửa, thằng Thành hay thằng Dương ?

"Quên gì à."

Tôi quay người nhìn ra cửa, người không muốn gặp nhất đang đứng sừng sững ngay cửa, thân hình to lớn của anh chắn hết cả ánh sáng bên ngoài hành lang hắc vào phòng khiến căn phòng u ám hơn. Tôi không mở miệng nói chuyện, chính xác là không biết nói gì, tôi đang đợi người đó mở miệng kiếm chuyện với mình. Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, người đó vẫn đứng im như tượng, phóng ánh mắt sắc như dao nhìn tôi, mà tôi thì không hề thích ánh mắt đó, kéo chăn trùm kín đầu quay lưng về phía đó.

"Chưa chết nhỉ?" Giọng trầm khàn của anh vang lên trong không gian tĩnh mịch làm nó lạnh đi vài phần.

"Ừ, chưa chết được." Nói gì nói rồi đi nhanh đi, tôi đang mệt lắm, không rảnh nói chuyện.

"Cứng giọng quá đấy thằng khốn." Anh không hề có ý định tha cho tôi, kéo ghế ngồi sát giường, nhưng không ngồi đối diện tôi. Tôi cũng không còn sức đâu mà quan tâm, muốn nói gì nói, tôi nhắm mắt ngủ, cũng quen rồi.

"Mày không nói được tiếng cảm ơn tử tế à, tao cứu mày một mạng mà thái độ mày như thế à thằng chó."

"Ồ, cảm ơn." Tôi hơi ngạc nhiên vì nghe thấy điều đó. "Tôi chết thì không phải anh vui hơn hả, cứu làm gì?"

"Thằng khốn , mày phải sống để trả giá, ai cho mày chết dễ dàng như thế?"

Anh xốc người tôi dậy, bàn tay cắm kim truyền nước đập vào thành giường khiến máu chảy ngược vào bình nước biển. Điều đó không quan trọng, người ngồi trước mặt tôi siết chặt vai tôi đau điếng, đôi mắt lạnh lẽo như khóa chặt tôi vào hồ nước sâu, tôi ngạt. Không vùng vẫy, không giằng co, tôi không đủ sức chống lại người này. Lại bắt đầu rồi.

"Nói đi, cứ chối cãi như trước về tội lỗi của mày đi, NÓI!" Anh hét vào mặt tôi, nếu là lúc trước có thể khóc nhè rồi, nhưng tôi dần quen thuộc trước cảnh này, tôi thấy bình thường. Không bực tức cũng như giận dữ, nếu anh nói thế thì cứ cho là thế đi.

"Là tôi làm, tôi làm được chưa, tất cả là lỗi của tôi, tôi đã nhận hết rồi, giờ thì buông ra và về nhà đi."

"Thằng khốn, trước khi tao giết mày thì cấm mày chết."Anh đấm mạnh vào gối của tôi, nắm đấm ngay sát mặt tôi, tôi vẫn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đầy giận dữ của anh không né tránh. Anh ngồi thẳng dậy, đứng lên đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa. Lúc này tôi mới dám bật khóc. Đau quá, không phải đau đớn từ cơ thể mà từ bên trong, không biết từ nơi nào nhưng đau quá, tôi không thể hô hấp được, cứ há to miệng hít lấy hít để không khí, nước mắt đua nhau chảy. Tôi không dám bật thành tiếng, chỉ nấc nghẹn từng tiếng nức nở, tôi làm gì sai để phải chịu sự hành hạ này chứ?

VƯƠNG NHẤT BÁC

Tôi phóng xe trên đường, chạy nhanh đến mức mũ bảo hiểm muốn bật ra, ít nhất lúc này tôi sẽ tập trung lái xe giữ mạng chứ không suy nghĩ lung tung. Tôi vừa từ phòng bệnh của thằng em kế khốn kiếp ra, nó vẫn giữ bộ dạng xa cách lạnh nhạt dù tôi là người kéo nó về từ tay thần chết. Thằng vô ơn. Nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi, học cùng trường đại học với tôi, nhưng chúng tôi chưa từng đụng mặt nhau trên trường dù học chung một tòa nhà. Điều đó cũng tốt, dù gì quan hệ giữa tôi với nó cùng không tốt đẹp gì. "Brrrr..Brrrr..." Tôi đậu xe vào lề nghe máy, là thằng Đạt .

"Chuyện gì?"
"Bực mình gì thế mày, đi uống không, đang ở 4AM nè."

"Không đi." Nghe giọng đủ biết nó bắt đầu say rồi, tôi đến làm tài xế cho nó à, mơ đi thằng quần. Tôi cúp mẹ điện thoại, tâm trạng cực kì tồi tệ.

Mẹ kế của tôi, dì Lý khi nghe tin đã bay ngay trong đêm đến, giờ dì đang ở tạm nhà tôi, và cũng là nhà nó. Ừ, dù ghét nhau nhưng tôi và nó vẫn ở chung một nhà, nếu không dì Lý sẽ đến ở chung ở nhà lớn, như thế càng rắc rối hơn vì chúng tôi không ngày nào là không gây chuyện cãi nhau, mà tôi thì không muốn dì lo lắng.

"Về rồi hả con."

Dì đang hầm canh cho nó, trên bàn soạn sẵn một túi đồ.

"Dạ, dì lại đến bệnh viện ạ?"

"Ừ, sáng mai dì phải bay sớm, có hợp đồng quan trọng không thể bỏ được nên đêm nay dì định đến ngủ ở bệnh viện luôn."

Má, thề là tôi đéo muốn chăm nó đâu, nhưng mà không thể để dì cực như thế được. Tôi nén cơn giận, cố nói bằng giọng bình thường nhất.

"Dì cứ nghỉ ở nhà đi, để con đến chăm Chiến, sáng mai dì bay sớm sẽ mệt."

"Không được đâu Bác , ngày mai con còn đi học, lên máy bay dì sẽ ngủ bù." Dì đóng nắp bình giữ nhiệt rồi chuẩn bị xách đồ đến bệnh viện, tôi đưa tay cướp lấy rồi nhanh chân xỏ giày.

"Dì nghỉ đi ạ, con đi đây."

Dù tôi có ghét nó đến cỡ nào cũng không thể mất dạy đến mức để dì ở lại bệnh viện cả đêm, dì đối với tôi rất tốt, tôi cũng không muốn làm dì buồn. Một lần nữa tôi lại đứng trước cửa phòng bệnh nó, hít thở thật sâu trước khi mở cửa vào. Bên trong chỉ còn đèn ngủ ánh vàng trên đầu giường, tôi đi đến đặt bình giữ nhiệt lên bàn rồi cả túi đồ của nó, xong xuôi thì về, không về nhà thì sẽ qua KTX thằng Đạt ở chứ không đời nào tôi muốn ở chung một căn phòng với nó.


-------------------------------

#20230706

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro