CÁI HÔN CUỐI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIÊU CHIẾN

Nửa đêm, anh đã ngủ say thì tôi liền nhẹ nhàng ngồi dậy. Tôi rời khỏi phòng, ra ngoài ban công hóng chút gió. Ban đêm gió khá lạnh, mong là nó sẽ dập tắt được chút hi vọng len lỏi trong tôi. Tôi trông chờ gì chứ, chuyện của tôi và anh vốn không thể. Một đêm thân mật chẳng là gì cả, không có tôi vẫn còn rất nhiều người khác. Anh cũng đâu có thích tôi, sao tôi cứ phải cố chấp như thế làm gì?

Tôi đã gọi cho Thành trong vô thức, tôi nghĩ tôi cần nó nói chuyện với mình một chút. Rồi chợt nghĩ, nửa đêm gần sáng rồi, ai mà rảnh rỗi ngồi nói chuyện cùng tôi chứ? Vậy mà thằng Thành nó bắt máy còn nhanh hơn tôi nghĩ.

[Chuyện gì đó Tiêu Chiến? Mày làm sao?] Nó đang lo lắm, nghe giọng gấp gáp vậy là hiểu rồi. Tôi đúng là không chịu suy nghĩ gì.

"Không sao...xin lỗi nha, đêm rồi còn gọi."

[Không sao là được rồi, đang không ổn hả?]

"Ừm...làm sao để ngưng yêu một người hả mày." Tôi thở dài, phải có cách nào đó để tôi thoát khỏi mớ hỗn loạn này chứ.

[Chuyện đó là bất khả thi, khi mày còn hỏi tao câu này thì mày vẫn chưa muốn hết yêu người đó.]

"Tao mệt quá, có cách nào để tim tao không đau nữa không?"

[Niềm đau luôn đến từ sự cố chấp, đôi khi mày nên học cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình.]

"Tao vẫn yêu anh ấy, nhưng tao không muốn yêu anh ấy nữa." 

Có tình cảm thì dễ, nhưng buông bỏ thì khó, huống chi tôi đã thích anh từ rất lâu rồi. Chỉ là tôi rất mệt, và cũng rất đau, tôi không muốn mình cứ đáng thương thế này. Sau này anh sẽ gặp ai đó rồi kết hôn, còn tôi thì sao, tôi cứ mãi mãi sống trong thứ tình yêu vô ích này sao?

[Tránh mặt anh ấy một thời gian đi, rồi hãy suy nghĩ sẽ làm gì.]

Phương án này là tốt nhất hiện giờ, tôi không thể chờ đợi được nữa, cứ coi như tôi chưa từng yêu anh. Nếu không dừng lại, tôi sẽ chết trong mớ tình yêu tuyệt vọng của mình.

"Đi đâu bây giờ?"

Tôi không thể về nhà mẹ được, anh cũng sẽ theo tôi về đó, rồi bọn tôi lại chẳng bao giờ thoát khỏi nhau được. Một vòng lặp luẩn quẩn không có lối thoát. Tôi luôn ở xung quanh anh, chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ rời xa anh bao giờ nên làm gì có phương án dự phòng.

[Đến nhà tao đi, ở Samet, đủ xa mà phải không?]

"Có thể đi sớm được không?"

Sợ rằng khi bình minh đến, anh thức dậy, tôi cũng chẳng còn đủ can đảm rời đi. Tôi trở lại giường, chui vào vòng tay anh, sau này chắc chẳng còn những cái ôm như thế nữa đâu. Từ lúc ngủ cùng anh, tôi đã không còn gặp ác mộng nữa...tôi không muốn chút nào. Không muốn đêm đến tôi lại chật vật với giấc ngủ, không muốn rời xa vòng tay ấm áp này, cũng không muốn ngừng yêu anh.

"Sao lại khóc?"

Có vẻ anh nghe thấy tiếng tôi thút thít nên tỉnh giấc, tôi vội vàng vùi đầu mình vào ngực anh, không muốn anh thấy tôi trong bộ dạng yếu đuối này. Một tay xoa đầu, tay còn lại thì ôm tôi.

"Tắt đèn đi."

"Sao vậy? Sợ tối mà?"

Bóng tối cũng không đáng sợ bằng đôi mắt lo lắng của anh nhìn tôi lúc này. Nó sẽ làm tôi rung động và thay đổi quyết định của mình lần nữa.

"Không sao."

"Không ổn thì bật lên ngay." 

Tách. Căn phòng liền chìm vào màn đêm, chẳng bao lâu sau anh cũng ngủ lại, còn tôi thì chăm chú ngắm anh trong bóng tối. Ánh trăng bên ngoài không đủ sáng để tôi nhìn rõ nhưng gương mặt anh đã in hằng trong đầu tôi từ lâu. Đôi mắt nghiêm nghị, sống mũi cao và đôi môi mềm, tất cả tôi đều ghi nhớ. Thời gian như trôi qua rất chậm, cũng dường như rất nhanh, tia nắng đầu tiên trong ngày xuất hiện cũng là lúc tôi nên biến mất rồi. Tôi sẽ đi trước khi anh thức.

"Chỉ xin thêm một cái hôn cuối thôi, tạm biệt."

Nhất Bác ngủ rất sâu, anh sẽ không thể biết đêm qua tôi hôn anh bao nhiêu cái, nhìn anh bao nhiêu lâu và khóc bao nhiêu lần. Tôi chạy trốn hiện thực vài ngày, có thể sẽ trở về lại ngôi nhà này, hoặc không, nhưng thứ sẽ phải biến mất đầu tiên chắc chắn là tình cảm của tôi, ít nhất thì tôi sẽ chôn nó lại như tôi đã từng làm.




===========================

#20230926

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro