TIÊU CHIẾN Ở ĐÂU?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VƯƠNG NHẤT BÁC

Tôi không biết khi nào thì nó về, nó cũng không nói rõ nên tôi cứ đợi như vậy thôi. Căn nhà trở nên lạnh lẽo khi nó không ở đây. Dù cho khi ở nhà Tiêu Chiến cũng không nói chuyện cùng tôi, nhưng ít ra sự hiện diện của nó làm không khí ấm lên một chút.

Brrrr. Sao mới sáng dì đã gọi cho tôi thế này?

[Nhất Bác , chuyện nhà cửa xong chưa con? Có cần dì đến phụ không?"

Nhà cửa thì làm sao, giúp việc vẫn đến làm việc, đâu có chuyện gì đâu.

"Không cần đâu dì, vẫn ổn cả."

[Dù ở riêng nhưng hai đứa cũng ở gần nhau chút nhé, có gì cũng tiện. Chỉ có mỗi hai anh em thôi đấy.]

"Ở riêng gì cơ ạ?"

[Tiểu Chiến gọi cho dì bảo nó sẽ chuyển ra ngoài sống cùng người yêu. Nó chưa nói với con sao?]

Nó biến mất gần một tuần sau đó lại đòi chuyển ra ngoài với người yêu? Nó đi tìm người yêu suốt một tuần qua đấy à? Hay chỉ là cái cớ để rời khỏi đây?

"Vẫn chưa..."

[Không phải là hai đứa cãi nhau đấy chứ? Thằng bé đó lại giận dỗi rồi đòi ra ngoài sống? Biết thế dì đã không đồng ý.]

"Không đâu dì, bọn con không cãi nhau. Có chút hiểu lầm nên con sẽ giải quyết với em ấy khi thằng bé về. Dì không cần lo lắng đâu."

Dì dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy. Tôi gọi liền cho nó nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được. Nó định trốn đến bao giờ đây, tôi đã định nói chuyện khi nó trở về, nhưng nó lại muốn rời bỏ tôi? Những chuyện giữa chúng tôi không là gì với nó sao?

Tôi nhốt mình trong những suy nghĩ của bản thân, tôi sẽ bỏ qua tất cả tự tôn của mình để giữ nó lại. Cái suy nghĩ lóe lên trong đầu là nếu nó thật sự có người yêu, thì tôi sẽ phải làm gì đây? 

Tiêu Chiến về nhà vào chiều muộn, nó vẫn coi tôi như không khí rồi trở về phòng. Nó không định nói với tôi rằng mình sẽ chuyển ra ngoài sao? Định cứ thế mà đi sao?

"Dì nói mày sẽ chuyển ra ngoài?"

Tôi hỏi, nhưng nó vẫn xếp đồ, cũng không quay lưng nhìn lại. Cứ như nó không còn lưu luyến gì nơi này nữa, nó sẽ rời khỏi đây và bỏ tôi lại. Không có câu trả lời cho tôi vì Tiêu Chiến quyết định sẽ im lặng đến cùng.

"Tại sao?"

Tôi tiếp tục hỏi, tôi sẽ hỏi cho đến khi nó trả lời. Giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng chịu trả lời tôi, nhưng khẩu khí lại xa lạ. Chỉ mới một tuần thôi mà khoảng cách giữa hai đứa như kéo dài ra hàng vạn dặm. Nó cuối cùng là có suy nghĩ gì? Tại sao lại muốn ra ngoài?

"Không ổn khi mà ghét nhau đến mức không muốn nhìn mặt lại ở chung với nhau. Mẹ cũng đã đồng ý rồi."

"Mối quan hệ giữa chúng ta đâu đơn giản như thế?"

"Vương Nhất Bác , vậy nó là gì? Mối quan hệ của chúng ta là gì hả?"

Tôi không thể trả lời nó lúc này, vì người có quyền quyết định gọi tên mối quan hệ này là nó. Từ đầu tôi là người đã cưỡng ép nó, tôi có quyền gì mà lên tiếng.

"..."

"Là khi anh nổi hứng thì tôi đáp ứng và ngược lại à?" 

Không, tôi chưa từng nghĩ như thế, nhưng không để tôi trả lời, nó đã tiếp tục.

"Làm ơn đi Vương Nhất Bác , nếu anh muốn như thế thì được thôi. Cho đến khi một trong hai có người yêu tôi sẽ chấp nhận làm chuyện đó, nhưng hãy để tôi đi."

Trong mắt nó, tôi là loại người như vậy sao? Là người tùy hứng muốn làm gì thì làm. Chỉ nghĩ đến chuyện đó? Tình cảm của tôi thì sao? Nó không cảm nhận được chút gì ư?

"Tôi không có ý đó."

"Vậy là ý gì?Vương Nhất Bác, tội lỗi mà anh gán lên đầu tôi, tôi cũng đã nhận rồi, dày vò nhau bao lâu chưa đủ sao ? Anh muốn tôi phải làm gì nữa?"

Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về nó, chuyện quá khứ tôi cũng không muốn nhắc đến nữa, cứ để như vậy sẽ tốt hơn. Tôi nghĩ bố sẽ hiểu cho tôi mà thôi.

"Tôi muốn xin lỗi và bỏ qua chuyện quá khứ đi."

"Anh muốn gì nữa đây?"

Tôi không muốn buông tay nó ra, đơn giản vậy thôi. Thứ tình cảm mà tôi luôn chối bỏ nó vẫn nằm trong tim. Mỗi khi nhìn nó, trái tim tôi lại nhói đau. Giữ những cảm xúc đó trong lòng, chẳng mấy dễ chịu. Dày vò nhau bao lâu thì cũng nên dừng lại thôi. Quá khứ đã qua không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có. Tôi không muốn hối hận về quyết định của mình.

"Em thích tôi và tôi cũng..."

"Ai nói? Vương Nhất Bác , ai nói tôi thích anh? Anh nghĩ đã qua từng ấy năm rồi tôi vẫn còn thích anh sao?"

"Ý mày là mày đã thích người khác?"

Vậy là nó thật sự đã có người yêu? Tôi có thể đoán ra rồi, Dương . Cái thằng luôn muốn lao vào đấm nhau với tôi. Cái ý tưởng chết tiệt rời khỏi đây chắc cũng là từ thằng khốn đó.

"Tôi không có quyền đó hả Vương Nhất Bác? Tôi phải thích anh cả đời sao?"

Tôi chẳng thể kiểm soát nổi mình, bất cứ thứ gì trước mắt tôi đều muốn đập vỡ. Nhưng sao lòng tôi không thoải mái hơn được chút nào vậy? Nếu đã như thế, tôi sẽ là người đi, căn nhà này là của dì mua cho nó. Tôi sẽ đi là được. Đi để chấm dứt cái mớ hỗn độn này. Cũng là từ tôi mà ra cả.

"Mày không cần đi đâu hết, tao sẽ đi."

RẦM!

Tôi thích lái xe nhanh, vì khi đó tôi sẽ tập trung mà giữ mạng mình để khỏi phải suy nghĩ linh tinh. Bây giờ cũng thế, vặn ga mà không suy nghĩ, gió tạt thẳng bên tai đến mức ù ù, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng câu cuối mà nó nói. Sao nói đã yêu người khác, mà vẫn nói câu đó làm gì? "Tôi phải thích anh cả đời sao?" nghĩa là bây giờ nó vẫn chưa hết thích tôi. Vậy sao lại chọn cách ra đi. Sao không ở lại nghe tôi nói? Nếu đã muốn đi rồi, sao lại đau đớn đến vậy? Hay nó muốn tôi phải ân hận đến cuối đời vì đã làm nó khổ sở.

Ầm! 

Quái gì vậy? Trời đất sao lại tối sầm thế này? Tôi nhúc nhích cơ thể rã rời, nhấc tay còn không nổi. Chuyện quái gì đây? A , tôi hình như ngã xe rồi thì phải. Đầu đau đến thế này, máu không biết chảy từ đâu mà nhòe hết cả mắt. Đau quá đi mất, nhưng tim tôi vẫn đau hơn. Nếu có phải chết, tôi cũng không có gì nuối tiếc, tôi chỉ muốn nghe giọng nó một lần nữa thôi. Nhưng điện thoại đổ vài hồi chuông rồi tắt máy. Nó thậm chí còn không muốn nhận điện thoại, vậy là giữa chúng tôi thật sự không còn gì nữa...Em sẽ gạt tôi ra khỏi cuộc sống của em một cách dứt khoát như vậy sao?

---------------------------------

Tỉnh dậy thì đã thấy nằm ở bệnh viện, dì tôi và đám thằng Hùng cũng đến. Dì lo đến phát khóc, mắt sưng đỏ. Tôi cũng không biết mình bị cái gì, tay chân không bị thương, chỉ có đầu quấn băng trắng thôi.

"Bác sĩ nói con bị nhiễm trùng máu, nhưng đã lọc xong xuôi rồi. Không còn nguy hiểm gì đâu. Đừng lo."

Chắc vì thuốc tê vẫn còn tác dụng nên tôi không thấy đau đớn gì nhiều. Nhưng thằng nhóc đó, nó đi đâu rồi. Tôi không thấy em ở đây.

"Tiêu Chiến...đâu ạ?"

"Thằng bé...nó không đến."

Ghét đến mức không muốn gặp mặt cơ đấy, thảm hại thật . Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi. Tự làm tự chịu, tôi đối xử với nó thế nào thì bây giờ nó trả lại đủ. Cũng đáng lắm.

"Dì không đi làm ạ, con ổn mà. Có thằng Hùng, thằng Đạt ở đây rồi. Dì mau về đi."

Vì không gọi được cho Chiến nên tôi gọi cấp cứu. Bên bệnh viện lại gọi đến cho dì. Tôi thì không muốn làm phiền dì, vốn dĩ công việc của dì rất bận rồi. Bác sĩ bảo tôi nằm lại theo dõi mấy ngày, ngoại trừ hai đứa bạn tôi, không có bất kì ai đến nữa. Mong chờ gì chứ, nó không đến cũng dễ hiểu thôi. Đối với những tổn thương mà tôi gây ra cho nó, thì nó vẫn còn quá nhân nhượng với tôi. Tay chân không bị thương nên khi bọn nó về, tôi cũng ra ngoài hít thở không khí chút. Thằng Dương ? Thằng Thành nữa, bạn của em sao lại ở đây? Tôi đứng cũng gần nên nghe loáng thoáng tụi nó nói Tiêu Chiến gì đó? Không lẽ em bị bệnh?

"Này, sao bọn mày lại ở đây?"

"Không phải đến thăm mày là được."

Thằng Dương vẫn ghẹo gan như trước, nếu không phải ở bệnh viện tôi đã đấm nó rồi. Ngọc Thành thì ngăn bạn mình, tôi nghĩ tôi nên nói chuyện với nó thay vì thằng ngu kia.

"Dương , đừng có cãi nhau."

"Thằng Chiến đâu? Nó bệnh à?"

"Không có, bọn em chỉ..."

Định nói dối nhưng rồi y tá lại gọi lớn ngay lúc này, vậy là nó thật sự bệnh. Nên nó mới không đến thăm tôi. Bệnh gì mà lại nhập viện thế này. Tôi nhớ khi nó về vẫn còn khỏe mạnh lắm mà.

"Người nhà bệnh nhân Tiêu Chiến đến lấy thuốc, bổ sung sắt và ăn đồ nhẹ thôi nhé." 

"Bổ sung sắt? Nó đang ở đâu."

"Chết tiệt, tên khốn này. Nó không cho tao nói, nhưng tao vẫn nói. Vì mày phải lọc máu nên nó đã hiến máu. Hiến nhiều đến mức nó ngất đi rồi mất ý thức."

Tiểu Dương nắm cổ áo tôi, bạn nó thì can ngăn, y tá cũng bắt đầu gọi bảo vệ đến. Khung cảnh trở nên hỗn loạn trong phút chốc. Nó sao lại hiến máu cho tôi? Không phải là ghét tôi rồi sao? Không phải đã yêu người khác rồi sao? Đầu thì đau như búa bổ, thuốc tê chắc cũng đã hết tác dụng, thằng nhóc đó, bây giờ thế nào rồi? Tôi gào lên trong vô vọng, tôi muốn gặp nó ngay.

"Tiêu Chiến ở đâu?"




===============================

#20231001

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro