Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1

Lúc Tiêu Chiến bước vào thang máy thì bên trong đã có một người đứng rồi. Hai người chạm mắt với nhau, ngừng hai giây, rồi cùng lúc dời đi. Tiêu Chiến quay người, nhấn nút tầng 42, còn đối phương bị tướng mạo cùng khuôn mặt khiến người khác kinh diễm trước mắt khiến hắn dao động vài phần.

Đàn anh Vu Triết đi sau cậu bước vào thang máy cúi đầu, không chú ý tới người đứng trong góc, hắn lo lắng xoa ngón tay chờ cửa thang máy khép lại mới nhỏ giọng nói chuyện có chút xấu hổ.

"Tiêu tiểu đệ, anh thực tập ở Giải trí Thịnh Diệu còn không có tiếng nói nào, lần này mới chỉ nhìn ảnh của cậu mà người quản lý đã đánh nhịp nói muốn gặp cậu. Chờ một lát tới đó cậu biểu hiện tốt một chút, chỉ bằng khuôn mặt này của cậu thì nhất định có thể đậu..."

So với hắn đang căng thẳng thì Tiêu Chiến ngược lại nở nụ cười thoải mái, giống như cảm thấy việc này thật bình thường cậu cũng hạ giọng, thành khẩn nói, "Cảm ơn anh đã giúp em tranh thủ cơ hội này, nhất định em sẽ nỗ lực."

Vu Triết vội vã xua tay, cà lăm, "Cảm ơn gì chứ, anh cũng không có làm gì hết ... Hơn nữa, trước đây cậu đã giúp anh nhiều lần tính ra phải là anh cảm ơn cậu." Đầu ngón tay hắn run run, chuyển chủ đề, "Trong ví cậu còn bao nhiêu?"

Tiêu Chiến tính toán trong lòng một chút, ăn ngay nói thật, "Trừ tiền vừa mua sơ mi trắng ra còn lại chỉ gần hai trăm."

Nói xong, bản thân cậu cũng không nhịn được cảm thán, thật sự quá nghèo!

Vu Triết lo lắng, "Đây không phải là còn không thể mua đồ ăn sao? Nếu như hôm nay không đậu được" hắn dừng lại, vừa cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Tiêu Chiến, áo sơ mi trắng mới tinh, quần bò cũ nhạt màu cùng giày thể thao màu đen, khẳng định, "Không thể không đậu được, cái khuôn mặt này của cậu đã nghiền anh nát như tương trong bốn năm, bất khả chiến bại!"

Tiêu Chiến bị chọc cười, bỗng nhiên nhớ ra trong thang máy vẫn còn người khác hoảng hốt vài giây mới nói tiếp, "Mặc kệ có đậu hay không em cũng mời anh ăn cơm."

"Quên đi, anh mời cậu ăn, tới quán đồ nướng gần cổng trường học đi chúng ta ăn uống no say luôn."

"Keng" một tiếng, thang máy mở, Vu Triết mặc bốn, năm lớp quần áo thấp giọng nói với Tiêu Chiến "Tới rồi".

Cửa thang máy ở phía sau hai người khép lại.

"Tầng này chính là của quản lý của Thịnh Diệu, anh còn phải đi họp, chỉ đưa cậu tới đây được thôi. Cậu đi thẳng rồi rẽ phải, tìm cánh cửa có treo bảng 'Mạnh Dao' nhé."

Vu Triết thấy Tiêu Chiến cong môi nụ cười, thở phào, cũng cười theo, "Cậu vững tâm thật đấy, những cái khác anh cũng không nói nữa, cố lên!"

Giải trí Thịnh Diệu là một trong ba công ty giải trí lớn trong nước, chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra công ty tài đại khí thô*,phẩm vị cũng rất tốt, nội thất bên trong được dày công trang hoàng khiến người ta vui tai vui mắt. Tiêu Chiến bước dưới ánh sáng rực rỡ của đèn trần, không hề liếc ngang liếc dọc.

*tiền xài không hết.

Tuy cậu chỉ mặc đồ đơn giản, quần bò sơ mi trắng, nhưng khuôn mặt đẹp trai, khí chất xuất chúng, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn.

Đến trước cửa phòng làm việc của Mạnh Dao, Tiêu Chiến chỉnh trang lại, sau đó mới nghiêm cẩn gõ cửa.

Ngay lập tức từ bên trong truyền ra âm thanh, "Mời vào."

Tiêu Chiến đặt tay lên tay nắm cửa kim loại lạnh lẽo, hơi dùng sức, mở cửa.

Bốn phía văn phòng rộng rãi, giản dị sáng sủa, máy lạnh mở vừa đủ khí lạnh xông vào mũi khiến Tiêu Chiến bình tĩnh hơn. Cậu quan sát chậu hoa đặt ở trong góc– ít được chăm sóc, cành lá đều héo úa cả.

Phía sau bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ có một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi gọi điện thoại cau mày, vẻ mặt không tốt lắm, trong giọng nói đè nén sự gắt gỏng.

Tiêu Chiến gật đầu với đối phương, đứng tại chỗ không lên tiếng. Mãi đến khi người đàn ông híp mắt nhìn cậu một lúc, chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh thì cậu mới đi tới đó ngồi xuống.

Cậu có thể cảm giác được rất rõ ràng từ lúc cậu vào cửa đến bây giờ, tầm mắt đối phương khóa chặt trên người cậu không dời. Mà loại đánh giá này lại khiến người khác cảm thấy không khỏe, giống như là đánh giá một... món hàng hóa.

"Hiện tại trên tay tôi thật sự không có người...... Được, tôi tìm giúp cậu... Biết rồi, chương trình nào vào tay cậu mà chả nổi..." Cuộc điện thoại này không kéo dài, Mạnh Dao để điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lưng nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, đột ngột hỏi, "Bức ảnh đó là ai chụp?"

Tiêu Chiến nhanh chóng phản ứng lại, cười trả lời, "Lúc đó Vu ca vội vã cần ảnh nên tôi nhờ bạn cùng phòng lập tức chụp một tấm."

Mạnh Dao gật đầu, không khách sáo đánh giá, "Kỹ thuật người chụp hình cực kỳ tệ, ngay cả ba phần khí chất của cậu cũng không chụp được."

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ mỉm cười, nụ cười trong sáng khiến người ta rất có hảo cảm.

"Tiêu Chiến ......?"

"Đúng vậy, đã qua sinh nhật hơn nửa năm."

Mạnh Dao tỉ mỉ quan sát Tiêu Chiến, tóc đen huyền, nền tảng rất tốt, da dẻ vừa trắng lại vừa mịn. Sống mũi thẳng, nhưng không lộ vẻ cố chấp, vành môi rõ ràng, môi tương đối mỏng, cằm gần như hoàn mỹ.

Xuất sắc nhất chính là đôi mắt, là đôi mắt biết cười điển hình, con ngươi to, đen láy, trong veo như hồ nước, đuôi mắt hơi dài. Phía dưới môi còn có một nốt ruồi nhạt, quyến rũ mê người.

Lấy ánh mắt nghề nghiệp mười mấy năm của hắn đến xem, mặt đẹp khung xương chuẩn, cho dù là khi còn bé cũng rất dễ nhìn. Thậm chí bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, qua hai ba năm mới chạm tới đỉnh cao nhan sắc.

Đây là chính là nhan sắc. Mạnh Dao đã xác định, không cần gì nhiều, chỉ bằng khuôn mặt này mà đẩy người ra trước ống kính nhất định sẽ nổi.

Tiêu Chiến yên lặng ngồi, tùy ý để Mạnh Dao đánh giá, cũng không tỏ vẻ khó chịu, biểu tình hay thần thái đều rất tự nhiên. Có thể là do giáo dưỡng, lúc cậu ngồi vai không sụp lưng không còng, hơi nghiêng người lộ vẻ chăm chú nghe đối phương nói chuyện, khiến người ta cảm thấy được tôn trọng.

Mạnh Dao âm thầm gật đầu, trong lòng tăng thêm điểm vẻ ngoài cho cậu, "Vu Triết nói cậu hát cũng ổn?"

"Ừ, tôi thích hát từ nhỏ."

Trong lúc hai người trò chuyện, trong đầu Mạnh Dao đã lướt qua danh sách thầy luyện giọng, miệng nói, "Có thể hát thử một bài không?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Vậy tôi hát thủ hiệu ca* cho anh nghe nhé?"

*Thủ hiệu ca: bài hát của trường.

Mạnh Dao hào hứng.

Sau khi nghệ sĩ hắn mang trở nên nổi tiếng rồi hủy hợp đồng rời đi, hắn cũng gặp qua không ít người, hát nhạc phổ biến, Rock & roll, ca dao dân ca đều có hết, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên có người hát thủ hiệu ca.

Hắn thuận tay cầm bút, hứng thú gõ bàn, "Được, chủ yếu là nghe giọng của cậu thôi." Về phần kỹ thuật, hắn cũng không hy vọng gì nhiều.

Từ xưa tới nay Tiêu Chiến không bao giờ nhớ được lời bài hát, nhưng trong trường hợp này nhất định không thể để bản thân quên lời như ngày thường, cậu bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi ra tìm lời, cũng không mở nhạc đệm, điều chỉnh hô hấp xong, bản thân tự đánh nhịp, hát chay.

Một tiếng "Cộp" vang lên, bút trong tay Mạnh Dao rơi xuống.

Tiêu Chiến không bị ảnh hưởng, tầm mắt của cậu cố định trên lời nhạc trong màn hình điện thoại, không chú ý tới Mạnh Dao bỗng dưng mất bình tĩnh, mãi đến lúc nghe thấy đối phương nói "Dừng lại".

Cậu nghe lời dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu.

Mạnh Dao hít sâu, "Tiếp tục."

Tiêu Chiến nối liền âm cuối cùng lúc vừa dừng lại, hát tiếp không chút trở ngại. Giọng hát cậu trong veo, giống như suối chảy róc rách giữa núi rừng trống trải, âm cuối khoan thai, hát trôi chảy từng chữ từng chữ.

Hát xong một đoạn, ánh mắt Mạnh Dao kích động, "Trước đây cậu từng học qua chuyên ngành chưa?"

Hô hấp của Tiêu Chiến vẫn ổn định, cong mắt trả lời, "Không có, tôi học đại học chuyên ngành lịch sử. Nhưng mà người lớn trong nhà thích hát nên khi tôi còn bé có hát theo vài câu."

Cmn — đây là trình độ "hát theo vài câu"?

Ngón tay Mạnh Dao nhanh chóng gõ lên bàn, lại mở miệng, vững giọng nói, "Lúc Vu Triết cho tôi xem ảnh cậu, mà cậu cũng nguyện ý tới đây thì tôi cho rằng cậu muốn tiến vào giới này đúng không?"

Giọng nói Tiêu Chiến nâng cao, "Đúng vậy."

"Như vậy cũng tốt." Mạnh Dao thả lỏng tựa vào ghế, để tay lên tay vịn, nhẹ giọng nói, "Cậu, nhất định tôi sẽ tự mình mang, không vùi dập cậu. Bây giờ vấn đề chính là, tôi muốn biết cậu tiến vào giới giải trí, là vì cái gì? Chúng ta cùng thảo luận về lý tưởng và mục tiêu của cậu."

Trong nháy mắt Tiêu Chiến mím chặt môi, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, kiên định nói, "Tôi cần kiếm tiền, rất nhiều tiền."

Mạnh Dao không kinh ngạc mấy, người trong giới vì danh vì lợi vì mộng tưởng, ai cũng có mục tiêu để xông lên phía trước. Hắn không có dị nghị, "Chúng ta hợp tác thì chắc chắn cậu không thiếu tiền. Nhưng tôi phải nói trước, chuyện giới thiệu hay dắt mối*, tôi sẽ không làm. Nếu như cậu cần việc này thì tôi có thể đề cử người khác cho cậu."

*giới thiệu dắt mối: cái này ai cũng hiểu mà =))) trai bao á.

Tiêu Chiến lắc đầu, mái tóc mềm lay động theo động tác của cậu trong mắt lấp lánh ý cười, "Anh yên tâm, tôi chỉ muốn làm tốt việc để kiếm tiền thôi."

Mạnh Dao thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa bao giờ hy vọng nghệ sĩ trong tay nghe theo mọi lời của hắn, ai cũng là con người chứ không phải con rối mặc người điều khiển. Nhưng ít ra nếu có thể hiểu nhau, biết được ranh giới cuối cùng này, thì cũng không gặp phải chuyện người còn chưa nổi đã dính scandals.

Giọng nói Mạnh Dao lại ôn hòa thêm, "Được rồi, vậy coi như chúng ta cùng chung suy nghĩ rồi." Hắn kéo ngăn kéo thứ nhất ra, đưa ra bản hợp đồng, "Đây là hợp đồng Thịnh Diệu cấp B, cậu là người mới chưa có kinh nghiệm, cấp B cũng coi như là số một trong quyền hạn của tôi rồi. Ký năm năm, cậu đọc đi, nếu như chưa yên tâm cũng có thể cầm về tìm người đọc kỹ rồi ra quyết định sau."

Hai tay Tiêu Chiến cầm lấy hợp đồng, "Không cần phiền như vậy." Cậu lật lần lượt mười trang hợp đồng nhìn kỹ một lần, rút cây bút đen từ trong ống đựng bút ra ký tên, dứt khoát ký xuống tên mình.

"Chữ ký đẹp thật!" Nhìn cậu ký tên, giọng điệu Mạnh Dao cũng gần gũi hơn, nhận hợp đồng ký tên mình vào, tâm trạng rất tốt.

"Tôi nói thẳng, cậu mà không nổi thì thiên lý nan dung."

"Thật sự cảm ơn anh." Tiêu Chiến đóng bút, bỏ bút vào lại ống đựng bút. Chờ Tiêu Chiến đi rồi, Mạnh Dao ném cây bút trong tay, ném luôn cả tiết tháo, mở di động gọi điện thoại.

"Chương trình vừa nãy cậu nói, chính là cái thi hát ấy......" Không biết đối phương nói cái gì, Mạnh Dao nhíu mày nở nụ cười, đắc ý nói, "Đúng, giữ chỗ cho tôi, bố mày hiện tại có người trong tay rồi "

Thang máy dừng lại ở tầng 51, Vương Nhất Bác bước ra, thư ký nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên phát hiện người đến là Vương Nhất Bác cuống quít đứng dậy, hai tay đặt trước bụng, thẳng lưng, "Chào buổi sáng, Vương tổng!"

Vương Nhất Bác dừng lại, "Ừ," hắn lạnh nhạt hỏi, "Cơ Trạm có ở đây không?"

Thư ký quy củ nhìn sàn đá cẩm thạch không dám ngước mắt, "Bây giờ Cơ tổng đang ở trong phòng làm việc, ngài cần tôi đưa ngài vào không?"

"Ừ."

Thư ký nhanh chóng đi trước dẫn đường cho Vương Nhất Bác, không dám nói gì hết.

Cô đến Thịnh Diệu đi làm lâu như vậy, cũng không phải lần thứ nhất tình cờ gặp Vương Tổng đến tìm Cơ tổng, nhưng lần nào tim cũng đập rất nhanh — không phải vì thích, mà là sợ hãi. Cho dù Vương tổng đẹp trai cỡ nào thì cô cũng không dám nhìn kỹ, bởi vì áp lực mà đối phương mang đến khiến cô không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.

Cửa phòng làm việc đang đóng, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn người ngồi ở phía sau bàn làm việc, vừa đến gần nhìn, quả nhiên, lại chống cằm ngủ gật.

Vương Nhất Bác gập ngón tay gõ bàn một cái, "Thầy giáo gọi cậu kìa."

"Đề nào vậy!?" Cơ Trạm nhanh chóng đứng dậy, sau khi tỉnh táo thẹn quá hóa giận, "Dm, Nhất Bác cmn cậu có thể đừng xài cách này nữa được không? Tôi mà bị dọa chết thì cậu phụ trách đưa đám ma tôi nhé?"

Vương Nhất Bác cười nhạt, "Vậy cậu có thể đừng ngủ ở văn phòng không?"

"Được rồi được rồi, " Cơ Trạm gãi đầu, uể oải ngồi xuống, "Tại sao hôm nay cậu cũng tới vậy? Lại mở máy tính vẫn không có văn kiện phải phê chuẩn hả?"

Đốt ngón tay Vương Nhất Bác từng khớp xương rõ ràng, cầm thiệp mời, "Mẹ tôi mời cậu mấy ngày tới đến nhà ăn cơm."

Cơ Trạm đang cà lơ phất phơ ngồi vắt chân, nghe Vương Nhất Bác nói xong đưa tay cầm lấy thiệp mời, cười hì hì, "Được, nói với dì tôi nhất định sẽ đến." Nói xong, còn huýt sáo.

Thấy Vương Nhất Bác cau mày, Cơ Trạm vội vã ngồi lại một cách đoan trang, cười lấy lòng, "Nghe nói cậu không chỉ được phỏng vấn mà ảnh của cậu còn được lấy làm bìa tạp chí kinh tế và tài chính, chỉ trong chốc lát đã bán sạch!!! Nhiệt độ lần tiêu thụ này đã đè bẹp người đang hot dưới tay tôi rồi đấy. Vương tổng, xin hỏi anh có cảm nghĩ gì không?"

Vương Nhất Bác : "Không có."

Cơ Trạm sớm đã quen với việc Vương Nhất Bác lạnh nhạt với mình, lấy điện thoại mở weibo, dạt dào tình cảm nói:

"Một người tên là 'Bản cô nương là Vương phu nhân'  bình luận dưới weibo: "Bỏ lỡ cuốn này, cũng không biết bao lâu mới có thể thấy lại được khuôn mặt khiến người người nhỏ dãi của chồng tui! Tui thực sự muốn truyền lại quyển tạp chí này, về già đưa cho con cháu xem, nói cho tụi nó biết đây là ông nội của tụi nó!"

Vương Nhất Bác nghe xong, cau mày sửa lại, "Tôi không phải chồng cô ấy."

Cơ Trạm biết thằng bạn thân này của mình bề ngoài giống hệt như máy điều hòa tỏa hơi lạnh, người sống trong vòng mười mét chớ lại gần, nhưng trên thực tế bên trong lại cực kỳ ngây thơ.

"Đúng đúng đúng, đương nhiên cậu không phải!" Hắn nháy mắt, trêu chọc, "Vương tổng của chúng ta nhất định phải để dành trinh tiết cho tình yêu đích thực trong tương lai!"

Vương Nhất Bác lười nói chuyện với Cơ Trạm, "Tôi đi trước." Hắn đi ra ngoài vài bước, nghĩ đến cái gì đó lại làm bộ lơ đãng hỏi, "Công ty của các cậu vừa mới tuyển người mới?"

Cơ Trạm đang cầm điện thoại tràn đầy phấn khởi lướt xem bình luận trên weibo, nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu, "Công ty chúng tôi tuyển người mới? Vì sao tôi không biết?"

Vương Nhất Bác thầm nghĩ cậu biết mới lạ, quả nhiên tôi không nên hỏi câu này. Không chờ Cơ Trạm nói tiếp, hắn khoát tay, đi thẳng ra cửa.

Thư ký thấy hắn đi ra, vội vã ấn thang máy đi xuống.

Tiêu Chiến không nghĩ tới, vậy mà lại đụng phải. Cậu ngừng bước, vẻ mặt không đổi đi vào thang máy vốn quyết tâm mắt nhìn thẳng không liếc ngang ngó dọc, nhưng lúc sau, vẫn không nhịn được thông qua mặt kính phản xạ nhìn người kia.

Hẳn là...... Sẽ không bị phát hiện chứ?

Đối phương ngũ quan cân đối, đôi mắt sâu, môi hơi mỏng, kết hợp với khí thế lạnh lùng, tạo cảm giác sắc bén. Sơ mi cài đến cúc cao nhất, thắt cà vạt, mà hầu kết lộ ra cực kỳ gợi cảm.

Tay phải Vương Nhất Bác hơi nới lỏng cà vạt đen, chạm phải ánh mắt Tiêu Chiến trên mặt kính, "Nhìn đẹp không?"

Giọng nói cũng rất êm tai...... Không đúng, bị phát hiện rồi!

Nhạy bén nhận ra tuy rằng đối phương mặt liệt, nhưng cũng không có khó chịu, Tiêu Chiến dứt khoát thoải mái quan sát kỹ, nở nụ cười chân thành, khen, "Ừ, rất đẹp."

Tuy nhiên lỗ mãng đánh giá đối phương cũng rất thất lễ, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra cúi đầu, suy nghĩ một chút nhắn WeChat cho đàn anh, nói mình đã ký hợp đồng thành công, rảnh thì đi ăn với nhau.

Vương Nhất Bác đứng cách đó hai bước vẻ mặt mất tự nhiên nghiêng mặt sang một bên, lỗ tai ửng đỏ.

Nếu như Cơ Trạm ở đây, nhất định sẽ hoảng sợ nhảy dựng lên — Đệt mợ!!! Nhất Bác cậu cũng biết xấu hổ hả?

Từ tòa nhà Thịnh Diệu đi ra, Tiêu Chiến đi trước lấy xe đạp kiểu cũ của cậu, nâng cẳng chân dài lên ngồi vững trên xe, vừa đi về nhà, vừa lập kế hoạch ở trong lòng.

Mạnh Dao đưa một chuỗi chìa khóa cho cậu, là một căn nhà có hai phòng, một phòng khách một phòng ngủ, chỗ tiểu khu đó đi từ tòa nhà Thịnh Diệu mất mười phút thì tới, trong thời hạn hợp đồng cậu có thể ở đó.

Nhà cậu ở phía tây thành phố, đi tới đây một chuyến mất một tiếng đồng hồ, đó là còn chưa tính là thời gian kẹt xe. Sau ba ngày chương trình huấn luyện lại bắt đầu, cậu phải nhanh chóng chuyển nhà thôi...

Lúc này, Tiêu Chiến lờ mờ nhận ra có người đang quan sát mình, nghiêng đầu phát hiện cách một hàng cây xanh, một chiếc Aston Martin* màu đen cũng đang chờ đèn đỏ.

Thấy rõ người ngồi trong xe, Tiêu chiến sửng sốt hai giây, sau đó lễ phép gật đầu nở nụ cười.

Vương Nhất Bác hạ cửa sổ xuống phân nửa, nhìn Tiêu Chiến kéo ống tay áo sơ mi trắng lên, lơ đãng quét mắt qua dây xích gỉ sét, xe đạp không biết lúc nào sẽ hỏng cuối cùng ánh mắt lại quay lại lên mặt Tiêu Chiến, kiềm chế lại lãnh đạm gật đầu.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe chuyển động.

Thứ Tiêu Chiến muốn đem đi không nhiều, một ít đồ vật nhỏ hay dùng, mấy bồn hoa, một cái vali chứa mấy bài hát cùng giấy nháp, một cái vali quần áo, lại thêm hai thùng sách cũng gần xong rồi. Vì tiết kiệm tiền, bản thân cậu đi đi lại lại mang mấy chuyến, mất một ngày đã chuyển xong.

Nhận được điện thoại Mạnh Dao nói muốn đi qua xem cậu ở có thoải mái không, Tiêu Chiến biết đối phương hẳn là muốn thăm dò một chút tình huống của mình, không từ chối.

Sáng ngày thứ hai, Mạnh Dao tới nhà Tiêu Chiến.

Đôi mắt hắn thâm quầng, tinh thần không tốt lắm, "Cậu có ngại tôi mượn dùng phòng vệ sinh một lúc để rửa mặt không? Tối hôm qua tôi thức suốt đêm, tôi già rồi chịu không nổi..."

Tiêu Chiến nghe được hắn thức cả đêm bèn đổi loại trà, chuẩn bị pha ấm trà đặc, "Đương nhiên không ngại, anh cứ dùng thoải mái."

Mạnh Dao được cho phép không chút suy nghĩ tiến vào phòng vệ sinh, kết quả không tới một phút liền vọt ra.

Tiêu Chiến đặt bình trà trong tay xuống, đang muốn hỏi làm sao vậy, đột nhiên thấy rõ thứ Mạnh Viễn đang cầm trong tay.

Lúc này, toàn bộ buồn ngủ hay mệt mỏi của Mạnh Dao đều bay sạch, hai mắt tỏa sáng, "Cái này... chẳng phải là đĩa gốm men lam có họa tiết hoa sen quấn vào nhau được sản xuất từ lò Vân Nam sao?!"

Tiêu Chiến chớp mắt, "Là đĩa gốm men lam có họa tiết hoa sen quấn vào nhau, tuy nhiên chỉ là hàng nhái, tôi chỉ tốn 42 đồng đem từ chợ đồ cổ về thôi."

Mạnh Dao cẩn thận nâng đĩa từng li từng tí, "Tôi nói này, nhất định là hàng pha kè (fake), nếu như là hàng riêu(real) thì phải đáng giá ba mươi, bốn mươi vạn đó, làm sao có khả năng đem ra đặt xà phòng thơm trong phòng vệ sinh được... Có điều làm nhái giỏi thật! Cậu xem lớp men sứ này đi, nhìn rất đẹp!"

Tiêu Chiến gật đầu phụ họa, "Ừ, tôi không hiểu lắm mấy thứ này, lúc đó cảm thấy đẹp nên mua thôi."

Mạnh Dao lại nhìn một lúc, đặt đĩa lại chỗ cũ, cảm thán, "Càng nhìn càng cảm thấy giống như thật, vận khí cậu không tệ, thứ đồ pha kè này hẳn phải tốn không ít công sức mới làm được như vậy!"

Rửa mặt xong tinh thần Mạnh Dao tốt lên không ít. Hắn ngồi trên ghế salon, lại tò mò nhìn Tiêu Chiến pha trà bằng dụng cụ pha trà, "Bộ dụng cụ bằng sứ men xanh này cũng là hàng pha kè hả? Làm nhái tốt thật, cậu xem chất liệu nhẵn mịn, tạo hình đoan trang, màu men xanh mượt, hoa văn cũng nhã nhặn, nước trà ngâm trong đó có màu sắc rất đẹp. Ừm, rất có đầu tư."

Tiêu Chiến đưa chén trà cho Mạnh Dao, xấu hổ cười, "Hồi trước người lớn trong nhà thích pha trà, nghiên cứu loại trà rồi cách pha này nọ...  nên tôi tiện thể nhìn học một chút."

Uống chén trà đặc, Mạnh Dao bóp mi tâm, "Ngày hôm nay tôi tới đây, thứ nhất là muốn xem cậu sống có thoải mái không."

Tiêu Chiến đặt chén trà xuống, chăm chú nghe hắn nói.

Mạnh Dao nhìn thái độ nghiêm túc này của cậu, tâm trạng càng ngày càng tốt, "Thứ hai chính là muốn nói với cậu về kế hoạch ban đầu của tôi."

Giọng điệu Mạnh Dao nghiêm túc, ngón tay gõ đầu gối hai lần, "Hai ngày này tôi đọc kĩ thông tin của cậu, không biết nhảy, cũng không có học qua chuyên ngành thanh nhạc mà hai phương diện này chúng ta lại cần gấp. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa thầy giáo cho cậu, chương trình học cũng gửi qua cho cậu rồi, cậu có thời gian thì đọc kỹ một chút, đừng lên lớp trễ."

Tiêu Chiến đáp lại, "Được, tôi nhất định sẽ học."

"Cậu nhất định phải tập trung học." Mạnh Dao giả vờ thần bí, "Tôi đã giành một vị trí cho cậu trong một chương trình rồi!"

Tiêu Chiến mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nhỏ giọng hỏi, "Là chương trình nào vậy?"

Mạnh Dao thừa nước đục thả câu, "Cậu đoán xem?"

Tiêu Chiến thật sự không đoán được, xin tha, "Mạnh ca tôi không đoán được, anh nói thẳng đáp án đi."

Mạnh Dao hắng giọng một cái, cong môi, "Biết Hà Bách không?"

"Biết, năm trước "Thiên hàng chi thanh" đại hỏa, năm ngoái "Thiên Long " đại hỏa, đều là chương trình hắn làm."

Mạnh Dao thấy Tiêu Chiến đã biết, cũng không nhiều lời, nói thẳng, "Năm nay cậu ta đang chuẩn bị "Thiên Long " mùa thứ hai, tôi nhét cậu vào đó."

Tiêu Chiến thật sự kinh ngạc.

Cậu nghe đàn anh Vu Triết nói, Mạnh Dao là một trong hai đại quản lý Thịnh Diệu, không ít ngôi sao lớn thấy Mạnh Dao cũng phải ôn tồn gọi một tiếng "Mạnh ca". Ánh mắt chọn người cực cao, đồng dạng, tài nguyên trong tay cũng cực tốt.

"Ngạc nhiên chưa?" Mạnh Dao thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, đối mắt với Tiêu Chiến, "Tôi kí với cậu, chí ít trong năm năm hợp đồng chúng ta bị trói vào nhau. Bây giờ cái gì cậu cũng không cần nghĩ, cũng không phải vội, huấn luyện thật tốt, chúng ta từng bước từng bước tiến lên."

Tiêu Chiến cũng biết phải trái, cậu rót thêm một chén trà nóng, hai tay đưa cho Mạnh Dao, "Tôi nghe anh."

Hai người lại hàn huyên một lúc, Mạnh Dao đứng dậy, xoay một vòng trong phòng khác, nhìn thấy trên ban công, ngoại trừ hai bồn hoa Tiêu Chiến còn trồng thêm mấy chậu hành, cảm thấy mới mẻ, "Cậu còn biết nấu ăn hả?"

"Ừ, chỉ biết một chút thôi, nếu có cơ hội thì Mạnh ca nếm thử tay nghề của tôi nhé?"

Mạnh Dao liên tục đáp ứng, hắn tự nhận ánh mắt nhìn người của mình rất chính xác, gia cảnh Tiêu Chiến vừa nhìn đã biết chỉ có tốt chứ không kém. Không tính việc vừa chuyển tới đã thu dọn phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, lại còn biết nấu ăn!

"Biết nấu ăn cũng tốt, đó cũng là một điểm tốt, bây giờ cậu còn chưa có thiết lập tính cách, tôi sẽ cân nhắc.. "

Đang chuẩn bị đi, tầm mắt Mạnh Dao bỗng nhiên ngừng lại, "Khoan, chậu hành này của cậu......" Hắn nghi hoặc, "Hàng nhái bình sứ thanh hoa?"

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, "Ừ, hàng nhái đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro