Chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bước xuống sân khấu, Tiêu Chiến đi về khán đài ngồi. Thanh Thanh đưa bình giữ nhiệt cho cậu, xích lại gần nhỏ giọng nói, "Hát không tệ, có tiến bộ, xem ra khoảng thời gian này em cố gắng không ít!"

Uống một hơi nửa ly nước ấm, Tiêu Chiến nhận ra mình được khen, cười nhỏ giọng trả lời, "Nhưng mà lại suýt nữa quên lời, cũng may có đồ nhắc tuồng cứu em."

"Lại quên lời?"Thanh Thanh nhướng đôi mày xinh đẹp, "Chị nói này Tiêu Chiến tật xấu quên lời của em bao giờ mới hết vậy? Hát ca khúc của người khác thì không nói, đến cả ca khúc của mình cũng quên."

Tiêu Chiến sờ mũi, "Chắc là do... di truyền? Bà ngoại em hát bài tự sáng tác cũng thường không nhớ lời. Nếu như không có ông ngoại ở đấy, không có ai nhắc thì bà sẽ biên lời lại luôn."

"Bà cũng thật là, " Thanh Thanh cười, "Chị còn nhớ hồi xưa bà dạy chị hát "Trong vườn hoa", mỗi một lần dạy là một phiên bản khác nhau. Đến bây giờ chị vẫn còn nhớ năm bản nè."

Chú ý tới vẻ mặt của Tiêu Chiến, lại nhớ tới cái gì đó nụ cười Thanh Thanh nhạt đi, không nói thêm lời nào.

Lúc kết thúc cũng gần tới nửa đêm, Thanh Thanh cầm giải thưởng nữ nghệ sĩ được hoan nghênh nhất năm, uy nghi cao quý rời hội trường, tư thế kiêu ngạo như con công vậy, giống như từ trước tới nay không biết hai chữ "khiêm tốn" viết thế nào.

Tuy nhiên lúc đến bãi đậu xe, Thanh Thanh không giữ nổi hình tượng nữa ôm chặt áo lông run lẩy bẩy, nói, "Vờ lờ, thời tiết này đúng là không hợp để đi thảm đỏ mà! Vừa nãy em có chú ý không? Lúc chị đi qua Trương Nhã Nhã có vẻ mặt gì vậy?"

Tiêu Chiến cũng biết người cô muốn hỏi là ai, cẩn thận nhớ lại, "Trên mặt cô ấy thì cười, nhưng tay lại nắm rất chặt, sau khi chị đi qua còn nhìn bóng lưng chị chằm chằm, khoảng hai mươi giây thì phải."

"Bà đây mặc lễ phục lộ vai đi trong đêm đông, quả nhiên đáng giá!"

Thấy Thanh Thanh nói vậy rồi nhét thẳng cúp vào túi áo lông, Tiêu Chiến bó tay, " Chị, em cầm giúp chị cho."

"Ừ ừ, đế cúp là kim loại cầm lạnh tay quá!" Thanh Thanh thuận tay ném cúp cho Tiêu Chiến cầm, còn mình tiếp tục ôm áo lông nhớ ra cái gì đó, "Ai nha, suýt nữa thì quên nói với em. Chị có tin tức của tranh Du Xuân gì gì đó rồi."

"Tranh "Túy Mã Du Xuân"?" Hô hấp Tiêu Chiến ngừng lại, "Chị có thời gian đấu giá chính thức chưa?"

"Chưa có ngày chính thức, nhưng có lẽ chỉ trong hai tháng này. Bởi vì hồi trẻ chủ viện bảo tàng tư nhân gặp vợ ông ta ở Diệp thành, nên buổi đấu giá sẽ tổ chức ở đó. Thư mời vào buổi đấu giá chị có thể lấy giúp em. Nhưng trọng điểm là, sau khi em mua bình rượu ngọc và bình tùng hạc kia có còn đủ tiền không?"

Tiêu Chiến không cần tính cũng biết, "Không đủ."

"Chị cũng đoán là không đủ, bấm đầu ngón tay cũng có thể tính được nguồn thu nhập của em chỉ gói gọn trong mấy nghề này. Hơn nữa em cũng không nhận nhiều đại ngôn, album vẫn còn đang sản xuất, cũng chỉ bán ca khúc lấy ít tiền, đúng không?"

"Ừ, " cậu cũng không định nói dối, nghĩ đến lời Thanh Thanh nói lúc phỏng vấn trên thảm đỏ, "Chị, album mới của chị định tìm em viết nhạc hả?"

"Không sai, nhưng mà chị vẫn còn hai bộ phim cần quay, còn lâu mới ra album, em cứ từ từ viết là được. Lúc phỏng vấn chị cố ý nói chuyện này là muốn đẩy em ra xoát độ tồn tại, ngày mai còn có bài báo viết nữa." Tài xế đã lái xe bảo mẫu tới, Thanh Thanh kéo Tiêu Chiến lên xe tiếp tục nói, "Có thể ký trước hợp đồng, chị sẽ trả tiền công trước cho em."

" Được" Tiêu Chiến cũng không kiểu cách, "Em sẽ đi tìm Mạnh ca bàn bạc một chút, xem có thể nhận thêm mấy cái đại ngôn không, hoặc là bán thêm vài bài hát."

"Cũng được." Tầm mắt Thanh Thanh rơi xuống đôi cúc tay áo của Tiêu Chiến, cố ý nói, "Nếu như đôi cúc tay áo này là hàng thật thì chắc cũng trên một triệu đi? Chị có thể tìm người mua giúp em."

Tiêu Chiến không hề nghĩ đã từ chối, "Không bán."

"Thật sự không bán?"

" Ừ" cậu nâng cổ tay lên nhìn, trong mắt tràn đầu ý cười, "Đây là tấm lòng của người đó, cho dù hai trăm triệu cũng không bán."

Thanh Thanh nhìn biểu tình của cậu liền hiểu, "Ồ, xem ra quả nhiên cúc tay áo được người trong lòng tặng đúng không?"

Nghĩ tới cái nhãn Nhất Bác cố ý làm, Tiêu Chiến không kìm được cong môi, " Vâng, là anh ấy cho nên không bán."

Thanh Thanh bóp mũi, chê, "Cẩu lương này thật khó ngửi!"

Buông tay ra, Thanh Thanh hỏi tiếp, "Vừa nãy lúc em nhận phỏng vấn sau sân khấu, phóng viên hỏi nguyện vọng năm mới của em, em nói muốn ngắm sao là thật hay giả?"

"Là thật." Tiêu Chiến rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Lúc bà ngoại đi, có nói rằng sẽ biến thành ngôi sao trên trời dõi theo em."

Thanh Thanh đau lòng, "Tiêu Chiến, em... Đệt, chị không nhìn nổi vẻ mặt đó của em nữa! Khi nào chị rảnh sẽ đưa em đi cắm trại ngắm sao."

Tiêu Chiến khẽ cười, gật đầu, "Cũng không cần phiền phức như vậy đâu, em không sao chẳng qua là sắp đến ngày giỗ của bà ngoại nên đột nhiên rất nhớ bà."

Ngoài hội trường xuất hiện tình trạng kẹt xe, một lúc sau, xe bảo mẫu mới chậm rãi chạy trên đường. Thanh Thanh xem ảnh chưa qua photoshop của mình tại buổi lễ, rất hài lòng, rồi tràn trề tinh thần bắt đầu lướt weibo.

Lát sau cô lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng Tiêu Chiến đang ngủ gật, "Tiêu Chiến, ánh mắt mấy người này không tệ. Hoạt động vừa mới kết thúc, nam nữ nghệ sĩ mặc đẹp nhất đã chọn xong."

Đồng hồ sinh học của Tiêu Chiến rất chính xác, bây giờ đã qua thời gian ngủ ngày thường, mơ màng, "Là ai vậy?"

"Đương nhiên là chị với em rồi! Nếu không thì chị vui thế để làm gì?" Thanh Thanh chỉ điện thoại, "Không uổng công trời lạnh mà chị còn mặc lễ phục lộ vai, hơn nữa trước khi đi thảm đỏ cũng không dám ăn trưa, sợ bụng to ra."

Nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn không mở mắt, biết khoảng thời gian này cậu chịu nhiều vất vả nên Thanh Thanh nhẹ nhàng nói, " Được rồi, đừng cố gắng nữa, ngủ đi. Khi nào tới nơi chị gọi em dậy."

Thấy lông mày Tiêu Chiến giãn ra ngủ tiếp,   Thanh Thanh mới đưa tay tìm chăn đắp cho cậu. Em trai cô mới trưởng thành không lâu mà cũng chỉ còn lại mỗi một mình. Nếu có thể ở chung một chỗ với người mình thích thì sau này sẽ không bị cô đơn, cũng có thể có một mái nhà.

Nhưng nghĩ tới em dâu có thể ép Tiêu Chiến lên tường hôn chỉ bằng một tay, cô bèn sầu não.

Tối đó Tiêu Chiến ngủ rất ngon. Hôm sau sảng khoái tinh thần đi vào công ty, Mạnh Dao còn chưa tới. Cậu nhớ lại tối hôm qua mơ màng nghe Thanh Thanh nói cậu được bầu chọn là nam nghệ sĩ mặc đẹp nhất thì phải. Cậu ngồi xuống ghế salon ở phòng làm việc, mở weibo ra nhìn, quả nhiên dưới blog đã có một đống người bình luận.

Không lâu sau, Mạnh Dao bưng ly sữa đậu nành nóng đi vào phòng làm việc, thấy cậu đang lướt weibo bèn nói, "Cậu lên hot search vì có một tag #Tiêu_Chiến_mặc_âu_phục_giá_rẻ, nhưng người đăng chưa tới một phút đã bị vả sấp mặt."

Tiêu Chiến nghe vậy bèn nhấn vào hot search, nhanh chóng nhìn thấy đề tài đó dưới cuối bảng, đứng đầu là một bài phổ cập kiến thức của tài khoản đại V.

"Nói Tiêu Chiến mặc đồ giá rẻ thì mấy người có thể đi search thử Jones Kenton nhé. Bộ âu phục trên người Tiêu Chiến do chính studio này làm ra. Nếu giá tiền thấp hơn bảy con số, tui sẽ bỏ chơi weibo. Với cả quần áo của nhãn hiệu này không có cho mượn mặc. Ý tôi muốn nói chính là, muốn mặc, ok, mua đi rồi mặc. Mọi người hiểu hôn?"

"—— vờ lờ tui hiểu mà! Năm ngoái Phổ Sâm nhà tui tham gia liên hoan phim cũng mặc đồ của nhãn hiệu này. Phổ Sâm còn tiết lộ, giá quần áo bán ra là ba trăm ngàn Euro, là hơn hai trăm vạn đó!"

"—— mở mang tầm mắt! Chúng ta không thể hiểu thế giới của người có tiền! Tiêu Chiến đang mặc cả một căn nhà trên người đó! Nặng quá ha ha ha ~ "

"—— người đi đường có lời muốn nói! Trước kia tui chẳng tin vào mấy thứ như là khí chất đâu, nhưng lần này tui tin! Vừa nhìn Tiêu Chiến đã biết là người có tiền sống trong nhung lụa rồi!"

"—— lầu trên! Ám chỉ Đông đô Cố Ninh! Tui thành fan chỉ vì cái ảnh gif đó đấy! Fan cuồng luôn!"

Mạnh Dao dọn lại bàn làm việc. Lúc hắn xong rồi, vui vẻ nói, "Chuyện âu phục này không có gì đáng lo cả. Mà lần này biểu hiện trên thảm đỏ của cậu từ đầu tới cuối đều rất tốt. Sáng sớm hôm nay có hai thương hiệu thời trang tỏ ý muốn hợp tác." Hắn lại hỏi, "À, tại sao sáng nay cậu tới tìm tôi sớm vậy?"

Tiêu Chiến bỏ điện thoại xuống, không chút vòng vo, thản nhiên nói, "Mạnh ca, gần đây tôi cần tiền gấp."

Mạnh Dao ngồi thẳng, hỏi, "Gấp đến mức nào?"

"Phải có trong hai tháng."

Mạnh Dao vô thức gõ bàn, suy nghĩ vài giây, "Hai tháng vẫn chưa gấp lắm. Đúng lúc tôi đang phân vân giữa hai cái đại ngôn, một là của nước suối, một là của điện thoại. Đều là thương hiệu sau khi nhìn số liệu tiêu thụ của Florence chủ động tới hợp tác. Tôi thấy cũng không tệ, nếu như cậu cũng ok thì chúng ta lập tức ký, quy trình chắc cũng nhanh thôi.

Còn ca khúc của cậu, tôi cũng đã bán thêm ba bản rồi, thu được không ít tiền."

Tiêu Chiến tính sơ, trong lòng nắm chắc, nói cảm ơn, "Lại làm phiền Mạnh ca rồi."

"Phiền gì chứ, dù sao tôi cũng là quản lý của cậu mà, tôi vẫn một lòng một dạ chờ cậu nổi bạo để kiếm cơm ăn đó." Mạnh Dao xua tay, lại không kìm được nhắc nhở, "Cậu vẫn còn trẻ, Tiêu Chiến à. Mà danh tiếng lợi nhuận hào hoa trong giới này rất biết cách mê hoặc nhân tâm. Vì vậy, thứ không nên dính tới thì đừng dính. Dù sao cậu cũng đừng sa ngã vào con đường tệ nạn, cũng đừng tự tay hủy hoại tiền đồ của mình."

Tiêu Chiến cười nói, "Mạnh ca, anh đang sợ tôi chơi đá hay đánh bạc sao?"

"Tôi cũng không nói vậy!" Mạnh Dao vội vàng phủ nhận, lại nói tiếp, "Chỉ là tôi thấy cậu xài tiền không phải như nước chảy phải là như thác đổ mới đúng. Mặc dù cậu xài tiền vào việc gì là quyền tự do của cậu, tôi cũng không can thiệp. Nhưng là quản lý của cậu, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu vài câu."

Biết Mạnh Dao chỉ muốn tốt cho cậu, Tiêu Chiến cười, đồng ý, " Ừ, Mạnh ca anh yên tâm, tôi tự biết chừng mực."

"Tự biết chừng mực thì tốt. Chẳng phải tầng cậu còn có một căn hộ khác sao? Người từng sống trong đó rất giàu có, nhưng bây giờ thành tay trắng rồi. Thật ra trước kia cậu ta ở trong một ban nhạc, nhưng bọn họ còn chưa nổi tiếng thì tay hát chính và tay ghita đi đánh bài thua, không trả nổi nợ, mà còn vay lãi suất cao. Sau cùng cậu ta bị mấy tên đòi nợ đánh cho tàn phế, thành người tàn tật suốt đời."

Tiêu Chiến cười nói, "Chắc chắn tôi không đi đánh bạc nổi đâu, chị tôi quản gắt lắm."

Nghĩ đến Thanh Thanh, Mạnh Dao không lải nhải nữa, "Cũng đúng. Nếu như cậu dám đi sòng bạc, chị cậu bằng vào chỉ số sức mạnh kia sẽ đá cậu bay ra đường."

Buổi tối về đến nhà, Tiêu Chiến bước ra thang máy. Trên hàng lang yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại, cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi là Vương Nhất Bác.

Giọng nói của cậu mang theo ý cười, "Chào buổi tối."

"Chào buổi tối, " Vương Nhất Bác hỏi, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Vừa mới ra khỏi thang máy, sao vậy?"

Hai giây sau Vương Nhất Bác mới nói, "Tiêu Chiến, cậu tắt đèn hành lang đèn đi."

"Tắt đèn? Ok." Tiêu Chiến không hiểu nhưng vẫn làm theo. Sau một tiếng "Phụt", xung quanh chìm vào bóng tối. Nhìn ánh sáng mờ nhạt được phản chiếu lại xuống đất, cậu khẽ run.

"Tiêu Chiến, ngẩng đầu."

Vô thức làm theo lời Vương Nhất Bác, cậu ngẩng đầu lên. Hô hấp cậu ngừng lại trong nháy mắt.

Trên đỉnh đầu cậu là từng chấm sáng nhỏ tạo thành một dải ngân hà.

"Cậu có thích không? Sau này mỗi lần cậu về nhà, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời sao rồi."

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới kiềm chế lại trái tim đang đập loạn, nhỏ giọng hỏi, "Sao... sao anh làm được vậy?"

"Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ làm được."

Tiêu Chiến không dời mắt, dứt khoát đứng dựa vào tường, ngẩng đầu lên, cần cổ mảnh khảnh. Nhìn dải ngân hà do vô số viên pha lê nhỏ tạo thành, một lúc lâu sau Tiêu Chiến mới thì thầm, "Nhất Bác, tôi nhớ bà ngoại quá."

Ánh mắt cậu có chút mất mát, "Lúc bà ngoại qua đời có kéo tay tôi, nói con sẽ không cô đơn đâu, bà sẽ biến thành ngôi sao dõi theo con... Mặc dù tôi không phải trẻ con, nhưng vẫn tin vào những lời này."

Từ điện thoại truyền sang giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều của Nhất Bác , " Ừ, chỉ cần cậu không quên, bọn họ sẽ luôn sống mãi trong ký ức của chúng ta."

" Đúng vậy, " Tiêu Chiến cong mắt cười, cách vài giây sau mới nói tiếp, "Tôi có thể hỏi trước mắt tôi có bao nhiêu ngôi sao không?"

Vương Nhất Bác im lặng một chút mới nhỏ giọng trả lời, "Chín trăm chín mươi chín ngôi."

Chín trăm chín mươi chín ngôi?

Có gì đó trong ký ức được khơi dậy lại, ý cười trong mắt cậu đầy đến mức sắp tràn ra, hỏi Tiêu Chiến hỏi "Anh có tài khoản của livestream Tinh Hải không?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng phủ nhận, "Tôi không có."

"Thật sự không có?"

"... Có."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bật cười, tay đút vào túi, tiếp tục ung dung tra hỏi Vương Nhất Bác, "Vậy... Tôi có thể biết tên acc của anh không?"

Hồi lâu sau Vương Nhất Bác mới nói, "... Tôi không thể trả lời câu hỏi này."

"Ok ok, anh không thể trả lời thì tôi cũng không ép, " Tiêu Chiến không hỏi tiếp, chớp mắt mấy cái, âm thanh phát ra từ miệng chứa ý cười nồng đậm, "Nhưng mà tôi nghĩ chắc tôi đã biết rồi."

Vương Nhất Bác im lặng.

Dường như mây đen trong lòng đã tan biến, đột nhiên tâm trạng Tiêu Chiến trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Tiểu Tinh phát hiện mấy ngày gần đây tâm trạng của Tiêu Chiến vô cùng tốt. Cô đọc xong lịch trình trong ngày của hai ngày gần đây cho cậu, tò mò, "Hai ngày nay tâm trạng của Tiêu Chiến tốt thật đấy."

Tiêu Chiến cầm bình giữ nhiệt uống nước, vui vẻ cười, "Rõ đến mức đó hả?"

"Đúng vậy, " Tiểu Tinh suy nghĩ rồi miêu tả, "Vui đến mức... không giấu được."

" Ừ, đúng là rất vui." Tiêu Chiến bỏ bình giữ nhiệt xuống, "Ba giờ chiều hôm nay sẽ đi ký hợp đồng với Âu Mộ hả?"

" Đúng vậy, công việc buổi chiều chủ yếu là cái này. Ngày mai chúng ta sẽ gặp tổng giám đốc của thương hiệu nước khoáng Phù Nạp Thi nên chúng ta phải đến sớm hơn hai mươi phút, đối phương rất rất rất đúng giờ, tới trễ ba mươi giây cũng không được."

Nói xong, Tiểu Tinh không nhịn được than phiền, "Nhắc tới cái này, sau khi Tiêu Chiến nhận đại ngôn rồi chị mới biết nước suối lại có thể mắc như vậy! Hình hoa tuyết trên thân bình dùng thủy tinh khắc, nắp bình lại còn khảm vương miện nhỏ, mà trên vương miện đó còn nạm kim cương! Chúa ơi, một bình ba trăm ml mà những 100 USD, một tháng tiền lương của chị cũng chỉ đủ mua mười bình!"

Đúng lúc đó Mạnh Dao mở cửa đi vào, nghe Tiểu Tinh than phiền, nói tiếp, "Đó là bản limited đúng không? Chỉ bán ba ngàn bình mỗi tháng. Mà chúng ta không uống loại đó, chỉ uống loại phổ thông thôi. Nếu uống một ngụm tốn mười đồng thì nhất định tim cô sẽ nhỏ máu."

Tiểu Tinh liên tục xua tay, "Nhỏ máu? Phải là chảy máu mới đúng, hơn nữa loại phổ thông cũng sáu mươi mốt đồng một bình, ba trăm ml, uống không nổi uống không nổi."

Mạnh Dao tới gần, để giấy tờ trong tay xuống bàn nói với Tiêu Chiến , "Xong rồi, bên Gia Thành đồng ý với mức giá tôi đưa ra, buổi chiều ký xong hợp đồng thì tiền sẽ chảy vào túi. Hơn nữa tôi nghe được ý của đối phương nếu như hiệu quả đại ngôn tốt, không chỉ series đồng hồ đeo tay Ngân Hà mà rất có thể bọn họ còn giao luôn series Ngân Trục của Gia Thành cho cậu đại ngôn luôn. Vậy nên, thiếu niên, fighting!"

Đọc xong hợp đồng đã được sửa lại một số chi tiết, Tiêu Chiến ngước mắt cười nói, "Mạnh ca vất vả rồi!"

"Không vất vả đâu. Cũng chỉ khua môi múa mép mà thôi, cộng thêm cả điện thoại Nhật Diệu nữa. Vậy nên mấy ngày tới cậu còn vất vả hơn tôi nhiều. Trong lịch trình của cậu khung giờ chụp ảnh cho ba thương hiệu này rất sát nhau đấy."

"Không sao, tôi vẫn làm được. Tuy nhiên tôi có phải phối hợp dùng điện thoại và đồng hồ này nọ của mấy hãng đó không?"

" Ừ, tất cả đều phải dùng. Lúc đăng weibo cũng phải cầm điện thoại cậu đại ngôn mà đăng." Mạnh Dao ghét bỏ, "Hơn nữa, Tiêu Chiến à. Sự thật mất lòng, tôi không có ý chê cậu đâu nhưng cậu nên thay cái điện thoại đó là vừa, nó còn không tốt bằng cái của Tiểu Tinh nữa. Quần áo có thể thích gì thì mặc nhưng điện thoại thì không."

Nhưng mà nhớ ra mấy ngày nay Tiêu Chiến đang thiếu tiền, hắn lại không đành lòng, an ủi cậu, "Bỏ đi, không nói cậu nữa, cậu đã quá đáng thương rồi. Mạnh ca sẽ kiếm thêm chút đại ngôn cho cậu, tranh thủ nâng cao phẩm chất cuộc sống của cậu."

Tiêu Chiến híp mắt cười, "Vậy tôi cảm ơn Mạnh ca trước nhé."

Lịch trình nửa tháng tiếp theo của Tiêu Chiến chật kín. Phải chú ý sản xuất hậu kỳ của EP, phải sáng tác, lại còn phải làm ổ tại nơi chụp poster quảng cáo, thường xuyên tới rạng sáng mới kết thúc. Tuy nhiên mỗi lần cậu về đến nhà, đi ra thang máy, chỉ cần ngẩng đầu lên thấy một dải ngân hà, cảm giác tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Nửa đêm ngày bảy tháng hai, Thanh Thanh gọi điện thoại tới, "Tiêu Chiến, gom đủ tiền chưa?"

Tiêu Chiến vừa mới về tới nhà, ngồi trên ghế salon xoa mi tâm không che giấu mệt mỏi, "Cũng được xấp xỉ rồi. Mạnh ca nhận cho em một lèo ba cái đại ngôn, bọn họ cũng không keo kiệt, phí đại ngôn rất nhiều, sau khi công ty chia xong còn dư không ít, đúng lúc hiệp hội trả tiền phí bản quyền."

"Vậy thì tốt, hôm nay đã có tin chính thức, năm ngày sau buổi đấu giá sẽ được tổ chức tại Diệp thành, em nên sắp xếp lại lịch trình của mình và mua vé trước đi."

"Em biết rồi, hai ngày tới em sẽ xong việc, đúng lúc cũng có thời gian trống." Tiêu Chiến uống một ngụm nước ấm nhuận cổ họng, xem lịch một chút, bỗng nhiên nghĩ đến, "Chị, sắp tới cuối năm rồi, năm nay chị định đón giao thừa ở đâu?"

"Còn có thể ở đâu được nữa? Đón ngay trong đoàn phim chứ sao, lịch trình quay kín hết rồi. Hơn nữa lão già ở nhà trái ôm phải ấp, hai ngày trước chị đọc được tin ông ta lại đổi tình nhân, là một người mẫu còn nhỏ hơn chị hai tuổi. Trâu già gặm cỏ non, nhìn chỉ muốn động thủ đánh người, vì để giữ hình tượng thục nữ nên chị sẽ không về."

Thanh Thanh tức giận nói xong, hỏi Tiêu Chiến, "Còn em thì sao? Có về nhà cũ không?"

"Chắc là sẽ về, đến lúc đó phải xem tình hình đã."

Thanh Thanh "ừ" một tiếng, dặn dò, "Nếu như em cảm thấy cô đơn thì cứ tới đoàn phim tìm chị ăn tết với nhau, chị bao tiền vé đi lại cho em!"

Tiêu Chiến mỉm cười, " Ok!"

Ngày mười ba tháng hai, Tiêu Chiến đã hoàn thành chương trình xong trước thời hạn với Mạnh Dao, ngồi chuyến bay lúc sáng sớm, chiều đã đến Cô thành.

Ở Cô thành đang có mưa, đâu đâu cũng thấy mưa phùn ẩm ướt và lạnh lẽo. Tiêu Chiến mặc áo lông màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cũng không tính quá bắt mắt.

Đến nơi đấu giá, sau khi lễ tân kiểm tra thiệp mời của cậu xong liền đưa cậu vào trong hội trường.

Vừa đi vào, cậu liền nhận được điện thoại của Cổ Ích Duyên.

"Ông Cổ?"

Cổ Ích Duyên cười ha hả, "Cháu đến hội trường rồi hả?"

Tiêu Chiến tìm chỗ yên tĩnh, cười đáp lời, "Vì sao ông biết cháu ở trong hội trường vậy?"

"Sao ông không biết được? Buổi đấu giá bình Vân Phù Tùng Hạc cháu cũng có mặt, tranh "Túy Mã Du Xuân" lên sàn, cháu còn không chạy tới đấu giá sao?" Cổ Ích Duyên cảm thán, "Năm đó ngài Tu Ninh thề phải đưa những bảo bối này về nước, đáng tiếc không thể hoàn thành ý nguyện. Nhưng ngài ấy rất may mắn khi có đứa cháu là cháu!"

Tiêu Chiến xấu hổ, "Ông Cổ quá khen rồi."

"Ông không có quá khen, đúng rồi, già rồi hay lẩm cẩm, ông gọi điện thoại tới là muốn nói cháu đi tìm viện trưởng Cam."

"Là viện trưởng viện bảo tàng Ninh thành, Cao Châu sao? Bác ấy cũng tới?"

" Đúng vậy, chính là bác ấy. Thời gian vẫn còn nhiều, cháu nói chuyện với bác ấy đi nhé."

Tiêu Chiến dựa theo số phòng Cổ Ích Duyên đưa, đi tới gõ cửa, người mở cửa là một ông chú trung niên, khách khí hỏi "Cậu là Tiêu Chiến ?"

Tiêu Chiến gật đầu chào, "Là tôi, ông Cổ nói tôi tới thăm."

Đi vào phòng, trên bàn có đốt lư hương, một người trung niên mặc áo đối khâm cười nói, "Là Tiêu Chiến hả?" Ông hơi gầy, ánh mắt rất hiền hòa, khiến cho người khác vừa nhìn đã sinh hảo cảm.

Tiêu Chiến đến gần, lễ phép bắt tay, "Cháu chào bác, làm phiền bác rồi."

"Có phiền gì đâu, cháu ngồi đi." Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, Cam Châu chu đáo pha trà, đưa cho Tiêu Chiến

Uống trà xong, cũng không khách khí xã giao nào, Cam Châu mở miệng nói, "Bác nói thẳng, lần đấu giá này có một dụng cụ đồng thau sẽ lên sàn, chắc là cháu biết, là đồ vật quan trọng trong lễ nghi."

Tiêu Chiến mở to mắt, "Có phải là lễ khí có hoa văn sấm và mây, họa tiết chính là con rồng đúng không?"

Cam Châu mỉm cười gật đầu, "Quả nhiên là cháu biết, đúng vậy, là cái lễ khí đó."

Tiêu Chiến rót một chén trà cho Cam Châu, "Ông ngoại đã từng nói với cháu, không nghĩ rằng nó cũng xuất hiện ở buổi đấu giá."

"Đúng vậy, " Cam Châu nhận ly trà uống một ngụm, than thở, "Hồi trước bác may mắn được nói chuyện với ngài Tu Ninh về lễ khí đồng thau này. Ngài Tu Ninh cũng từng đánh giá đây là báu vật quốc gia, nhưng lại lưu lạc xứ người không thể trở về quê nhà."

Ông nhìn làn khói xanh lượn lờ bốc lên từ lư hương, giọng hơi trầm xuống, "Lễ khí này có ý nghĩa trọng đại đối với chúng ta. Nhưng hơn một trăm năm trước bị mấy tay buôn đồ cổ mua đi bán lại, lưu lạc ra nước ngoài, qua tay rất nhiều người. Lần đấu giá này, có thể sẽ là lần đấu giá duy nhất trong vòng năm mươi năm trước và sau của lễ khí, nếu như không thể mua về được, chúng ta sẽ để mất cơ hội."

Tiêu Chiến nắm tay mình lại, "Vậy lần này bác có nắm chắc không?"

"80%. Lần này bọn bác tìm mọi cách gom một khoản tiền lớn, chắc có thể mua được." Cam Châu nhìn vào mắt Tiêu Chiến , "Vậy nên lần này bọn bác không có dư tiền để tham gia đấu giá tranh "Túy Mã Du Xuân"."

Tiêu Chiến hiểu ý Cam Châu, "Ý bác là, sẽ có người cướp sao?"

" Đúng vậy, hồi trước có một nhà sưu tầm người Pháp đã nói ông ta nhất định phải có được tranh "Túy Mã Du Xuân". Dĩ nhiên, chúng ta không thể xác định tin tức này là thật hay giả, nhưng cháu vẫn phải đề phòng trước."

" Vâng " Tiêu Chiến nặng nề gật đầu, Bác yên tâm, cháu sẽ dốc hết toàn lực."

Cam Châu vỗ vai Tiêu Chiến, không nói gì.

Trở lại phòng của mình, Tiêu Chiến nghĩ ngợi, gửi tin nhắn cho Thanh Thanh, "Có thể đấu giá sẽ không được thuận lợi, nếu giá cao quá thì chị có thể cho em mượn ít tiền được không?"

Thanh Thanh trả lời rất nhanh, "Em cứ đấu giá đi, không đủ tiền thì nói chị."

Tiêu Chiến hít sâu, trả lời, "Ừ, cảm ơn chị."

Giống như Cam Châu đã nói, "Túy Mã Du Xuân" rất khó đấu giá. Sau khi hội đấu giá bắt đầu được hơn nửa thì bức tranh mới lên sàn. Giá khởi điểm là tám triệu, qua hai đợt đấu giá, chạm mốc mười triệu.

Sau bốn vòng đấu giá, chỉ còn lại Tiêu Chiến và nhà sưu tầm người Pháp đó.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà xanh, vị chát đọng lại nơi đầu lưỡi. Sau khi đối phương ra giá xong, cậu bình thản giơ biển lên, không tăng một triệu nữa, mà tăng thẳng ba triệu.

Lần này, sau khi tiếng búa vang lên hai lần, đối phương mới ra giá tiếp, tăng thêm hai triệu.

Trong đầu Tiêu Chiến nhảy lên một con số lớn, thầm nghĩ qua lần này chắc cậu không mua nổi thịt ăn trong thời gian dài rồi.

Nhưng tay vẫn không do dự giơ biển lên, tăng thêm ba triệu.

Cuối cùng, tiếng chùy vang lên ba lần, đấu giá kết thúc. Cậu thắng.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thở ra.

Lễ khí đồng thau hoa văn rồng bay giữa mây và sấm lên sàn cuối cùng, là đồ vật then chốt của buổi đấu giá hôm nay, giá khởi điểm là tám chục triệu. Sau rất nhiều lần đấu giá, cuối cùng nó cũng được bán với giá 140 triệu. Nhận ra người mua được là Cam Châu, tảng đá trong lòng Tiêu Chiến đã được buông xuống.

Buổi đấu giá kết thúc, Cam Châu không giấu nổi, run tay cầm chén trà lên uống một ngụm trà nguội, đỏ ửng mắt, không kiềm chế được kích động nói, "Mua được rồi!"

Tiêu Chiến mỉm cười, " Ừ, mua được rồi."

Hai người lệch nhau cũng xấp xỉ ba mươi tuổi, nhưng vào giờ phút này, nhìn nhau cười.

Trên đường trở về, Tiêu Chiến gọi điện cho Thanh Thanh. Thanh Thanh nghe được trong giọng cậu có vẻ nhẹ nhõm, trêu đùa, "Nợ một khoản tiền lớn như vậy cũng cười được hả?"

" Ừ, tâm trạng rất thoải mái." Tiêu Chiến nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ, kéo sát áo khoác dày vào người, giọng thoải mái, "Em về dọn nhà một chút, nhờ chú Kha bán giùm mấy thứ có thể bán, cố gắng làm việc trả tiền sớm cho chị."

"Ok, nhưng em cũng đừng cố quá kẻo quá cố. Khoản tiền này đối với chị cũng chỉ bằng hai chiếc xe thể thao thôi, không cần gấp."

"Ừ, em biết rồi, chị cũng đừng quá lo lắng." Trong lòng Tiêu Chiến hiểu rõ, tình cảm không thể đo đếm bằng tiền được, hơn nữa tiền của Thanh Thanh cũng không phải tự nhiên mà có.

"Ok, vậy em đi về nhớ chú ý an toàn. Nói chuyện sau nhé, chị đi quay đây."

Hôm sau, Tiêu Chiến tới công ty thông báo đã cậu đã xử lý xong chuyện của mình, Mạnh Dao không hỏi nhiều, thấy sắc mặt cậu hơi tệ, quan tâm hỏi, "Không ngủ được hả? Nếu không thì nằm chợp mắt trên ghế salon chút đi."

"Không cần đâu." Tiêu Chiến dụi mắt, "Tinh thần tôi cũng không tệ lắm, không buồn ngủ đâu."

Tối hôm qua cậu bỏ tranh "Túy Mã Du Xuân" vào két bảo hiểm, sau khi về nhà, trăn trở đến rạng sáng cũng không ngủ được, dứt khoát lấy giấy bút kiểm kê lại đồ cả đêm.

Sau khi chọn được bảy thứ, cậu mặc niệm trong lòng "Con xin lỗi liệt tổ liệt tông, con phải bán hai nghiên mực tổ tiên dùng và năm quyển sách cổ tổ tiên cất giữ rồi."

Đọc lại ba lần rồi cậu mới liên lạc với Kha Nhạc, hẹn thời gian định giá.

Mạnh Dao gật đầu, "Ừ. Đúng rồi, cậu đừng quên buổi chiều phải livestream nhé, mười phút là được, nói chuyện với fans một chút."

Tiêu Chiến gật đầu đồng ý, "Không thành vấn đề."

Ba giờ chiều, Tiêu Chiến ngồi trong xe bảo mẫu mở livestream. Người vào xem còn đông gấp đôi lần trước, con số dưới góc trái vẫn không ngừng tăng lên.

Cậu không để ý mấy thứ khác, chào hỏi với camera, "Chào buổi chiều, bây giờ tôi đang trên đường đi chụp poster."

Thấy trên có người hỏi là chụp poster gì vậy, Tiêu Chiến nhớ việc này đã được thông báo chính thức, bèn trả lời, "Là nước suối Phù Nạp Thi đích nước suối, còn phong cách của poster là gì, tạm thời giữ bí mật nhé. Sau khi quảng cáo được tung ra, mọi người sẽ biết." Cậu hướng camera ra ngoài cửa xe rồi lại quay trở về mình, " Ừ, dạo gần đây thời tiết không tốt lắm, nhiệt độ xuống âm độ luôn, mọi người nhớ mặc thêm quần áo nhé."

Lúc này, màn hình điện thoại lại tối xuống, ngay sau đó, trên trang nhảy ra một dòng chữ to lớn sặc sỡ, "Người sử dụng Tiểu Vương tặng cho chủ bá Tiêu Chiến kim cương X100", sau đó còn xuất hiện thêm vài lần.

"—— vờ lờ, đại gia từ đâu tới vậy! Lần nào Tiêu Chiến livestream cũng tới hiện thân! Đầu gối tui mềm nhũn rồi, quỳ again!"

"—— aaa lại là chín trăm chín mươi chín viên kim cương! Aaa tui điên cmn rồi!"

"—— mọi người cùng nhau theo đuổi idol mà sao bồ lại xuất sắc như vậy?! Đại lão, bồ xem tui quỳ đúng chuẩn chưa!"

Tiêu Chiến nhớ lại lời Nhất Bác nói trong điện thoại, "Tôi không thể trả lời câu hỏi này", đuôi mắt toát lên ý cười, "Bạn tên Tiểu Vương này, gần đây trời trở lạnh, bạn nhớ chăm sóc bản thân đừng để bị bệnh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro