Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, thân thể thoải mái hơn rất nhiều, cơ bắp chỉ có hơi có cảm giác đau nhức, đầu óc mê man cũng thanh tỉnh.

Hơi nghiêng đầu, trong nhất thời, Tiêu Chiến nhìn không chớp mắt —— Nhất Bác nằm bên giường của cậu, hơi thở nhẹ nhàng, tay trái không bị thương đang nắm nhẹ tay cậu.

Không, phải là tay mình, đang nắm tay Nhất Bác không buông.

Lập tức trong lòng trở nên mềm nhũn, nghĩ đến việc cơ thể hắn vẫn còn đang yếu, Tiêu Chiến lo lắng, nhẹ giọng gọi, "Nhất Bác ?"

Giống như phản xạ có điều kiện, Nhất Bác hàm hồ trả lời một câu, " Ừ, tôi đây."

Giống như đã trả lời rất nhiều lần vậy.

Bỗng Tiêu Chiến suy đoán, dựa theo tính tình của Nhất Bác, chắc là mình mơ mơ màng màng gọi tên hắn, lại cầm tay hắn không buông, nên Nhất Bác mới thiếp đi cạnh giường mình?

Trong chốc lát, Nhất Bác mở mắt ra, đối mặt với Tiêu Chiến khuôn mặt chứa nét khẩn trương khó nhìn ra, "Tỉnh rồi? Cậu thấy khá hơn chưa?"

Đến lúc này, dường như hai người mới chú ý tới mình vẫn còn nắm tay của người kia, mỗi người liền tách ra. Đầu ngón tay Tiêu Chiến vô tình quẹt qua lòng bàn tay Nhất Bác , "Ừ, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, đã hạ sốt rồi."

Sau đó cậu để ý thấy Nhất Bác vừa bí mật nhanh chóng giấu tay ra sau lưng vừa nói, "Hạ sốt thì tốt rồi."

"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi lâu như vậy, nhưng mà anh còn chưa có bình phục, hay anh về giường nằm nghỉ một chút đi?"

Cảm giác mềm mại ngưa ngứa trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại tại điểm cuối của dây thần kinh, một tấc lại một tấc tràn xuống tim. Vương Nhất Bác nghe lời, nằm lên giường đắp kín chăn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Tiêu Chiến không rời.

Nhìn thời gian, "Đã hơn bảy rưỡi sáng rồi, " Tiêu Chiến ngẩng đầu nói với Nhất Bác, "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không? Không thì ngủ thêm nữa nhé?"

Vương Nhất Bác không chịu nhắm mắt, "Tôi không buồn ngủ."

Nhận ra được hình như Nhất Bác có hơi ấm ức, Tiêu Chiến cười nói, "Tôi cũng vậy, hôn mê hai ngày, hình như tôi vẫn luôn ngủ bây giờ hạ sốt rồi, không ngờ rất có tinh thần."

Nhất Bác cau mày, "Vì sao cậu lại bị sốt vậy?"

"Tôi làm đại sứ tuyên truyền cho viện bảo tàng Cô thành, quần áo lúc chụp hình rất mỏng, mà lúc chụp lại rất lạnh. Ban đầu tôi cho là uống thuốc cảm, rồi uống thêm nhiều nước ấm thì sẽ không có chuyện gì, không ngờ vẫn bị sốt." Tiêu Chiến dựa vào gối, hơi xấu hổ, "Lúc trước tôi còn cam đoan với Mạnh ca sẽ không bị cảm đâu, không ngờ sốt thẳng một mạch lên bốn mươi độ."

Lúc nói đến Mạnh Dao thì hắn gọi điện thoại tới. Tiêu Chiến không tránh Nhất Bác, bấm nút nghe.

Mạnh Dao lo lắng cho Tiêu Chiến, "Hạ sốt chưa? Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Hạ sốt rồi, " Tiêu Chiến tính ngày tháng, cũng đoán được lí do hắn gọi tới, "Thông báo chính thức của viện bảo tàng là vào hôm nay đúng không?"

Nghe cậu nói đã hạ sốt, Mạnh Dao cũng nhẹ nhõm, "Hạ sốt thì tốt rồi, cậu nghỉ ngơi đi, công việc có thể dời sức khỏe là quan trọng nhất. Tí nữa viện bảo tàng đăng weibo thì cậu nhớ share nhé?"

Tiêu Chiến đồng ý, "Ừ, Mạnh ca yên tâm, tôi nhớ."

Vừa tới tám giờ, weibo chính thức của viện bảo tàng Cô thành đăng một cái weibo, ngay từ câu đầu đã @Tiêu Chiến và @nhiếp ảnh gia Mạnh Tình vào. Ngay sau đó, hai người cũng share bài.

"—— aaa, đúng là tui nên để xem trước mà! Tiêu Chiến làm đại sứ tuyên truyền của Cô Thành, hay là Tiêu Chiến hợp tác với lão sư Mạnh Tình ? Đây rốt cuộc là tổ hợp thần tiên gì vậy? Hồi trước tui hoàn toàn không liên tưởng bọn họ với nhau!! Thét chói tai! Thổi bạo Tiêu Chiến !"

"—— mấy hình này! Đẹp quá đi! Lưu đại một tấm cũng có thể làm hình nền máy tính rồi! Kết cấu sắc thái thật tuyệt vời, khí chất Tiêu Chiến và ý vị cổ xưa thâm trầm của Cô Thành thật xứng đôi vừa lứa!"

"—— kỹ thuật của lão sư Mạnh Tình thật thâm hậu, thể hiện trọn vẹn phong cách cổ xưa và khí chất tang thương của Cô Thành! Chờ các tác phẩm sau của Mạnh lão sư!"

"—— hình đúng là rất đẹp, nhưng mà tui có câu hỏi, tui nhớ hồi trước có tin là ảnh tuyên truyền của Cô Thành là tìm Quý Triều Đức chụp mà. Là do Quý Triều Đức lúc đó có chuyện nên mới đổi thành Mạnh Tình hả?"

Đến trưa, hai đề tài #viện_bảo_tàng_Cô_thành_Tiêu _Chiến và #Mạnh _Tình nhanh chóng leo lên hot search, những đề tài liên quan đến ảnh chụp tuyên truyền của Tiêu Chiến cũng như gió lốc càn quét trang đầu.

Ở chỗ khác, Quý Triều Đức nhìn ảnh chụp hoàn chỉnh trên weibo chính thức của viện bảo tàng Cô Thành và những bình luận khen lấy khen để Tiêu Chiến với Mạnh Tình, hắn quăng máy tính bảng lên bàn một tiếng "Rầm", khuôn mặt u ám.

Người hưởng thụ những lời khen này, không nên là Mạnh Tình và Tiêu Chiến, rõ ràng phải là hắn!

Hắn nhớ lại lúc ở chỗ chụp hình, viện trưởng Cam Châu tới đích thân, ban đầu hắn cho rằng đối phương sẽ thay hắn mắng Tiêu Chiến không chuyên nghiệp, lại không ngờ ông ta hòa nhã nói chuyện với Tiêu Chiến, sau đó đuổi hắn đi, đổi thành Mạnh Tình !

"Crắc", bút chì trong tay Quý Triều Đức gãy ngòi.

Cùng lúc đó, Tiêu Chiến đang ngồi sau xe uống nước trái cây, nghiêm túc nghe Mạnh Dao nói.

"Là chuyện xét duyệt EP. Hai ngày trước cậu ốm, vì sợ cậu lo lắng nên tôi cũng không tìm cậu nói chuyện. Hôm nay cậu cũng khỏe hơn nhiều, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định cũng phải nói sớm cho cậu." Nhắc tới chuyện này, biểu tình Mạnh Dao cũng có chút không biết nên làm gì, "Chắc cậu cũng biết, việc đĩa nhạc có thể thông qua xét duyệt được hay không, từ trước tới giờ đều là xem nhân phẩm tốt hay không, đúng không?"

Vặn chặt nắp chai, Tiêu Chiến nghiêm túc, "Biết, trong album của chị tôi, có bài hát bị cho rằng là tuyên truyền mê tín phong kiến, cả bài hát bị thủ tiêu. Nhưng mà lúc tôi sáng tác rất chú ý, mấy bài hát trong EP chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, đúng không? Vậy tại sao lại bị chặn ở chỗ đó?"

"Sau khi đưa đĩa nhạc lên, đầu tiên là bên trên tìm một chuyên gia thẩm định, sau khi người đó xét duyệt xong, sẽ đưa bài hát vào buổi họp định kỳ của đoàn chuyên gia được mở một lần mỗi tháng để xét duyệt. Bọn họ sẽ cùng nhau xét duyệt lại một lần tất cả những bài hát trong tháng. Nếu như một chuyên gia có ý kiến, vậy thì bài hát đó không được thông qua. Niên Niên, cậu bị chặn ở bước này."

"Bài hát đã được trả lại chưa?"

"Chưa, " biểu tình Mạnh Dao lãnh đạm, "Thái độ người chuyên gia kia... tương đối mập mờ."

Rất nhanh Tiêu Chiến đã hiểu, "Cần tiền?"

"Không chỉ vậy, " vừa nói, Mạnh Dao cười lạnh, "Tên chuyên gia trong tổ thẩm định kia tên Lâm Thuận, hai năm gần đây mới được thăng chức, không thích tiền, chỉ thích chặn album đầu tay của các ca sĩ mới, chờ mấy người đó tìm ông ta nịnh hót lấy lòng."

Tiểu Tinh vẫn luôn im lặng lắng nghe, đến khúc này cũng không nhịn được nói chen vào, "Bởi vì ca sĩ đang hot và ca sĩ lâu năm ông ta không dám động tới nên ông ta mới bắt nạt người mới? Dựa vào cái gì chứ! Chúng ta không thể tố cáo sao?"

"Sao tố cáo được? Nhận hối lộ còn có chứng cứ, nhưng Lâm Thuận chỉ ăn cơm uống rượu bình thường, sau đó dạy bảo vài câu, chúng ta dựa vào việc gì để tố cáo ông ta chứ?" Thấy Cô không nói, Mạnh Dao lại hỏi Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, cậu định làm gì?"

Ngược lại, Tiêu Chiến không cảm thấy có việc gì, cậu cân nhắc, "Album đã đến bước cuối cùng, mà bên trên lại không xét duyệt, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng ta." Cậu an ủi Mạnh Dao và Tiểu Tinh , "Nói cho cùng, là thực lực của tôi bây giờ chưa đủ. Sau khi tôi nổi rồi, ông ta cũng không dám chặn bài của tôi nữa."

Trong phòng bệnh.

Bởi vì chuyện của Đinh Triệu Tiên nên mấy ngày nay tâm trạng Cơ Trạm vui phơi phới như đến mùa xuân, vừa cầm bảng điều khiển trò chơi chém giết, vừa lơ đãng nói, "Lần này Đinh Triệu Tiên tính sai rồi, ông ta vẫn luôn hôn mê, lúc tỉnh lại thì trời cũng đã đổi. Còn nữa, lúc nào ông ta cũng vui vẻ lấy chuyện tai nạn giao thông ra trù ẻo cậu, ba lần bảy lượt, bây giờ cũng tới lượt ông ta bị nghiệp quật rồi!"

Vương Nhất Bác mở hội nghị qua video, không có trả lời hắn.

Cơ Trạm thấy hắn bận rộn không đáp lại mình, dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế salon tiếp tục chơi. Sau khi Vương Nhất Bác tháo tai nghe xuống, chắc là đã họp xong, Cơ Trạm lẩm bẩm, "Hôm nay Tiêu Chiến nhà cậu có tới thăm không?"

Nhất mở một cuộc họp kéo dài tới sáu, bảy giờ, hơi mỏi mắt. Hắn nhẹ nhàng xoa mi tâm, nghe Cơ Trạm hỏi về Tiêu Chiến, trả lời, "Cậu ấy nói tối hôm nay cậu ấy có tiệc, có lẽ không qua đây được, nói tôi không cần chờ."

"Chậc, báo cáo lịch trình luôn?" Nói xong, Cơ Trạm đóng tạp chí trong tay vào, sờ cằm, "Nhưng mà, tiệc?" Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên thả chân xuống bàn, ngồi thẳng, "Vờ lờ, là bữa tiệc của tên chuyên gia đó hả?"

Ngừng công việc trên tay, Vương Nhất Bác hỏi, "Tiệc của người chuyên gia nào?"

Cơ Trạm giải thích sương sương, sau đó nói, "Hai năm gần đây, trong giới có một bữa tiệc, gọi là bữa tiệc dạy dỗ chính là dạy người mới nếu muốn hot muốn lăn lộn được thì phải biết cầu xin người khác giúp đỡ, nhìn sắc mặt người khác mà làm việc đừng có tim thủy tinh"

Khuôn mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng, "Cậu chắc chắn?"

"80 – 90%, Mạnh Dao bảo vệ Tiêu Chiến như gà mẹ bảo vệ con á, vô cùng chu đáo chắc chắn sẽ không đưa cậu ấy tới mấy bữa tiệc nhảm nhí. Mà bây giờ EP mới của Tiêu Chiến đã đưa lên xét duyệt nhưng vẫn chưa có ý kiến phản hồi lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có bữa tiệc này thôi."

Thấy Vương Nhất Bác vén chăn định xuống giường, Cơ Trạm mở to mắt đứng lên, "Cậu định làm gì?"

Vương Nhất Bác đi dép vào, nhận ánh mắt của Cơ Trạm, "Tôi đi tìm cậu ấy."

"Vờ lờ, Nhất Bác, vết thương cậu còn chưa có khỏi mà cậu còn dám chạy loanh quanh? Cậu cho là thứ màu đỏ hồi trước chảy đầy người cậu là màu thực phẩm và nước ép cà chua à?"

Vương Nhất Bác cầm áo khoác màu đen trong tay, im lặng đứng tại chỗ vài giây chưa mặc áo vào, giọng điệu nghiêm túc, "Tôi không nỡ lòng nhìn cậu ấy chịu tủi thân."

"Đệt mợ ——" Cơ Tram thả lỏng tay, "Đệt, kệ đi, bản thiếu gia làm tài xế cho cậu!"

Trong phòng riêng, Tiêu Chiến đứng dậy rót rượu.

Lâm Thuận đang ngồi trên ghế, tuổi gần năm mươi, cơ thể gầy rộc, khuôn mặt đầy nếp nhăn có vẻ nghiêm túc và soi mói. Ông ta gõ ngón tay bị xông khói có chút ố vàng lên bàn, chậm rãi nói, "Thanh niên, làm thì phải làm ra làm chơi ra chơi đừng có nghĩ mình một bước lên mây, mấy người các cậu thật sự cho rằng bản thân trời sinh kỳ tài, hô mưa gọi gió?"

Tiêu Chiến rũ mắt, không rõ biểu tình, không trả lời.

Thấy Tiêu Chiến không đáp, Lâm Thuận tiếp tục mở miệng, "Tiêu Chiến, tôi đã nghe ca khúc cậu viết rồi, quả thật không tệ, tuổi còn nhỏ đã giỏi như vậy tương lai tiền đồ rộng mở. Nhưng mà tôi cũng từng gặp không biết bao nhiêu thiên tài nửa đường đứt gánh!"

Nói xong, Lâm Thuận giơ một ngón tay lên, ra hiệu Tiêu Chiến uống rượu trong ly.

Ngay lúc này, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Vương Nhất Bác mặc áo khoác dài màu đen mang theo gió lạnh bước vào, bàn tay không bị thương cầm nhẹ cổ tay trắng nõn của Tiêu Chiến lên, hơi nghiêng người, chắn trước mặt Tiêu Chiến .

Lạnh lùng giương mắt, ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống người Lâm Thuận đang ngồi đối diện, con ngươi sâu thẳm, giọng nói lạnh như băng, "Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?"

Những lời này giống như nước lũ, trong phút chốc nhấn chìm Tiêu Chiến đang được Vương Nhất Bác che chở sau lưng, ngón tay cậu vô thức co lại, ngước mắt nhìn gò má tái nhợt của Nhất Bác, tim đập loạn vài giây, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.

Cậu cúi đầu, hơi cong môi.

Ngay trước mặt Lâm Thuận, Vương Nhất Bác giơ tay, hất văng ly rượu đầy ắp trên bàn, chậm rãi nói rõ ràng từng chữ, "Xem ra, vị trí hiện tại không thích hợp với ông."

Lười mở miệng nói thêm, Vương Nhất Bác cầm cổ tay Tiêu Chiến, lúc hắn nhìn cậu, con ngươi trở nên ấm áp hơn, giọng nói cũng nhẹ hơn mấy phần, "Đi với tôi."

Suốt quãng đường đi cùng với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến bãi đậu xe, Mạnh Dao vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn thấy Vương tổng cẩn thận đeo khẩu trang cho Tiêu Chiến, nhìn Vương tổng kéo cổ tay Tiêu Chiến xoay người rời đi, nhất thời có cảm giác mình cầm sai kịch bản, còn đi nhầm đoàn phim!

Vậy nên, vì sao Vương tổng lại tới đây? Hình như còn... che chở Tiêu Chiến ?

Cái plot twist này khiến hắn nhớ lại mấy cái kịch bản phim thần tượng cẩu huyết hồi trước hắn từng đọc, cái thể loại tao đếu ưa mày nhưng tao giả vờ nice với mày, sau đó khi mày tưởng tao nice với mày thật thì tao sẽ đâm mày vài nhát sương sương, khiến mày đau đến mức không muốn sống.

Nhìn Vương tổng toàn thân mang gió lạnh đi phía trước, Mạnh Dao cảm thấy, cũng không phải không có khả năng...

Cơ Trạm bước xuống từ trên xe, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến bèn bắt đầu lải nhải tố cáo, "Người nào đó cho rằng bản thân full máu, mặc thêm đồ chạy ra bệnh viện là muốn trải nghiệm lại cảm giác chấn động não hay ngại hồi trước máu mình chảy hơi ít? Làm tôi lo muốn chết!"

Vương Nhất Bác không nói lời nào —— sau khi đưa Tiêu Chiến ra khỏi chỗ đó, hắn không buông tay, nhưng cũng không dám nhìn Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn tay áo che giấu bàn tay đang nắm lại của hai người, cười với Cơ Trạm, "Cơ tổng lái xe hả?"

"Chẳng lẽ là Nhất Bác lái?" Cơ Trạm trợn to mắt, " Chờ chút, ý cậu là, tôi là tòng phạm? Tôi giúp cậu ta tới đây? GIẬN! Rõ ràng tôi chỉ vì tình cảm cùng leo một cái cây thuở bé mà giúp cậu ta! Nhưng mà... hình như cũng đúng thì phải?"

Tiêu Chiến quay đầu, cố gắng nhịn cười.

Nhận ra Tiêu Chiến đứng về phe Nhất Bác, Cơ Trạm càng tức, nhìn đồng hồ, lại giục, "Chạy tới chạy lui, đã giúp thì phải giúp tới cùng, tôi phải đưa cậu về, tối còn làm kiểm tra nữa mà cậu còn chưa uống thuốc!"

Tiêu Chiến nghe vậy, cũng mỉm cười nói với Vương Nhất Bác , "Ừ, tôi không sao, anh về trước đi ngày mai tôi tới thăm anh." Thấy Nhạất Bác nhìn mình không nói gì, "Yên tâm, tôi hết sốt rồi, không sao đâu tôi có nhớ uống thuốc mà mai gặp anh cứ kiểm tra."

Lúc này Nhất Bác mới buông tay ra, "Vậy tôi đi đây, những chuyện khác cậu không cần để ý đâu, tôi sẽ xử lý."

Tiêu Chiến biết hắn đang ám chỉ chuyện Lâm Thuận, "Ừ" một tiếng tỏ ý đã biết, "Được rồi, anh mau về đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm đừng thức khuya làm việc."

Nhất Bác nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến, lúc này mới đi theo Cơ Trạm lên xe.

Sau khi Cơ Trạm lái xe đi rồi, Tiêu Chiến và Mạnh Dao cũng lên xe. Thấy Mạnh Dao một bộ muốn nói lại thôi, Tiêu Chiến chủ động mở miệng, "Mạnh ca, anh có thắc mắc gì cứ hỏi đi."

Mạnh Dao do dự, "Để tôi sắp xếp lại suy nghĩ đã, đây có phải là cốt truyện... người tao ghét chỉ có tao mới có thể bắt nạt, những đứa khác bắt nạt nó thì coi chừng tao! Mà tao vì muốn người tao ghét tê tâm liệt phế, nếm trải mọi thống khổ, tất nhiên ban đầu tao phải vì nó chống lại cả thế giới, khiến nó chết mê chết mệt tao, phụ thuộc vào tao, vô cùng yêu thương tao, rồi cuối cùng tao sẽ bỏ nó?"

Tiêu Chiến bị chọc cười, "Mạnh ca, sao anh suy nghĩ thú vị vậy?"

"Hồi trước tôi nhận kịch bản, mười cái thì hết chín cái là thể loại cẩu huyết đầy đường, ngược luyến tình thâm muôn màu muôn vẻ, nếu như cậu muốn nghe, tôi có thể kể cho cậu một trăm tám mươi phiên bản."

Mạnh Dao không ngốc, quay trở lại chủ đề, "Nói tôi nghe, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Vương tổng là gì vậy? Vừa nãy là Cơ tổng tố cáo Vương tổng với cậu hả?"

Trọng điểm là, Vương Nhất Bác chỉ đứng yên để mặc Cơ Trạm tố cáo. Sau đó cũng im lặng để người dắt về, giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn vậy!

Sợ!

Tiêu Chiến không nói nhiều, chỉ nói, "Vốn dĩ quan hệ giữa tôi và Nhất Bác không tệ." Sợ Mạnh Dao không tin, cậu đưa ra mấy ví dụ, "Bộ âu phục đi thảm đỏ kia, là anh ấy mua cho tôi. Trong nhiều drama hồi trước, người kêu phú nhị đại đăng ảnh hồ sơ bệnh án, là anh ấy. Acc Tiểu Vương trong livestream Tinh Hải, mỗi lần đều tặng tôi chín mươi chín vạn, là anh ấy."

Mạnh Dao trực mắt: "Vờ lờ, thế giới thật vi diệu..."

Đến lúc về nhà, Mạnh Dao vẫn ngẩn người. Hắn nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra đăng nhập vào weibo, xem lại nội dung weibo của Vương Nhất Bác. Đột nhiên phát hiện, đổi sang góc nhìn khác, trên weibo Vương Nhất Bác đều là kiến thức tài chính – kinh tế nghiêm túc lạnh lùng, chỉ có Tiêu Chiến là ngoại lệ duy nhất.

Vậy nên, thế giới của người có tiền, chính là trong ngoài bất nhất như vậy hả? Bề ngoài dốc sức hắc bạn, nhưng bên trong lại bí mật đem cả thế giới đến cho bạn?

Hắn lại lướt xuống bình luận weibo bài hắc Tiêu Chiến gần đây nhất của Vương Nhất Bác, nhận ra không giống như suy nghĩ của hắn, khu bình luận rất sạch sẽ, một cái comment chửi Tiêu Chiến cũng không có!

Sau khi hắn lướt xuống tiếp, phát hiện ra một đống fans CP.

"—— không ai hiểu được tâm trạng của tui cả! Tui đặc biệt lập clone tới hắc Tiêu Chiến dưới weibo Vương tổng, comment chửi Tiêu Chiến, quả nhiên, vừa dời mắt đã bị cấm ngôn rồi còn bị report nữa! Đây con mẹ nó là tình yêu đích thực rồi còn gì!"

"—— đây là một bộ phim tình cảm tuyệt đẹp gì vại! Tiêu Chiến thật sự là làn gió xuân đầu tiên trong weibo đóng băng vạn dặm của Vương tổng nhà tui! Thành fan CP này rồi! Một khi nhảy hố, vạn kiếp bất phục! Đổi sang góc nhìn khác, tất cả đều là đường! Cực kỳ ngọt! Để tui chìm vào u mê đi, đừng ai đỡ tui dậy!"

"—— từ khi tui nhận ra, mỗi ngày tui đều ôm điện thoại mama ngồi cười!"

Mạnh Dao cảm thán thêm lần nữa ——chậc, thế giới thiệt đáng sợ!

Sáng hôm sau, Mạnh Dao nhận được tin tức, nghe nói thành viên tổ chuyên gia xét duyệt khi có sự thay đổi, Lâm Thuận bị giáng chức, một người mới vào thay.

Nghe được tin tốt từ mấy cái loa phát thanh giả danh đồng nghiệp là cuối cùng Lâm Thuận cũng sụp đổ, tâm trạng Mạnh Dao phức tạp, lầm bầm, "Đây chính là "thiên lương vương phá" trong truyền thuyết hả?"

Tiểu Tinh đứng bên cạnh, thắc mắc, "Mạnh ca, cái gì "thiên lương vương phá" vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ Lâm Thuận ngã ngựa, việc xét duyệt EP của Tiêu Chiến chắc sẽ không gặp rắc rối gì nữa, là chuyện tốt." Mạnh Dao không nhịn được hỏi, "Ừm... Tinh Tinh này, ấn tượng của cô với Vương tổng là gì?"

"Vương Tổng ?" Tiểu Tinh suy nghĩ một chút, "Là bạn thân từ nhỏ của Cơ tổng, lạnh như băng, rất hung dữ, ai cũng sợ, không dám nhìn thẳng nhưng rất đẹp trai. Luôn vô duyên vô cơ hắc Tiêu Chiến, chủ tịch đảng antifans."

Còn là chủ tịch đảng antifans à? Vậy cô không nhìn thấy bộ dáng ngài ấy bảo vệ Tiêu Chiến như bảo vệ thứ trân quý nhất ngày hôm qua rồi.

Nhưng mà Mạnh Dao cũng yên tâm —— quả nhiên không chỉ có mỗi mình bị mù.

Hắn thu lại tâm tư, "Bỏ đi, nào, đưa giấy bút cho tôi, tôi phải nghiên cứu việc tuyên truyền album."

Sau khi Lâm Thuận bị giáng chức, rất nhanh đã có kết quả xét duyệt đĩa hát, cũng không có người giở mánh khóe nữa.

Lúc nhận được tin đĩa nhạc đã được xét duyệt qua thì Tiêu Chiến đang ở viện bảo tàng Cô Thàng quay phim tuyên truyền ngắn. Viện trưởng Cam Châu bớt chút thời gian tới xem một chuyến, đảm bảo không có chuyện gì mới rời đi.

Đi ra khỏi phòng hóa trang, Tiêu Chiến cởi chiến giáp, đổi lại một thân trắng thuần, tay áo rộng rãi, đội mũ ngọc chạm trổ đường vân bắt chước mũ quan thời xưa, cực kỳ tinh xảo.

Đạo diễn đang kiểm tra ánh sáng, Tiêu Chiến bèn đứng ở bên cạnh chờ. Tiểu Tinh lại gần, vui vẻ nói, "Vừa nãy viện trưởng Cam Châu khen em đấy, nói hiệu quả tuyên truyền rất khá, thông báo chính thức mới chỉ đăng lên mấy ngày mà đã có không ít người tham quan viện bảo tàng xem đồ triển lãm, nghe tọa đàm, sau khi phim quảng cáo được đăng lên, nhất định hiệu quả sẽ tăng gấp bội!"

Tiêu Chiến cong môi, "Bác ấy thật sự nói như vậy?"

"Chị gạt em làm gì?" Cô vui vẻ, "Đó là sự thật, một khi phim ngắn được tung ra, nhất định sẽ hot! Không cần biết là em đóng thầy tế, tướng quân, thư sinh hay cầm sư, nhân vật nào cũng đẹp hết! Hồi trước lúc cúng tế em mặc áo dài trắng, tóc xõa ra, đánh mắt đậm, nhìn rất rất rất đẹp trai! Còn có lúc em mặc trường bào trắng hoa văn đỏ, ôm đàn cổ bước từng bước xuống bậc thang, ngồi trên chiếu, đánh đàn trong cung điện đánh đàn, đẹp traiii!"

Tiêu Chiến cười nói, "Chị, chị cứ nịnh em như vậy rồi lỡ sau này em kiêu ngạo thì làm sao đây?"

Cô đang định trả lời thì nhìn thấy trợ lý stylist cầm điện thoại vội vã chạy tới.

Đến lúc đọc rõ câu chữ trên điện thoại, trong nháy mắt Cô bùng nổ, "Chị muốn chửi thề, sao tên Quý Triều Đức đó mặt dày vậy?"

Nghe tên Quý Triều Đức, nụ cười Tiêu Chiến phai nhạt, "Có liên quan tới em hả?"

Cô cám ơn trợ lý stylist, đưa điện thoại của mình cho Tiêu Chiến đọc, ấm ức nói, "Rõ ràng là anh ta cố ý gây khó khăn cho em, bắt em mặc đồ mỏng manh chụp liên tục trong hai giờ, khiến em sốt cao trên bốn mươi độ mà còn mặt dày phốt em trên weibo! Nhìn mấy cái tài khoản doanh tiêu đăng này, cái gì gọi là nhiếp ảnh gia nổi danh bóc phốt Tiêu Chiến, nói em không có phép tắc nghề nghiệp, đùa bỡn đại bài, không hiểu lễ phép cơ bản, thường thức văn hóa nước nhà là số không, không xứng làm đại sứ tuyên truyền của Cô Thành, lại càng không xứng để anh ta chụp hình? Ơ, anh ta nghĩ địa vị của mình ở đâu vậy? Trên cung trăng à?"

Nhấn vào trang cá nhân Quý Triều Đức, bình luận đã vượt quá năm chữ số.

"—— minh tinh bây giờ không có học thức thì cứ thừa nhận mình không có học thức đi, việc này khó lắm hả? Cho là viết được mấy ca khúc hot thì ngon ăn lắm à? Có thời gian còn không bằng đi đọc nhiều sách hơn."

"—— tui tin cái phốt này, học thức và nhân phẩm của Quý lão sư có thể đứng ra bảo đảm. Còn nữa, trong giới giải trí, thuộc mỗi cái bảng cửu chương cũng có thể vỗ ngực xưng học bá rồi! Quý lão sư bớt giận, chúng ta không cần so đo với mấy cái gối thêu hoa này!"

"—— mấy tiểu thịt tươi lưu lượng bây giờ, ai ai cũng được fans tâng bốc, cho rằng mình là cả thế giới, ngược lại, nhiếp ảnh gia chụp hình nghệ thuật như Quý lão sư lại phải xem sắc mặt bọn họ mà làm việc, chịu oan ức, lại còn bị fans chửi, thời đại này thật đáng buồn!"

"—— ai cũng nói hình tuyên truyền của Tiêu Chiến đẹp quá, nhưng Cô Thành là một viện bảo tàng chính thức, đang yên đang lành tự dưng mời ca sĩ lưu lượng đảm nhận đại ngôn của mình? Não úng nước à?"

"—— những người nói Tiêu Chiến không có học thức ấy, mấy người chưa từng nghe qua các ca khúc Tiêu Chiến viết đúng không? Cứ thế mà nhắm mắt hắc người ta, mấy người có thể chỉ tui tại sao Tiêu Chiến không xứng làm đại sứ tuyên truyền của Cô Thành không?"

Ngay sau đó, nhiệt độ đề tài "Quý Triều Đức bóc phốt Tiêu Chiến " tăng lên rất nhanh, thậm chí khơi dậy chiến tranh bằng nước miếng giữa hai phe "Trình độ văn hóa của nghệ sĩ có quan trọng hay không". Trong nhất thời, cả màn hình đều là tin tức liên quan.

Nhưng mà bên phía Tiêu Chiến còn chưa có động tác gì, một tài khoản weibo đã được chứng nhận là giáo sư khoa lịch sử đại học Cô Thành, chuyên gia khảo cổ, kiến thức uyên thâm, đã nhanh chóng bác bỏ Quý Triều Đức.

"Đào cát quật đất Tằng Ảnh: Nói Tiêu Chiến thường thức văn hóa nước nhà là số không, là một lời nói cực kỳ vô trách nhiệm. Đầu tiên, Tiêu Chiến tốt nghiệp khoa lịch sử đại học Cô Thành, xếp hạng chuyên ngành đứng thứ ba trong nước. Bốn năm đại học, thành tích mỗi năm đều đứng hạng nhất, lúc em ấy tốt nghiệp, tự tay tôi trao bằng tốt nghiệp xuất sắc cho em ấy.

Thứ hai, thầy của Tiêu Chiến , là Tằng Ảnh, cũng chính là tôi. Muốn biết tôi là ai, mời tự search.

Thêm nữa, hai mươi tuổi, Tiêu Chiến cầm xẻng nhỏ đi thi khảo cổ, đăng tải luận văn học thuật trên tập san cao cấp, phát biểu trong hội thảo nghiên cứu học thuật. Cậu dám nói kiến thức văn hóa nước nhà em ấy dày công tu dưỡng là số không, vậy những chuyên gia và học giả đọc luận văn của em ấy, nghe bài phát biểu của em ấy đều bị một gậy đánh thành mù chữ à?

Cuối cùng, mời @Quý Triều Đức tiên sinh giải thích một chút ba danh từ lịch sử đơn giản ở dưới đây: Trung biểu bộ, phường quách hộ, điền lý bất dục, chứng minh bản thân dày công học hỏi văn hóa nước nhà, có tư cách chỉ trích Tiêu Chiến, có tư cách chụp hình cho Cô Thành"

"Hình như uất ức trong lòng biết mất rồi!" Tiểu Tinh vỗ ngực, tò mò, "Nhưng mà Tiêu Chiến à, giáo sư Tằng này là thầy của em hả?"

Trong mắt Tiêu Chiến tràn đầy ý cười, "Vâng, vốn dĩ thầy muốn nhận em làm học trò cuối cùng, không ngờ em vừa tốt nghiệp đã chạy đi ca hát. Mà tính thầy lại trẻ con, cực kỳ bướng bỉnh, đến bây giờ vẫn không chịu để ý đến em."

"Là vẫn còn đang giận em hả?"

"Ừ, nói mặc dù thầy tôn trọng quyết định của em, nhưng lòng đau như cắt, hằng đêm khó ngủ, không màng cơm nước, cơm nuốt không trôi, dù sao cũng vẫn còn giận."

Tiêu Chiến thuận tay làm mới lại newfeed, đã nhìn thấy Tằng Ảnh lại đăng một cái weibo, "@Tiêu Chiến người đâu, mau tới trả lời luôn đi, nếu dám quên sạch kiến thức đã học thì tự giác chép "Nhị Thập Tứ Sử" một lần rồi nộp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro