Chương 40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến dựa sát vào Vương Nhất Bác, nghĩ ngợi rồi nói, "Em đoán là nếu như chuyện liên quan đến việc chọn người thừa kế thì chắc Kỷ Lý sẽ lại tới tìm em bàn chuyện bán tranh. Nhưng "Túy Mã Du Xuân" đã vào tay em rồi sẽ tuyệt đối không có chuyện bán lại."

Vương Nhất Bác vội vàng nói, "Tiêu Chiến, có anh."

Gật đầu, Tiêu Chiến cong mắt, trong mắt giống như có ánh sao rơi xuống, "Ừ, vậy bạn trai em vất vả rồi."

Đục một cái cửa trên tường, kéo Vương Nhất Bác vào, hình như cũng không phải một chuyện rất khó.

Nghe câu này, mắt Nhất Bác hơi sáng lên, hôn một cái lên cái trán trơn nhẵn của Tiêu Chiến, "Không vất vả, anh cầu còn không được."

Tim Tiêu Chiến giống như bị cào một nhát, cậu không nhịn được há miệng ngáp một tiếng, nhớ lại, "Mấy ngày trước em gặp Cơ tổng ở công ty, anh ấy vội vội vàng vàng như gió vậy."

Vương Nhất Bác không chút do dự bán đứng anh em: "Cơ Trạm chơi game trong phòng làm việc, bị anh trai bắt được."

Tiêu Chiến tò mò, "Sau đó thì sao?"

"Khoảng thời gian này cậu ấy bị anh trai trói bên người, ngay cả đi công tác nước ngoài cũng đưa cậu ấy theo, hai ngày trước Cơ Trạm còn nói, cuộc đời cậu ấy không còn gì luyến tiếc."

Hai người trò chuyện vài câu, bỗng Nhất Bác nhận thấy bả vai hơi nặng, giọng nói Tiêu Chiến cũng nhỏ dần. Hắn hơi quay đầu, phát hiện cậu đang tựa vào vai hắn, hô hấp thong thả, hàng lông mi cong dày rung rinh theo từng nhịp thở, dưới mắt còn có quầng thâm nhạt.

Trời chưa sáng đã ngồi máy bay tới Tô Châu, tham gia buổi đấu giá, giữa đường còn bị người vu khống hút thuốc phiện. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, bay trở về Ninh Thành, vừa hạ cánh đã lập tức đi suốt đêm tới gặp mình.

Vương Nhất Bác ngồi yên không nhúc nhích, mượn tường thủy tinh trước mặt, chăm chú nhìn Tiêu Chiến đang dựa vào vai mình ngủ. Không biết đã bao lâu, chắc chắn Tiêu Chiến đã ngủ say, Nhất Bác mới nhẹ nhàng cử động hai chân tê dại của mình, cẩn thận ôm Tiêu Chiến lên, đặt xuống giường trong phòng ngủ ở khu nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến theo bản năng cọ gối, khi ngủ không có cảm giác an toàn. Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, vỗ về, "Tiêu Chiến, không sao, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm trần nhà, cách một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.

Kéo rèm cửa cản trở ánh sáng chói mắt ra, giường và gối cậu đang nằm vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt chỉ mình Nhất Bác mới có. Tiêu Chiến ngủ rất ngon, mệt mỏi đã biến mất, tay chân mềm nhũn. Cậu ngồi dậy duỗi người, nhìn thấy trên đầu giường có một tờ giấy note, ở trên là chữ Nhất Bác.

Cong môi, Tiêu Chiến xuống giường lê dép vào phòng tắm, nhận ra toàn bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân để trong phòng, ngay cả kem đánh răng cũng đều là nhãn hiệu cậu thường xài.

Vừa đánh răng, Tiêu Chiến vừa quan sát phòng tắm, phát hiện tất cả mọi thứ trong phòng, không cần biết là khăn lông hay là ly thủy tinh, tất cả đều là hai thứ giống nhau, ngoại trừ màu sắc còn lại không khác nhau chỗ nào.

Vương Nhất Bác đã tới phòng họp mở cuộc họp thường kỳ, Tiêu Chiến ăn sáng xong rồi thì rời phòng làm việc. Cả tầng lầu vắng vẻ không bóng người, đi thang máy riêng của Nhất Bác xuống, xe bảo mẫu màu đen đang đậu ở vị trí giống như tối qua.

Tiêu Chiến ngồi vào xe, cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang, thấy Mạnh Dao đang kín đáo quan sát mình.

Tiêu Chiến cười nói, "Mạnh ca, anh nhìn cái gì vậy?"

Mạnh Dao hắng giọng, "Tối hôm qua tôi nhận được tin nhắn của Vương tổng, nói tụi tôi tới chỗ này đón cậu. Ừm... Tiêu Chiến này, tối hôm qua cậu ngủ ở đây hả? Có cần tôi điều chỉnh lại lịch trình hôm nay, cho cậu thêm thời gian nghỉ ngơi không?"

Tiêu Chiến thắc mắc, "Tại sao lại phải điều chỉnh lịch trình hôm nay?" Cậu gõ đầu, nhớ lại, "Tối qua hình như tôi đang nói chuyện với Nhất Bác rồi ngủ quên lúc nào cũng không biết."

Mạnh Dao há hốc mồm, "Không có?" Chẳng lẽ không có cắt đất đền tiền, hoặc là lấy thân trả nợ hả?

"Trừ phi tôi mất trí nhớ hoặc trí nhớ bị đứt đoạn, nếu không thì thật sự không có gì hết."

Thì ra chỉ có mỗi mình hắn đầu óc đen tối. Sao hắn dám nói với cậu ngay cả thuốc mỡ và thuốc cầm máu hắn đã mua đầy đủ rồi?

Mạnh Dao sâu sắc kiểm điểm bản thân, lảng sang chuyện khác, "Lúc cậu xuống có ai để ý không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không có, Nhất Bác đã thu xếp, cả tầng lầu tôi ở đều không có người, lúc xuống còn không thấy cả dì lao công."

Tảng đá treo trong lòng Mạnh Dao rơi xuống, "Vương tổng rất chu đáo" hắn lại quan sát vẻ mặt của Tiêu Chiến, "Xem ra tối qua hai người trò chuyện rất vui?"

"Ừ" Tiêu Chiến không nhịn được cười lên, "Tôi phát hiện, học cách tin tưởng anh ấy, ỷ lại vào anh ấy, cũng không phải là một chuyện rất khó, hơn nữa, anh ấy rất đáng để tôi tin tưởng."

Mạnh Dao bưng quai hàm, "Được rồi được rồi, tôi già rồi, răng lợi không tốt, không ăn nhiều đường được đâu!"

Tiêu Chiến bật cười.

Mở máy tính bảng, Mạnh Dao theo lệ bắt đầu nói lịch trình của hôm nay.

"Chuyện đầu tiên, giải thưởng Kim Tùng gửi thư mời đến, một tuần lễ sau tổ chức, đến lúc đó cậu sẽ đi thảm đỏ với đoàn phim."

Tiêu Chiến gật đầu, "Ok, không thành vấn đề."

"Quần áo Hersey ngày mai sẽ được đưa tới, là hàng cao cấp mới nhất của xuân hạ, tổng cộng có ba bộ được chọn, đến lúc đó tự cậu chọn. Cùng đến còn có thợ may của Hersey, sau khi cậu lựa đồ xong, thợ may sẽ giúp cậu chỉnh sửa lại chi tiết âu phục."

Mạnh Dao nhấn vào máy tính bảng, "Sau đó xế chiều hôm nay, cậu cũng sẽ tham gia hoạt động thương hiệu của Hersey. Gần đây có rất nhiều tin tức về cậu nên phóng viên tới đó chắc chắn sẽ không ít, chỉ cần chụp được hình cậu cũng có thể về giật một cái tít. Nhưng mà để tránh các tình huống xấu, phóng viên khoa chân múa tay viết loạn nên tôi dứt khoát chỉ hẹn mấy phóng viên quen biết, bây giờ cậu có thể bắt đầu suy nghĩ câu trả lời cho từng câu hỏi rồi đó."

Giống như Mạnh Dao dự đoán, khi xe bảo mẫu đến chỗ hoạt động thương hiệu, cửa xe mở ra, Tiêu Chiến vừa xuống xe đã lập tức bị phóng viên ùn ùn vây quanh, thanh âm chụp hình "Tách tách" liên tục vang lên.

"Xin hỏi trên mạng nói cậu bối cảnh thâm sâu, bắt con trai độc nhất của bất động sản Chu thị cúi thấp đầu xin lỗi, là thật sao?"

"Xin hỏi đối với việc có người nhìn thấy tối qua Chu Thi say rượu trong hội sở cao cấp thì cậu thấy thế nào?"

"Nghe nói đã có hai show tạp kỹ liên tiếp hủy hợp đồng với Chu Thi, một đoàn phim cũng hủy hợp đồng nam một với Chu Thi, xin hỏi cậu có biết không?"

"Có một người trong ngành nói Chu Thi lần này đắc tội người không nên đắc tội, khiến cho tập đoàn Chu thị tổn thất to lớn, cha con mâu thuẫn sâu sắc, Chu Kiến Trung cấm túc Chu Thi nửa tháng ở nhà tự kiểm điểm bản thân. Xin hỏi 'Người không nên đắc tội' này là chỉ cậu sao?"

Bên thương hiệu đã dự tính trước được việc này nên dùng gấp đôi số nhân viên an ninh, bảo vệ Tiêu Chiến ở chính giữa, ngăn cản trường thương đoản pháo của ký giả. Đến lúc vào phòng trang điểm, Mạnh Dao đầu đầy mồ hôi, "Một đoạn đường ngắn, đi những mười phút?"

Tiêu Chiến ngồi vào ghế trước gương trang điểm, cũng than thở, "Chắc vậy." Cậu nhớ lại câu hỏi của phóng viên, "Chu Thi bị hủy hợp đồng?"

"Ừ, sáng sớm có tin đồn."

Mạnh Dao chỉnh lại áo khoác nhăn nhúm do bị chen lấn, tiếp tục nói, "Một bên là thương hiệu sản xuất các sản phẩm từ sữa có uy tín trong nước, sự kiện tông người bị lộ, tất nhiên bọn họ phải giữ hình tượng thương hiệu của mình, vậy nên nhanh chóng hủy hợp đồng. Cũng vì bên có vấn đề là Chu Thi nên tiền bồi thường hợp đồng một đồng cũng không có. Trước đó một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da cũng lập tức huỷ hợp đồng. Tin tức mới nhất chính là, Chu Thi bỏ tiền tham gia đoàn phim thần tượng, bên đoàn phim cũng không muốn cậu ta."

Tiểu Tinh vác một cái bọc lớn mới đẩy cửa đi vào thì nghe nửa câu sau, líu lưỡi, "Bỏ tiền tham gia mà đoàn phim cũng không cần?"

Mạnh Dao : "Đúng vậy, hắn tình nguyện bỏ cả đống tiền đầu tư để gia nhập đoàn phim. Từ khi Chu Thi vào giới tới nay tính cách rất tệ, đắc tội không biết bao nhiêu người, nhưng mà vì sau lưng cậu ta có bất động sản Chu thị nên không ai dám nói gì. Lần này rớt đài thảm hại, không biết bao nhiêu người tình nguyện châm dầu vào lửa, đi lên đạp vài cái. Vậy nên trong giới giải trí này, coi như cậu ta đã nguội lạnh, không lăn lộn nổi nữa."

Tiểu Tinh đưa nước ép trái cây cho Tiêu Chiến, hiểu được, "Cũng đúng, bản chất giới này chính là vậy, mọi người ngoài mặt hòa thuận vui vẻ nhưng chưa biết chừng trong lòng hận cậu thấu xương." Thấy Tiêu Chiến một tay cầm cốc, một cái nhanh chóng gõ chữ, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, Tiểu Tinh tò mò hỏi, "Tiêu Chiến, có chuyện gì vui hả?"

Tiê chiến nâng mắt, cười nói, "Nhất Bác nói sau khi anh ấy xong việc sẽ tới đón em, buổi tối ăn cơm với nhau."

"Ồ ——" Cô kéo dài giọng, chớp mắt vài cái, "Thì ra là xong việc rồi đi hẹn hò!"

Tiêu Chiến gật đầu một cái, "Ừ, đúng vậy!"

Cô cầm lấy cái cốc rỗng, lại cười nói, "Đột nhiên cảm giác em và Vương tổng cứ như vậy vô cùng tốt, đều có sự nghiệp của mình nhưng cũng có thể thấu hiểu lẫn nhau." Cô liếc đồng hồ, giọng điệu trở nên vội vã, "Tới giờ rồi? Không nói nữa, phóng viên Mạnh ca hẹn tới rồi."

Người phỏng vấn là một cô gái tóc ngắn, sau khi hai bên chào hỏi xong, Mạnh Dao cười đùa, "Tình tỷ hạ thủ lưu tình nha!"

Tự Tình liếc hắn, "Mạnh ca, anh đừng giả dối nữa, bảng câu hỏi đều do anh gửi tới cho tôi, kêu tôi cứ hỏi theo bảng đó, còn nói tôi hạ thủ lưu tình?"

Mạnh Dao sờ mũi, cố ra vẻ kinh ngạc, "Ai nha, có thật không?"

Tự Tình không quan tâm tới Mạnh Dao nữa, quay lại cười với Tiêu Chiến, "Không cần căng thẳng, quản lý của cậu rất nhiều chuyện, lại còn ngang ngược nữa. Nếu tôi thật sự hỏi cậu mấy câu không ra gì thì anh ta sẽ lập tức trở mặt luôn."

Tiêu Chiến gật đầu, cười nói, "Mạnh ca vẫn luôn bảo vệ tôi, làm phiền Tình tỷ đã có lòng chạy tới đây rồi."

Tự Tình thấy Tiêu Chiến mở miệng ngậm miệng chính là nói giúp Mạnh Dao, không nói nhiều nữa, cười lên, "Sao lại phiền được? Tôi còn ước được phỏng vấn cậu đó! Cậu không biết bây giờ hẹn cậu phỏng vấn khó tới mức nào đâu! Cậu đang hot, độ đề tài sóng sau đè sóng trước, một trong những nguyện vọng năm nay của mấy người đồng nghiệp của tôi, chính là có một buổi phỏng vấn riêng với cậu đó! Vậy nên cho dù kêu tôi ngồi máy bay hai mươi giờ tới phỏng vấn cậu, tôi cũng lập tức xách vali lên đường!"

Mạnh Dao nói chen vào, "Trò chuyện để sau đi, hoạt động thương hiệu vẫn đang chờ kìa, tí nữa trễ giờ Tình tỷ cũng đừng nói tôi nhiều chuyện."

Tình bật bút ghi âm, làm một động tác "Mời", biểu tình trở nên nghiêm túc.

"Câu hỏi đầu tiên, bây giờ trên mạng rất nhiều người đều quan tâm tới chuyện cậu bỏ hai trăm triệu mua một tờ giấy..."

Tự Tình nhanh chóng hoàn thành show "Cam Giải Trí", không lâu sau khi phỏng vấn kết thúc, weibo chính thức cùng đăng video đã được biên tập, bản thảo phỏng vấn đã được chỉnh sửa lên.

"—— tui không cần biết gì hết, đầu tiên phải PR chỉ số nhan sắc của Tiêu Chiến đã! Tiêu Chiến chỉ mặc một cái áo phông trắng thôi cũng rất đẹp trai! Với cả, cái câu 'Về năng khiếu thẩm mỹ, tôi hiểu, đó là nhận thức về cái đẹp. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với khái niệm thẩm mỹ nông cạn, béo hay gầy, giấu giếm hay khoe khoang, đơn giản hay rạng rỡ, tất cả đều đẹp.' a a a, rất thích dáng vẻ nghiêm túc chia sẻ của Tiêu Chiến ! Nói hay lắm!"

"—— tui chỉ muốn hỏi, rốt cuộc bối cảnh của Tiêu Chiến ra sao vậy? Sau sự kiện chơi đá kia, lần đầu tiên cậu ấy lên tiếng, chính là thông qua phỏng vấn của át chủ bài "Cam Giải Trí", Tự Tình ! Chu Thi nói xin lỗi và chuyện hủy hợp đồng, tui không tin đằng sau không có áp lực của người đằng sau cậu ấy! Cầu đại thần giải thích!"

"—— Chu Thi ỷ vào gia thế ngang ngược hoành hành trong giới giải trí, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, lần này cuối cùng cũng đá phải tường đá rồi hen? Vậy nên, chuyện tông người là thật sao? Cầu hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp, khi đó hắn ta còn chưa thành niên, người nhà cũng vội vã dùng tiền ém xuống, chẳng lẽ hắn ta không bị trừng phạt sao?"

"Bộp" một tiếng, khuôn mặt Chu Thi âm u, hung dữ ném điện thoại xuống sàn.

Bà lão ngồi bên cạnh nghe tiếng động, vội vàng nói, "Thi Thi, con muốn đi đâu? Ba con dặn bà không được cho con bước ra cửa, đừng làm khó bà nội con được không?"

Chu Thi một thân đầy mùi rượu vẫn chưa bay hết, trong mắt đầy tơ máu, hừ lạnh, "Lão già vô dụng kia làm con rùa rụt cổ thì mắc gì tao cũng phải làm rùa rụt cổ theo lão?"

Nói xong, hắn không quan tâm nữa, tay đút túi quần lảo đảo bước ra cửa. Tại hội trường hoạt động, Tiêu Chiến bước xuống sân khấu, trả micro cho nhân viên làm việc, nói "Cảm ơn".

Tiểu Tinh xích lại gần, nhỏ giọng nói, "Tiêu Chiến, Vương tổng đã đến."

Mắt Tiêu Chiến sáng lên, bước chân đi tới phòng hóa trang cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, thấp giọng trao đổi, "Phóng viên chặn hết lối ra rồi, chị , tí nữa chị và Mạnh ca lái xe bảo mẫu ra ngoài nhé, em sẽ đi đường khác tìm Nhất Bác."

Tiểu Tinh ra dấu "OK ", "Không thành vấn đề, tụi chị dắt phóng viên đi, em hẹn hò vui vẻ nhé!"

"Ừ, cảm ơn chị ."

Nhận được tin nhắn của Tiểu Tinh, Tiêu Chiến mới đổi sang quần áo không bắt mắt rồi đội nón đeo khẩu trang, vào hầm gửi xe từ một lối khác.

Diện tích hầm gửi xe rất lớn, làn xe cũng không nhỏ. Bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ nên xe đỗ trong hầm rất nhiều. Tiêu Chiến nhìn bảng hướng dẫn, tìm đúng phương hướng đi về phía trước.

Đột nhiên trong bãi đậu xe vang lên tiếng nổ máy trầm đục, âm thanh vang vọng khiến người hoảng sợ, giống như con thú lớn gầm thét. Một chiếc xe thể thao đỏ giống như lưỡi hái tử thần rồ ga, nhắm thẳng Tiêu Chiến mà lao tới! Ý thức được nguy hiểm, Tiêu Chiến muốn né sang chỗ khác nhưng căn bản không kịp!

Trong 1/1000 giây này, một tiếng "Đoàng" vang lên, hình như là tiếng súng nổ, ngay sau đó, xe thể thao bị bể bánh nghiêng sang một bên, bánh xe ma sát với mặt đất, kéo theo tiếng "Kítttt" chói tai.

Tiếng "Rầm" vang vọng kết thúc tất cả, đầu chiếc xe thể thao đỏ nặng nề tông vào trụ xi măng, làm rơi một mảnh trần nhà.

Mà trong nháy mắt chiếc xe lao tới, Tiêu Chiến lập tức chịu một lực kéo sang bên cạnh, sượt ngang qua chiếc xe thể thao đỏ!

Lúc ngã xuống đất, cậu được ôm chặt vào trong lòng người nào đó, không chịu bất kì tổn thương nào.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới phản ứng lại được, ngón tay run rẩy co giật vô thức nắm chặt áo người đang che chở mình, "Nhất Bác —— "

Vương Nhất Bác gắt gao ôm chặt Tiêu Chiến vào trong ngực, cả người căng cứng, không ngừng run rẩy. Cằm hắn không ngừng cọ vào tóc cậu, run giọng, "Tiêu Chiến ... Không sao, không sao đâu..."

Sau khi tiếng động cơ tắt, toàn bộ bãi đậu xe trở lại yên tĩnh lúc ban đầu. Dường như đôi tai mất thính giác đột nhiên được khôi phục lại, Tiêu Chiến có thể cảm giác được tiếng tim mình đập thình thịch, có thể nghe được giọng nói run rẩy và hơi thở gấp gáp của Nhất Bác bên màng nhĩ.

Thấy rõ khuôn mặt tái nhợt và con ngươi co lại của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vô thức muốn đưa tay vỗ vai trấn an hắn —— Vương Lịch chết trong tai nạn giao thông, mà chính Vương Nhất Bác, cũng suýt nữa chết trong tai nạn giao thông do Đinh Triệu Tiên bày ra.

Nhưng mà cổ họng lại nghẹn ứ không phát ra được âm thanh nào, sau cơn sợ hãi tột cùng, tay chân cũng không còn sức lực.

Vương Nhất Bác dùng sức áp môi mình lên trán Tiêu Chiến, lại hít sâu một hơi, lo lắng hỏi, "Tiêu Chiến, có chỗ nào bị thương không?"

Dây thần kinh nhạy bén trở lại, từ chỗ bắp đùi truyền tới cảm giác hơi đau, Tiêu Chiến đoán chắc là bị trầy da do ma sát với mặt đất, cậu lắc đầu. Sau khi bình thường trở lại, cậu lo lắng hỏi, "Em không sao, còn anh?"

Cậu nhớ rõ, trong nháy mắt được Nhất Bác ôm ngã lăn xuống đất, cậu nghe được tiếng rên cố nhịn đau của hắn.

"Anh không sao." Nhất Bác đỡ Tiêu đứng lên, đảm bảo Tiêu Chiến không bị thương, lúc này mới nhìn về phía chiếc xe thể thao đỏ.

Đầu siêu xe sang trọng lóa mắt đã nát bấy sau khi đụng vào trụ xi măng, Vương Nhất Bác mang theo năm vệ sĩ, hai người đứng hai bên cửa xe, im lặng chờ ra lệnh. Ba người còn lại, hai người phong tỏa khu vực xung quanh, một người xử lý vết đạn.

Vốn dĩ con ngươi Vương Nhất Bác rất sâu, mặt không biểu tình, khí chất lạnh lùng. Mà lúc này, mặt hắn sa sầm lại như hồ sâu, trong mắt lạnh lẽo như băng.

"Lôi người ra ngoài."

"Vâng."

Vệ sĩ đứng canh cạnh cửa xe lập tức hung bạo mở cửa, kéo dây an toàn, thô lỗ lôi Chu Thi đang bị kẹp giữa túi hơi và ghế lái ra.

Trong nháy mắt bánh xe bị bắn vỡ, vô lăng mất lái, đầu xe nặng nề tông vào trụ xi măng, Chu Thi sợ vỡ mật. Lúc này hắn giống hệt như bao vải bị hai vệ sĩ cao to lôi ra ngoài ném xuống sàn xi măng.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, đưa tay, cầm súng vệ sĩ đưa tới, "Cạch" một tiếng mở chốt an toàn, đặt nòng súng vào giữa trán hắn.

Nòng súng kim loại lạnh lẽo vẫn còn vương khói, con ngươi Chu Thi co lại như mũi kim, run rẩy nói, "Anh không thể giết tôi... không thể giết tôi! Ba tôi là Chu Kiến Trung! Anh không thể —— "

Đôi mắt Vương Nhất Bác đen như mực, thì thầm hỏi ngược lại, "Tôi không thể?" Ngay cả âm cuối cũng mang theo sắc bén.

Đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất Bác, Chu Thi giật mình, cảm giác người trước mặt thật sự muốn giết mình. Hắn lại nhớ lại lời ba hắn từng nói, ngay cả tư cách gặp mặt Vương Nhất Bác bọn họ cũng không có.

Cảm giác sợ hãi nghẹt thở giống như chìm trong hồ nước lạnh như băng, ngón trỏ bám vào nền xi măng, sợ hãi co rúm lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở gấp.

Ngay cả không khí hít vào phổi, cũng giống gai nhọn.

Lúc này, Tiêu Chiến từ phía sau nhẹ nhàng phủ bàn tay của mình lên mu bàn tay lạnh lẽo của Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi cứng người.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp xua tan lãnh ý, sát ý cũng dần dần được thu vào. Vương Nhất Bác rũ mắt, đứng dậy đưa súng lại cho vệ sĩ. Sau đó, hắn cởi áo vest của mình, bọc Tiêu Chiến vào.

Tay vô thức níu chặt âu phục, vài giây sau Nhất Bác mới thấp thỏm hỏi,

"Có phải anh... đã dọa sợ em rồi không?"

Thấy Nhất Bác không dám nhìn mình, Tiêu Chiến mềm giọng, không trả lời, chỉ nói, "Nhất Bác, em lạnh quá, anh có thể ôm em không?"

Đầu ngón tay Nhất Bác run rẩy, thấy rõ dịu dàng trong mắt Tiêu Chiến, sống lưng căng cứng không rõ ràng thả lỏng ra. Hắn giơ tay, khống chế lực đạo, ôm Tiêu chiến vào lòng.

Hơi thở phả vào phần da mẫn cảm trên cổ, Tiêu Chiến để mặc Nhất Bác ôm mình, bỗng nhiên nghe Nhất Bác đè thấp giọng, giống như sợ bị người khác ngoài Tiêu Chiến phát hiện sự yếu đuối của bản thân.

"May là em không sao."

May mà em không giống anh hai, rời bỏ anh.

Hắn đã không chịu nổi bất kỳ sự biệt ly nào nữa rồi.

Hốc mắt Tiêu Chiến cay cay, giơ tay ôm lấy Nhất Bác .

"Ừ, em sẽ không bỏ anh đâu."

Chín giờ tối đó, tag #Chu_Thi_cố_ý_mưu_sát_Tiêu_Chiến leo lên top1 hot search, đồng thời, các diễn đàn lớn, tin tức vỉa hè liên tiếp đưa cái tin hot này.

Tiêu đề là, lúc ấy có thể thấy rõ trong camera giám sát của bãi đậu xe, từ đầu Chu Thi đã đỗ chiếc siêu xe màu đỏ trong bãi đậu xe, một mực chờ Tiêu Chiến xuất hiện.

Sau khi Tiêu Chiến hắn lợi dụng tính năng xuất sắc của siêu xe, trong nháy mắt rồ ga, nhắm thẳng vào Tiêu Chiến mà lao tới, không có nửa phần do dự.

Sau đó hình như là bánh xe xảy ra vấn đề, siêu xe đột nhiên nghiêng sang một bên, mất lái tông vào trụ xi măng bên cạnh. Cùng lúc đó, có một người nhanh chóng lao ra ôm Tiêu Chiến lăn sang bên cạnh, tránh bị xe tông.

Sau đó là hình ảnh đầu xe bị tông nát bấy của Chu Thi và hắn ngã ngồi trên sàn xi măng.

"—— đây là thật chứ không phải giả đúng không? Tự dưng sợ hãi! Rốt cuộc là ai cho họ Chu kia lá gan lấy siêu xe tông người ở bãi đậu xe công cộng vậy?? Đây rõ ràng là cố ý giết người nhưng không thành công! Hơn nữa trong nháy mắt Tiêu Chiến xuất hiện, rõ ràng rồ ga tăng tốc độ cực hạn! Không chút do dự lao vào Tiêu Chiến ! Có phải tui cũng nên bắt đầu lo cho cái mạng nhỏ của mình không, hôm nay tui mắng hắn một câu, không chừng ngày mai vừa bước ra cửa đã bị tông chết?"

"—— vờ lờ vờ lờ vờ lờ! Đây là lại tái phạm đó! Mười bảy tuổi vị thành niên lái siêu xe tông người, xong rồi còn đổ lỗi nói người bị hại tự mình gặp xui! Chuyện lúc trước được Chu gia bỏ tiền ém xuống, bây giờ Chu Thiếu lại ngựa quen đường cũ? Cái thói đời gì vậy?"

"—— tui chỉ muốn hỏi Tiêu Chiến sao rồi? Người cứu Tiêu Chiến có bị thương không? Với cả, Chu Thi phạm tội cố ý giết người có bị bắt không? Có thể phán quyết công bằng không? Khóc lớn!!!"

"—— mấy con chó tẩy trắng Chu thiếu của tụi bây mở to mắt chó lên nhìn đi! Đây chính là Chu thiếu của tụi bây đó! Tông một người chưa đã nên muốn tông thêm người thứ hai sao? Ỷ nhà có tiền có quyền, là có thể coi trời bằng vung muốn làm gì thì làm sao?"

"—— cảm ơn người đã cứu Tiêu Chiến ! Tui xem video mấy chục lần, vừa xem vừa khóc! Nếu như không có người đó, có phải Tiêu Chiến đã chết ở dưới bánh xe không? Thậm chí cuối cùng nhà họ Chu kia một tay che trời, ngay cả Tiêu Chiến chết thế nào chúng ta cũng không biết luôn?"

Vô số fans và người đi đường tới weibo chính thức của giải trí Thịnh Diệu, Mạnh Dao và Thanh Thanh còn có weibo của Kim Lăng hỏi thăm tình hình của Tiêu Chiến hiện giờ. Đến mười giờ, weibo chính thức của giải trí Thịnh Diệu đăng tin tức mới nhất, thông báo Tiêu Chiến đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, ngoại trừ chân bị trầy một mảng da lớn thì không có ngoại thương nào khác, người cứu Tiêu Chiến trong lúc nguy cấp cũng không có nguy hiểm tính mạng.

Sáng hôm sau, đang lúc dân mạng lên án Chu Thi ác độc cố ý giết người, yêu cầu công khai phán quyết công bằng chính trực thì một tờ báo đưa tin, từ ngày một tháng một tới nay, chưa tới nửa năm, bất động sản Chu thị xảy ra nhiều vấn đề về nguồn gốc chất lượng khiến nhiều công trường kiến trúc sụp đổ, mặt đất tiểu khu cũng sụp,.....

Không lâu sau, trên báo tài chính – kinh tế đăng tin chủ tịch Chu Kiến Trung của bất động sản Chu thị bởi vì trốn thuế và hối lộ một số tiền lớn nên bị điều tra. Cùng lúc đó, giá cổ phiếu của bất động sản Chu thị đột ngột sụt giá, gần như chưa đến nửa ngày, hàng trăm triệu đã bốc hơi.

Tiểu Tinh đang ôm điện thoại lướt weibo, bởi vì đang ở trong bệnh viện nên cô thì thầm trao đổi với Mạnh Dao.

"Mạnh ca, chúng ta không khống chế chiều gió à? Tôi đọc thấy ba Chu Thi vừa gặp chuyện, mọi người đã vui vẻ vỗ tay ăn mừng mà đồng thời cũng có rất nhiều người bàn tán, nói Tiêu Chiến suýt bị xe tông hôm trước thì hôm sau bất động sản Chu thị lập tức gặp chuyện, Chu Kiến Trung cũng đang bị thẩm tra trong khi hồi trước rõ ràng không có tiếng gió nào. Vậy nên rất nhiều người đang suy đoán thế lực sau lưng Tiêu Chiến và người đứng sau chuyện này."

Mạnh Dao cũng đè thấp giọng, hỏi ngược lại cô, "tôi hỏi cô này, chất lượng của bất động sản Chu thị không tốt, là thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật!" Cô tiếp tục nói, "Hơn nữa bây giờ trong nước có rất nhiều công ty bất động sản chất lượng không tốt, nhưng mà do quan hệ lợi ích và cũng có rất ít bài báo nên đều bị ép xuống."

" Đúng vậy, cho nên Vương tổng chẳng qua chỉ phơi bày một ít sự thật mà vài người vẫn luôn cố sức che giấu cho công chúng mà thôi." Mạnh Dao lại hỏi, "Thế thì, việc Chu Kiến Trung đi hối lộ, trốn thuế là thật là giả?"

"Thật á, tôi nghe được từ khi Vương tổng biết Chu Thi bắt đầu để mắt tới Tiêu Chiến bèn lập tức tra xét, vẫn luôn nắm chứng cứ trong tay. Trốn thuế là thật, hối lộ cũng là thật, nếu không chỉ bằng cái chất lượng đó của bất động sản Chu thị thì sao có thể qua thẩm tra?"

Mạnh Dao vỗ vai cô, "Những chuyện này đều là thật, vậy nên chúng ta không cần phải thẹn với lương tâm. Còn về suy đoán của dân mạng, cứ để bọn họ chơi trò thám tử đi. Một góc núi băng ẩn ẩn hiện hiện mới khiến người khác kiêng kỵ. Sự nghiệp của Tiêu Chiến đang đà đi lên, cậu ấy có tư chất tốt lại nỗ lực cố gắng, ắt sẽ khiến vài người đố kỵ sinh lòng ganh ghét. Để những người đó kiêng kỵ cậu ấy thì mấy chuyện sâu mọt bực mình sau này mới ít đi."

Cô gật đầu, lại nghĩ tới, "Mạnh ca, vừa nãy tôi vô tình nghe được Vương tổng nói, cảm thấy lần này bất động sản Chu thị đúng là tổn thất nặng nề. Thực tế chính Chu Thi là người tự đào mồ chôn cha mình."

" Đúng vậy, nuôi một thằng con chỉ biết suốt ngày gây chuyện như vậy, không biết bây giờ Chu Kiến Trung hối hận tới mức nào! Nghe nói Chu Thi bị giao cho cơ quan tư pháp, phán tội cố ý mưu sát không thành công, Bên phía dư luận tạo sức ép nghiêm trọng, không chỉ vậy Vương tổng còn tạo áp lực, cậu ta tuyệt đối không chạy thoát án phạt nặng đâu. Mà Chu Kiến Trung thân mình còn chưa lo xong, ngay cả luật sư cũng không dám mời." Mạnh Dao lại lầm bầm, "Chắc hôm nào phải đi miếu lạy vài lạy mới được, xin cho Tiêu Chiến một lá bùa bình an."

Tiêu Chiến cầm kết quả kiếm tra cuối cùng đi ra, thấy Mạnh Dao và Tiểu Tinh cùng nhìn mình, cậu cười nói, "Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ bị trầy da thôi. Nghỉ ngơi hai ngày là được."

Mạnh Dao thở phào nhẹ nhõm, "Tốt quá rồi!"

Hắn thấy Vương tổng bắt đầu từ tối qua, đã kè kè theo sát Tiêu Chiến nửa bước không rời, Tiêu Chiến làm kiểm tra trong phòng bệnh thì Vương tổng đứng bên cạnh quan sát, công việc cũng đem vào phòng bệnh làm —— giống như sợ bản thân vừa chớp mắt một cái thì Tiêu Chiến lập tức biến mất không thấy tăm hơi vậy.

Mạnh Dao thức thời mở miệng, "Chuyện Tiêu Chiến đi thảm đỏ giải thưởng Kim Tùng vẫn còn vài chi tiết cần tôi để ý, đi trước đây."

Tiểu Tinh há mồm, lời còn chưa nói ra đã nhận được ánh mắt của Mạnh Dao. Cô im lặng một giây, cũng đi theo.

Sau khi Mạnh Dao và Tiểu Tinh rời đi, ngoại trừ vệ sĩ, chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đối mặt với nhau.

Tiêu Chiến cười nói, "Anh có thể đưa em về nhà không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, "Được."

Về đến nhà, đầu tiên Tiêu Chiến thay dép lê đi phòng tắm. Sau đó cậu lau tóc đi ra ngoài, phát hiện Nhất Bác vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế salon giống y hệt như trước khi cậu bước vào phòng tắm, không nhúc nhích tí nào.

Tiêu Chiến ngáp một cái, thấy dưới mắt Nhất Bác cũng hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, hỏi, "Anh đã không ngủ cả đêm rồi, không thì chúng ta ngủ chung nhé?"

Cậu biết Nhất Bác đã bị chuyện lần này gợi lên sợ hãi từ đáy lòng, chỉ một giây không thấy cậu mà trong mắt đều là hoảng hốt. Bản thân cậu thản nhiên đi ngủ, để lại Nhất Bác một thân một mình cố chấp tỉnh táo —— cậu không làm được.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Nhất Bác hơi đổi, "... Tiêu Chiến, em và anh cùng ngủ chung sao?"

Tiêu Chiến không nhận ra vẻ mặt hơi đổi của Nhất Bác, thoải mái nói, "Ừ, ngủ chung, nhà em chỉ có một cái giường thôi. Ghế salon chật lắm, ngủ rất khó chịu."

Không biết là nghĩ tới điều gì, lỗ tai Vương Nhất Bác nóng lên, im lặng vài giây, vẫn quyết định nói, "Tiêu Chiến mặc dù anh cũng... hơi muốn, nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro