Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nói với Kỷ Lý, "Đổi chỗ khác nói chuyện?"

Kỷ Lý mỉm cười, "Tôi cũng có ý đó."

Xe bảo mẫu chạy trên đường hòa vào giữa dòng xe. Từ kính chiếu hậu quan sát chiếc Land Rover Range Rover màu đen chạy phía sau, lúc này Mạnh Dao mới lên tiếng, "Tiêu Chiến, người tên Kỷ Lý này, là ai? Nhìn giống như... người tới không có ý tốt?"

Tiểu Tinh cũng nói, "True true true, chị để ý đồng hồ trên cổ tay anh ta, là phiên bản giới hạn của Vacheron Constantin đó. Hơn nữa, mặc dù lúc anh ta nói thường xuyên mỉm cười nhưng chị luôn cảm thấy lạnh sống lưng. Dáng điệu kia mà là mua tranh hả?"

Tiêu Chiến đang cầm điện thoại suy nghĩ, nghe bọn họ hỏi, vài câu kể rõ đầu đuôi, "Ừ, anh ta là một trong số những người thừa kế của đại gia tộc Canada gốc Trung, tới cướp tranh. Trong tay em có bức "Túy Mã Du Xuân", anh ta muốn mua lại."

Mạnh Dao há hốc mồm, bỗng không biết mình phải kinh hãi với thân phận và mục đích của người tới trước hay là kinh hãi chuyện Tiêu Chiến có "Túy Mã Du Xuân" trong tay.

Nhưng nghĩ tới Tiêu Chiến đã từng bỏ chín mươi triệu mua tranh "Giang Sơn Liên Vũ Đồ", hai trăm triệu mua thiệp "Bất Mị", tranh "Túy Mã Du Xuân"... hình như cũng không đáng sợ lắm?

Mình phải tập quen thôi.

Xoắn xuýt vài giây, Mạnh Dao cũng không định hỏi nhiều, đổi đề tài.

"Sau khi cậu lên tiếng chối bỏ việc quen biết Dương Tri, chiều gió dư luận rõ ràng có biến hóa. Không biết có phải bị fans cậu và người đi đường mắng thảm quá không mà đoàn đội Dương Tri rõ ràng đã thu liễm lại." Mạnh Dao xúc động, "Nói tới Dương Tri, có thể tìm ra tác phẩm nổi danh, cũng chỉ có mỗi "Cổ Đạo" chưa chiếu. Không rèn luyện kỹ năng diễn xuất, đề cao năng lực nghề nghiệp cho tốt mà hết lần này tới lần khác muốn đi đường ngang ngõ tắt!"

Nhưng hắn cũng biết, "Trong giới này, người không nóng không lạnh chiếm phần lớn, mà trong số đó người vì có thể sau này trở mình sẽ không chừa thủ đoạn đi ké fame." Mạnh Dao sờ cằm, "Nhưng lần này thái độ chúng ta phải cứng rắn, nếu không chỉ cần để cho Dương Tri nếm được ngon ngọt, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người lòng dạ đen tối muốn bám vào Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến : "Tôi cũng nghĩ giống vậy. Hơn nữa, tình cảm không phải là thứ để giải trí, tôi không muốn Nhất Bác bận rộn công việc còn phải tốn sức đối mặt với vô số tai tiếng của tôi."

Tiểu Tinh không nhịn được nói giúp Tiêu Chiến, "Nhưng mà, em là nghệ sĩ, scandal cũng không phải do em chủ động tìm tới, em có thể kiểm soát mà."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không phải đạo lý này. Dựa theo suy luận này, vậy nghề nghiệp, gia thế và tài sản của Nhất Bác chẳng phải sẽ hấp dẫn nhiều người hơn sao? Gả vào nhà giàu, là mục tiêu của rất nhiều người."

"Hình như là vậy, hơn nữa khuôn mặt Vương tổng không chỉ đạt tiêu chuẩn, còn vô cùng vô cùng đẹp trai, " Tiểu Tinh cẩn thận nhớ lại, "Nhưng mà, hình như Vương tổng... không có scandal nào hết!"

Mạnh Dao bổ sung, "Chu vi mấy ngàn dặm xung quanh Vương tổng bị đóng băng hết cả, lúc ngài ấy tới Thịnh Diệu tìm Cơ tổng, người đứng trước ngài ấy còn bị dọa sợ."

"Anh ấy... thật sự không phải loại người đó."

Thấy Mạnh Dao và Tiểu Tinh mặt kiểu"Cậu/Em đừng có xộn lào", Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, mượn lời Thanh Thanh, "Dù sao, đây chính là thái độ của tôi, tôi nhất định phải giữ mình trong sạch."

Mạnh Dao bị chọc cười, "Hay lắm, không người nào có thể ô nhục sự trong sạch của cậu được."

Xe bảo mẫu dừng dưới cao ốc Ninh Hòa, Mạnh Dao không yên tâm hỏi Tiêu Chiến "Cậu thật sự muốn tự mình đi hả?"

" Ừ, Nhất Bác cũng sắp đến rồi. Mạnh ca, chị Tinh, hai người về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay hai người vất vả rồi."

Mạnh Dao cũng không phải người lề mề, "Ok, vậy tôi và Tiểu Tinh về trước, cậu bảo trọng nhé."

Chỗ Kỷ Lý hẹn là hội sở tư nhân cao cấp nhất của Ninh Thành, tên là Kim Thành, tọa lạc ở tầng năm mươi của cao ốc Ninh Hòa, có cửa sổ nhìn ra bên ngoài ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Từ hội sở có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm Ninh Thành.

Bước vào thang máy, bốn vách tường khảm tượng gỗ tinh xảo và gương, đồ trang trí tao nhã mà không phức tạp. Kỷ Lý quan sát Tiêu Chiến, cong môi hỏi, "Người bạn cậu hẹn tới, rất thích ăn cá diếc kho sao?"

"Đúng vậy." Nửa câu sau Tiêu Chiến không nói ra —— chỉ cần là đồ ăn tôi làm, anh ấy sẽ thích.

Chỉ trong thời gian vài câu nói, cửa thang máy đã mở ra, ba người bước vào khu vực bên trong hội sở đúng lúc nắng chiều chiếu vào, phủ lên một tầng vàng nhạt trên tấm thảm được làm thủ công, trên giá đèn bằng đồng treo trên vách tường cũng hiện lên ánh hào quang.

Kỷ Lý chỉnh lại ống tay áo không có một nếp nhăn nào, lễ độ nhắc nhở Tiêu Chiến , "Người cậu hẹn đến trễ vậy, cần tôi dặn trước không? Nơi này chỉ dành cho hội viên, cần phải xuất trình thẻ hội viên, không phải hội viên thì không vào được."

Ý cười Tiêu Chiến lan tới đáy mắt, "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần đâu."

Kỷ Lý cười một tiếng, buông tay, "Ok, tùy cậu thôi."

Ba người đi vào bên trong chưa được vài bước, bốn quản lý trẻ tuổi mặc âu phục thắt cà vạt đã nhanh chóng bước ra từ một phía, kính cẩn đứng ở hai bên lối vào.

Kỷ Lý dời mắt khỏi bức tranh sơn dầu treo trên tường, hai tay đút túi, hỏi nhân viên dẫn đường, "Người sắp tới là ai vậy?"

Nhân viên dẫn đường dùng âm lượng vừa phải trả lời, "Là ông chủ của chúng tôi."

Kỷ Lý hứng thú, "Ông chủ các của các cậu là?"

Nhân viên dẫn đường chỉ cười không trả lời.

Thấy thái độ này, Kỷ Lý cũng sầm mặt không hỏi nữa, quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Chúng ta vào nhé?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Được."

Ngay lúc này, từ cửa truyền tới giọng nói trầm thấp, "Chào buổi chiều."

Kỷ Lý đoán chắc là ông chủ Kim Thành đến, quay người, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen được cắt may thủ công bước vào. Biểu tình đối phương lạnh lùng, hốc mắt sâu, tướng mạo tuấn tú khiến người đối diện lóa mắt, cho dù nắng chiều có rọi vào cũng chẳng thể tăng thêm nửa phần ấm áp cho hắn.

Thấy bốn quản lý trẻ tuổi vẫn luôn cung kính cúi đầu, Kỷ Lý có thể xác định đây chính là ông chủ thần bí sau màn của hội sở Kim Thành, nhưng mà hắn không nghĩ đối phương lại trẻ như vậy.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đối phương nhìn về phương hướng của hắn, sau đó cất bước tới gần.

Kỷ Lý nở nụ cười, đang định đưa tay phải ra bắt tay đối phương, không nghĩ rằng đối phương dừng bước, giơ tay lên, nhẹ nhàng cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ Tiêu Chiến giọng nói cực kỳ dịu dàng, "Hôm nay mệt không?"

Tiêu Chiến cong môi, "Xế chiều đi Hersey thử trang phục, cũng khá nhẹ, không mệt. Còn anh?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Lúc em gọi tới thì anh vừa mới họp xong, xin lỗi, anh tới hơi trễ."

Nói xong, lúc này Vương Nhất Bác mới dời mắt sang người Kỷ Lý, giọng nói lạnh xuống, "Anh là Kỷ Lý ?"

Kỷ Lý đang nghiên cứu cách hai người chung sống, đối mặt với ánh mắt hình viên đạn của Vương Nhất Bác, cẩn trọng nói, "Tôi là Kỷ Lý, " vừa nói vừa giơ tay phải lên, "Hân hạnh được gặp."

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng trên tay phải của Kỷ Lý trong chớp mắt rồi lại coi như không thấy dời đi, nói với quản lý đi theo phía sau nói, "Đưa một đĩa bánh mây lên đây, Chiến Chiến thích."

Dặn dò xong, hắn cầm tay Tiêu Chiến bước về phía trước. Vừa đi còn vừa nhỏ giọng oán giận với Tiêu Chiến, "Thật sự không có cá diếc kho sao?"

Tiêu Chiến bị chọc cười, "Nếu về sớm em sẽ làm cho anh ăn, được không?"

Con ngươi Nhất Bác hơi sáng lên, "Được!"

Kỷ Lý và Ngô Liêm bị bỏ rơi phía sau, nghe được thấp thoáng vài chữ, hai mặt nhìn nhau, trong lòng rối rắm.

Mọi người vào ngồi trong phòng riêng tên "Ngự Chương", Vương Nhất Bác cầm lấy bình trà sứ men xanh trong tay nhân viên rồi cầm cốc trà lên rót trà cho Tiêu Chiến. Dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trước rồi mới đặt xuống trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bưng cốc trà, nếm thử một ngụm rồi để xuống.

Vương Nhất Bác : "Chiến Chiến, nóng hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không nóng, nhiệt độ vừa đủ."

Lúc này Vương Nhất Bác mới yên tâm.

Tầm mắt chuyển sang Ngô Liêm, Vương Nhất Bác lạnh lùng, "Lần trước ở buổi đấu giá Nguyên gia, là cậu cản đường Tiêu Chiến ?"

Kỷ Lý vội vã nói trước, "Là tôi nóng lòng muốn mua tranh, thất lễ rồi."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác không biểu tình, giọng càng lạnh hơn, "Lần trước tôi từng gặp ba anh ở diễn đàn kinh tế EGA."

Kỷ Lý cười nói, "Lúc ba tôi về cũng nhắc tới ngài trước mặt anh em chúng tôi, khen ngợi không ngớt."

Vừa nói Kỷ Lý vừa kêu khổ trong lòng, hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng người Tiêu Chiến gọi tới, lại là Vương tổng!

Ba hắn khen Vương Nhất Bác không ngớt lời là thật, nhưng sau đó còn có mấy câu —— " Vương Nhất Bác này, nếu như một trong số mấy đứa vô tình đụng phải, nhất định phải tránh xa chín mươi dặm cho ba! Người này mưu mô thủ đoạn, không nói hiện tại, cho dù mười năm sau, mấy đứa thúc ngựa cũng không đuổi kịp! Vừa dâng mình tới cửa đã bị người ta rút da lọc xương, xong việc rồi còn cảm tạ ân đức của người ta, chẳng bằng mấy đứa vừa mới bắt đầu đã tránh xa vạn dặm!"

Hắn thực sự không muốn dâng mình tới cửa, nhưng không ngờ chỉ một bức tranh đã kéo Nhất Bác vào.

Vừa nãy hắn nhìn thấy rõ mối quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, tất nhiên không đơn giản. Chỉ bằng việc Vương Nhất Bác bưng trà rót nước, thái độ cẩn thận đã không cho phép hắn xem nhẹ.

Trên mặt Vương Nhất Bác không có vẻ vui mừng gì cả, chỉ lãnh đạm nói, "Ừ."

Nhân viên bưng bánh ngọt vào, Vương Nhất Bác lựa ra một miếng trong đó, dùng dao nĩa cẩn thận cắt thành miếng nhỏ vừa ăn, lúc này mới để sang bên cạnh cốc trà của Tiêu Chiến.

Kỷ Lý cân nhắc một lúc lâu, quyết định nói thẳng mục đích của mình.

"Chắc ngài Vương cũng biết bà nội tôi rất thích sưu tầm đồ vật, nhất là cổ họa. Đặc biệt là bút tích của Lâm Tiềm Chi, chỉ có thích hơn chứ không kém. Nhưng thư pháp của Lâm Tiềm Chi rất ít, tác phẩm truyền lại cho đời sau cũng chỉ còn một bức "Túy Mã Du Xuân", vậy nên, tôi không biết liệu ngài có thể bỏ đi thứ yêu thích không?"

Vương Nhất Bác : "Tranh là của Tiêu Chiến anh phải hỏi em ấy."

Sự coi thường trước đây của Kỷ Lý đã không còn, hắn nhìn Tiêu Chiến, khách khí hỏi, "Cậu Tiêu, không biết cậu có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, hoàn thành tâm nguyện của một bà lão không?"

Tiêu Chiến cười nhạt, lưu loát trả lời, "Không thể."

Bị từ chối một cách dứt khoát, trong lòng nổi nóng nhưng nụ cười trên mặt Kỷ Lý vẫn không đổi, "Giá tiền có thể thương lượng, cho dù cậu ra giá lên tới chín con số tôi cũng mua. Người mua những đồ này, một là sưu tầm, hai là đầu tư. Hơn nữa theo như tôi biết, trong buổi đấu giá Nguyên gia, cậu ra giá hai trăm triệu, mua thiệp "Bất Mị", đây cũng không phải là một cái giá thấp, chắc cậu cũng muốn lấy lại vốn, bù đắp lại chỗ tiền thiếu hụt đúng không?"

"Nếu anh biết tôi ra giá hai trăm triệu mua thiệp "Bất Mị", vậy anh cũng phải hiểu rõ, tôi không thiếu tiền." Tiêu chiến không bị thuyết phục, "Xin lỗi, câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi."

Nếu không phải có Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn, Kỷ Lý đã sớm muốn chửi Tiêu Chiến có phải tôi cho cậu mặt mũi rồi cậu leo lên đầu tôi ngồi đúng không, tôi nguyện ý để cậu ra giá là đang nể mặt cậu đấy mà cậu còn ở đó chối tới chối lui à?

Nhưng hắn biết, hắn không có cửa đấu với Vương Nhất Bác, không thể làm gì khác ngoài việc nhịn xuống, "Nếu cậu Tiêu có điều kiện gì thì cứ mở miệng, nếu trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ làm."

Tiêu Chiến ăn một miếng bánh đã được Nhất Bác cắt, lắc đầu, "Không có điều kiện, bởi vì tôi sẽ không bán bức tranh đó."

Kỷ Lý liếc Vương Nhất Bác không nói lời nào ung dung thưởng trà bên cạnh Tiêu Chiến, cuối cùng nói, "Được, là tôi làm phiền cậu rồi."

Sau khi cửa phòng được đóng lại, Nhất Bác mới đặt ly trà xuống, "Tiêu Chiến, trong mấy tháng này em ra ngoài đều phải mang vệ sĩ theo, có được không?"

"Anh sợ anh ta sẽ lén lút làm chuyện mờ ám sao?"

"Ừ" Vương Nhất Bác đưa tay, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến, "Liên quan đến chuyện người thừa kế cạnh tranh nhau, anh sợ anh ta chưa từ bỏ ý định, sẽ tìm em gây rối. Mà anh không thể từng giờ từng phút đi theo bảo vệ em, có vệ sĩ thì anh cũng yên tâm hơn."

Tiêu Chiến không từ chối, "Được, vậy anh chọn vệ sĩ giúp em nhé." Nhìn đồng hồ, "Bây giờ còn chưa đến bảy giờ."

Vương Nhất Bác phản ứng lại rất nhanh, "Bây giờ chúng ta về nhé?"

"Ừ, em đã nhờ chị Tinh mua cá rồi, chắc cơm tối cũng không muộn quá đâu..."

Không có bức tường nào không lọt gió, đầu tiên là viện trưởng Cam Châu viện bảo tàng Ninh thành gọi điện thoại tới, khéo léo hỏi Tiêu Chiến có bán tranh không. Trong chốc lát, Kha Nhạc cũng gọi điện thoại tới, hỏi Tiêu Chiến có phải cậu đã gặp mặt Kỷ Lý ở hội sở tư nhân Kim Thành không, cũng hỏi kết quả chuyện "Túy Mã Du Xuân" ra sao.

Tiêu Chiến trả lời thật, nói không bán tranh.

Kha Nhạc thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra tin đồn là thật. Bây giờ có không ít người muốn âm thầm tìm cháu mua tranh nhưng tất cả đều thu lại tâm tư, bởi vì đang có tin đồn nói sau lưng cháu có người bảo vệ, bối cảnh rất sâu, ngay cả Kỷ Lý cũng không mua được. Như vậy cũng tốt, nếu không ngay cả đối phó qua loa cháu cũng lười."

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác đang xắn tay áo sơ mi trắng cúi đầu bày chén đũa, chỉ trả lời lại câu cuối, "Ừ, đúng vậy."

Thịt cá diếc non mềm, có rất nhiều xương dăm, Vương Nhất Bác cầm đũa, cẩn thận từng li từng tí lọc sạch xương cá, sau đó bỏ vào cái bát trước mặt Tiêu Chiến .

Buổi chiều ăn bánh ngọt ở Kim Thành cũng chỉ lót dạ thôi, Tiêu Chiến đã sớm đói bụng rồi, ở trước mặt Nhất Bác cậu cũng không giữ hình tượng nữa, nhanh chóng ăn xong hai bát cơm. Nhất Bác chan cho cậu một bát canh trứng cà chua, "Cẩn thận không thì nghẹn."

Tiêu Chiến vài ngụm đã uống xong nửa bát canh, nhớ lại, "Vừa nãy em nghe thấy anh gọi điện thoại cho trợ lý Tần, có chuyện quan trọng sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, " Ừ, phải bay suốt đêm tới Châu Âu, khu vực khai thác mỏ xảy ra tai nạn, cần anh có mặt tại hiện trường để xử lý. Sau đó còn phải tham gia một buổi họp, chắc đi khoảng một tuần."

"Một tuần? Lâu vậy. " Tiêu Chiến để đũa xuống, "Tí nữa đi luôn hả?"

"Ừ, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong."

Bỗng Tiêu Chiến cảm thấy thức ăn trong miệng chẳng còn vị gì, nhưng cậu nhanh chóng vui vẻ lại, bấm ngón tay tính, "Để em tính xem, poster quảng cáo của Hersey, còn có ảnh chụp trang bìa của tạp chí "V+" đều ở Châu Âu, không chừng chúng ta có thể gặp nhau ở bên đó đấy!"

Vương Nhất Bác lau khóe miệng, đứng lên, bàn tay nâng cằm Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hôn một cái. Tiêu Chiến cười rồi né sang, "Xin ngài tập trung ăn cá!"

Vương Nhất Bác cố ý nói, " Ừ, đúng là anh nên tập trung ăn cá."

Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, "Ừm, chúng ta... uống canh đi!

Sau bữa cơm, Tiêu Chiến lấy bộ trà cụ sứ men xanh ra, rót một bình trà uống cho bớt tanh. Nhất Bác uống trà xong, đứng dậy đi tới ghế bên cạnh Tiêu Chiến, một tay chống lên lưng ghế, một tay nâng cằm Tiêu Chiến, chậm rãi hôn xuống. Giữa răng và môi hai người, đều là mùi trà.

Sáng ngày hai mươi ba, Tiêu Chiến tới công ty rất sớm, tập nhảy hai giờ trong phòng tập.

Thấy Tiêu Chiến đi ra, Tiểu Tinh vội vã đưa ly nước cho cậu, "Chiến Chiến, chị đã quay lại video em nhảy lúc nãy rồi."

Tiêu Chiến uống ngụm nước, "Cảm ơn chị ." Cậu cầm lấy điện thoại, xem qua một lần, sau đó mở khung chat ra, gửi cho Vương Nhất Bác.

Tiểu Tinh đứng bên cạnh tiếp tục nói, "Xe bảo mẫu đã đỗ dưới lầu rồi, lần ghi hình "Để Tôi Hát" này Mạnh ca tranh thủ được cho chúng ta tự mang thợ trang điểm và stylist, vậy nên tí nữa đám Lỵ Na cũng đi cùng luôn."

Tiêu Chiến cầm khăn lông lau mồ hôi trán, "Ừ, Mạnh ca có đi cùng không?"

Tiểu Tinh gật đầu, "Có, Mạnh ca đã đi tới trường quay trước rồi. Đúng rồi, ca khúc tuyên truyền cùng tên "Cổ Đạo" đã được phát hành trên ba nền tảng âm nhạc lớn, thành tích rất tốt, bên kia hào phóng mua nhiệt độ tuyên truyền, thành tích cũng không khác lắm so với dự đoán."

Ngồi lên xe, Tiêu Chiến mở weibo, bởi vì tin tức quá nhiều nên hơi bị lag một chút. Lúc mở bảng hot search ra, Tiêu Chiến thấy rõ tag, mỉm cười.

"—— #Tiêu_Chiến_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân Tiêu Chiến của tui thật tuyệt vời! "Cổ Đạo" đứng hạng ba từ trên xuống của ba bảng xếp hạng ca khúc lớn, mọi người không nhìn nhầm đâu, chính là hạng ba! Bởi vì hai hạng đầu lần lượt là "Tươi Đẹp" và "Phong Cảnh đẹp nhất ", ha ha ha ~ "

"——#Tiêu_Chiến_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân không biết tui có nên thương Tiêu Chiến không ~ tranh hạng nhất với bản thân, nhất định là không thắng được! Nhưng mà, trước khi bài hát này phát hành, nhà khác còn có thể cố gắng tranh hạng ba, sau khi bài hát này phát hành, nhà khác chỉ có thể tranh hạng tư..."

"—— #Tiêu_Chiến_tranh_hạng_nhất_với_bản_thân bài hát hay quá! Âm điệu quá tuyệt vời! Tui đã chuẩn bị xong tiền đi xem phim rồi! Chờ "Để Tôi Hát"! Chờ ca khúc mới!"

Tiêu Chiến đi cùng Vệ Lộ tới trường quay, hai người đã từng lên một show phỏng vấn cùng nhau, lúc gặp lại, vui vẻ chào hỏi. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, hai người đi vào hậu trường, Diệc Phi cũng đã đến, nhìn thấy Tiêu Chiến, cô nhiệt tình nói, "Chúc mừng ca khúc mới của cậu nhanh chóng leo top bảng!"

Tiêu Chiến cười nói cảm ơn.

Dáng người Diệc Phi cao gầy, móng tay sơn bóng, tốc độ nói không nhanh, điềm đạm nói, "Lúc tôi mua bài hát của cậu về, thầy soạn nhạc cầm trong tay nhịn một tuần mới dám hành động, hiệu quả vô cùng tốt!"

Mộng Trạch xuất thân từ ban nhạc, đảm nhiệm việc hát chính, cũng tự viết ca khúc tự mình hát, vô cùng tán thưởng tài năng của Tiêu Chiến. Nghe lời của Diệc Phi, hắn đùa, "Hồi trước lúc tôi nghe "Phong Cảnh Đẹp Nhất " cực kỳ muốn tìm cậu nhờ viết ca khúc!"

Diệc Phi rất sùng bái Tiêu Chiến, "Tôi cũng rất muốn nhờ cậu viết!"

Tiêu Chiến vội vàng nói, "Nếu thật sự có thể hợp tác cùng Trạch lão sư, đó là vinh hạnh của tôi!"

Trên người Mộng Trạch mang khí chất phóng khoáng như một tên côn đồ, "Được, tôi cũng không giả bộ khiêm tốn đâu, đến lúc tôi chuẩn bị album mới, nhất định sẽ tìm cậu nhờ viết một bài!"

Không bao lâu sau, nhân viên làm việc cầm quyển vở đi tới, máy quay phim cũng bắt đầu làm việc.

Bốn người ngồi quây quần một chỗ, trong đó Vệ Lộ lớn tuổi nhất, hắn cầm bản kế hoạch, đọc thành tiếng từng chữ một, "... Bây giờ, mời ban giám khảo thể hiện tài năng của mình?" Hắn ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi, "Chúng ta có tài năng gì vậy?"

Diệc Phi ôm tay, ngón tay quấn lọn tóc xoăn, "Tài năng của tôi là... sơn móng tay vô cùng đều! Còn biết vẽ họa tiết rất đẹp!"

Mộng Trạch sờ đầu, "Tôi biết hớt tóc, có giấy chứng nhận đàng hoàng!"

Tiêu Chiến trầm tư, " Tôi biết... tôi biết cắt tỉa cành lá cho cây trong vườn, ví dụ như con thỏ hay gì đó cũng không làm khó được tôi."

Vệ Lộ: "Tôi sẽ cho các cậu làm trợ thủ!"

Mọi người bật cười.

Mộng Trạch nói, "Nếu bản kế hoạch đã viết vậy rồi thì chúng ta không thể vứt mặt mũi của mình được, nào nào nào, biểu diễn chút tài năng đi, ai tới trước? Nhỏ tuổi lên trước!"

Tiêu Chiến chĩa ngón tay vào mình, mở to mắt, "Tôi sao?"

Vệ Lộ cười to, "Đúng, chính là cậu!"

Tiêu Chiến cũng không từ chối, cậu mặc một cái áo khoác denim trắng, bên trong là sweatshirt trắng luôn, phong cách ăn mặc rất nhàn nhã khoan khoái. Nhìn xung quanh một chút, Tiêu Chiến nhờ nhân viên làm việc đưa ghita cho mình, ngồi đại xuống trên cái ghế cao.

Dây đàn được gảy, Tiêu Chiến cười nói, "Bây giờ tôi sáng tác một đoạn nhạc ngắn, mọi người nghe nhé."

Xung quanh yên tĩnh lại, Tiêu Chiến ngâm nga theo tiếng đàn, giọng mũi mềm mại như mây, chậm rãi hạ xuống đầu trái tim.

Giọng hát trong veo hòa cùng tiếng đàn ghita,

"Còn trẻ đã nếm mùi ly biệt nhiều

Em không biết phải làm gì khi sự đời chồng chất âm thanh hối thúc không cho anh tự do

Em cũng không biết khi nào anh về

Đưa anh ra cửa đợi anh trở lại

Đôi môi anh còn vấn vương hương trà

Khiến em trầm mê như đang say..."

Sau khi ống kính dời sang chỗ khác quay cảnh Mộng Trạch biểu diễn trống, Tiểu Tinh mới đi tới, nhỏ giọng nói, "Tiêu Chiến, hôm em đi Kim Thành bị paparazzi nằm vùng chụp được."

Chân mày Tiêu Chiến khẽ động, "Chụp được hình gì?"

"Chụp được ảnh em rời đi cùng Vương tổng, nhưng khoảng cách rất xa, em còn đội mũ lưỡi trai."

Có chín tấm ảnh chụp lén, vốn dĩ tay săn ảnh ngồi hóng những người khác nhưng lại tình cờ chụp được ảnh Tiêu Chiến cùng một người đàn ông trẻ tuổi đi ra khỏi hội sở Kim Thành, bên người còn mang theo vệ sĩ. Phán đoán từ ngoại hình, người đi cùng chắc là Vương Nhất Bác.

Nhưng mà cái tin này vừa ra, lập tức ăn gạch đủ để xây chín chín cái hội sở.

"—— bây giờ paparazzi nằm vùng chụp lén có thể xộn lào có tâm chút được không? Mày nói người trong ảnh là minh tinh chả ai biết cũng ok, nhưng nói người đi cùng với Tiêu Chiến trong hình là Vương tổng, tao bị điên mới tin mày [ ngoáy mũi ] "

"—— paparazzi mù hả? Ai cũng biết Vương tổng hắc Tiêu Chiến trên weibo cũng không phải lần một lần hai, nếu bọn họ hẹn nhau ăn cơm, 80% trong cơm trộn thạch tín đi? Nếu bọn họ uống trà, chắc chắn trong trà có pha hạc đỉnh hồng..."

"—— hội sở tư nhân Kim Thành ư, vờ lờ, chính là cái hội sở bự chà bá trên tạp chí có thành viên đều là người có máy bay tư nhân, du thuyền riêng hả?! Tiêu Chiến có thể bỏ hai trăm triệu mua tờ giấy, bị chụp lại ảnh xuất hiện ở đó cũng không có gì kì lạ. Vương tổng có ở đó, cũng không kỳ lạ. Nhưng... đệt, bọn họ đi cùng nhau? Còn lên cùng một chiếc xe? Anh giai ơi, anh có chắc đó là vệ sĩ bọn họ cùng mang hay đó là vệ sĩ riêng của mỗi người không hả?"

Vệ sĩ vẫn luôn đi theo Tiêu Chiến, im lặng giống như người tàng hình, mở miệng thấp giọng hỏi ý kiến, "Tiêu thiếu, cần xử lý không?"

Vệ sĩ cạnh mình được Vương Nhất Bác sắp xếp là người quen —— Hà Sơn, trước đây thường xuyên đưa đồ cho Nhất Bác, chắc là người Nhất Bác vô cùng tín nhiệm. Tiêu Chiến nghe anh hỏi, suy nghĩ vài giây, lắc đầu, "Không cần."

Vừa nói, cậu vừa quay đầu nhìn Tiểu Tinh, "Chị, làm phiền chị thông báo cho Mạnh ca một tiếng, không cần đè xuống tin tức này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Tiểu Tinh gật đầu, vội vã ra ngoài.

Lúc Cô tìm được Mạnh Dao, hắn vừa mới cúp điện thoại. Thấy Tiểu Tinh tới, tự dưng hắn khẩn trương, "Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì hả?"

"Không phải, không có xảy ra việc gì hết, " Tiểu Tinh cầm điện thoại đưa cho Mạnh Dao nhìn, "Có paparazzi nằm vùng chụp hình, tình cờ chụp được ảnh Tiêu Chiến và Vương tổng cùng đi ra từ Kim Thành, không tìm chúng ta ra giá mua hình mà đăng thẳng lên mạng luôn."

Mạnh Dao xem xong ảnh, bật cười, "Coi như đăng lên chỉ mặt gọi tên, cũng không có mấy ai tin đi?"

Tiểu Tinh cũng cười nói, " Đúng vậy, còn bị chửi hội đồng."

"Paparazzi này bị chửi cũng không oan! Ngay cả tôi lúc nhìn ra chút đầu mối, đưa ra một giả thiết lớn gan thì khi đoán được sự thật còn không dám tin!" Mạnh Dao thấy Tiểu Tinh vội vàng đến tìm, hiểu, "Tiêu Chiến định làm gì?"

Cô thuật lại nguyên văn, "Tiêu Chiến nói, không cần đè xuống tin tức này, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Mạnh Dao im lặng vài giây, thở dài.

Cô quan sát xung quanh không có ai, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, "Mạnh ca, Tiêu Chiến chắc chắn... sau này sẽ không giấu nữa sao?"

"Ừ, sẽ không, thái độ của cậu ấy cô cũng đã nhìn ra."

Mạnh Dao bó tay, lại có vài phần cam chịu, " Tiêu Chiến rất có chủ kiến, từ chuyện của Dương Tri là có thể nhìn ra. Nếu đổi thành nghệ sĩ khác, lăng xê vài scandals với nữ phụ của bộ phim, hưởng ké chút nhiệt độ phim, có nhiều cái hot search hơn, xong rồi thì chính thức lên tiếng làm sáng tỏ, phủi sạch quan hệ mập mờ, việc này đi xuống, chỗ tốt lớn hơn chỗ hại rất nhiều. Nhưng Tiêu Chiến không hề muốn đi con đường này, việc gì cũng chỉ nhớ đến Vương tổng."

Tiểu Tinh chần chừ: "Vậy sau này —— "

"Bây giờ không giấu, nhất định sau này sẽ càng không giấu." Mạnh Dao vỗ vai Tiểu Tinh rầu rĩ, "Cũng không biết đến lúc đó tình hình sẽ ra sao, vừa nghĩ đến chuyện này, tôi liền gặp ác mộng!"

Cô mím môi, hít một hơi, nói, "Tôi ủng hộ Tiêu Chiến !" Nói xong, cô không đợi Mạnh Dao kịp phản ứng, xoay người chạy.

Thấy Tiểu Tinh cũng chạy mất tăm, Mạnh Dao lầm bầm cười, "Tại sao tôi lại giống một người quản lý độc ác vậy?"

Ghi hình thực tế vẫn còn tiếp tục.

Tay hát chính của ban nhạc, Mộng Trạch để micro qua một bên, biểu diễn một màn chơi trống vô cùng ảo diệu, bị Diệc Phi cười nói, nhất định cậu đã sớm muốn thay thế tay trống trong ban nhạc rồi, vừa nhìn đã biết cậu đã âm thầm luyện tập rất lâu.

Vệ Lộ thường ôm ghita ca hát nay thay đổi phong cách, mượn cái mũ lưỡi trai đen của Tiêu Chiến, bắn một đoạn rap tiếng Anh kinh điển, nhân viên làm việc tại đó cũng kinh ngạc.

Diệc Phi là người thẳng tính, kéo Tiêu Chiến nói cậu mau phát huy thực lực đi, hát một đoạn tấu nói nào, Mộng Trạch suýt nữa cười bể bụng.

Ho vài tiếng, Mộng Trạch hỏi Vệ Lộ, "Tôi nói này Vệ đại ca, tiếp theo chúng ta phải làm gì vậy?"

Vệ Lộ đọc kỹ bản kế hoạch, "Chẳng phải bốn người chúng ta đều có tác phẩm tiêu biểu mình hài lòng nhất mà đúng không? Trên đây viết, mỗi phần mở màn từng tập sau này sẽ chọn một ca khúc, bốn người chúng ta sẽ cùng hát với nhau, đây coi như là phần biểu diễn mở màn."

Diệc Phi hỏi, "Vậy tập đầu hát ca khúc của ai đây?"

Vệ Lộ: "Nhỏ tuổi trước đi, tập đầu hát ca khúc của Tiêu Chiến."

Mộng Trạch vội vàng lên tiếng, ""Tôi từ chối hát "Phong Cảnh đẹp Nhất "! Giơ hai tay hai chân phản đối!"

Diệc Phi cười to, cũng giơ tay, "Hạ thần tán thành!"

Vẻ mặt Tiêu Chiến hơi tủi thân, "Tại sao ai cũng ghét "Phong Cảnh Đep Nhất " vậy? Tôi không phục!"

Vệ Lộ cầm bản kế hoạch quạt gió, nhướng mày, "Không phục cũng phải phục, Tiêu Chiến này, tôi lặng lẽ tiết lộ cho cậu một bí mật, bài hát của cậu ấy, Trạch đại ca của cậu đã từng hát ở KTV rồi. Bể giọng không nói, còn không lên nốt cao được, thở hổn hển suýt nữa ngạt thở. Tí nữa mà hát bể giọng vậy thì mất sạch mặt mũi rồi!"

Diệc Phi lại bị chọc cười ha ha.

Mộng Trạch quay người, hướng về phía ống kính, một ngón tay đặt trước môi làm động tác "Suỵt" vẻ mặt đau khổ, "Chân thành khuyên các bạn khán giả, đi KTV ngàn vạn lần đừng hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất "." Hắn bày ra vẻ mặt 'không thể ưa nổi', "Nếu không kiếp ca sĩ của bạn sẽ đen hơn mực!"

Quay xong đoạn này rồi, nhân viên làm việc đưa cho bốn người bốn xấp tài liệu, bên trong là bài hát "Tươi Đẹp" đã được soạn nhạc và chia lời.

Tiêu Chiến xấu hổ, "Vệ đại ca, Tôn đại ca và Diệc Phi tỷ đều là tiền bối của tôi, thời gian mọi người lăn lộn cũng lâu hơn tôi, tôi ở nhà nghe tác phẩm của mọi người, căn cứ theo thói quen ca hát và đặc điểm sân khấu của mọi người để biên khúc lại. Nếu như có nơi nào không tốt, mọi người nhất định phải chỉ ra đấy."

Ba người Vệ Lộ cũng hiểu rõ tại sao hồi trước Chu Thi lại rút khỏi show và show được đầu tư một khoản lớn là đầu tư vì ai. Hơn nữa tài năng của Tiêu Chiến là thực, lại có nhân khí cực cao, không nói hai phần, gần như ba phần rating đều là Tiêu Chiến gánh, sao lại không lọt vào mắt xanh của nhà đầu tư được. Mà thái độ Tiêu Chiến khiêm tốn, mở miệng ngậm miệng đều rất lễ phép, không khiến ai khó chịu trong lòng.

Diệc Phi vuốt mái tóc dài ngang vai của mình, mở miệng nói chuyện trước, "Tiêu Chiến đừng khiêm tốn! Cậu soạn nhạc chia lời, chúng tôi còn có thể không yên tâm sao?"

Mộng Trạch cũng nói tiếp, "Chỉ cần không hát "Phong Cảnh Đẹp Nhất " là được!"

Mọi người bật cười.

Mộng Trạch thuận mồm hỏi, "Nhắc tới cái này, Tiêu Chiến, cậu có thích tuyết không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Thích chứ, tôi còn thích đắp người tuyết nữa. Nhưng mà Ninh thành hiếm khi có tuyết, chỉ thấy tuyết một lần thôi tôi cũng cảm thấy rất mới mẻ rồi. Tôi còn nhớ hồi bé tôi và ông ngoại cùng nhau đắp người tuyết nhỏ, rất vui."

Vệ Lộ cũng nói vài câu, "Thích nhất là đắp người tuyết? Đúng là Tiêu Chiến vẫn chưa lớn mà!"

Nhận được số tiền đáng kể từ show nên mọi người người rất chuyên nghiệp. Sau khi trò chuyện vài câu liền tụ vào một chỗ nghiêm túc thảo luận chi tiết, lần lượt từng người hát phần lời đã được chia.

Diệc Phi cầm giấy, "Tôi nói này Tiêu Chiến, đầu cậu chứa gì vậy? Tôi cho là bản gốc "Tươi Đẹp" đã là bản tốt nhất rồi, không ngờ bản biên lại của cậu khác hẳn! Chỉ bằng bài hát này, show của chúng ta cũng có thể kiếm thêm mức độ đề tài rồi!"

"Chị, chị đừng khen em nữa, khen nữa em sẽ trở nên cực kỳ huênh hoang mất!" Vừa nói, Tiêu Chiến còn giơ tay vẽ một cái vòng tròn lớn, "Cực —— kỳ!"

Mộng Trạch nghiêng đầu, nhanh chóng nói với camera, "Nhất định phải quay lại! Vừa nãy cậu ấy ỷ mình nhỏ tuổi, bán manh! Phạm quy rồi!" Vừa nói, hắn còn bắt chước Tiêu Chiến, khoa tay múa chân nói, "Cực kỳ —— huênh hoang!"

"Tiền bắt chước của cưng là 200 đồng!" Diệc Phi vỗ đùi cười, cười vài tiếng rồi sợ hãi nói, "Chết, tôi vừa mới làm móng, suýt nữa thì gãy!"

Diễn thử hai lần có hoá trang, xác định ánh sáng và ống kính, mọi người mới ngồi dưới sân khấu nghỉ ngời, chờ đạo diễn nhìn hiệu quả hiệu quả sân khấu rồi tập lại lần cuối.

Tiêu Chiến vừa mới mở điện thoại liền bị Diệc Phi ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ đụng nhẹ một cái, "Tiêu Chiến cậu lại dính vào rắc rối rồi."

Tiêu Chiến thắc mắc, "Rắc tối gì?"

Mộng Trạch đã mở weibo ra, nói tiếp, "Là Dương Tri á, có phải cô ta đã nhắm vào cậu không?"

Vệ Lộ cũng lại gần, "Tôi thấy đúng là nhắm vào cậu rồi, rõ ràng cậu và cô ta không quen nhau nhưng cô ta vẫn dốc sức bịa chuyện."

Tiêu Chiến còn chưa mở weibo nhưng đã có một bài báo hiện lên trước mắt —— "Dương Tri nước mắt lưng tròng tại hiện trường phỏng vấn". Ngón tay cậu nhấn vào, mở bài đó ra.

Diệc Phi cảm thán, "Bài này nhất định là bộ phận quan hệ xã hội của công ty viết rồi, cái gì mà 'Ngay lúc phóng viên hỏi việc Tiêu Chiến chối bỏ việc đưa thuốc ngay trước mọi người, Dương Tri im lặng, nụ cười trên mặt dần tắt lịm, cuối cùng hốc mắt hồng hồng, nước mắt chảy xuống rửa trôi lớp makeup.' không hổ là diễn viên, nói khóc liền khóc, cái khác không nói nhưng cảnh khóc nhất định là số một!"

Ba người đều là người từng trải ở trong giới, Mộng Trạch nói thẳng, "Tiêu Chiến, tôi nhìn cậu rất vừa mắt nên nói thêm vài câu, cậu cũng đừng chê tôi nói nhiều."

Tiêu Chiến vội vàng nói, "Sao vậy ạ? Trạch đại ca tình nguyện nói vài câu cho tôi, tôi biết ơn còn chưa kịp!"

"Được,vậy tôi nói." Mộng Trạch miết cái vòng trang sức đầu lâu kim loại trên cổ tay, giọng nói không lớn, "Quan điểm của tôi với loại chuyện này, tốt nhất là nên dùng đao sắc chém loạn ma! Bên này cậu vừa chối, dời mắt, bên kia Dương Tri lập tức có thể diễn cảnh đau khổ vì tình. Cũng chẳng cần nói lời nào, khóc trước ống kính là được!"

Diệc Phi : " Đúng vậy, nước mắt dễ xài lắm."

Mộng Trạch tiếp tục nói, "Dĩ nhiên cô ta cũng chẳng cần phải nói cái gì, bởi vì đoàn đội cô ta biết dựng chuyện, sẽ chụp các loại mũ kẻ bạc tình, ngủ nhưng không nhận, vân vân. Fans cô ta sẽ bổ não, ngầm hiểu cô ta đang đau lòng, sau đó chửi hội đồng cậu! Người đi đường càng không biết cần biết chân tướng vụ việc, cứ đè đầu cậu xuống chửi thôi! Mà cậu thì thảm rồi, bị ké fame không nói, còn bị chửi xối xả."

Tiêu Chiến gật đầu, "Là vậy sao."

Mộng Trạch: "Vậy nên, cô ta làm chuyện này là vì cái gì thì cậu cũng không nên để cô ta đạt được mục đích, phải cắt đứt đường lui của cô ta."

Diệc Phi hiểu ý Mộng Trạch, "Ý Trạch đại ca là kêu Tiêu Chiến dứt khoát triệt hết tài nguyên của Dương Tri ?"

Mộng Trạch gật đầu, "Đúng vậy, nhổ cỏ tận gốc, để cho cô ta biết, đơn phương kéo cậu lăng xê, không chỉ không lấy được nhiệt độ và tài nguyên mà vốn tài nguyên ban đầu còn bị cắt đứt. Tiêu Chiến, tự cậu nghĩ xem có muốn dùng biện pháp này không?"

Vệ Lộ cũng lên tiếng, "Tôi tán thành, đối với loại người một mình diễn cả vở kịch, ké fame cậu, còn muốn bôi xấu danh tiếng của cậu, đừng có mềm lòng nương tay."

Diệc Phi đùa, "Tiêu Chiến, đây là bài học đầu tiên thầy Trạch và thầy Vệ dạy cậu đấy!"

Tiêu Chiến cũng thuận thế tiếp lời, cười nói cảm ơn, "Cảm ơn hai thầy!"

Lại lên sân khấu tập một lần diễn thử có hoá trang, đạo diễn nói không thành vấn đề, công việc của hôm nay đã kết thúc. Mộng Trạch đề nghị, "Mấy người chúng ta mặc dù già trẻ lẫn lộn nhưng cũng coi như hợp tính với nhau, không thì đi ăn cơm chung nhé?"

Không ai có ý kiến, bốn người mỗi người lên xe của mình, thấy vệ sĩ vẫn luôn đi theo Tiêu Chiến, đám Diệc Phi cũng không hỏi nhiều. Đến một hội sở do Mộng Trạch mở, phần lớn khách là minh tinh nghệ sĩ, tính bảo mật rất tốt.

Tiêu Chiến vừa mới ngồi vào phòng riêng, Thanh Thanh lập tức video tới, "Có chuyện này cần em quyết định."

Tiêu Chiến cắn một miếng bỏng, đi vào gian trong của phòng, đóng cửa lại hỏi, "Là chuyện gì?"

Thanh Thanh nghịch bật lửa, mặt mày hớn hở, "Chị mời thám tử tư, ngày ngày rình dưới nhà Dương Tri, em đoán xem chị chụp được cái gì?"

Ngay lúc đó WeChat vang lên thông báo. Tiêu Chiến mở ra nhìn, liên tiếp mười mấy tin đều là hình ảnh. Cậu trả lời câu hỏi của Thanh Thanh, "Chụp được ảnh Dương Tri cùng về nhà với một người đàn ông vào rạng sáng sao?"

Tay đang nghịch bật lửa cứng lại, Thanh Thanh kinh ngạc, "Tiêu Chiến, sao em biết?"

Tiêu Chiến cười nói, "Nhất Bác vừa mới gửi cho em, liên tiếp mười mấy tấm hình, hỏi em có cần không."

"Giận!" Thanh Thanh ném bật lửa lên mặt bàn, "Chị còn tưởng rằng chị là người đầu tiên biết được, ngay khi chị biết tin đã lập tức gọi em! Thôi bỏ đi, ảnh chị chụp cũng giống vậy."

Thanh Thanh chậm rãi nói, "Dù sao thì, em muốn dùng không? Bà đây nhìn con ả kia cứ giả vờ khóc lóc đáng thương trước ống kính mà đau cả mắt, còn hắt nước bẩn lên em, chị không nhịn được cảm giác ngứa tay muốn đánh người!"

Tiêu Chiến không do dự, "Em gửi cho Mạnh ca."

Biết Tiêu chiến muốn phản dame lại, Thanh Thanh vui vẻ, "Được, chị đây âm thầm cổ vũ cho em!"

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến gửi toàn bộ hình Nhất Bác gửi mình cho Mạnh Dao.

Bốn mươi phút sau, Diệc Phi đang cầm micro nhìn màn hình hát ca khúc của mình. Thấy Mộng Trạch và Vệ Lộ đều xem điện thoại, tụm lại không biết đang nói gì, cô vứt micro, "Có chuyện gì mà các cậu nói hăng vậy?"

"Dương Tri lật thuyền, tụi tôi đi hóng!"

Báo giải trí đăng bài, rạng sáng ba giờ đêm qua, Dương Tri bị chụp hình cùng về nhà với một người đàn ông, tư thế rất thân mật, còn hôn môi, nghi ngờ hai người đang yêu nhau.

Tin vừa được đăng, fans Tiêu Chiến nổi giận.

"—— nước cờ tốt đấy! Rạng sáng hôm trước còn ôm ấp hôn hít với bạn trai, ngày hôm sau nhìn ống kính đỏ mắt, vẻ mặt tủi thân bị Tiêu Chiến phụ lòng! Ai viết kịch bản vậy? E rằng giải kịch bản xuất sắc nhất của năm thuộc về người đó rồi!"

"—— vờ lờ, Tiêu Chiến đúng là xui xẻo tám đời mới bị lợi dụng bị hắt nước bẩn! Cả ảnh cả video đều có, chẳng lẽ còn muốn nói đó là hàng pha kè? Diễn xuất đã tệ, không ngờ nhân cách còn tệ hơn!"

"—— fan tài năng của Tiêu Chiến, không quan tâm tới chuyện yêu đương của anh ấy, chỉ thích nghe nhạc thôi. Nhưng bị lợi dụng bị hắt nước bẩn, bị người ta giả vờ bán thảm giả bộ đáng thương gì gì đó, tui cũng rất tức giận! Làm người phải tự mình cố gắng, hiểu không? @Dương Tri".

Bên kia, người quản lý ném điện thoại một tiếng "Bốp" xuống trước mặt Dương Tri, trừng mắt với cô, "Đây là cái gì? Chẳng phải tôi đã nói khoảng thời gian này cô đừng có gặp cái tên bạn trai kia của cô sao?"

Dương Tri kêu khổ, "Tụi tôi đã lâu không gặp nhau, với cả sao tôi biết trễ như vậy vẫn có người rình?"

Người quản lý tức không nhịn nổi, đập bàn, "Mắt thấy cô mới hot lên, đang là một nước cờ tốt mà vừa dời mắt một cái đã bị cô phá hỏng! Toàn bộ việc hồi trước chẳng phải đổ sông đổ biển hết rồi sao?"

"Cũng không hoàn toàn đổ sông đổ biển hết mà?" Dương Tri đắc ý nói, "Fame tôi ké được của Tiêu Chiến vẫn còn hữu ích! Hồi trước có một thương hiệu vẫn luôn do dự có nên chọn tôi hay không nhưng mấy ngày nay thiếu điều vẫy đuôi chạy tới mong tôi ký hợp đồng kìa! Còn có bộ phim điện ảnh, tên gì "Giấc mộng sao trời" ấy, cũng không tự nhìn lại bản thân có cái kịch bản rách nát gì, ngay cả vòng sơ tuyển cũng không cho tôi qua. Hừ, bây giờ cũng chạy đến tìm tôi diễn nữ hai!"

Người quản lý đổi giận thành cười, "Đúng là tốt thật, cô cũng hăng hái tranh giành lắm! Nữ hai cái kịch bản đó, nhân lúc độ đề tài của cô vẫn còn thì tăng giá thêm một chút. Chuyện tốt như vậy sau này cũng không tới nữa đâu."

Dương Tri không quan tâm, thổi móng tay, "Chờ tài nguyên của tôi lớn rồi thì không cần dựa vào Tiêu Chiến, tôi cũng có thể hot!"

Lúc này, cửa bị gõ vài cái rồi lập tức bị mở ra, Dương Tri cau mày, mắng, "Hốt hoảng làm gì?"

Trợ lý cuống cuồng, "Ừm... phim điện ảnh "Giấc mộng sao trời" đã có thông báo chính thức, nhưng nữ hai không phải cô!"

Biểu tình Dương Tri cứng đờ, đứng phắt dậy, "Cậu lặp lại lần nữa?"

Trợ lý còn chưa lên tiếng, người quản lý đọc tin nhắn mới nhất nhận được, cũng nhíu mi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại ngôn đã bàn bạc tốt cũng đi tong!"

Ngày hôm sau, Dương Tri đỏ mắt, thút thít trước ống kính nói mình muốn che giấu tình yêu đích thực nên mới bất đắc dĩ nói dối rằng mình có quan hệ mập mờ với Tiêu Chiến. Cô cũng bày tỏ sự áy náy với việc mình đã quấy nhiễu Tiêu Chiến mấy ngày gần đây, cũng thành tâm xin lỗi, hy vọng có thể được Tiêu Chiến thông cảm.

Đạn mạc từng cái chạy qua.

"—— bộ phận quan hệ xã hội không giúp à, lý do vớ vẩn, không có logic!"

"—— đây là thừa nhận mình có bạn trai? Thừa nhận mình đơn phương lăng xê với Tiêu Chiến ? Còn muốn được thông cảm, mặt dày thiệt, xem thế là đủ rồi!"

"—— cái gì cũng không muốn nói, thương Tiêu Chiến của tui!"

Lúc thấy cái video đó, Tiêu Chiến đang ở sân bay chờ máy bay, Tiểu Tinh không chớp mắt xem hết toàn bộ video, vỗ ngực, "Muốn giữ gìn trong sạch cũng không dễ dàng!"

Mạnh Dao gọi điện thoại xong trở về, nói với Tiêu Chiến, "Bên trụ sở chính của Hersey gọi điện thoại tới, nhân viên và xe đến đón cậu, đã sẵn sàng hết rồi." Hắn trả lời Tiểu Tinh, "Không sai, nhưng mà sau này dễ dàng rồi."

Tiêu Chiến đồng ý, rồi ngượng ngùng sờ chóp mũi, "Chắc vậy."

Mạnh Dao ngồi xuống, gác chéo chân, khoan thai nói chuyện, "Chu Thi ngã, Dương Tri cũng ngã, bây giờ trong giới đều biết người đằng sau Tiêu Chiến không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nhất thiên hạ!"

Tiểu Tinh che miệng bật cười, "Vương tổng ẩn mình kỹ thật!"

Tiêu Chiến ho nhẹ vài tiếng, không trả lời, hỏi Mạnh Dao, "Mạnh ca, tí nữa bay tới đó Nhất Bác sẽ phái người tới đón tôi, tôi không thể đi tới khác sạn với mọi người được."

"Được" Mạnh Dao tính thời gian, "Nếu như không bị lùi, máy bay sẽ cất cánh vào năm giờ chiều, tới đó sẽ là chín giờ theo giờ địa phương. Ngày hai mươi sáu chụp quảng cáo, ba mươi mốt chụp trang bìa tạp chí, một tháng sáu có dạ tiệc của Hersey, cậu phải có mặt."

Tiêu Chiến : "Vậy nên ngày hai mươi lăm tôi được rảnh cả ngày sao?"

"Đúng vậy." Mạnh Dao cảm thán, "Nhìn ánh mắt cậu giống như được đổ thêm một hũ đường cát khiến tôi cũng muốn hẹn hò!"

Tiểu Tinh đâm một đao, "Mạnh ca, chẳng phải sau khi anh trải qua một cuộc hôn nhân chớp nhoáng thì theo chủ nghĩa độc thân sao?"

Mạnh Dao trợn mắt, "Nhiều chuyện!"

Máy bay vững vàng hạ cạnh, Mạnh Dao và Tiểu Tinh ngồi xe rời đi, Tiêu Chiến thì đi theo Hà Sơn ngồi lên chiếc Phantom màu đen. Chuyến bay dài luôn khiến con người mệt mỏi, Tiêu Chiến dụi mắt, ngủ gật trong xe.

Nhưng mà không lâu sau Tiêu Chiến liền tỉnh lại, nghĩ bản thân sắp gặp được Vương Nhất Bác, nhịp tim đập nhanh hơn. Hà Sơn ngồi ghế trước thấy cậu tỉnh lại, mở đèn trong xe, "Tiêu thiếu, nửa giờ nữa mới tới."

"Ừ, anh vất vả rồi."

Nhìn bóng cây lướt vun vút ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến hít sâu, kiềm chế lại trái tim đang đập mạnh.

Không lâu sau, xe nhỏ quẹo vào một bên, đi qua tấm bảng "Đất riêng, không được phép vào" rồi lái vào một con đường riêng. Băng qua mảnh đất xanh và rừng cây nhỏ trong vườn, cuối cùng xe dừng trước cửa vào. Hà Sơn xuống xe, mở cửa xe cho Tiêu Chiến. Cậu bước xuống đất, theo thói quen nói cảm ơn.

Sau khi cậu bước dọc theo con đường chính, vòng qua hàng rào cây được cắt tỉa gọn gàng, liền ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, kinh ngạc đến mức ngừng thở.

Toàn bộ mảnh sân rộng lớn, đang vào giữa hè nên cây cỏ tươi tốt. Nhưng mà không cần biết là sân vườn hay là cây tuyết tùng, cây san hô hay là bụi cây nhỏ, thậm chí cả đài phun nước được chạm trổ hoa văn, bức tượng được đặt trong sân và cả mái căn nhà hai tầng có kiến trúc phương Tây đằng xa, tất cả đều đọng một tầng tuyết dày trắng tinh ở trên.

Ở vị trí vừa nhìn đã thấy, có một đường hầm với đốm sáng nhỏ nơi cuối đường dẫn vào trong tòa nhà.

Ánh đèn ấm áp xua tan bóng đêm, toàn bộ khu vườn đều được bao phủ bởi tuyết trắng. Dường như chỉ trong chớp mắt, cậu đã đi lạc vào thế giới cổ tích.

Tiêu Chiến ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại, mùa hè sẽ không có tuyết, vậy đây chắc là —— tuyết nhân tạo?

Cậu thử giơ chân giẫm xuống, để lại dấu chân rõ nét trên nền tuyết. Đi hết con đường nhỏ, cậu nhìn thấy một cây tùng thấp bé có treo một tấm thẻ, trên tấm thẻ là chữ của Nhất Bác, viết, "Thế này thì Tiêu Chiến có thể đắp người tuyết rồi."

Hơi thở quen thuộc xâm chiếm luồng không khí xung quanh, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, nhích lại gần hôn lên má người trong lòng, lỗ tai ửng đỏ, thấp thỏm nói, "Tiêu Chiến, thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro