Chương 61.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước khi show diễn thời trang bắt đầu, hội trường đang trong tình trạng rối loạn, ai ai cũng bận. Người mẫu ngồi xếp hàng trước gương makeup, thợ trang điểm chỉ hận không mọc thêm mấy cánh tay. Trên những cái giá treo đồ kim loại có thể di chuyển được là những bộ trang phục cao cấp được may vô cùng tinh xảo, lộng lẫy và lóa mắt, stylist đang chỉnh sửa lại những chi tiết cuối cùng cho người mẫu, khắp nơi vang lên tiếng bước chân vội vã đan xen tiếng gọi í ới.

Tiêu Chiến là người đi phần mở màn, Elizabeth Platinum vấn mái tóc dài lên, đơn giản mà gọn gàng. Trợ lý bên cạnh cầm một cái khay thủy tinh, bên trên để các loại phối sức thiết kế đơn giản.

Lại đổi một đôi cúc tay áo ngọc bích và đổi sang đồng hồ ton sur ton với cúc tay áo, phu nhân Platinum mới đứng thẳng người, lui về sau vài bước, quan sát Tiêu Chiến, "Ok, ổn rồi."

Bà nghiêm túc hỏi Tiêu Chiến, "Thế bây giờ chúng ta chắc chắn lại lần cuối nhé, giày có vừa chân không?"

Tiêu Chiến cảm giác kỹ càng, "Chắc chắn."

"Được, cầu vai có chật không, giơ tay lên xuống thoải mái chứ?"

"Thoải mái."

Phu nhân Platinum vỗ tay, đôi môi đỏ mọng cong lên, nếp nhăn khóe mắt cũng cong theo nụ cười, "Ok, mọi thứ đã sẵn sàng, mời cậu cho tất cả người đang xem show chúng ta, một phần mở màn tuyệt vời!"

Âm nhạc tại buổi trình diễn là do ban nhạc diễn tấu ngay tại show, lúc âm thanh du dương của đàn violin vang lên, ánh đèn sàn catwalk bật sáng, trong nháy mắt toàn bộ sàn catwalk hoàn chỉnh hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

Phía sau sân khấu, nhân viên đứng chỗ bậc thang cầm bộ đàm, từ lúc âm nhạc vang lên bắt đầu đếm số, "3—2—1— ĐI!"

Ngay lúc Tiêu Chiến xuất hiện trên sàn catwalk, nhịp trống vang lên, trùng khớp với sự xuất hiện của cậu. Trên mặt cậu không có biểu tình dư thừa nào, cơ thể cao ráo, mặc một cái áo khoác dài có mũ màu đen, bước chân vô cùng ổn định và có tiết tấu, vải mũ rất mỏng, gợn lên từng nếp nhăn như cơn sóng nhỏ theo từng bước chân. Có thể thấy rõ hoa văn diên vĩ màu bạc nhạt màu trên áo dưới ánh đèn chói chang.

Đi tới cuối sàn catwalk, Tiêu Chiến xoay người, đồng thời cởi nút buộc của áo khoác, tao nhã cởi áo khoác xuống một cách lưu loát, để lộ chiếc áo vest kẻ sọc màu nâu sẫm và chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong, cúc tay áo ngọc bích màu xanh chợt lóe lên dưới ánh đèn, để lại một vệt sáng lấp lóe trong võng mạc người xem.

Show diễn thời trang này của Platinum được livestream trên ứng dụng của Ngân Hà, một phút trước khi bắt đầu show diễn, hệ thống hiển thị gần mười triệu người sử dụng đang xem. Mà trong nháy mắt Tiêu Chiến bước lên sàn catwalk, số người xem lập tức lên tới đỉnh điểm, sau khi vượt mức mười triệu người, số người xem vẫn tiếp tục tăng vọt, mà bình luận la luôn, không thể load nổi.

"—— khoảnh khắc Tiêu Chiến quay người nhìn lướt qua ống kính kia chính là gây tội! Gây tội! Tui muốn tố cáo! Tố cáo Tiêu Chiến đã lấy cắp con tim của tui! Hu hu hu Tiêu Chiến đẹp trai quá đi mất! Cái gì gọi là sắc đẹp trường tồn theo thời gian? Chính là cái này!"

"—— tui không thể diễn giải được tâm trạng tui lúc này, tui có thể tua đi tua lại một ngàn lần khoảnh khắc lúc Tiêu Chiến xoay người cởi áo khoác ra! Lúc con trai của tui không cười thật sự rất giống một bông hoa cao quý lãnh diễm không thể với tới, hoặc là khí chất quý khí sang chảnh không từ ngữ nào có thể tả được! Đẹp đẽ giống như "Tươi Đẹp " vậy, các chị hiểu không? Ha ha ha ~ "

"—— vờ lờ vờ lờ, các chị em! Mọi người đừng nhìn mỗi Tiêu Chiến ! Mọi người mau nhìn khán đài show diễn kìa! Sau đó mời mọi người hét to trả lời lại cho tui, cái người vừa thoáng lọt vào ống kính í, rốt cuộc có phải Vương tổng không??? PHẢI HAY KHÔNG PHẢI??? Fan vừa mới gia nhập đảng Vương Tiêu muốn xỉu tại chỗ! Xét tổng quát bỏ tiểu tiết, đây chính là chồng đi xem vợ biểu diễn!"

"—— không phải fans, nhưng công bằng mà nói Tiêu Chiến bước catwalk rất tốt, vừa nhìn đã biết đây chính là thành quả xương máu sau bao lần khổ luyện, cậu ấy không phải cái loại minh tinh đang hot một thân cao cấp nhưng đi catwalk tùy tiện mà tui biết, quả thật vô cùng chuyên nghiệp!"

Tiêu Chiến trở lại sau sân khấu, phu nhân Platinum hiếm khi không để ý hình tượng, giơ tay ôm lấy cậu, luôn miệng nói, "Quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời!"

Tảng đá treo trong lòng được buông lỏng, Tiêu Chiến nở nụ cười, "Thật may không có chuyện gì xảy ra."

Thời gian cấp bách, không kịp nói nhiều, phu nhân Platinum kêu trợ lý tới, "Mau lên, mau đưa cậu ấy đi đổi một bộ khác!"

Bộ quần áo thứ hai của Tiêu Chiến là một bộ quần áo đi săn phong cách retro màu xám đậm, thắt lưng lớn cỡ hai ngón tay vòng quanh eo nhỏ, lộ ra đường cong mê người, đôi bốt cao cổ bằng da nai ôm chặt bắp chân, phác họa đường cong rắn rỏi khỏe khoắn, lộ ra một loại khí chất đặc biệt vừa cao quý vừa hung tàn như dã thú.

Phu nhân Platinum đưa súng lục giả cho Tiêu Chiến, vui mừng, "Tôi vẫn luôn do dự, sợ cậu không thể mặc nổi bộ trang phục này, bây giờ nhìn lại, là tầm nhìn của tôi hạn hẹp, không ngờ cậu có thể tạo cho bộ đồ một loại khí chất khác biệt!"

Nhân viên bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở, "Phía trước chỉ còn hai người!"

Tiêu Chiến gật đầu với phu nhân Platinum, sải bước ra đứng ở cửa.

Show diễn thời trang vô cùng thành công, lúc Tiêu Chiến quay về đằng sau sân khấu, nhân viên đang vỗ tay chúc mừng, các người mẫu đang tụ lại chung một chỗ selfie, không khí vui vẻ tưng bừng.

Tiêu Chiến tìm một góc yên lặng, lấy điện thoại ra, tính thời gian chênh lệch giữa hai nước, gọi video cho Uông Hạm.

Qua vài tiếng bíp, màn hình mới xuất hiện hình ảnh. Uông Hạm nằm trên giường, dựa vào gối, mặc dù gầy rộc nhưng không khó để nhìn ra lúc y còn trẻ vô cùng anh tuấn, bệnh nặng nằm liệt giường quanh năm cũng không khiến y còng lưng rệu rã như mấy ông già, hai tay y đặt ngay ngắn trên bụng, trên mu bàn tay đang ghim kim truyền nước biển, trên da có mấy chỗ xanh tím rõ ràng.

Nhìn qua camera và màn hình, Uông Hạm chăm chú đánh giá Tiêu Chiến hô hấp nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi, "Cháu đang makeup à? Rất đẹp trai. Vừa nãy bác cũng xem livestream, Tiêu Chiến giỏi lắm, bây giờ đã kết thúc rồi hả?"

"Vâng, xong rồi, thuận lợi hơn cháu tưởng." Tiêu Chiến nở nụ cười, ân cần hỏi, "Hôm nay bác có khỏe không?"

Uông Hạm gật nhẹ, trong mắt lộ ra dịu dàng, "Tối hôm qua bác ngủ ngon hơn mấy hôm trước, nhưng mà vẫn nằm mơ, tỉnh giấc nhiều lần." Lông mày y giãn ra, thanh âm mang theo ý cười rõ ràng, "Bác mơ thấy cháu hồi nhỏ còn chưa cao tới eo bác, chập chững bước đi. Ở trong sân hái hoa, hái được một bó to nhưng vì tay quá nhỏ, không cầm được hoa, sốt ruột òa khóc. Bác cũng sốt ruột định cầm giúp cháu, cuống hết cả lên rồi tỉnh lại."

Tiêu Chiến nghe xong, cười, "Ừ, khi còn bé tay cháu rất nhỏ, da cũng mỏng, bướng bỉnh đi hái hoa hồng, còn bị gai hoa hồng đâm vào tay rồi òa khóc. Bà ngoại cháu nói, hồi nhỏ lúc cháu khóc không phải kiểu khóc lóc gào rống lên, mà là hít mũi, nước mắt rơi lã chã, nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác muốn mắng cũng không mắng nổi."

Uông Hạm : "Nhất định Tiêu Chiến rất ngoan, sao lại có người mắng cháu được?"

Thấy mí mắt Uông Hạm sắp sụp xuống, không có tinh thần, Tiêu Chiến thấp giọng, "Bác mau ngủ một lát đi."

Uông Hạm "Ừ" một tiếng rồi dặn dò, "Dự báo thời tiết nói ngày mai Ninh thành sẽ mưa, ra cửa nhớ mang dù theo, đừng dầm mưa."

Nghe câu này, trong miệng Tiêu Chiến chua xót, cố gắng chịu đựng cảm giác cay mắt, "Cháu nhớ, cháu nhất định sẽ mang dù."

Cúp video, Tiêu Chiến cầm điện thoại ngẩn người một lúc mới lau khóe mắt, ngặn lại giọt nước mắt chuẩn bị rơi.

Tiêu Chiến là phát ngôn viên, đầu tiên cậu tới buổi dạ tiệc rồi chụp chung với phu nhân Platinum, đảm bảo không còn chuyện gì khác liền lặng lẽ rời hội trường đi gặp Vương Nhất Bác.

Ngồi lên xe, Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến, ủ ấm, "Có đói không?"

"Vô cùng đói, trước khi em lên sân khấu thì không được ăn, chỉ uống một ngụm nước ấm." Trong buổi dạ tiệc từng giây từng phút đều phải chú ý hình tượng, nói chuyện xã giao cũng nhiều, Tiêu Chiến cũng chỉ uống được gần nửa ly nước trái cây lót bụng.

Cầm lấy hộp đồ ăn Vương Nhất Bác đưa sang, Tiêu Chiến vài miếng đã ăn sạch phần ăn, rồi uống nước trà tráng miệng, lúc này mới hết đói bụng.Cậu rũ mắt, vo vo vụn thức ăn dính trên đầu ngón tay, "Vừa nãy... em gọi video với bác ấy."

Biết "bác ấy" là đang nói về ai, Nhất Bác sờ gò má Tiêu Chiến, " Ừ, tình hình thế nào?"

"Sắc mặt kém hơn hồi trước, quầng mắt thâm đen, môi trắng bệch không có tí huyết sắc nào, tinh thần cũng vô cùng kém." Cầm hộp đồ ăn, Tiêu Chiến ngừng lại, thả hộp xuống, giọng nói cũng nhỏ hơn, "Còn nói mơ thấy em hồi nhỏ."

Xa xa có âm thanh khởi động động cơ truyền tới, trong miệng Tiêu Chiến tràn đầy vị đắng, cậu cúi đầu, vừa xếp gọn lại hộp đồ ăn vừa nói, "Thật ra thì em biết bác ấy đang nghĩ gì, bác ấy không muốn em nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật yếu ớt của bác ấy, còn nghĩ sớm chiều gặp nhau thì về lâu dài tình cảm sẽ càng sâu đậm hơn, gặp nhau ít hơn vài ngày, tình cảm cũng bớt đi vài phần, sau này sẽ ít thấy đau khổ bi thương hơn, đến lúc bác ấy đi thật rồi, em cũng sẽ không đau khổ nhiều."

Để hộp bánh ngọt sang bên cạnh, Tiêu Chiến nhoài người nằm lên đùi Nhất Bác, "Em còn tình cờ nghe bác ấy nói với quản gia Dịch, bác ấy cảm thấy hổ thẹn với em. Nếu như không phải khi bác ấy biết tin mẹ em qua đời, không dám đặt chân lên mảnh đất này nữa mà quay trở về một lần, vậy cũng sẽ không mất nhiều năm vậy mới biết mẹ em có đứa con của bác ấy, còn hạ sinh đứa bé đó, cũng sẽ không để em lớn lên mà không có cả ba lẫn mẹ.

Nhưng bây giờ khi bác ấy đến tìm em thì lại không sống được mấy ngày, cuối cùng thứ để lại cho em cũng chỉ có bi thương và buồn bã. Vậy còn không bằng rời xa em, để em rơi ít nước mắt hơn."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bóp gáy Tiêu Chiến, an ủi cậu.

Tay siết chặt vạt áo hắn, Tiêu Chiến buồn bã nói, "Nhưng mà đối với em, cái xưng hô 'ba' này rốt cuộc bây giờ đã có hình dáng rõ ràng và chân thực, như vậy đã đủ rồi, em không cầu nhiều."

Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn má Tiêu Chiến , "Chiến Chiến, bác ấy không muốn em phải đau khổ."

Tiêu Chiến vùi mặt trong lòng bàn tay ấm áp của Nhất Bác, yên lặng gật đầu.

Show diễn thời trang của Platinum vô cùng thành công, ngày hôm sau không cần biết là bài báo hay là diễn đàn weibo đều thấy công chúng sôi nổi bàn tán, show thời trang này có những phong cách thịnh hành gì, có những minh tinh nào được mời, minh tinh tới tham dự mặc trang phục như thế nào, đẳng cấp thời trang của mỗi minh tinh ra sao. Mà các thông cảo cũng là bản này nối tiếp bản nọ liên tục được đăng, bài báo nóng hổi vừa thổi vừa đọc. Trong nhất thời, nhiệt độ show diễn thời trang của Platinum leo lên nhanh chóng.

Mà Tiêu Chiến là người mở màn và gánh cả show diễn, thêm vào thân phận phát ngôn viên thương hiệu không ngoài dự kiến làm trùm trang nhất và bảng hot search.

"—— #Tiêu _Chiến _đi_catwalk a a a bước đi đẹp quá! Hai bộ quần áo đem tới cảm giác hoàn toàn khác nhau! Tỷ lệ cơ thể cũng quá tốt! Mỗi ngày đi PR Tiêu Chiến của tui!"

"—— #Tiêu_Chiến_đi_catwalk tui chỉ muốn hỏi có ai chú ý giống như tui không? Vương tổng tới xem show! Còn ngồi hàng đầu! AAA! Fan Vương Tiêu gáy lên các chị em, hôm nay tuyệt đối phải gáy tới khuya!"

"—— vờ lờ, tốc độ của các vị nhanh thế! Tui chỉ vừa tìm kiếm thôi mà đã thấy hai chữ 'SOLD OUT' rồi!"

Ngay sau đó, diễn đàn có thiệp.

"A a a a rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiêu Chiến đi catwalk mặc tổng cộng hai bộ trang phục, có fan định mua bộ đồ đó, đây là một hành động rất ư là bình thường đúng không? Tuy nhiên đã xảy ra vấn đề! Đó là fan này nhận ra không mua được đồ, tại sao lại như vậy? Bởi vì hai bộ này đã bị mua đứt! Có nhân viên nội bộ ẩn danh tiết lộ, khách hàng họ Vương ! Vờ lờ, tui đang có một suy nghĩ vô cùng lớn mật không hợp với lẽ thường!"

"—— ermmm phương pháp mua đứt triệt đường sống của người khác này, là một cp tui không thể không bày tỏ, cách làm này nhìn quen thiệt..."

"—— lầu trên chờ tui! Chữ mấu chốt có phải là son môi Psychedelic sea của Florence? Là cái đuôi cáo hàng limited của Hersey Tiêu Chiến sử dụng lúc chụp quảng cáo đúng không? Bí ẩn không lời giải đáp: Rốt cuộc đứa nào mua đứt cái đuôi vậy?!"

"—— nghiêm túc leo hết mấy lầu, cẩn thận suy nghĩ!!!"

". . .tôi biết Vương Nhất Bác "

————————————

Lúc Tiêu Chiến nhận cái link dẫn tới thiệp trên diễn đàn được Tiểu Tinh gửi tới thì cậu đang mặc áo len trắng rộng thùng thình và quần jean ngồi bên bàn cắt trái cây rồi bày biện. Cảm thấy mình xếp trái cây rất đẹp, Tiêu Chiến còn bưng khay trái cây chụp một tấm selfie với khay rồi gửi cho Uông Hạm xem.

Bưng khay trái cây lên lầu, tay phải cậu cầm điện thoại mở link ra, còn chưa đọc xong khóe mắt đã tràn ngập ý cười.

Đi tới cửa thư phòng, tầm mắt Tiêu Chiến chuyển sang Nhất Bác đang xử lý công việc, cố ý cong ngón tay gõ cửa, "Trái cây tới đây, xin hỏi chồng em muốn ăn bây giờ hay tí nữa mới ăn?"

Vương Nhất Bác thuận miệng trả lời, "Bây giờ hay tí nữa cũng không muốn ăn, Tiêu Chiến đút thì anh mới ăn." Nói xong hắn lập tức nhận ra mình nói cái gì, nhìn Tiêu Chiến cười toe toét, Nhất Bác ngượng ngùng dời mắt.

Tiêu Chiến đi tới chỗ hắn, không lên tiếng, đầu tiên ngậm một quả anh đào trong miệng mình rồi kề sát vào mặt Nhất Bác, trong chớp mắt, con ngươi trong veo ngập tràn ý cười.

Lúc này lỗ tai Nhất Bác đỏ rực. Hắn nhìn đôi môi căng mọng của Tiêu Chiến cùng với quả anh đào tròn xoe đỏ xinh bóng loáng được ngậm giữa đôi môi, không nhịn được từ từ nhích lại gần cắn quả anh đào. Nhưng mà chỉ cắn mỗi anh đào thì sao có thể là Vương Nhất Bác, đôi môi hai người vừa mới chạm nhau, hô hấp của hắn đã biến đổi, giơ tay mạnh mẽ kéo eo Tiêu Chiến, ép chặt người vào lồng ngực, cúi đầu hôn sâu.

Quả anh đào bị cắn vỡ trong miệng hai người, nước quả chảy ra mang vị ngọt ngào xen lẫn chút chua nhẹ, răng lưỡi triền miên, quấn quít giao nhau, mùi vị mập mờ ái tình nhưng lại có thêm tươi mát của trái cây. Tiêu Chiến bất thình lình bị hôn sâu, cơ thể nhũn ra, may mà có cánh tay rắn rỏi của Vương Nhất Bác đỡ sau lưng cậu nếu không bây giờ cậu đã ngã xuống sàn rồi. Cậu thở hổn hển, hỏi, "Đuôi cáo của Hersey, anh để đâu?"

Hắn đuổi theo đôi môi Tiêu Chiến, vô thức trả lời, "Đang để trong phòng cất quần áo."

Nói xong Vương Nhất Bác cứng người, lúc này mới nhận ra hình như trong một phút hứng tình mình đã lỡ miệng để lộ bí mật nhỏ của bản thân, hắn há miệng, phiền muộn, "Chiến Chiến —— "

Tiêu Chiến không có tới phòng để đồ tìm đuôi cáo, thay vào đó đôi tay vẫn vòng quanh cổ Nhất Bác, vui vẻ bật cười. Cười xong, cậu nhích lại gần hôn lên môi hắn một cái, nhanh nhẹn nói, "Ừ, vừa nãy em không có nghe thấy gì hết, em cũng phải bảo vệ bí mật của của Nhất Bác nhà mình chứ!"

Ngồi trên đùi Vương  Nhất Bác, Tiêu Chiến đùa nghịch với ngón tay thon dài, từng đốt xương rõ ràng của đối phương một hồi, giọng nói mang theo phần lười nhác nhàn nhã, khuôn mặt hấp háy sáng rực ngó đông ngó tây, "Phỏng vấn chồng em một chút, xin hỏi tại sao anh lại mua hết đuôi cáo vậy?"

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, tựa cằm trên vai cậu, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, ". . . Bởi vì không muốn ai khác có được đuôi cáo giống của em." Nói xong, hắn lại bổ sung một câu, "Chỉ có anh mới có thể có."

Còn cố ý nhấn mạnh chữ "Anh".

Đối với Tiêu Chiến, hắn không hề che giấu dục vọng chiếm hữu của mình.

Hai người cùng ăn xong trái cây, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, "Mạnh ca mới nhắc em, tí nữa phải nhớ livestream, " cậu cười lên, "Dĩ nhiên, nguyên văn của anh ấy là, "Tàng Bảo" chiếu xong rồi, em mà còn không lộ mặt chắc fans tưởng em bị công ty đóng băng!"

Vừa hay hôm nay đang là chủ nhật, Tiêu Chiến bố trí máy quay, đúng ba giờ chiều đăng nhập vào livestream Tinh Hải. Cậu vừa mới nói xong câu "Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến đây", màn hình lập tức tối sầm lại —— hệ thống nhắc nhở nhận được quà tặng.

Tiêu Chiến mỉm cười, "Cảm ơn quà tặng của 'Tiểu Vương '!"

"—— a a a phương pháp thân quen! Mùi vị thân quen! Acc Tiểu Vương này mỗi lần đều đập chín mươi chín vạn, dùng thực lực chứng minh câu nói "Em và anh vốn vô duyên, tất cả dựa vào em đập tiền"!"

"—— New fan đã sớm nghe danh cái tên trong truyền thuyết này, cuối cùng hôm nay đã được tận mắt chứng kiến! Tui khóc, đã lâu không gặp, cuối cùng Tiêu Chiến cũng livestream rồi, nhan sắc đỉnh cao không cần phải cãi, đẹp trai quá đi mất!"

Tiêu Chiến ngồi trên ghế, nhìn thấy từng bình luận lướt qua trên đạn mạc, cậu trả lời, "Đúng vậy, tôi đang livestream trong phòng làm việc ở nhà, về phần tại sao phông cảnh đằng sau không giống hồi trước, là vì tôi chuyển nhà rồi, đây là phòng làm việc ở nhà mới . . . Không phải, tôi không có chuyển về biệt thự Di Lăng."

Cậu đọc kỹ bình luận trên màn hình, vừa cười vừa đáp, "Tại sao không dọn về biệt thự Di Lăng ? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở đó không có tiện đi lại, quá xa, ở bên kia mỗi ngày tôi phải dậy sớm hơn hai giờ đấy."

Đạn mạc một rừng ha ha ha.

Tiêu Chiến cũng cong khóe môi, "Đúng rồi, quản lý nói đi nói lại, kêu tôi lúc livestream nhất định phải làm rõ, tôi không có bị công ty đóng băng cũng không có bị phong sát, gần đây ít khi xuất hiện là vì tôi đang chuẩn bị cho tập album mới, bây giờ giai đoạn chế tác cũng sắp xong rồi, vài ngày tới sẽ bắt đầu thu âm."

Ho nhẹ vài tiếng thanh giọng, Tiêu Chiến điều chỉnh góc độ ống kính rồi cử động ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo, "Nhân lúc có nhiều người xem tôi livestream như vậy thì tôi phải nắm chắc cơ hội, tuyên truyền cho album mới một tí."

Cậu đặt ngón tay lên phím đàn đen trắng, nhấn phím đầu tiên, sau đó rũ mắt, cất giọng hát,

"Mong sao kim giờ và kim phút quay ngược,

sau khi trốn chạy anh đã vuột mất em.

Anh chịu đủ nỗi cô đơn rồi,

lỡ để mất sự dịu dàng của em,

thế giới của anh đã không còn ánh sáng . . ."

"—— vờ lờ, vờ lờ, vừa mới nói xong lập tức hát! Cầu Tiêu Chiến thông báo trước đó vài giây để em mở ghi âm a a a! Tiêu Chiến của em hát hay quá đi thôi, giọng hát trời ban!"

"—— toàn bộ khúc hát tui đều nín thở thu âm lại! Đến lúc đó sẽ gửi đến trạm tài nguyên! Muốn tự mình lấy! Nhưng mà, a a a đây có phải là một bài hát mới cho album mới không? Vờ lờ nghe hay quá đi mất! Lỗ tai tui tê rần rồi!!!"

"—— cảm thấy mấy đứa ngày nói đêm nói Tiêu Chiến của tui đã hết thời sắp bị đóng băng phiền vãi linh hồn! Tui khuyên mấy người nên tới nghe cái này đi! Tiêu Chiến của tui vẫn đang rất tốt nhé! Tự hào!"

Tiêu Chiến hát mấy câu bèn dừng lại, cười với ống kính, "Bài hát này tên là " Ngược Đồng Hồ", chính là quay ngược thời gian. Lúc tôi viết bài hát này đã nghĩ trên thế gian có rất nhiều người hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, sửa chữa những lỗi lầm của mình trong quá khứ, vậy nên tôi mới viết ra bài hát này."

Lúc này ở trung tâm màn hình có một dòng bình luận màu sắc rực rỡ lướt qua, vô cùng nổi bật. Tiêu Chiến đọc cái bình luận đó, "Có người hỏi, Tiêu Chiến có biết Vương tổng không?"

Lúc Tiêu Chiến đọc dòng này lên, đạn mạc và khu thảo luận ngừng lại vài giây, hình như Tiêu Chiến không phát hiện, giọng điệu tự nhiên trả lời, "Biết, tôi biết Vương Tổng, Vương Tổng cũng biết tôi."

Nói xong câu này, cậu không trả lời những câu hỏi liên quan nữa, lảng sang đề tài khác.

Livestream còn chưa kết thúc, một thiệp tên là "Fan Vương Tiêu, gáy lên!" xuất hiện trên diễn đàn.

"—— fans Vương Tiêu mua pháo hoa: Sau khi Vương tổng bị lộ chuyện hốt trọn trang phục đi catwalk của Tiêu Chiến thì a a a a, Tiêu Chiến của tui chính miệng thừa nhận hai người có quen biết nhau a a a! Trong lúc xem livestream tui thấy Tiêu Chiến của tui quá ngọt rồi, lúc con trai nở nụ cười, tim ma ma cũng tan chảy theo!"

"—— fans Vương Tiêu mua dây pháo: Là biết, hay là có quen biết nhau! NHƯNG MÀ! Tiêu Chiến không có nói rõ rốt cuộc kiểu biết của hai người là gì! Rốt cuộc mức độ thân quen cao tới mức nào! Là hợp tác thương mại hay là tình cờ quen nhau hay là tình bạn bí mật! Không gian bổ não lớn quá, các chị em chờ tui, tui lập tức múa phím viết văn!"

"—— fans Vương Tiêu mua pháo ném: Không ngờ có một ngày tui lại nghe được tên của Vương tổng từ trong miệng Tiêu Chiến ! thét chói tai*!"

Ngay sau đó, hai đề tài #Album_mới_của_Tiêu_Chiến và #Tiêu _Chiến _và_Vương_Tổng _biết_nhau vọt lên top 5 hot search. Mà lúc này Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi video của Uông Hạm.

Nhìn đồng hồ, Tiêu Chiến nói, "Chẳng phải lúc này đang là lúc bác sĩ kiểm tra cho bác sao?"

Uông Hạm nhìn có vẻ hơi có tinh thần hơn một chút, y chậm rãi trả lời, "Sao cháu còn nhớ rõ hơn bác vậy? Đừng lo, bác sĩ vừa mới đi."

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười một tiếng rồi "Ừ" một tiếng, "Cháu xem thời gian, đang định tìm quản gia Dịch hỏi tình huống của bác một chút, không ngờ bác đã gọi video tới, đây chắc là . . . thần giao cách cảm?"

Uông Hạm cười lên, nếp nhăn nơi khóe mắt không lộ vẻ mạnh mẽ, thay vào đó rất dịu dàng, "Ừ ừ, cháu nói đúng, chúng ta có thần giao cách cảm." Tốc độ nói hơi nhanh hơn, Uông Hạm ngừng lại hít thở rồi mới tiếp tục nói, "Bác muốn báo với cháu một tin."

Tay chống cằm, Tiêu Chiến chăm chú nhìn màn hình, "Tin gì vậy ạ?"

"Cháu muốn mua thẻ tre "Quốc Thư" đúng không?"

Tiêu Chiến ngẩn ra, "Đúng vậy, hồi trước nó được bán ở Cảng thành, nhưng mà sau đó người bán lại lập tức hủy bán, cháu bị vuột mất cơ hội, không mua được, bên bác có tin tức hả?"

Uông Hạm chậm rãi nói, "Cái lần hủy bán ngay tại chỗ kia, cũng không phải đơn giản như cháu nghĩ, người bán muốn bán, nhưng có thế lực bên trong ngăn cản không cho phép phần thẻ tre này bị cháu, hoặc là người cùng quốc tịch với cháu, mua về."

Tiêu Chiến hiểu được, bảo vật lưu lạc bên ngoài có lúc sẽ có ý nghĩa khác hoặc sẽ bị người dùng một ít thủ đoạn không cho đưa ra ngoài ánh sáng, tình huống như vậy không nhiều, nhưng cũng không tính là hiếm.

"Vậy tình huống bây giờ là?"

Uông Hạm rất thích tính điềm tĩnh không hoảng không loạn của Tiêu Chiến khi gặp phải vấn đề, y trả lời, "Bác đã phái người đi nói chuyện một chút với người bán."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Người bán chỉ muốn bán đồ lấy tiền, không muốn bị dính vào cuộc tranh chấp, đúng không?"

"Đúng vậy. Danh tiếng Thanh Sơn Tiêu thị đằng sau cháu quá vang dội, trước tiên đừng có động thủ, để bên bác xem thử cái đã."

Tiêu Chiến không có ý kiến, "Vâng."

Uông Hạm có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, hỏi, "Tiêu Chiến của chúng ta có người yêu chưa?"

Tiêu Chiến không nghĩ đối phương sẽ hỏi câu này, nhưng cậu cũng không giấu, gật đầu nói, "Vâng, cháu đã có người yêu, ở chung với anh ấy rất hạnh phúc, anh ấy vô cùng tốt với cháu."

Uông Hạm vui mừng gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói, "Tốt lắm, như vậy thì sau này Tiêu Chiến của chúng ta cũng sẽ không một mình cô đơn rồi."

"Bác——" Tiêu Chiến muốn nói Uông Hạm đừng nói những lời như vậy, nhưng âm thanh đến cổ họng thì nghẹn lại —— cậu và Uông Hạm đều hiểu, những lời này cũng không phải là nói dối.

Yên lặng vài giây, Tiêu Chiến gật nhẹ, "Vâng."

Cúp video, Dịch Sâm cất điện thoại, "Thưa ngài, vừa nãy đôi mắt của tiểu thiếu gia rất đỏ."

Uông Hạm vô lực dựa vào gối, trong mắt hiện lên nỗi đau khổ. Rũ bỏ dáng vẻ gắng gượng mạnh mẽ vừa nãy, giọng nói của y thấp xuống, âm cuối khẽ run, "Tôi cũng đau lòng, nhưng tôi đây lúc đầu cố xông vào cuộc sống của nó, nhưng ở bên nó không được nhiêu ngày lại phải rời đi, đây là tàn nhẫn tới mức nào?

Tôi không muốn để nó trơ mắt nhìn tôi từ từ ngừng thở, nhưng lại bất lực. Như bây giờ ít nhất ở trong video, tôi còn có sức lực nói chuyện phiếm với nó. . ."

Lời còn chưa nói xong, mí mắt Uông Hạm đã sụp xuống, giọng nói cũng ngừng lại, ngủ mê man.

Dịch Sâm lau khóe mắt ướt lệ, tiến lên, cầm cánh tay gầy guộc vô lực của Uông Hạm nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn.

Đầu bên kia, Tiêu Chiến bỏ điện thoại xuống, đứng ngây người tại chỗ một hồi, lấy lại tinh thần, vô thức đi vào phòng làm việc tìm Nhất Bác, trầm mặc dựa vào ngực đối phương.

Vương Nhất Bác vòng tay ôm cậu, không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng vỗ lưng Tiêu Chiến, an ủi cậu.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới khàn giọng gọi, "Nhất Bác ."

"Ừ?"

Giọng nói cậu đượm buồn, hỏi, "Anh có rời khỏi em không?"

Hai tay ôm chặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khẳng định, "Sẽ không, anh sẽ luôn ở bên em, rất rất lâu."

Nhưng hắn không nói —— định nghĩa của "rất lâu", chính là nhiều hơn sinh mạng của Tiêu Chiến một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro