Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Y Khải bị mẹ bắt tạm nghỉ học, xế chiều hôm đó cô gọi đến trường xin nghỉ dài ngày, dẫn cậu trở về nhà. Cậu không muốn lấy cứng chọi cứng với gia đình, cũng không có ý định nháo với mẹ cậu. Không bằng để cho mẹ chậm rãi suy nghĩ, ngược lại mẹ cũng không thể nhốt cậu mãi ở trong nhà, không cho quay lại trường học.

Lâm Y Khải mới vừa bước vào nhà suýt chút nữa bị khói hun chạy ra ngoài. Cậu và Mã Quần Diệu đều không hút thuốc lá, rất ít khi ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc như vậy.

Ba Lâm ngồi trên ghế salon, gạt tàn trước mặt đựng đầy đầu lọc, trong tay còn kẹp một điếu, thoạt nhìn như đợi bọn họ cả một đêm.

“Ba.”

Ba Lâm vung vung tay: “Đi vào phòng, ba với mẹ con cần nói chuyện.”

Mẹ Lâm bước đến, giật lấy điếu thuốc trên tay ông: “Hút ít đi một chút.”

“Con trai nói thế nào?”

Lâm Y Khải đứng ở cửa phòng ngủ quay đầu lại, mẹ cậu nhìn cậu, đợi đến khi cậu vào phòng rồi mới mở miệng.

Lâm Y Khải nằm ở trên giường, mơ hồ nghe thấy âm thanh ngoài cửa, nhưng không nghe rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài của ba mẹ. Cậu bụm mặt, chôn đầu vào trong gối, dù có nói lời xin lỗi nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng, cậu và Mã Quần Diệu vĩnh viễn không tách ra, vĩnh viễn không thể làm theo ý ba mẹ được.

Mã Quần Diệu từ sân huấn luyện đi ra, thì nhìn thấy tin nhắn và vài cuộc gọi nhỡ của Lâm Y Khải, anh gọi điện lại thì bên kia đã tắt máy.

Anh chào tạm biệt huấn luyện viên, vội vội vàng vàng trở về. Lâm Y Khải không có ở nhà, mẹ Lâm cũng không.

Anh có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Mấy lần đụng đến số nhà Lâm Y Khải, nhưng không có dũng khí để nhấn xuống.

Lâm Y Khải đợi ở nhà cả một tuần lễ, ban ngày cùng mẹ đi đến cửa hàng, tối về thì ba mẹ đều ở đó, cậu không có cách nào liên lạc với Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải nhẫn nhịn chịu đựng cả một tuần không được nghe giọng nói của Mã Quần Diệu. Sợ Mã Quần Diệu một mình ở bên kia lại sốt ruột, nóng lòng không chịu nỗi, ở nhà luôn đứng ngồi không yên. Thế nhưng trong nhà vẫn rất bình thường, ba mẹ ở trước mặt cậu chưa từng nhắc đến Mã Quần Diệu, họ vẫn luôn lẫn tránh vấn đề này.

Đến buổi tối cuối tuần, điện thoại bàn đột nhiên vang lên. Lâm Y Khảicnhảy dựng lên ngay lập tức, chạy đến chỗ điện thoại mới sực nhớ tới, thận trọng quay đầu lại nhìn ba mẹ.

Mẹ Lâm khoát tay một cái, nói: “Con tiếp đi.” Cái gì nên đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Lâm Y Khải cầm điện thoại lên, “Nghe” một tiếng.

Đầu bên kia trầm mặc một lúc, cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc. Một lát sau Mã Quần Diệu mới đáp lời: “Khải Khải.”

Giây phút nghe được âm thanh của Mã Quần Diệu, đôi mắt Lâm Y Khải lập tức đỏ ửng: “ừm” một tiếng: “Là em.”

“Anh ở dưới lầu.”

“Anh.” Lâm Y Khải hít một hơi, ngẩng đầu nhìn ba mẹ cậu, nói: “Mã Quần Diệu đến.”

Mẹ Lâm nhắm mắt lại, đặt đũa xuống không nói lời nào.

Ba Lâm châm điếu thuốc, hít sâu vài hơi rồi mới nói: “Gọi nó lên đây.”

Lâm Y Khải vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Anh lên đây đi, ba em gọi anh.”

Thật ra, ngay ngày hôm sau Mã Quần Diệu đã quay về thị trấn. Thời điểm anh đứng thật xa nhìn thấy Lâm Y Khải vẫn lành lặn ngồi trong cửa hàng của mẹ cậu, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn định đi gặp ba mẹ cậu ngay ngày hôm đó, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chờ thêm mấy ngày nữa. Dù sao bọn họ cũng cần có một bước đệm, lại nên để cho ba mẹ cậu có thêm thời gian để suy nghĩ.

Mã Quần Diệu vào cửa, mẹ Lâm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh. Ba Lâm ngồi hút thuốc một mình.

Lâm Y Khải định đi đến bên cạnh anh. Mã Quần Diệu nhìn cậu lắc lắc đầu, rồi đi đến quỳ xuống trước mặt ba mẹ cậu.

“Chú dì.”

Ba Lâm thở dài: “Hai đứa bây…” Ông cười khổ một tiếng: “Thật là có bản lĩnh, lừa chúng ta nhiều năm như vậy.”

“Xin lỗi.” Mã Quần Diệu cúi đầu, trước mặt mẹ mình anh có thể bất chấp tất cả. Mặc dù bà không chấp nhận anh cũng không thèm để ý, người anh nhận định cùng sống cả đời là Lâm Y Khải, ai cũng không thể ngăn cản được anh. Thế nhưng đối với ba mẹ cậu lại không thể như vậy được, tình cảm của anh đối với ba mẹ Lâm Y Khải còn sâu đậm hơn đối với ba mẹ của mình. Từ nhỏ bọn họ đã chiếu cố anh rất nhiều. Anh vẫn nhớ rõ lần đó ba Lâm vuốt tóc anh nói “sau này chú sẽ là ba của con”. Nếu như bọn họ thật sự thà chết cũng không đáp ứng cho anh và Lâm Y Khải ở cùng nhau, anh cũng không có cách nào dẫn Lâm Y Khải rời đi. Đã làm nhiều chuyện có lỗi với bọn họ như vậy, chính mình căn bản cũng không thể nhẫn tâm đẩy họ vào nỗi thống khổ mất đi đứa con trai duy nhất này.

Ba Lâm hít một hơi thuốc lá, thất vọng nhìn Mã Quần Diệu: “Chú với dì xưa nay đều coi cháu như con trai của mình, chúng ta tin tưởng cháu như vậy, vậy mà cháu báo đáp chúng ta như thế sao?”

Nói xong ông hơi vung tay, gạt tàn thuốc lá văng xuống mặt đất, khói bụi rơi đầy một mảng.

Lâm Y Khải bị ông làm cho hoảng sợ, cũng vội vã quỳ xuống: “Ba, chuyện không liên quan đến Mã Quần Diệu, là con thích anh ấy, từ nhỏ đã thích anh ấy.”

“Khải Khải!” Mã Quần Diệu vội vàng cắt đứt lời nói của Lâm Y Khải

Ba Lâm cũng quay đầu lại nhìn cậu: “Con câm miệng lại cho ba, con không nói chuyện cũng không ai nói con là người câm đâu.”

“Chú, là con có lỗi với các người, thế nhưng con thật tâm yêu Lâm Y Khải. Có lẽ ở trong mắt người khác, là con đang chăm sóc em ấy, em ấy ỷ lại con. Thế nhưng đối với con mà nói, em ấy không chỉ đơn giản là người yêu, trên thực tế, là con từ nhỏ đã ỷ lại em ấy. Con chỉ có mỗi bà nội, người khác đều xem thường con, chỉ có em ấy là tốt với con, nguyện ý đem ba mẹ của mình chia cho con một nửa, luôn chăm sóc con, nhân nhượng con. Là con không thể rời bỏ em ấy, con cầu xin chú, cho con một cơ hội, con sẽ chăm sóc tốt cho Khải Khải, sẽ luôn chăm sóc em ấy.” Mã Quần Diệu nói xong, nhìn về phía Lâm Y Khải nở nụ cười. Lâm Y Khải vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn, cậu chưa bao giờ nghĩ đến, ở trong lòng Mã Quần Diệu, cư nhiên cậu lại vĩ đại đến thế.

“Hai đứa có từng nghĩ đến không, tụi bây đều là con trai, sau này sẽ bị người ta chỉ chỏ chê cười. Cũng không thể kết hôn, làm sao có thể bảo đảm chung sống với nhau cả đời được.”

“Có kết hôn hay không, đối với chúng con chuyện đó không quan trọng, mặc kệ có tờ giấy hôn thú kia hay không, con và Lâm Y Khải cũng sẽ không tách ra.”

Lâm Y Khải gật đầu liên tục: “Ba mẹ, cầu hai người, kỳ thực trong lòng hai người đều hiểu…”

Lâm Y Khải còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt của ba cậu chặn lại.

“Hai đứa còn nhỏ, có thể là không phân biệt được tình bạn và tình yêu.” Ba Lâm nhức đầu nói. Ông vắt hết óc, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để cho hai đứa nhỏ suy nghĩ lại. Làm sao mà ông không biết rõ tình cảm của bọn nó cơ chứ. Lúc trước Lâm Y Khải cố gắng thi vào trường cấp ba ở thành phố, cũng là vì muốn học chung trường với Mã Quần Diệu, sau đó Mã Quần Diệu còn chờ Lâm Y Khải một năm để cùng nhau thi đại học nữa. Nói thật, ông suy nghĩ lâu như vậy, hơn nữa cũng là nhìn hai đứa bé lớn lên, đối với phẩm tính của bọn nó cũng hiểu rõ hơn phân nửa. Mấy ngày nay nhìn con mình ở nhà từ từ sa sút, chính ông cũng không đành lòng tách bọn nó ra.

“Là tình bạn hay tình yêu thì có quan hệ gì, con chỉ biết là con không thể rời xa Lâm Y Khải. Đồng thời, trừ bỏ em ấy ra con không cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào khác. Con có thể hứa với hai người, chỉ cần con làm ra chuyện có lỗi với Lâm Y Khải dù chỉ một chút, bất cứ lúc nào chú cũng có thể dẫn em ấy đi.” Mã Quần Diệu chăm chú nhìn ba Lâm: “Mấy chục năm sau hai người sẽ luôn giám sát bọn con, mặc dù già hay là chết, con cũng sẽ không cho Lâm Y Khải một chút cơ hội nào để rời xa con.”

Mẹ Lâm vẫn im lặng không lên tiếng, bỗng thở dài: “Chuyện này chú và dì còn phải suy nghĩ một chút, ngày mai hai đứa quay về trường học đi.”

Ba Lâm “Ừ” một tiếng: “Còn con nữa, Mã Quần Diệu, mẹ con ở bên kia, con phải tự mình giải quyết cho tốt. Nếu như cô ấy không đồng ý, chú và dì cũng sẽ không đồng ý.”

Đôi mắt Mã Quần Diệu chợt đỏ ửng: “Cám ơn hai người.”

Ba Lâm khoát tay một cái, đỡ mẹ Lâm đi vào phòng ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người đang quỳ. Lâm Y Khải ngồi bệt xuống, nhẹ nhàng đập lên người Mã Quần Diệu một cái: “Mẹ kiếp, anh nói em tốt đẹp như vậy, em muốn khóc rồi nè.”

Mã Quần Diệu cười cười, nắm lấy tay Lâm Y Khải. Anh không có nói láo, sau khi bà nội mất, Lâm Y Khải chính là toàn bộ thế giới của anh. Nếu như không có Lâm Y Khải, thì cũng sẽ không có Mã Quần Diệu của ngày hôm nay.

Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh khóc rưng rức đứt quãng, giọng nói của mẹ Lâm như có như không: “Làm sao bây giờ, tại sao cố tình lại là bọn nó, em làm sao có thể nhẫn tâm tách bọn nó ra được cơ chứ.”

Lâm Y Khải đỏ mắt, nằm nhoài lên bả vai Mã Quần Diệu. Ngoại trừ Mã Quần Diệu ra, thì còn ai vào đây nữa. Không có Mã Quần Diệu, có thể vĩnh viễn cậu cũng sẽ không biết, thì ra yêu sâu đậm một người là như thế này.

Hết chương 21

Hôm nay thêm mụt chương nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp