Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tiếp mấy buổi tối Lâm Y Khải không ngủ được, đi học liền len lén đến phòng máy tính của trường tra khảo tư liệu, những nội dung và hình hiển thị lên làm cho cậu sợ tới mức mồm không khép lại được. Mấy ngày nay trong đầu Lâm Y Khải toàn bộ đều là những hình ảnh Mã Quần Diệu chở Hứa Đồng Đồng, qua một tuần, vào buổi tối thứ sáu, sau khi làm bài tập xong, cậu nói với mẹ muốn ngủ cùng với Mã Quần Diệu, rồi qua gõ cửa nhà đối diện.

Mã Quần Diệu vừa tắm xong, thân trên để trần, cầm khăn lau tóc đứng ở cửa nhìn Lâm Y Khải.

Hiện tại Lâm Y Khải thấp hơn Mã Quần Diệu một cái đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu, nên trước mắt cậu chỉ thấy giọt nước lăn trên người Mã Quần Diệu cùng với bắp thịt mơ hồ hiện ra.

Âm thanh của Chu bà bà từ phòng khách chuyển đến đây: “Đã trễ thế này, là ai đó?”

Mã Quần Diệu nghiêng người sang bên, tránh đường cho Lâm Y Khải, chờ Lâm Y Khải đi vào rồi mới đóng cửa đi theo sau.

Lâm Y Khải đặt hai bình mật ong lên trên bàn: “Bà nội, đây là mẹ con lấy ở quê lên, ong tự nuôi, rất dinh dưỡng.”

Chu bà bà đáp lại ngay lập tức: “Khải Khải, tại sao mấy ngày nay không qua đây với bà?”

Lâm Y Khải gãi đầu một cái: “Bài tập của con nhiều quá, nên buổi tối mới ở nhà. Bà nội, con có chỗ không hiểu, đến hỏi Mã Quần Diệu một chút, đêm nay con ở lại ngủ chung với Mã Quần Diệu.”

“Được, được.” Chu bà bà lấy kính lão xuống: “Vậy các con cứ làm đi, bà đi ngủ trước.”

Lâm Y Khải dìu Chu bà bà đến phòng ngủ của bà, đi ra đóng cửa lại, Mã Quần Diệu đã vào phòng mình, ngồi trước bàn làm đề thi thử.

Lâm Y Khải đi vào phòng rồi đóng cửa lại, thấy Mã Quần Diệu không lên tiếng, cậu lại giường rồi nằm bẹp xuống.

Mã Quần Diệu còn nửa tờ đề số học chưa làm xong, anh chỉ mở đèn bàn, sau khi hoàn thành cũng sắp mười một giờ. Xoay qua nhìn Lâm Y Khải trên giường, Lâm Y Khải vẫn chưa ngủ, trợn tròn mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Sao cậu lại qua đây?” Mã Quần Diệu thấy mấy ngày hôm nay Lâm Y Khải không qua nhà mình lại không nói chuyện khiến cho anh rất khó chịu, trong lòng còn ẩn chứa một chút tức giận.

“Tớ đến ngủ với cậu.” Lâm Y Khải xít vào bên trong, ra hiệu cho Mã Quần Diệu lên giường.

Mã Quần Diệu tắt đèn bàn, leo lên giường, gối đầu lên hai tay, buồn buồn nói: “Không phải là cậu không thèm nhìn tớ sao?”

Lâm Y Khải nghe lời này mặt liền đỏ ửng, trở mình quay lưng về phía Mã Quần Diệu, chỉ là giường vẫn nhỏ như trước, hai người cũng đã lớn rồi, nằm trên một giường cơ hồ vẫn đụng chạm vào nhau. Trước đây thì không cảm thấy gì, nhưng mà sau khi Lâm Y Khải biết mình đối với Mã Quần Diệu là loại tình cảm kia, trong lòng có chút không thoải mái.

Lâm Y Khải chôn mặt vào trong gối, nhỏ giọng nói: “Có phải là cậu đang hẹn hò với Hứa Đồng Đồng không?”

“Không có, chuẩn bị thi rồi, ai lại có tâm tư kia.” Mã Quần Diệu chuẩn bị lên cấp ba, coi như sắp tốt nghiệp trung học,  cũng không đi học chung với Lâm Y Khải nữa.

“Vậy có phải là cậu thích chị ấy hay không?” Câu này Lâm Y Khải đã thích hỏi từ nhỏ, hỏi nhiều lần lắm rồi.

“Không thích.”

Lâm Y Khải khẽ hừ một tiếng: “Bọn họ đều nói cậu đang hẹn hò với Hứa Đồng Đồng, ngày hôm đó cậu còn cõng chị ấy nữa.”

Mã Quần Diệu nhất thời hiểu ra tại sao Lâm Y Khải lại không chịu để ý đến anh, vươn tay ra ngắt một cái lên eo cậu: “Quỷ hẹp hòi, cô ấy trật chân, tớ cõng cô ấy đi bệnh viện.”

Lâm Y Khải đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên thật cao, nắm chặt lấy tay Mã Quần Diệu đang để trên eo cậu.

“Làm sao vậy?” Mã Quần Diệu nắm lại, trực tiếp ôm cậu vào ngực.

Lâm Y Khải nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của Mã Quần Diệu, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy có bao giờ cậu làm loại mộng kia không?”

“Loại nào?” Mã Quần Diệu xoay người, ôm Lâm Y Khải chặt thêm một chút. Từ nhỏ, lúc bọn hắn ngủ chung luôn ôm nhau, việc này Mã Quần Diệu làm rất thuận buồm xuôi gió, căn bản không nhận ra Lâm Y Khải trong lồng ngực của anh đột nhiên cứng người.

“Chính là loại kia.” Lâm Y Khải cắn miệng: “Mơ tới con gái á.”

Mã Quần Diệu thấp giọng cười nhẹ hai tiếng, anh đang vỡ giọng, âm thanh có chút khàn khàn, tiến đến sát bên tai Lâm Y Khải nói: “Khải Khải, có phải cậu đã lớn rồi không?”

“Cái gì lớn rồi?”

“Chính là nghĩ đến con gái.”

Lâm Y Khải méo miệng: “Cậu có nghĩ tới sao?”

“Nằm mơ thì có, thế nhưng cũng không muốn nói chuyện yêu đương với con gái.”

“Vậy sau khi tỉnh dậy cậu có khó chịu không?”

Mã Quần Diệu bị câu hỏi của cậu làm cho sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi lại: “Khó chịu ở đâu?”

Lâm Y Khải cau mày, dùng sức nhéo tay Mã Quần Diệu, cầm tay anh đặt đến địa phương đã có chút phản ứng của mình: “Chính là chỗ này, tớ cũng không biết tại sao, nhiều lần tỉnh dậy quần lót đều ẩm ướt, sáng sớm nơi này cũng đặc biệt khó chịu, không thoải mái.”

Mã Quần Diệu cười hai tiếng: “Ngu ngốc, đã nói cậu đã lớn rồi, nghĩ đến con gái, nơi này sẽ khó chịu.”

“Vậy làm sao bây giờ!” Lâm Y Khải cuống lên, con mắt đỏ ngầu quay lại nhìn Mã Quần Diệu.

Mặt hai người mơ hồ dán sát vào nhau, Mã Quần Diệu cắn răng cúi đầu hôn lên miệng Lâm Y Khải một cái, bình tĩnh nói: “Tớ dạy cho cậu.” Nói xong bàn tay luồn vào quần Lâm Y Khải nắm lấy vật kia.

Lâm Y Khải cắn miệng, lúc này cả người dựa sát vào trong lồng ngực Mã Quần Diệu, có chút trầm thấp thở hổn hển, không bao lâu liền xuất ra.

Mã Quần Diệu khăn giấy trên đầu giường lau tay, rồi lại xoay người ôm lấy Lâm Y Khải, hỏi cậu: “Thoải mái không?”

Lâm Y Khải còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ “ừm” một tiếng.

Lâm Y Khải không phát dục sớm như Mã Quần Diệu, ngay cả bộ phận kia cũng nhỏ hơn hắn một chút, Mã Quần Diệu thấp giọng cười, kề sát tai Lâm Y Khải nói: “Nho nhỏ.”

“Ah” Lâm Y Khải có chút bất mãn, trở mình nhìn Mã Quần Diệu: “Tớ vốn nhỏ hơn cậu mà.”

Mã Quần Diệu vui khôn tả: “Ừ, cậu vốn nhỏ hơn tớ.”

Trên mặt Lâm Y Khải vẫn còn hồng hồng, khóe mắt còn có một tầng nước mỏng, trừng Mã Quần Diệu: “Không được, tớ cho cậu sờ, vậy cậu cũng phải để cho tớ nhìn xem cậu lớn bao nhiêu.”

Nói xong cũng động tay túm lấy cái quần đùi của Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái quần đùi, bị Lâm Y Khải đùa giỡn mà không ngừng cười lớn, cầm lấy tay của cậu nói: “Cậu đừng nháo, đánh thức bà nội bây giờ.”

“Vậy cậu phải cho tớ nhìn một chút.”

“Được, được.” Mã Quần Diệu đầu hàng, thả tay Lâm Y Khải ra: “Nhìn đi, trước đây cũng không phải chưa từng nhìn.”

Mã Quần Diệu hào phóng làm cho Lâm Y Khải cũng không dám quang minh chính đại nhìn, suy nghĩ một lúc rồi đặt tay lên quần Mã Quần Diệu, nơi đó đã sớm có phản ứng, vừa cứng lại vừa nóng, sờ soạng, quả thật của anh lớn hơn cậu không chỉ có một chút.

Lâm Y Khải đặt cằm lên vai Mã Quần Diệu, gác một chân lên người anh, tay cách quần đùi xoa xoa, lại học động tác của Mã Quần Diệu, luồn tay vào quần cầm lấy.

Mã Quần Diệu vội vã đè tay Lâm Y Khải lại: “Được rồi, đừng có sờ, mắc công tý nữa lại có chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Y Khải mở to mắt to vô tội nhìn Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu nghiêng đầu hôn lên trán Lâm Y Khải một cái, Lâm Y Khải còn trợn mắt nhìn hắn, Mã Quần Diệu càng ngày càng ồ ồ thở dốc, nắm tay Lâm Y Khải dạy cậu di chuyển lên xuống, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên miệng cậu một cái.

Lâm Y Khải ngẩng cằm lên, tay còn lại ôm lấy vai Mã Quần Diệu. Mã Quần Diệu liếm lên môi Lâm Y Khải một chút, Lâm Y Khải rất tự nhiên hé miệng nghênh tiếp hắn.

Mã Quần Diệu vươn người đè lên Lâm Y Khải, nóng bỏng hôn cậu, hạ thân không theo phương pháp gì lung tung đụng loạn lên người cậu, một lát sau mới ngừng lại.

Mã Quần Diệu chôn đầu trong hõm cổ Lâm Y Khải, phun hơi nóng vào cổ cậu, thở dài, nói: “Khải Khải, nếu như cậu là con gái thì tốt rồi.”

“Tại sao?”

“Nếu cậu là con gái, sau này tớ có thể cưới cậu.”

Hết chương 7

Một phát nhảy lên rating 16+ 🙉🙉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bkpp