Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chân Vinh, cậu rửa mặt xong rồi à?" Vũ Minh Đức không được tự nhiên đứng lên.

"Trưởng phòng, anh đang tìm gì vậy?" Phác Chân Vinh hoài nghi nhìn hắn.

"Tôi tìm mấy thứ." Vũ Minh Đức giấu tay ra sau lưng, muốn cất cái đĩa vào trong túi, nhưng Phác Chân Vinh vẫn chăm chú nhìn theo tay hắn. "Anh làm rơi gì vậy? Tôi sẽ tìm giúp."

"Không cần, tôi chỉ làm rơi cái bật lửa thôi."

"Thật sao?" Phác Chân Vinh thật sự quá đa nghi. "Trưởng phòng, anh hút thuốc từ bao giờ vậy?"

"Tôi... tôi..." Vũ Minh Đức tiếp tục giấu hai tay sau lưng. "Hai ngày nay tôi hơi mệt mỏi nên mới hút."

"Thật sao?" Phác Chân Vinh làm bộ đùa giỡn ôm lấy Vũ Minh Đức. "Bật lửa như thế nào? Cho tôi xem với!"

"Đừng!" Dù Vũ Minh Đức cầm rất chặt, nhưng tay hắn không thể che hết chiếc đĩa CD. Phác Chân Vinh khó hiểu nhìn thứ trong tay hắn, hỏi. "Trưởng phòng, đây là đĩa của tôi mà?"

"A... cái này..." Vũ Minh Đức gượng cười. "Tôi thấy nó rơi xuống đất nên nhặt lên xem."

"Nhưng..." Phác Chân Vinh cầm lấy tay hắn. "Vừa rồi anh nói anh làm rơi bật lửa mà?"

"Tôi nhìn nhầm cái này thành bật lửa."

"Trưởng phòng!" Thái độ kì lạ của Vũ Minh Đức làm Phác Chân Vinh nghi ngờ. "Anh nói thật đi, chiếc đĩa CD đó là của anh đúng không?"

"Làm sao là của tôi được!" Vũ Minh Đức vội vàng phủ nhận, nhưng bàn tay cầm chiếc đĩa vẫn không hề buông lỏng.

"Vậy anh đưa cho tôi." Phác Chân Vinh cao giọng nói. "Đây là nhà tôi, thì tất nhiên nó cũng là của tôi."

"Chân Vinh." Vũ Minh Đức dịu giọng. "Chiếc đĩa này tôi rất thích, cho tôi được không?"

"Trưởng phòng! Rốt cuộc chiếc đĩa đó liên quan gì đến anh?" Nhân lúc Vũ Minh Đức còn đang do dự không biết phải nói thế nào, Phác Chân Vinh lao tới giật lấy chiếc đĩa. "Chiếc đĩa CD mà tên gián điệp dùng để đổ tội cho tôi ở công ty cũng rất giống chiếc này!"

"Chân Vinh, tôi muốn lấy chiếc đĩa này vì muốn chứng minh rằng cậu trong sạch!"

Phác Chân Vinh lạnh lùng nhìn hắn. "Tôi không cần! Thứ này đem hủy đi càng không gây tổn thất cho công ty!"

"Đừng!" Nhìn Phác Chân Vinh đến bên cửa sổ giống như sắp ném cái đĩa ra ngoài, Vũ Minh Đức khẩn trương bước tới ngăn cản cậu. "Phác Chân Vinh! Bỏ nó ra đi!"

"Sao anh phải khẩn trương vậy?" Phác Chân Vinh nghi ngờ nhìn Vũ Minh Đức, tay cầm chiếc đĩa giơ ra ngoài cửa sổ. "Nói đi, chiếc đĩa này rốt cuộc là cái gì?"

"Chân Vinh, trước khi tôi nói cậu thu tay lại được không?" Vũ Minh Đức bắt đầu dùng giọng hòa hoãn, mỉm cười nhìn cậu.

"Không!" Phác Chân Vinh lắc đầu. "Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"

Vũ Minh Đức cố gắng lại gần cậu, nhưng Phác Chân Vinh quát lớn. "Không được đến gần đây!"

"Chân Vinh..." Vũ Minh Đức giơ hai tay lên, bắt đầu khuyên giải. "Bên ngoài trời rất lạnh, cậu thu tay về được không?"

"Anh! Nói rõ xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?" Phác Chân Vinh lạnh lùng nói. "Nếu không tôi sẽ ném nó xuống!"

"Phác Chân Vinh!" Rốt cuộc, Vũ Minh Đức lột bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa thường ngày của hắn.

"Nói mau!"

***

"Được rồi, cậu muốn nghe cũng được thôi." Vũ Minh Đức thở dài hạ tay xuống, miệng nở nụ cười tà ác. "Tư liệu mật của công ty đều được lưu trong chiếc CD đó, cũng là tôi đã bí mật bỏ vào trong cặp cậu."

"Hóa ra là anh." Phác Chân Vinh tức giận đến run người. "Vì sao anh làm vậy?"

"Vì sao ư?" Vũ Minh Đức nhún vai, nói giọng mỉa mai. "Tất nhiên là vì tiền tài với công danh rồi."

"Chẳng lẽ tiền lương Tể Vinh trả cho anh còn chưa đủ?"

"Đương nhiên chưa đủ." Vũ Minh Đức nói. "Chấn Viễn sẽ cho tôi làm quản lý đổi bằng một tập tư liệu về dự án mới của Tể Vinh. Đãi ngộ tốt như vậy vì sao tôi lại bỏ qua được?"

"Đồ vô liêm sỉ!"

"Vô liêm sỉ! Cậu thật không thức thời chút nào. Đó là thế giới thượng lưu tiền tài vô số kể, còn nhân nghĩa đạo đức đem lại cho cậu cái gì?"

"Anh làm vậy là phạm pháp, có thể bị ngồi tù đó!"

"Cậu muốn tố cáo tôi?" Vũ Minh Đức cười khẽ. "Cậu có chứng cứ gì?"

"Anh..." Phác Chân Vinh đắc ý nhìn chiếc đĩa trong tay. "Cái này chính là chứng cứ!"

"Thế nhưng mấy thứ đó đều lấy từ máy vi tính của cậu, hơn nữa lại ở nhà cậu, có quan hệ gì với tôi đâu?"

"Hóa ra cả cái này cũng là anh làm?"

Vũ Minh Đức nhún vai. "Đúng, tiếc rằng chiếc CD thứ hai đã bị Hoàng Dật Lãng lấy mất rồi."

"Vậy còn cái này? Mất đi một phần, chiếc đĩa này cũng vô dụng rồi!"

"Không!" Vũ Minh Đức nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay Phác Chân Vinh, trong mắt đầy thèm muốn. "Cái này vẫn còn hữu dụng, Chấn Viễn ra giá rất cao."

"Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh muốn hãm hại tôi?"

"Bởi vì tôi thích cậu!" Vũ Minh Đức cười ngất. "Dù sao sau chuyện này tôi cũng sẽ được thăng chức, sau đó bắt cậu đến với tôi, mọi chuyện chẳng phải rất tốt sao?"

Phác Chân Vinh khinh bỉ nhìn hắn. "Thích tôi liền hãm hại tôi? Thích tôi liền hại tôi bị đuổi việc? Vũ Minh Đức, tình cảm của anh thật sự làm tôi thấy ghê tởm!"

"Chân Vinh, đến với tôi đi!" Vũ Mính Đức vươn tay ra.

"Đừng có nằm mơ!" Phác Chân Vinh ra vẻ uy hiếp, nhưng Vũ Minh Đức vẫn không ngừng tiến tới, hắn nắm chặt cổ tay cậu. "Không được từ chối!"

"Buông ra!" Phác Chân Vinh đau đớn, cổ tay vì bị siết mạnh như sắp gãy, cậu khổ sở giãy dụa. "Cút ngay!"

Vũ Minh Đức hoàn toàn không để ý Phác Chân Vinh đang đau đớn, hắn toàn tâm muốn lấy được chiếc đĩa trong tay cậu. Phác Chân Vinh cố gắng nắm chặt tay, lại bị Vũ Minh Đức chế trụ. "Đưa cho tôi!"

"Không!" Phác Chân Vinh không ngừng giãy dụa.

"Vậy cậu đừng trách tôi không khách khí!" Vũ Minh Đức đấm mạnh vào bụng cậu, thân thể Phác Chân Vinh gập xuống, đau đớn khiến nước mắt cậu không ngừng tuôn ra.

"Vũ Minh Đức, đồ vô sỉ!"

"Hừ!" Vũ Minh Đức hừ lạnh, cố gắng tách những ngón tay của cậu. Phác Chân Vinh cố gắng nắm chặt tay, nhưng cậu không thể địch lại Vũ Minh Đức, chiếc đĩa bị lấy mất rồi!

"Trả lại đây!" Phác Chân Vinh vội nhào tới, Vũ Minh Đức cũng không sợ hãi, hai người lăn lộn quần thảo một hồi trên mặt đất.

"Tiểu Vinh!" Lúc Lâm Tể Phạm lòng như có lửa đốt chạy tới nhà Phác Chân Vinh, vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe bên trong có tiếng đánh nhau. Anh khẩn trương đá văng cửa nhà Phác Chân Vinh.

Phác Chân Vinh và Vũ Minh Đức đang vật lộn, Lâm Tể Phạm thấy thế, lập tức chạy tới đá cho Vũ Minh Đức hai cái. Vũ Minh Đức không hề đề phòng, bị hai đá của Lâm Tể Phạm làm cho lăn vào góc tường.

"Tiểu Vinh! Em có sao không?" Lâm Tể Phạm kéo Phác Chân Vinh lại nhìn trái nhìn phải, trên mặt cậu có vết máu, trán với khóe miệng đều bị bầm tím. Lâm Tể Phạm đau lòng hỏi. "Tiểu Vinh, có đau không?"

"Anh tới đây làm gì?" Phác Chân Vinh lạnh lùng hỏi.

"Tiểu Vinh..." Lâm Tể Phạm nhẹ nhàng xoa những chỗ Phác Chân Vinh bị thương, cậu bị đau đến co người lại. "Xin lỗi, anh tới chậm."

"Anh cút đi!" Phác Chân Vinh đẩy anh. "Không phải anh nói tôi là gián điệp nên đuổi việc tôi sao?"

Lâm Tể Phạm lắc đầu. "Không phải."

"Hừ! Còn mỹ nữ của anh nữa! Đi với cô ta chứ đến đây làm gì?"

"Tiểu Vinh!" Lâm Tể Phạm cương quyết ôm lấy Phác Chân Vinh. "Em hiểu lầm rồi, trong lòng anh vốn chỉ có mình em!"

"Đừng hòng lừa tôi!" Phác Chân Vinh không ngừng đấm vào ngực anh. "Tôi nói tôi không phải gián điệp, tại sao anh không tin?"

"Em không phải gián điệp, anh biết." Lâm Tể Phạm nghiêm mặt nói.

"Anh biết? Anh thì biết cái gì?" Phác Chân Vinh tức giận nói không suy nghĩ. "Vậy sao anh đuổi việc tôi? Sau đó còn đi cùng Phó quản lý Hoàng, anh được lắm!"

Lâm Tể Phạm nhẹ nhàng xoa lên mặt Phác Chân Vinh, để mặt cậu đấm tới tấp vào người anh. "Tiểu Vinh, anh chưa từng có người nào khác ngoài em, chỉ là anh không nói với em chuyện anh biết em không phải gián điệp thôi."

"Anh gạt người!" Nước mắt Phác Chân Vinh liền rơi xuống.

"Ngoan, đừng khóc." Lâm Tể Phạm dịu dàng. "Tiểu Vinh của anh không phải là gián điệp, anh chưa từng nghi ngờ em."

"Vậy tại sao anh đuổi tôi?"

"Anh chỉ muốn tìm ra tên gián điệp thật sự thôi."

"Thế nên anh khiến tôi đau lòng như vậy?" Phác Chân Vinh cố sức lau nước mắt, tay đụng phải chỗ bị thương khiến cậu đau nhức rên rỉ. "Đau quá!"

"Để anh xem." Lâm Tể Phạm yêu thương kéo tay cậu lại. "Phải đến bác sĩ thôi."

"Không cần lo cho tôi!" Phác Chân Vinh tức giận.

"Tiểu Vinh..." Lâm Tể Phạm hôn nhẹ tay cậu. "Nghe anh đi."

Phác Chân Vinh nắm tay lại, nhưng liếc qua nhìn thấy Vũ Minh Đức nằm trong góc tường. "Này! Tên kia phải làm thế nào?"

Vũ Minh Đức bị Lâm Tể Phạm đá đến chảy máu, hắn khiếp sợ nhìn hai người đang ôm nhau. "Các người, các người..."

Lâm Tể Phạm vỗ nhẹ vai Phác Chân Vinh, chậm rãi đứng lên. "Trưởng phòng Vũ? Đúng không?"

"Tổng, tổng giám đốc..." Vũ Minh Đức nhìn bóng người cao lớn trước mặt, đột nhiên cảm thấy đại họa sắp đến rồi. Hắn cố gắng lui người vào sâu trong góc tường.

"Là cậu hãm hại Tiểu Vinh đúng không?" Lâm Tể Phạm từ trên cao nhìn xuống, nói.

"Anh và Phác Chân Vinh ...?" Vũ Minh Đức toát mồ hôi lạnh, những hành động thân mật vừa rồi của hai người hắn đều thấy rõ, nếu như quan hệ của bọn họ giống như hắn suy đoán, vậy thì hắn chết không toàn thây mất.

"Như cậu đã thấy." Lâm Tể Phạm cười lạnh, giơ chân đạp vào cổ hắn. "Người của tôi cũng dám động vào, chán sống rồi?"

"Tôi... Ngô..." Vũ Minh Đức không thể cử động, cảm giác khó thở bắt đầu vây lấy hắn. "Bỏ... ra... tôi..."

"Hừ!" Lâm Tể Phạm hung hăng đá hắn một cước, Vũ Minh Đức đau đớn che ngực, trên mặt vặn vẹo nhăn nhó.

Thấy hắn co quắp trên mặt đất, Lâm Tể Phạm cười lạnh, cao giọng nói. "Vào đi!"

Ngoài cửa có mấy Men In Black yên lặng chạy vào, đi đầu là Trưởng phòng An ninh. Hắn khom người chào. "Tổng giám đốc."

Lâm Tể Phạm gật đầu, tiến tới nắm lấy cổ tay Vũ Minh Đức, chiếc đĩa CD trong tay hắn rơi ra.

"Đem hắn đi!" Lâm Tể Phạm nhặt chiếc đĩa lên, nói với các Men In Black.

"Vâng!" Hai Men In Black tiến lên, dựng Vũ Minh Đức dậy kéo hắn ra ngoài.

Quay đầu lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Phác Chân Vinh, Tổng giám đốc đại nhân anh minh thần võ liền toát mồ hôi lạnh. Anh mỉm cười lấy lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Phác Chân Vinh.

"Tiểu Vinh..."

"Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro