Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong sân ga chật ních toàn người đi làm về, Phác Chân Vinh vô thức lùi ra sau một chút, trong lòng có chút mong đợi.

Đã có hai ba đoàn tàu chạy qua, chẳng mấy chốc trong sân ga đã vắng đi rất nhiều người, Phác Chân Vinh cắn răng lên tàu, trong lòng có chút thất vọng.

Hay là sữa đậu nành tiên sinh phải tăng ca? Phác Chân Vinh thầm nghĩ... Ôi chao? Sao cậu lại nghĩ về anh chứ? Trên tàu chen chúc toàn người là người, chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi, nhất định là do đông người quá, nhất định là thế!

Lúc xuống tàu, Phác Chân Vinh nghĩ hôm nay chắc là không thể gặp được sữa đậu nành tiên sinh rồi. Mờ mịt theo dòng người đi ra ngoài, cậu lắc lắc bờ vai đơn bạc.

"Tiểu Vinh!" Một thanh âm quen thuộc truyền tới lúc cậu đến cửa ra.

Phác Chân Vinh bỗng nhiên ngẩng đầu: "A! Sữa đậu nành tiên sinh!"

Lâm Tể Phạm tựa vào cột đèn bên cạnh cửa ra bến tàu điện ngầm, thần thái tiêu sái. Ai đi qua cũng không tự giác nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí có hơi quá khích mượn cớ đi tới đi lui trước mặt anh. Mà nam nhân anh tuấn này, dường như đã quen được người người chú ý, anh sắc mặt lãnh tuấn, luôn chăm chú nhìn cửa ra.

Đến lúc Phác Chân Vinh đi ra, anh mới lộ ra gương mặt tươi cười.

"Gọi tôi Tể Phạm hoặc là Phạm."

Phác Chân Vinh kinh ngạc, lập tức đỏ mặt. Cái này... Mới gặp nhau có hai lần, gọi thân mật như thế có được không?

"Tể... Tể..." Cậu lắp ba lắp bắp đều không kêu ra được.

Ý cười trên mặt Lâm Tể Phạm càng đậm, nhu nhu đầu Phác Chân Vinh, anh nói: "Tể Phạm, gọi thử đi."

"Tể, Tể Phạm." Phác Chân Vinh nhỏ giọng nói.

Bỗng nhiên anh đưa tai để sát vào bên miệng cậu. "Nói lớn một chút, tôi nghe không rõ."

Đột nhiên Lâm Tể Phạm kề sát vào mình làm Phác Chân Vinh sợ đến sửng sốt, lập tức la lớn: "TỂ PHẠM!"

Phản ứng dễ thương như vậy, tức khắc anh ôm bụng cười lớn: "Tiểu Vinh, cậu thật sự rất đáng yêu!"

A? Chuyện này là thế nào a? Phác Chân Vinh há hốc mồm nhìn anh đang cười lớn, hành động kỳ quái của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.

"Đi mau lên!" Phác Chân Vinh mặt đỏ bừng, dùng hết sức đem Lâm Tể Phạm đi thật xa khỏi hiện trường.

Ngượng chết đi được, ngày mai có chết cậu cũng không đi tàu điện ngầm nữa!

"Này, anh tìm tôi có việc sao?" Kỳ thực cậu rất muốn hỏi vì sao Lâm Tể Phạm lại đứng đợi ở cửa bến tàu điện ngầm, nhưng vạn nhất anh không phải đang chờ cậu, chẳng phải rất mất mặt sao?

"Có!" Lâm Tể Phạm trả lời, từ trong túi lấy ra một tờ giấy.

"A! Thiếu chút nữa tôi quên mất!" Phác Chân Vinh kinh ngạc nói: "Nhưng mà tiệm giặt quần áo chỗ anh giặt thật nhanh nha!" Ngay ngày hôm sau đã xong rồi, quả nhiên thần tốc. Nhưng như vậy chẳng phải là sẽ có hóa đơn tiền giặt sao? Hơn nữa, nam nhân này cứ theo sát mình "tính sổ", làm trong lòng Phác Chân Vinh có chút khó chịu. "Để xem tôi phải đền anh bao nhiêu tiền?"

Phác Chân Vinh định lấy tờ giấy, không ngờ nam nhân kia đột nhiên giơ tay thật cao, làm cậu không bắt được.

"Tiểu Vinh, cậu mời tôi ăn cơm đi."

"Hả?" Phác Chân Vinh một lần nữa kinh ngạc, chẳng phải trả tiền là xong việc sao? Cậu quay sang nhìn mặt Lâm Tể Phạm, thấy đối phương biểu tình vô cùng bình thản, cái gì cũng nhìn không ra. Nhưng nếu có thể tiếp xúc với anh nhiều hơn một chút, Phác Chân Vinh cũng thấy vui vẻ. "Tốt! Vậy định ăn chỗ nào?"

"Tôi vốn không quen nơi này, cậu quyết định đi!" Lâm Tể Phạm đem tờ giấy gấp gọn, bỏ vào trong túi.

"Như vậy a..." Phác Chân Vinh gãi đầu, có chút khó xử. Bình thường đều dựa vào cửa hàng đồ ăn nhanh hoặc tiệm cơm bình dân sống qua ngày, tiền lương cậu vốn không nhiều, vừa tặng quà cho bạn gái, vừa phải chịu để em gái bòn rút, cậu luôn có chút túng thiếu. Nếu mời Lâm Tể Phạm đi ăn, chắc chắn là phải vào cửa hàng sang trọng rồi.

"Đừng lo, cái gì tôi cũng ăn được." Lâm Tể Phạm trấn an nói.

"Thật sao?"

"Tất nhiên là thật rồi."

"Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi!" Dạo này thời tiết càng ngày càng lạnh, ăn lẩu nóng sẽ tốt lắm.

Lâm Tể Phạm gật đầu. "Được!"

Vào cửa hàng quen biết, vừa là một cách giúp mình, cũng không sợ Lâm Tể Phạm chê mất vệ sinh.

Phác Chân Vinh cầm chén đĩa vội vàng gắp tới gắp lui. Lâm Tể Phạm đi theo bên người cậu, động tác có hơi ngây ngốc.

Phác Chân Vinh thấy anh có vẻ không quen, liền nói: "Không thích chỗ này sao?"

"Không." Lâm Tể Phạm mỉm cười.

Đến lúc Phác Chân Vinh gắp được hai đĩa đồ ăn lớn, hai người mới ngồi xuống bắt đầu ăn.

"Cậu rất thích ăn lẩu sao?" Lâm Tể Phạm ngồi đối diện cậu, cách một làn hơi nước mông lung hỏi.

"Đúng vậy, nơi này đồ ăn ngon giá cả lại vừa phải..." Phác Chân Vinh vừa chần rau vừa trả lời: "Nếu muốn ăn thịt thì cứ tới đây."

"Thế nào, tiền lương công ty trả không đủ dùng sao?" Lâm Tể Phạm nhíu mày, anh có nhìn qua hồ sơ tư liệu của Phác Chân Vinh, bởi vì cậu nỗ lực làm việc, tiền lương hằng tháng hẳn cũng không ít.

"Không phải, tiền lương tôi không ít." Phác Chân Vinh lắc đầu, lập tức khẽ cười nói: "Chăm bạn gái vốn rất cần tiền thôi."

Sắc mặt Lâm Tể Phạm trong nháy mắt trầm xuống, anh nỗ lực bình ổn cảm giác bất an trong lòng. Nghe Phác Chân Vinh nói tới bạn gái, anh lập tức không thể khống chế cảm xúc của bản thân.

Chẳng phải người khác đều gọi y là 'băng sơn tổng tài', dù gặp chuyện gì mặt cũng không đổi sắc sao? Vì sao trong lòng đột nhiên hỗn loạn? Lâm Tể Phạm uống chút nước định thần: "Bạn gái?"

Phác Chân Vinh cười cười, nói: "Đúng vậy, nhưng bây giờ đã là bạn gái người khác rồi."

Anh nhẹ nhàng thở ra. "Không nên đau lòng."

"Không có." Phác Chân Vinh nói. Tuy rằng Hoàng Hạ Mẫn đòi chia tay làm tổn thương lòng tự tôn của cậu, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, thật sự cậu không có cảm giác đau thấu tim gan. Đôi khi cậu nghĩ, có lẽ cậu không thật sự yêu Hoàng Hạ Mẫn... Nhưng mà nói như vậy, quả thực cậu có lỗi với cô, cho nên Phác Chân Vinh luôn cho rằng hai người vì cảm tình không hợp mà chia tay.

Lâm Tể Phạm chỉ nhìn cậu, một lúc lâu sau không lên tiếng.

Ăn cơm xong, Phác Chân Vinh mới phát hiện ra hai người nói chuyện cũng không hề nhạt nhẽo.

Tuy rằng Lâm Tể Phạm thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng chuyện anh nói cũng không ít, mà toàn những chuyện Phác Chân Vinh không hề biết, đến lúc ăn xong, đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Trời ạ, liệu Lâm Tể Phạm có nghĩ cậu dong dài quá không? Phác Chân Vinh có hơi bất an.

Ra khỏi quán, một hơi gió lạnh kéo tới, Phác Chân Vinh không kìm được rùng mình một cái. Lâm Tể Phạm thấy thế, thân thiết hỏi: "Lạnh không?"

"Không lạnh!" Phác Chân Vinh vội vàng trả lời.

"Nhà cậu ở đâu?"

"A, ngay tòa nhà ở đầu phố kia thôi." Phác Chân Vinh chỉ tay nói.

"Ừ." Lâm Tể Phạm gật đầu.

"Còn nhà anh?"

Lâm Tể Phạm trầm mặc không nói, hai người sóng vai đi, cách đó không xa có một tòa cao ốc sang trọng. "Nhà tôi ở đây, có muốn lên nhà ngồi một chút không?"

Phác Chân Vinh một bên lắc đầu, trong lòng lại âm thầm rơi lệ, vì sao chỉ cách hai cái ngõ mà khác xa như vậy! Nhìn nhà người ta xa hoa hiện đại, nhìn lại căn hộ vừa nhỏ vừa cũ của mình, thế giới này thật không công bằng mà!

"Tiểu Vinh?" Thấy sắc mặt Phác Chân Vinh không tốt, Lâm Tể Phạm lo lắng hỏi.

"A? Không sao..." Phác Chân Vinh lắc đầu. "Anh đang nói cái gì?"

"Tôi nói cậu có muốn lên nhà tôi ngồi một chút hay không?"

"Không cần, hôm nay cũng muộn rồi, anh nghỉ sớm một chút."

Lâm Tể Phạm im lặng, cho đến giờ anh chưa từng mời ai vào nhà riêng của mình, thế nhưng đối với Phác Chân Vinh, những lời này đều tự nhiên nói ra miệng. Hiện tại bị cự tuyệt, trong lòng anh có hơi thất vọng.

"Vậy tạm biệt?" Phác Chân Vinh nghĩ cũng đã đến lúc phải chia tay.

Lâm Tể Phạm lắc đầu. "Tôi đưa cậu về nhà."

"Hả?" Đây chẳng phải là chuyện chỉ nam sinh làm với nữ sinh sao? Mặt Phác Chân Vinh có chút không tự nhiên. "Tự tôi về là được rồi."

"Buổi tối sẽ có nguy hiểm."

Này! Cậu độc lai độc vãng đã gần một năm, làm gì có gặp nguy hiểm? Bây giờ mới chín giờ! Hơn nữa trên đường đầy những người, có gì mà nguy hiểm?

Tuy trong lòng không cho là thế, nhưng Phác Chân Vinh khéo léo không biểu hiện ra ngoài. Có thể tản bộ cùng Lâm Tể Phạm cũng là chuyện tốt, hơn nữa vòng tay vững chãi của người này thật sự làm cậu có cảm giác an toàn.

Lâm Tể Phạm đưa Phác Chân Vinh đến tận tòa nhà mới nói lời tạm biệt. "Trời lạnh, vào trong nhanh đi!"

Phác Chân Vinh có chút do dự, có cần mời Lâm Tể Phạm lên nhà không? Nhưng chính mình vừa cự tuyệt lời mời của anh, bây giờ nói một đằng làm một nẻo cũng không tốt lắm.

Nghĩ vậy cậu cười nói: "Tôi lên đây, chúc anh ngủ ngon."

Lâm Tể Phạm gật đầu: "Ngủ ngon."

Phác Chân Vinh bước được hai bước liền quay đầu: "Cái kia..."

"Ân?" Lâm Tể Phạm ôn nhu cười nói: "Làm sao vậy? Quên thứ gì sao?"

"Không..." Chần chừ một lát, Phác Chân Vinh cắn răng nói: "Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi." Nói xong cứ thế đi vào trong.

Lâm Tể Phạm đứng tại chỗ, đến khi trên lầu có đèn sáng anh mới cất bước rời đi.

Lúc Phác Chân Vinh vào nhà, trong ngực tim đập thình thịch không ngừng.

Mình thật là ngu ngốc, đang nói cái gì chứ! Về đến nhà thì nhắn tin, đây là chuyện chỉ có người yêu mới làm mà!

Cậu nhẹ nhàng vỗ ngực, nỗ lực ức chế trái tim đang đang đập loạn. A nha nha, đừng nhảy, chỉ là hơn một người bạn một chút thôi! Cậu thoải mái tự nhủ với bản thân. Thế nhưng có thật là chỉ như vậy không? Nói thế chứ đánh chết Cậu cũng không dám làm vậy với A Nhĩ, bởi vì...

Đơn giản vì người kia là Lâm Tể Phạm, dạng lời nói kiểu làm nũng thế này rất tự nhiên mà nói ra khỏi miệng.

Nghĩ vậy, Phác Chân Vinh nhíu mày, chỉ là bạn thôi, chỉ là quen bạn mới thì hưng phấn hơn bình thường một chút.

Đúng, rất bình thường! Tuyệt đối không có gì khác!

Cậu vừa an ủi chính mình, vừa làm một cốc sữa nóng, chậm rãi uống. Sữa ấm chảy vào thực quản, dần dần trấn an tâm trạng khẩn trương của cậu.

Thời gian chờ tin nhắn thật sự rất dài, cậu không có lòng dạ nào làm việc, cứ ở trong phòng đi tới đi lui không ngừng. Không biết qua bao lâu, có lẽ khoảng nửa giờ, hay chỉ độ vài phút, có tiếng điện thoại di động vang lên.

Thanh âm tít tít báo tin nhắn đến tựa như sét đánh, Phác Chân Vinh vội vã mở di động kiểm tra.

From: Sữa đậu nành tiên sinh: [Đã về tới nhà, đừng lo.]

Phác Chân Vinh nhìn mẩu tin ngắn ngủi, viết tiếp một vài từ, rồi lại xóa, rồi lại tiếp tục viết, lật qua lật lại không biết phải nhắn cái gì mới tốt. Nếu như không nhắn lại thì thật bất lịch sự, nhưng nếu nhắn lại thì nhắn cái gì đây?

Do dự hồi lâu, cậu viết được vài chữ: [Đã nhận được. Ngủ ngon. :)]

Rất nhanh lại có tin nhắn đến: Sữa đậu nành tiên sinh: [Đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.]

Phác Chân Vinh nhìn màn hình điện thoại, cười ngây ngô hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro