Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, Phác Chân Vinh buồn bã theo đồng nghiệp đi ăn cơm.

Trong phòng toàn người trẻ tuổi, quản lý Hoàng Dật Lãng cũng mới ngoài ba mươi, vừa khôn khéo lại giỏi giang, nghe nói là bạn học của tổng giám đốc.

Có điều mấy chuyện này với viên chức nhỏ cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, chỉ cần công việc tốt, tiền lương cao, còn mấy chuyện quan hệ nhân thế như vậy, bọn họ chẳng quan tâm! Cho nên, Phác Chân Vinh cùng Vương Gia Nhĩ tự giác chui vào trong góc, ăn đến long trời lở đất.

Vũ Minh Đức vừa nói chuyện với đồng nghiệp, lơ đãng nhìn về phía góc phòng, thiếu chút nữa bị mấy hành động khôi hài của hai vị cấp dưới chọc cho bật cười.

"Trưởng phòng, làm sao vậy?" Đồng nghiệp kia nghi hoặc hỏi.

"A, không có gì, đồ ăn ở đây ngon thật!"

"Vậy ăn nhiều vào, nghe nói thực phẩm ở đây đều được nhập từ Hokkaido đó!"

"Thật không?" Bày ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh. "Vậy tôi phải từ từ thưởng thức mới được."

Bàn ăn thật lớn, lại toàn đồng nghiệp cùng phòng, mọi người tụ tập một chỗ ăn uống, nhân tiện tâm sự mấy chuyện tào lao trên trời dưới bể. Vỏ chai rượu bia vứt bừa bãi ngày càng nhiều, mà đề tài chuyện trò ngày càng không cố kỵ.

Phác Chân Vinh cũng uống không ít rượu, bất quá tửu lượng của cậu khá cao, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Mơ mơ màng màng, mọi người lại tiếp tục chiến đấu trong phòng KTV.

Vì không muốn ảnh hưởng đến cấp dưới, Hoàng Dật Lãng xung phong mở màn hát một bài, sau đó thong thả rời đi. Quản lí vừa đi, cả phòng ngay lập tức náo loạn!

"Đến đến xếp hàng đi!" Vương Gia Nhĩ đã sớm cướp được micro, nắm đến chết cũng không buông. "Để tôi hát mở màn một bài đã!"

"Quản lí đã hát mở màn rồi!"

"Chú Mạch buông tay ra!"

"Âm nhạc! Ầm ĩ chết đi được!" Vương Gia Nhĩ gào lên, nắm lấy micro rống một bài.

Phác Chân Vinh ngồi trong góc, đau đầu nhìn mọi người vui vẻ xung quanh.

"Sao vậy? Không thoải mái?" Vũ Minh Đức đưa cho cậu một ly bia.

"Trưởng phòng, tôi không uống nổi nữa." Phác Chân Vinh xua tay.

"Yên tâm đi, uống bia không say đâu." Vũ Minh Đức khuyên nhủ.

"Nhưng mà..."

"Thế nào? Không nể mặt tôi?"

Phác Chân Vinh không dám từ chối nữa, vẻ mặt đau khổ cố uống một hơi.

"Không lên hát sao?"

"Không, tôi vốn không biết hát." Phác Chân Vinh cười khổ nói: "Trưởng phòng sao không lên?"

"Tôi cũng không biết hát a!" Vũ Minh Đức mỉm cười.

Phác Chân Vinh không biết trưởng phòng nói thật hay nói đùa, chỉ biết ngây ngô cười hai tiếng cho qua chuyện.

***

"Chân Vinh! Tỉnh tỉnh!" Vũ Minh Đức vỗ nhẹ mặt cậu.

"A?" Phác Chân Vinh vỗ nhẹ vào cái đầu đang đau như búa bổ, choáng váng hỏi: "Chuyện gì?"

"Về đến nhà rồi!"

"Về đến nhà...?" Mờ mịt nhìn ra ngoài cửa xe, thấy có chút quen mắt.

Vũ Minh Đức xuống xe, mở cửa xe bên chỗ Phác Chân Vinh: "Tôi đỡ cậu lên."

"Không cần!" Không biết lấy đâu ra sức lực, Phác Chân Vinh đẩy Vũ Minh Đức ra: "Tôi... tôi có thể đi được..."

"Cậu say rồi!" Vũ Minh Đức bất đắc dĩ nói.

"Không cần anh quản, tôi... đi... được..." Nói xong, cậu thất tha thất thểu đi lên lầu.

Đi đến bậc thang đầu tiên thì trượt chân một cái, ngã xuống.

"Đau quá!" Phác Chân Vinh rên rỉ nói, cũng vì đau đớn mà cơn say tỉnh phân nửa.

"Vẫn để tôi dìu cậu lên đi!"

"A? Trưởng phòng?" Phác Chân Vinh khó hiểu hỏi: "Sao anh ở đây?"

"Trời ạ, xem ra cậu say thật rồi." Vũ Minh Đức bất đắc dĩ. "Cậu quên chuyện đi KTV à?"

Phác Chân Vinh lắc đầu: "Không quên."

"Vì tôi không uống được rượu nên mới mời cậu uống một ly bia, nhưng không ngờ cậu say đến ngủ ngã ra trên sô pha. Thế nên tôi mới xung phong đưa cậu về."

"A." Phác Chân Vinh gật đầu. "Vậy thì, phiền anh rồi trưởng phòng."

"Nói gì vậy, tôi không biết tửu lượng cậu không tốt." Vũ Minh Đức vươn tay, thân thiết nói: "Để tôi dìu cậu lên."

"Không cần đâu." Phác Chân Vinh lảo đảo đứng lên. "Về nhà rồi thì không có chuyện gì đâu."

"Thật chứ."

"Đương nhiên." Cậu đi tới trước cửa, nói với Vũ Minh Đức: "Cảm ơn vì đưa tôi về. Ngủ ngon."

Thấy thế, Vũ Minh Đức cũng không miễn cưỡng nữa. "Ngủ ngon."

Phác Chân Vinh nghiêng ngả lảo đảo bước vào phòng, ngay lập tức lao vào phòng tắm ôm bồn cầu nôn một trận.

Trong miệng ghê tởm không chịu được, mãi đến khi tống hết thức ăn trong dạ dày ra ngoài, Phác Chân Vinh mới dựa vào tường thở hổn hển. Thật không thể chịu được. Bia trưởng phòng mời thì không thể không uống, chính là hai loại bia với rượu trộn vào nhau, đúng là muốn bệnh mà. Tuy rằng Vũ Minh Đức tốt bụng đưa mình về, nhưng nếu anh ta không mời uống, thì sẽ không đến nỗi sống không bằng chết thế này!

Trong phòng tắm dội qua hai lần nước, Phác Chân Vinh nhìn người trong gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, liền với khăn mặt chà chà nơi khóe miệng, rồi lảo đảo ngã quỵ trên giường.

Chốc lát sau, trong phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ, cậu đang ngủ.

Dưới lầu, một bóng người cao ngất chậm rãi đi tới, đứng dưới phòng Phác Chân Vinh bất động hồi lâu.

Giương mắt nhìn lên, cửa sổ lầu ba phát ra ánh sáng màu cam nhè nhẹ, mang theo chút ấm ấp.

Khóe miệng Lâm Tể Phạm nhẹ nhàng cong lên, chỉ cần nhìn thấy cửa số nhà cậu sáng đèn, trong lòng anh liền thấy yên ổn. Đứng tại chỗ trầm tư trong chốc lát, anh lấy di động trong túi ra.

Hiện tại đã khuya, không biết người kia đã ngủ chưa?

Nhưng mà cửa sổ kia đèn vẫn sáng, hơn nữa lại là cuối tuần, hẳn là cậu sẽ không ngủ sớm đâu?

Trong lòng đấu tranh một lúc, mấy ngày qua nỗi nhớ cậu luồn chìm ngập tâm trí anh. Nhìn vào tên Phác Chân Vinh trong danh bạ, tay anh nhấn nút gọi.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Nhịp thở của Lâm Tể Phạm có chút khẩn trương, sao còn không nhận điện thoại đi? Tiếng chuông vang thật lâu, đến khi tiếng tút tút truyền đến bên tai, anh mới nhấn nút tắt cuộc gọi.

Rốt cuộc là ngủ rồi hay là cậu giận anh đi mà không báo cho cậu? Lâm Tể Phạm ở dưới lầu đứng lặng thật lâu, thậm chí còn muốn chạy lên lầu xem Phác Chân Vinh có bình an không.

Nhưng mà đêm khuya chạy đến liệu có khiến cậu thấy phiền toái không? Mang theo tâm trạng phiền muộn, Lâm Tể Phạm lẳng lặng biến mất trong bóng đêm.

***

"Ô, đau chết đi được!" Khi mặt trời đã lên cao, Phác Chân Vinh chậm rãi tỉnh lại.

Tối hôm qua mơ mơ màng màng đi ngủ, bây giờ ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào làm hại cậu vừa mở mắt liền đau đớn.

Mắt đau, đầu cũng đau, Phác Chân Vinh ôm đầu ở trên giường cuộn mình hồi lâu mới chậm rãi ra khỏi giường. Về sau có chết cũng không uống nữa, mỗi lần say rượu xong cậu đều thề như thế. Chính là người làm công ăn lương như cậu khó có thể tránh khỏi chuyện này.

Pha một ly trà thật đặc, Phác Chân Vinh chậm rãi đi đến phòng tắm rửa mặt chải đầu. Ngày hôm qua vẫn mặc nguyên quần áo cũ đi ngủ nên bây giờ đều nhăn nhúm cả lại, còn nồng nặc mùi rượu.

"Ngô... hôi quá!" Phác Chân Vinh vội vàng cởi quần áo, chui vào dưới vòi hoa sen. Để dòng nước ấm chảy dọc theo thân thể, Phác Chân Vinh lúc này mới thở dài: "Thật thoải mái a!"

Tắm xong, đem quần áo vứt bừa bãi trên mặt đất cho vào máy giặt, Phác Chân Vinh ra ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi. Uống một ngụm trà đặc, trong miệng đắng nghét, thật chỉ muốn ăn kẹo cho đỡ đắng.

Lục tìm lọ đường một lúc thấy rỗng tuếch, lại mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn nửa gói mỳ, vậy tức là ngoại trừ nửa gói mỳ này, trong nhà cậu không còn chút rau quả nào!

"A... Sao lại thế được!" Phác Chân Vinh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cậu không muốn ra ngoài mua đồ ăn đâu! Ngày nghỉ đi mua sắm đông chết đi được!

Đấu tranh một lúc đã đến giữa trưa, nếu không ra ngoài chắc chắn cậu sẽ chết đói ở nhà. Phác Chân Vinh bất đắc dĩ thay quần áo, cầm theo tiền và chìa khóa ra khỏi nhà.

Di động nhấp nháy báo có cuộc gọi nhỡ, Phác Chân Vinh nghi hoặc gãi đầu, vội vã nhấn điện thoại kiểm tra.

Một cuộc gọi nhỡ từ 'Sữa đậu nành tiên sinh'.

A? Cậu giật thót! Nhìn lại thời gian gọi, là nửa đêm hôm qua! Khuya như vậy Sữa đậu nành tiên sinh còn gọi điện đến, lại đúng lúc Phác Chân Vinh đang ngủ say như chết trên giường.

Cậu nhìn điện thoại mà lòng khó xử, Sữa đậu nành tiên sinh gọi muộn như vậy hay là có chuyện gì? Không biết bây giờ gọi lại có thất lễ hay không?

Bất quá nhìn thấy cuộc gọi của người kia, tim cậu cũng đập mạnh. Sau ba hồi chuông rung, Lâm Tể Phạm bắt điện thoại.

"Tiểu Vinh?" Điện thoại vang ba tiếng, đối phương liền tiếp lên, hơn nữa mở miệng liền gọi ngay tên mình, điều này khiến Phác Chân Vinh thấy lòng vô cùng thoải mái.

"Xin chào, tôi là Phác Chân Vinh."

"Có chuyện gì không?" Giọng trầm thấp dễ nghe của Lâm Tể Phạm truyền đến, cậu không nhịn được có chút say mê.

"A, là thế này, tôi thấy trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ... Thật xin lỗi, hôm qua tôi uống chút rượu..."

"Uống rượu? Sao lại không cẩn thận như thế?"

"A!" Tim cậu đập mạnh rồi loạn nhịp. Đây là biểu hiện quan tâm đúng không? "Tôi đi liên hoan cùng đồng nghiệp thôi. Không uống thì không ổn lắm."

"Vậy trong người có khó chịu không?"

Phác Chân Vinh vội vàng lắc đầu. "Không sao, đàn ông thi thoảng cũng phải uống chút rượu."

"Ngày hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi sao?"

"Không, tôi đang ra ngoài mua đồ."

"Ra ngoài?" Đối phương dường như ngập ngừng một chút, Phác Chân Vinh thoáng nghe được tiếng gõ bàn phím. "Tôi đi cùng cậu."

"A?" Phác Chân Vinh kinh ngạc. "Anh vừa nói..."

"Sao thế? Tôi quấy rầy cậu à? Hay là... cậu hẹn người khác rồi?"

"Không có không có." Phác Chân Vinh gấp gáp xua tay. "Tôi không hẹn ai cả, nếu anh thật sự tiện thì..."

"Đương nhiên là tiện. Cậu ở dưới lầu chờ tôi, tôi lập tức lái xe qua."

"A, được!" Đối phương quyết đoán cúp điện thoại Phác Chân Vinh mờ mịt đứng ở cửa.

Thang máy đinh một tiếng mở ra, cậu vẫn chần chừ không bước vào.

"Này cậu, có định vào không đây?" Bác gái bên trong không kiên nhẫn nói.

"Có có, đến đây đến đây!"

Đáp thang máy xuống lầu, đợi chừng năm phút liền nhìn thấy một chiếc BMW chậm rãi đỗ lại đây.

Xe vừa dừng trước mặt Phác Chân Vinh, không đợi cậu thấy rõ ràng, Lâm Tể Phạm đã vội mở cửa xuống xe. "Tiểu Vinh, chờ lâu không?"

"A, không!" Phác Chân Vinh ngượng ngùng cười. "Tôi vừa mới xuống thôi."

"Vậy là tốt rồi, vì là khu dân cư nên lái vào khá chậm." Vừa nói, anh vừa mở cửa xe cho cậu. "Mau, lên xe đi!"

Được chăm sóc như thế cũng là lần đầu tiên, Phác Chân Vinh cảm thấy trên mặt có chút nóng, không được tự nhiên ngồi vào trong.

Lâm Tể Phạm ngồi ở ghế lái. Đóng cửa xe xong quay đầu lại, thấy Phác Chân Vinh chăm chú nhìn mình, anh mỉm cười nói: "Sao vậy? Tiểu Vinh?"

"A, không có gì..." Phác Chân Vinh vội vàng lắc đầu, cũng ý thức được cứ liên tục nhìn chằm chằm người ta là hơi thất lễ. "Chúng ta mau đi thôi."

"Ừ." Lâm Tể Phạm gật đầu, đột nhiên vươn người qua.

"A?" Phác Chân Vinh sợ hãi kêu lên một tiếng, đồng thời mùi nước hoa của anh cũng thoảng qua mũi cậu.

"Đừng sợ." Lâm Tể Phạm vỗ nhẹ tay cậu, rồi giúp Phác Chân Vinh thắt dây an toàn. "Tôi giúp cậu một chút thôi."

"Cám ơn." Phác Chân Vinh cúi đầu, trong lòng thầm rên rỉ... Người ta có lòng tốt giúp mình, sao lại sợ hãi thế cơ chứ! Cũng đâu phải chết người!

Lâm Tể Phạm nhìn thấy ảm đạm cúi đầu cắn môi, chỉ mỉm cười, lập tức nhấn ga phóng về phía trước.

Siêu thị nơi Phác Chân Vinh muốn đi cách đó khoảng mười lăm phút đi xe. Nhưng mà ngày nghỉ đông người rất khó tìm chỗ đậu, cũng may Lâm Tể Phạm lái xe rất tốt, vừa mới vào liền chiếm được một vị trí.

"Oa, tay lái của anh cũng thật cừ nha!" Phác Chân Vinh tán thưởng.

"Có gì đâu." Mặt ngoài tuy rằng khiêm tốn, nhưng được cậu khen một câu, trong lòng anh cũng liền vui vẻ.

"Anh có xe riêng vậy tại sao hàng ngày đều đi tàu điện ngầm?" Phác Chân Vinh thấy kỳ quái hỏi.

Lâm Tể Phạm nắm vai cậu tiến vào trong siêu thị, cười nói: "Đi tàu điện ngầm cũng là một cách để bảo vệ môi trường."

Nghe anh nói vậy, trong mắt Phác Chân Vinh lại càng tăng thêm vẻ ngưỡng mộ. Còn anh, khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ đơn thuần của cậu, lại âm thầm chột dạ. Nếu nói lần đầu tiên đi tàu điện ngầm là quyết định trong một lần tâm huyết dâng trào, thì những lần sau đều là vì cậu thanh niên đáng yêu này.

Mấy hôm trước, vì muốn đuổi tới nhà ga lúc cậu tan tầm, anh đã cố ý đến trước cửa trạm chờ. Nhớ lại hôm đó thư ký và lái xe đều há hốc miệng muốn rơi cả cằm xuống đất, anh không khỏi cười khổ, một đời anh minh liền hủy bởi lần đó.

"A, hôm nay có hải sản mới!" Hai người đến quầy đông lạnh, Phác Chân Vinh liền dán mắt nhìn mấy con tôm chảy nước miếng.

"Vậy mua về làm là được." Lâm Tể Phạm giúp lấy xe đẩy tay, chậm rãi theo phía sau. Anh rất ít khi tự mình đi mua đồ, có gì chỉ cần liệt kê ra để người giúp việc mua cho. Có một vài mặt hàng định kỳ sẽ đưa đến nhà chính của Lâm gia, nếu mẹ anh thấy vừa ý sẽ cho người đưa thẳng tới nhà.

Cho nên anh không bao giờ đi mua sắm kiểu này. Bất quá đi cùng Phác Chân Vinh anh lại thấy thấy thú vị. Hơn nữa lúc đông người còn có thể nắm bờ vai của cậu, gián tiếp thu gọn khoảng cách giữa hai người. Tóm lại, suốt cả quá trình đều rất vui vẻ a.

"Nhưng mà tôi không biết nấu cơm." Phác Chân Vinh lần thứ hai liếc nhìn mấy con tôm, lưu luyến rời quầy.

"Tôi nấu." Lâm Tể Phạm giữ chặt tay cậu. "Tôi nấu cho cậu ăn!"

"A?" Phác Chân Vinh không dám tin nhìn anh. "Anh làm cho tôi? Thật không?"

Anh gật đầu. "Đương nhiên là thật!"

"Tuyệt vời!" Phác Chân Vinh vui mừng muốn nhảy lên, ngay lập tức quay đầu, kích động nói với chú nhân viên trực quầy: "Chú à! Lấy cho cháu hai cân tôm! Nhất định phải thật lớn nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro