Chap 6 - Taekook Ở Siêu Thị Bình Dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Siêu thị ngày chủ nhật, đông đúc và nhốn nháo như nó vốn có.

Taehyung và Jungkook hò hét ầm ỹ, rối rít chen vào đám người đang xếp hàng mua hàng giảm giá (mặc dù không biết là người ta đang làm gì ?). Hoseok cũng chạy theo họ, nhưng bị Namjoon ngăn lại. Namjoon chỉ cho Hoseok quầy kem, anh ta vui mừng rồi tung tăng đi đến đó. Jimin thở dài nhìn mấy cậu công tử háo hức như được cho kẹo, quay qua thăm dò thái độ những người còn lại. Một Seokjin khó lường và một Yoongi trầm tĩnh, có thể đoán là họ không muốn tham gia vào cái đám nhí nhố kia. Còn Namjoon? Lúc đầu Jimin khá là sợ anh, cậu thậm chí nghĩ anh ta là người đứng đầu nghiêm khắc và đáng sợ. Nhưng hình ảnh của anh ta sáng nay làm cậu cảm thấy anh thực sự ngây ngô trẻ con hơn cái cách mà mình cố thể hiện.

Quả nhiên Namjoon đang nhìn lại cậu bằng cặp mắt long lanh của...một con cún. Anh ta níu tay Jimin:

- Jiminie à, cả nhà chúng ta cùng nhau đi mua đồ về nấu ăn nha, hyung muốn ăn một bữa bình dân với em.

Jimin khẽ nhăn mặt, nhưng cậu cũng không phản đối khi anh ta lôi cậu đi vào các gian hàng rau quả. Seokjin và Yoongi đi theo sau, đẩy cái xe hàng chất đầy ụ các thứ đồ do Namjoon nhặt. Jimin kêu lên:

- Nhiều quá rồi đó, chúng ta không thể ăn hết được! ..........Namjoon hyung, cái đó không phải đồ ăn! Hyung bỏ lại chỗ cũ đi có được không?

Cuối cùng bốn người vật lộn với cái xe hàng và đẩy nó ra quầy thanh toán. Trong khi xếp hàng chờ đến lượt, Jimin bắt Namjoon bỏ lại vài cây bắp cải và hàng đống đồ hộp.

- Tủ lạnh nhà em không chứa hết chỗ này được.

Và Kim-hờn-dỗi-Namjoon đem bỏ lại mấy món đồ, trông anh như đứa trẻ bị giật mất quả bóng bay vậy.

Seokjin dành phần trả tiền, điều này làm Jimin cảm thấy biết ơn anh ta vô hạn. Nhưng đến khi ra ngoài, cậu thấy mình đã hoàn toàn sai lầm khi đánh giá về anh ta quá vội vàng như vậy.

- Ghi thêm vào sổ nợ của Jimin nha.

Jimin muốn khóc thét.

- Đây đều là các hyung mua mà ?

- Đúng, hãy để anh trai trả số tiền đó cho em.

Namjoon lên tiếng, Seokjin liếc anh, xòe tay ra chờ. Namjoon đưa cho anh cái thẻ tín dụng, và anh đút vào túi. Jimin không quan tâm những chi tiết nhỏ nhặt đó, hôm nay cậu phát hiện ra rằng «Namjoon hyung thật ra rất tốt !»

- Mọi người đâu hết rồi ? – Namjoon hỏi khi không thấy các thành viên thân yêu của mình nhắng nhít xung quanh.

- Lạc hết rồi còn đâu. - Seokjin ngán ngẩm đưa mắt nhìn đám người ngày càng đông đang đổ xô đến siêu thị.

Không có hy vọng gì tìm được họ trong đó cả.

- Mọi người sẽ tự biết mà về thôi.

- Uh, hy vọng là họ còn biết đọc tin nhắn. - Seokjin nhún vai, sau nỗ lực gọi điện mà không ai nhấc máy.

- Chúng ta về trước, ủa... Yoongi hyung đâu ??? - Jimin khá hốt hoảng khi chẳng thấy anh chàng lãng tử trầm tính trong dòng người ngày càng đông đúc.

- Lúc nãy hyung ấy còn đi với chúng ta mà! - Namjoon xoay một vòng 360 độ nhìn xung quanh.

Yoongi đã biến mất lúc nào chẳng ai rõ.

- Hai hyung về trước, chìa khóa đây, để em đi tìm hyung ấy.

Jimin dúi vào tay Seokjin chùm chìa khóa và nhanh chóng chạy ngược trở lại. Namjoon và Seojin đứng chơ vơ, ngạc nhiên nhìn nhau.

Một lúc sau thì Seokjin đập tay vào tay Namjoon.

- Được rồi, chúng ta về trước vậy.

Và hai người gọi taxi, chất đống đồ ăn lên về nhà Jimin. Namjoon than thở.

- Nhưng ai sẽ nấu những món ăn bình dân cho chúng ta đây???

----------------

Taehyung và Jungkook chen chúc vào đám người mua hàng giảm giá được một lúc lâu.

Jungkook hết sức khoái trá vì được chơi trò đùn - đẩy - chen - lấn một cách nhiệt tình và tự do nhất. Cậu gần như thắng tuyệt đối khi chen được vào trong cùng.

- Cái này giá 10W.

- Wah...- Jungkook hí hửng, cặp mắt to tròn mở to sáng long lanh, rồi cậu đút tay vào túi...

- Trả bằng thẻ tín dụng được không ạ? - ánh mắt ngơ ngác, cậu cầm chiếc thẻ màu đen sáng choang của mình lên hươ hươ trước mặt người chủ hàng.

Đám người phía sau cậu ồ lên cười cợt, một số người la ó "Biến đi", "Ra đi cho người khác lên!".

Người chủ hàng lắc đầu và Jungkook tiu nghỉu đi ra.

Taehyung đang ngồi bệt ngay bên ngoài vòng của đám đông, trông cậu như vừa trút hết sức lực vào việc bon chen - và bị đẩy ra khỏi vòng chiến. Jungkook ngồi xuống bên cạnh, khoác vai Taehyung, chu chu miệng than phiền.

- Người ta không nhận thẻ...

Rồi hai người nhìn nhau cùng cười vang. Jungkook kéo tay Taehyung đứng dậy.

- Tớ có ý này hay lắm nhá.

Taehyung ngoan ngoãn để tay mình trong tay của Jungkook và hai người chạy tung tăng vào trong siêu thị.

- Lại đây, lại đây.

Jungkook thích thú chỉ vào cái giỏ hàng có hình ô-tô. Cậu đang cố gắng chui vào, nhưng có vẻ nó không vừa lắm.

- Cái đấy dành cho con nít!!!- Taehyung ôm bụng cười khi thấy con thỏ con của mình đang cố nhét thân mình vào bên trong.

- Không được rồi. - Sau những nỗ lực cuối cùng vẫn không được đền đáp, Jungkook lại chui ra, ngán ngẩm.

Taehyung vỗ vai cậu bạn, an ủi:

- Cái này thì vừa hơn này.

Mắt Jungkook mở to tròn sáng choang trở lại khi Taehyung chỉ vào cái xe đẩy hàng khác, nó bình thường, và to vừa cho cậu ngồi vào.

Jungkook nhảy chồm vào và Taehyung lấy đà đẩy cái xe lao đi.

Cả hai cười nắc nẻ khoái chí... Những người khác nhìn họ ái ngại và cố tránh thật xa.

Nhưng...

RẦM....

Hậu quả tất yếu, cái xe của Jungkook và Taehyung đâm vào một khách hàng đang mải mê đẩy xe hàng và không để ý thấy hai anh chàng nghịch ngợm.

- Hai cậu thật là quậy phá, có biết đây là nơi công cộng không hả??? Đây là nhà các cậu chắc????- Nhân viên bảo vệ siêu thị gắt gỏng, anh ta suýt thì tống cho hai anh chàng bảnh trai mấy quả đấm cho bõ tức (vì ghen tỵ là chủ yếu)

- Không sao mà, hãy bỏ qua đi. - "Nạn nhân" của Jungkook và Taehyung lên tiếng bênh vực. Hai cậu nhìn người đó với ánh mắt biết ơn long lanh... long lanh...

- Nhưng mà...

- Hãy bỏ qua đi. - Người đó nhắc lại lần nữa, lần này giọng nói gằn xuống đe dọa. Gã bảo vệ nhún vai bỏ đi.

- Chỉ một lần này thôi đấy.

Jungkook và Taehyung nhảy chồm vào ôm "nạn nhân" kiêm "ân nhân".

- Cảm ơn chị!!!

Người đó cười khi cố gắng gỡ tay hai cậu ra.

- Các cậu thường làm thế này ah?

- Ah không, đây là lần đầu tiên bọn em đến siêu thị...- Taehyung thanh minh.

- Đúng, trò này rất hay, lần sau em sẽ mua mấy cái xe này về nhà chơi! – Jungkook vẫn mê mẩn trò chơi vừa rồi.

"Ân nhân" lại cười thích thú, tiếng cười có vẻ là lạ.
- Không, ý chú là "ôm" người không quen biết cơ.

- Err... chỉ với những người bọn em yêu quý thôi. - Jungkook nhe răng cười.

Taehyung giật lùi vẻ sợ hãi...

- Không phải là chị mà là... anh ạ???

- Là chú mới đúng ! - Người lạ cười khoái chí nhìn hai anh chàng mặt mày ngơ ngác.

- Ah... hôm nay gặp hai cậu ở đây thật là thú vị... Cả hai đều rất đáng yêu.

Bất giác, cả Jungkook và Taehyungđều lùi lại, vẻ đề phòng.

- Anh là...

- Ha ha ha...đừng sợ, không phải như hai đứa nghĩ đâu. Nào lại đây, chúng ta làm quen chứ ?

- Dạ...

- Chú là Dongchul, còn hai đứa?

- Taehyung và Jungkook ạ.

Tbc
-----------------------------------------------

Giới thiệu nhân vật A.R.M Host Club

Jeon Jungkook
16 tuổi.
Học sinh năm thứ nhất - Lớp 1-A
Cao 1m78
Mẹ là Diễn viên ba – lê nổi tiếng. Cha là giám đốc Đài truyền hình.

Từ nhỏ đã nổi tiếng là Cỗ máy nhảy tại Break Dance Club của Hãng truyền thông Quốc gia. Được xem là ngôi sao nhỏ của làng Break Dance.
Nổi tiếng cả trước khi bước vào Học viện A.R.M nên rất được mong chờ tham gia vào Host Club, thực tế là cậu ấy đã là thành viên của Club này ngay từ đầu, cha cậu có quan hệ khá tốt với bà nội của Namjoon. Cậu với Namjoon là bạn từ nhỏ. Jungkook rất thần tượng Namjoon.

Đặc điểm nhận dạng: cực kì đẹp trai. Đặc biệt sở hữu từ mẹ một cặp mắt to tròn và sáng long lanh.
--------

Kim Taehyung
16 tuổi.
Học sinh năm thứ nhất - Lớp 1-A.
Cao 1m79.

Mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất cả nước. Cùng với cha quản lý Công ty thời trang hàng đầu.

Trước khi vào A.R.M đã rất nổi tiếng vì nhiều lần giành giải thưởng tại các cuộc thi thiết kế dành có tài năng trẻ. Đồng thời là người mẫu cho một số tạp chí thời trang.

Là bạn thân của Jungkook nên cũng đương nhiên có một chỗ trong Host Club.

Đặc điểm nhận dạng: được mệnh danh là CGV vì gương mặt không góc chết, tỉ lệ cơ thể cân đối, đặc biệt có đôi bàn tay thon dài rất hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro