Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đến bệnh viện, Taehyung lấy tên cho cô ấy là Hirai Momo để làm hồ sơ nhập viện cho cô ấy, các bác sĩ khám xong cho Momo thì họ đoán được bệnh của Momo và họ chắc chắn với kết luận đó khi thấy những vết sẹo trên người Momo, bác sĩ Choi nói:

-Có thể cô ấy bị đánh đập, hành hạ trong một thời gian dài nên dẫn đến chứng hoảng sợ người và mất trí chỉ cần làm cho cô ấy bình tĩnh thì không sao nữa?

- Anh làm chồng mà lại đánh vợ đến mức đó sao?rồi bày ra vẻ mặt như lo lắng lắm "hừ..." đúng là không nên tin vào đàn ông.-một cô y tá trừng mắt với Taehyung và nói, uổng công lúc đầu cô bị" sắc đẹp" làm cho say mê.khi nghe cô ấy nói các bác sĩ dở khóc dở cười, còn mặt của Taehyung đen thui nhưng Taehyung vẫn không quên việc chính:

-Chừng nào cô ấy hết hoảng sợ, có cần nhập viện không?

-nhập viện để điều trị tốt hơn.- bác sĩ trả lời.

-Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.- Taehyung nói, chờ cho các bác sĩ ra khỏi phòng, Taehyung lại bên Momo và ngắm nhìn Momo lúc Momo đang ngủ say, khuôn mặt Momo thật xinh đẹp với đôi mắt to tròn, cái mũi cao và miệng nhỏ xinh lúc đang ngủ chu môi giống em bé, Taehyung vuốt tóc Momo và nghĩ mặc kệ trước đây Momo sống khổ sở ra sao nhưng từ giờ trở đi Taehyung sẽ yêu thương Momo .Taehyung lấy điện thoại gọi cho trợ lí kiêm bạn tốt là Jimin:

-Từ giờ trở đi cậu thay tôi giải quyết chuyện ở tập đoàn rồi báo cáo lại cho tôi, còn nếu như có chuyện quan trọng thì đến bệnh viện tìm tôi.

-.....

-Không phải tôi mà là tôi chăm sóc người khác.

-....

-"Hừ...." đồ lắm chuyện, vậy nhé tôi cúp máy đây.-rồi Taehyung cúp máy. Lúc đó, Momo thức dậy, Taehyung hỏi :

-Em đói chưa, em ngồi đây để anh đi mua cháo cho em. Nhưng Momo nắm tay Taehyung khóc:

-Đừng đi" huhu...huhu..."

-đừng khóc, anh không đi.-Taehyung vỗ lưng Momo an ủi,sau đó Taehyung nói:

-Đố bé ngốc của anh, anh tên là gì nè?

Momo suy nghĩ một lúc, lạ ghê tại sao mình không biết tên người này, nhìn Momo lúc thì chu môi lúc thì lắc đầu làm cho Taehyung cười sảng khoái, đã lâu rồi Taehyung không được cười như vậy từ khi kế thừa tập đoàn, lúc này Taehyung muốn Momo khắc sâu tên của Taehyung vào trí nhớ nên nói:

-Anh là anh Taehyung, bé ngốc nhớ chưa nào? Khi thấy Momo gật đầu thì Taehyung đã ôm Momo và nói:

-đúng rồi!

Taehyung nghĩ Taehyung không thể rời khỏi Momo để đi mua thức ăn vậy nên cần thêm một người nữa nên lấy điện thoại gọi:

-Trong chiều nay cậu phải đem một người giúp việc khoảng 50 tuổi đến bệnh viện cho tôi.

-....

-cậu nói xàm gì đó, mau đi tìm đi.-rồi Taehyung cúp máy và nhìn Momo bằng ánh mắt ôn nhu, còn Jimin thì đang ai oán tại sao mình lại khổ như vậy nhưng nếu như Jimin  không làm theo lời "tên" chủ tịch kia thì số Jimin  còn thảm hơn, các nhân viên thấy vẻ mặt đen thui của Jimin  thì họ biết chủ tịch lại hành hạ trợ lí nữa rồi, tất cả mọi người đều đồng cảm với Jimin  nhưng không ai dám lên tiếng vì chủ tịch của họ rất "Evil " , họ còn muốn sống .

Hết chương 2❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro