Chương 24: Hurt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung  bất lực nhìn Momo đang phải đối diện với nỗi đau hiện hữu trên bờ vai nhỏ bé, cả người Momo run lên, bàn tay vô thức ôm chặt nơi đang vô cùng đau rát.

Những ánh mắt khác nhau lúc này đang tập trung về một phía, nơi phát ra những tiếng rên nhỏ nhưng lại chứa đựng vô vàn đau đớn.

Tất cả những người đang có mặt trong phòng bệnh đang nín thở, đưa đôi mắt lặng lẽ quan sát bóng người nhỏ bé đang nằm trên giường.

- "Ưhm... ưhm..."

Đôi mắt màu hổ phách đang dần tối lại, từ từ bước đến bên cạnh giường.

Nhưng mọi hành động chỉ dừng lại ở mức đó. Taehyung  lặng người nhìn Momo đang mím môi, những giọt nước mắt cứ bướng bỉnh chạy dài trên gương mặt ấy.

Tản  biết rõ, lúc này dù có làm gì cũng không thể khiến vết thương trên vai kia giảm bớt sự nhức nhói nơi bờ vai, thậm chí còn có thể làm nó càng đau hơn.

Cách duy nhất lúc này là phó mặc mọi chuyện cho thời gian.

... thật sự bất lực.

Bàn tay Taehyung  bắt đầu đưa vào không trung.

Sắp rồi... sắp chạm đến rồi...

- "Hức."

Tiếng nấc đầu tiên từ gương mặt phía bên kia khiến tay Taehyung  khựng lại, cảm giác bất lực lại vây kín tâm hồn của Taehyung ... gương mặt ác quỷ dần lộ rõ vẻ xót xa.

Nhịp tim bắt đầu đập chậm lại, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.

"Anh thật vô dụng...

... khi chỉ biết đứng nhìn em đau đớn."

- "Anh ơi, phiền anh tránh ra." – Y tá  vỗ nhẹ vai Taehyung  nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, gương mặt thoáng ửng đỏ.

Taehyung  lập tức tránh sang một bên, nhưng khoảng cách vẫn đủ để quan sát Momo. Cô y tá  đã quay lại với hộp dụng cụ trên tay, sau đó cô ta lấy một ống tiêm ra.

...

Từ từ rút mũi kim ra khỏi tay Momo, y tá  nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân vào chỗ ấy, đứng dậy nhìn Taehyung  cười khiêm tốn.

- "Tuy đã tiêm thuốc giảm đau, nhưng có lẽ phải mất một khoảng thời gian khá dài để thuốc bắt đầu phát huy hiệu lực..." – Chất giọng ấy bắt đầu nhỏ dần, nụ cười ấy vẫn hiện hữu trên môi. – "... có lẽ cô Hirai vẫn phải chịu đựng cho đến lúc thuốc bắt đầu hiệu nghiệm."

Không thể làm gì hơn, Taehyung  chỉ gật nhẹ đầu với cô y tá trước mặt, đôi mắt chiếu thẳng về phía sau cô y tá.

- "Cho các người một phút, lập tức biến ra khỏi đây." – Taehyung  gằn giọng, trừng mắt với đám người còn lại đang đứng yên như tượng gỗ trong phòng, bàn tay nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của cô vợ ngốc nghếch.

Dĩ nhiên là chưa đầy một phút, trước lời uy hiếp mang đậm tính chất muốn giết người của Taehyung , ông bác sĩ và toán y tá kia lập tức rời khỏi phòng.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại.

Chuyển ánh mắt sang Momo, gương mặt đó vẫn mang chút gì đó gọi là đau đớn, nhưng bàn tay ôm lấy vai lúc nãy đã được nới lỏng, nét mặt dần trở nên thư thái hơn.

Taehyung  lặng người nhìn Momo, nhẹ nhàng kéo tay Momo ra khỏi bờ vai đang phải gánh chịu vết thương đặt xuống giường, đắp chiếc chăn mỏng lên người Momo.

Vẻ mặt ác quỷ cũng dần trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, và cả thiên thần cũng dần chìm vào giấc ngủ.

...

*Rầm*

Cánh cửa phòng làm việc của ông bác sĩ chữa trị cho Momo được mở ra một cách mạnh bạo.

Taehyung  và một toán cận vệ cao lớn mặc vest đen hiện ra sau cánh cửa, hai tay Taehyung  cho vào túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo đầy thách thức.

Chỉ cần nhìn sơ cũng biết cánh cửa ấy được mở ra nhờ một lực khá mạnh từ bàn chân của người đứng đầu sau cánh cửa ấy.

Mà dĩ nhiên người đó là Taehyung , với một dáng vẻ đúng chất mafia.

Những bước chân dồn dập bắt đầu xuất hiện, Taehyung  chậm rãi bước đến gần bàn làm việc của ông bác sĩ ấy, theo sau là đám cận vệ đang toả ra sát khí.

Bước chân dừng lại...

Cả căn phòng chìm sâu vào một sự im lặng đến đáng sợ, ông bác sĩ căng thẳng nhìn chàng trai trước mặt, vẻ mặt thoáng sợ hãi.

- "Việc điều trị của vợ tôi mất khoảng bao lâu?" – Taehyung  lạnh nhạt hỏi, đôi mắt màu hổ phách đang chứa đựng nét tinh ranh của loài hổ báo, nhìn ông ta bằng đôi mắt uy hiếp. – "Vợ tôi cần xuất viện ngay lập tức."

Ông bác sĩ sững người, sau đó nhanh chóng lấy lại phong thái điềm đạm, đẩy đẩy gọng kính.

- "Như tôi đã nói ban đầu, sẽ mất một khoảng thời gian khá dài cho việc điều trị. Với thể trạng hiện giờ, cô Hirai không thể xuất viện được, nên để cô ấy ở lại bệnh viện thì sẽ thuận lợi hơn cho việc điều trị." – Chất giọng ông ta thoáng run rẩy, nhưng lại rất dứt khoát.

- "Để cô ấy ở lại cho các người giết chết sao?" – Taehyung  cười nhạt, chuyện ban nãy vẫn không thể nào tha thứ.

- "Đó chỉ là chút hiểu lầm, nhưng chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho cô Hirai." – Cố gắng chống chế, ông bác sĩ vẫn kiên trì thuyết phục Taehyung .

- "Mỗi ngày tôi sẽ cử người đến đưa rước ông đến nhà tôi, như vậy quá thuận tiện rồi còn gì?" – Taehyung  gằn giọng, trừng mắt nhìn ông bác sĩ ngoan cố, thật sự không thể yên tâm để Momo trong cái bệnh viện này. – "Hay ông muốn được nghỉ hưu?"

Tâm huyết một đời của ông bác sĩ không cho phép ông ta đồng ý với việc cho Momo chữa trị tại nhà, nhưng càng không thể cho phép tự mình đẩy mình vào con đường chết.

- "Nhưng nếu vậy cô Hirai vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày."

*Rầm*

Taehyung  đập mạnh vào bàn làm việc của ông ta, nở một nụ cười mang đầy sát khí.

- "Ngay bây giờ!" – Dường như đã hết sức chịu đựng, Taehyung  tức giận quát vào mặt ông bác sĩ lớn tuổi, gằn giọng.

Gương mặt đối diện đang tái dần vì sợ hãi, cảnh tượng trong phòng bệnh mà Taehyung  đã làm với cô y tá lại hiện ra trước mắt ông ta.

Bất lực, ông ta đành gật nhẹ đầu...

Quay trở về phòng, Taehyung  cử một tên cận vệ đi làm thủ tục xuất viện cho Momo.

Trên chiếc giường bệnh trắng toát, gương mặt Momo đang mang đậm một sắc màu của bông tuyết. một màu trắng không chút sự sống.

Taehyung  cúi xuống, nhẹ nhàng nâng người Momo lên, bước ra khỏi phòng.

...

Chiếc xe BMW đã chờ sẵn ở trước cổng bệnh viện, một tên cận vệ cung kính mở cửa xe.

Taehyung  đặt Momo vào trong, sau đó cũng vào theo, đóng cánh cửa xe lại.

Chiếc xe từ từ lăn bánh...

...

Momo bắt đầu tỉnh giấc, đôi mắt từ từ mở ra khó nhọc đón nhận ánh sáng sau một giấc ngủ khá dài.

Căn phòng trang trí hai gam màu trắng đen lại hiện ra, gương mặt Taehyung  đang có một hướng nhìn vô định lọt vào tầm mắt của Momo.

Taehyung  ngồi lên cạnh giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn về một hướng xa xăm không hề có định mức, những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đang được tôn thêm trước ánh nắng.

Bất giác Momo nhắm chặt mắt lại, nhịp tim lại đập mạnh hơn, dường như không muốn đối diện với Taehyung .

- "Giả vờ vô ích, anh biết em tỉnh rồi." – Taehyung  nói đều đều, nét mặt thờ ơ nhìn Momo.

Dĩ nhiên Momo cũng không muốn tiếp tục đóng vở kịch "công chúa ngủ trên giường" cho Taehyung  xem nữa, lập tức ngồi dậy, bước nhanh xuống giường.

Cả cơ thể đột ngột mất thăng bằng, đôi mắt lại mờ hẳn đi, Momo để mặc cho mình tiếp đất tự do.

- "Em tính đi đâu?" – Taehyung  đưa tay đỡ lấy Momo, sau đó đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Momo từ phía sau.

- "Về phòng." – Momo để mặc Taehyung  muốn làm gì thì làm, vốn dĩ hiện giờ cũng không còn sức phản kháng.

- "Cho tới khi em bình phục, đây sẽ là phòng của em." – Taehyung  trả lời một cách dứt khoát, đôi mắt nhìn vào dải băng trắng trên cổ của Momo đến tận bây giờ nó vẫn chưa lành hẳn.

- "Không thích! Tôi muốn về phòng." – Momo ngoan cố phủ nhận, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình.

- "Anh không quan tâm, em phải ở đây." – Taehyung  nhấc bổng Momo lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, vết thương trên vai Momo lúc này không cảm thấy đau đớn là do thuốc giảm đau, nhưng nếu cô vợ này cứ giằng co mãi như thế thì sẽ khó bình phục. – "Đừng để anh dùng biện pháp mạnh."

Momo hất mặt không thèm trả lời, hậm hực nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang vai giận dỗi.

Trên gương mặt lạnh lùng của Taehyung  thấp thoáng một nụ cười dịu dàng, nhưng nhanh chóng biến mất.

Dáng vẻ bướng bỉnh vốn có của Momocuối cùng cũng quay trở lại, nếu là một Momo chìm sâu vào nỗi đau ngày trước thì như thế này lại có vẻ tốt hơn.

...

- "Chuyện nhà họ Hirai cậu chủ định giải quyết thế nào?" – Một tên bặm trợn đứng cúi đầu với dáng vẻ khuất phục hỏi chàng trai trước mặt.

- "Tống cho họ một số tiền lớn để họ biến đi." – Chàng trai nhàn nhã dựa vào chiếc ghế sofa sang trọng, hai tay đan vào nhau điềm tĩnh trả lời. – "Nếu họ ngoan cố thì cứ giết thẳng tay, tôi sẽ giải quyết."

- "Vâng." – Tên kia lập tức gật đầu, nhanh chóng rời khỏi chiếc phòng lạnh giá.

- "Taehyung ... Momo..." – Chàng trai kia nở một nụ cười nửa miệng, hai cái tên được "vinh hạnh" nhắc đến.

...

Ác quỷ nhẫn tâm, độc ác...

Ác quỷ lạnh lùng, tàn nhẫn...

Một trong hai, ai là ác quỷ thật sự?

🙃🙃🙃🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro