Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng

Song lẳng lặng đứng nhìn Thiên Bình đang li bì nhắm mắt, trên cánh tay còn đang cắm mũi tiêm truyền dịch. Mặt cô đã có thần sắc hơn lúc tối. Trông cô mệt mỏi hơn bao giờ hết. Liếc nhanh xuống bụng Thiên Bình, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ. Có một đứa trẻ đang trong đó. Là con anh. Anh lại nhìn cô, anh muốn cô tỉnh dậy, muốn hỏi cô vì sao biết mình mang thai mà vẫn muốn ly hôn. Và hơn hết anh muốn xin lỗi cô. Chuyện ban tối, có lẽ lại là 1 hiểu lầm khác. Song tự cười mình, anh không rõ đã hiểu lầm cô không biết bao nhiêu lần. Anh không lý giải được vì sao người thông minh như anh lại mất hết lý trí trước cô như thế.

Có lẽ cảm nhận được sự tiếp xúc từ tay anh, Thiên Bình cựa người rồi từ từ mở mắt. Ánh sáng ban mai chiếu vào khiến cô khẽ nhíu mày. Cô không biết mình mê man được bao lâu nhưng hình ảnh cuối cùng trong kí ức của cô là màu đỏ của máu. " Đứa bé". Cô hốt hoảng sờ tay lên bụng.

- Em yên tâm, con không sao.- Một tiếng nói vang lên, cô nhận ra anh.

" Phù". Một cảm giác nhẹ nhõm. Cô cố gắng gượng dậy ngồi tựa lưng vô gối.

- Anh biết rồi sao.- Cô e dè nhìn anh.

- Phải.

Thiên Bình không biết phải làm gì, tình tiết này ko có trong kịch bản của cô. Tuy vậy thì sự đã đành, biết thì biết có gì to tát đâu:

- Em xin lỗi vì giấu anh. Nhưng Anh yên tâm, vì biết mình có thai nên em mới ly hôn nên sẽ không có chuyện em dùng nó để trói chân anh đâu.

- Em biết mà vẫn ra đi sao. Em làm mẹ mà không nghĩ đến con như thế sao. – Song không biết vì sao lại nổi nóng với cô.

Nhưng Cô cũng không vừa:

- Chính vì nghĩ cho con nên em mới làm thế.

- Em không thấy mình đã quá tàn nhẫn ư.- Song nắm chặt lấy cổ tay cô

- Vậy để cho nó sống trong 1 gia đình mà bố nó có người tình bên ngoài hơn nữa lại vì cô ấy mà suýt khiến nó không thể chào đời, như vậy mới là không tàn nhẫn sao?

Song rơi vào im lặng. Cô nói đúng, ko sai, người sai là anh

- Tôi ...... Tôi xin lỗi, chỉ vì lúc đó tức giận quá.

Thiên Bình thấy mình đã hơi quá lời

- Em không phải có ý đó. Chỉ là.... anh không phải thấy áy náy về chuyện đó. Em hiểu, hơn nữa mọi chuyện ổn rồi.

Hai người lại nhìn nhau nhất loạt khôbg biết nói gì. Trong phòng chỉ còn nghe được những tiếng thở.

Không gian đang yên ắng ấy bỗng bị phá tung bởi tiếng mở cửa. Bà Ngư, mẹ anh bước vào. Theo sau là ba anh. Ngay lập tức bà hết cầm tay rồi cầm chân con dâu, hết vuốt bụng rồi vuốt má hỏi dồn dập khiến Thiên Bình không kịp trả lời

- Mẹ cứ bình tĩnh con không sao. – Khó khăn lắm mới có 1 quãng nghỉ để cô nói

Nhưng chưa đâu vào đâu bà Ngư đột ngột quay sang Song cầm túi sách đập anh túi bụi, tay cấu chân đá như đánh ghen, miệng không ngừng trách cứ:

- Chăm sóc vợ thế hả cái thằng này, tí nữa thì khiến ta không được nhìn mặt cháu, làm chồng thế hả, tắc trách thế hả.....

Song không kịp phản đòn trước sự tấn công liên hồi của mẹ, anh cứ uốn éo né những cái cấu, cái đá đến điếng người. Ba anh và Thiên Bình chỉ dám đứng đằng xa nhìn. Cô thì chưa thể xuống giường, ba anh thì lại không dám vào can vợ thành thử cuối buổi Song bầm dập tím tái hết cả. Anh nhìn mẹ phụng phịu:

- Mẹ thương Thiên Bình hơn con

Bà Ngư quắc mắt nhìn sang, tay lại giơ lên trực đánh

- Ta lại " Táng" cho phát nữa bây giờ.

Mọi người thấy vậy vội vào can

- Thôi mẹ ơi, là lỗi do con bất cẩn.- cô lên tiếng

Ba anh cũng vội đỡ lấy tay vợ

- Bình tĩnh đi mình, con nó biết lỗi rồi.

Mặc dù lên tiếng vậy thôi chứ lúc nãy nhìn Song bị mẹ đánh mà không dám ho he Thiên Bình cũng hả dạ lắm. Cô không phải người thù dai nhưng cũng chẳng phải thánh nhân, làm gì có việc quên đi chuyện cũ dễ dàng như vậy.

Xong màn đánh lộn lúc nãy bà Ngư bây giờ mới nói đến việc chính. Bà gọi điện cho lái xe bê lên một cơ man nào là cặp lồng rồi hộp nhựa. Bên trong đầy ắp cháo bồ câu, súp bí đỏ, gà tần, trứng hấp,....

- Bác sĩ bảo em bé nhỏ quá, con cần tẩm bổ thêm.- Vừa nói bà Ngư vừa múc cháo ra bát gắp thêm mấy miếng trứng bỏ lên trên rồi đặt trừớc mặt Thiên Bình.

Cô nhìn bát cháo đầy ụ nghi ngút khói mà phát hoảng cả lên. Thiên Bình vốn không thích cháo, nhìn nó ngây ngấy thế nào ý. Miễn cưỡng cầm thìa ngoáy ngoáy vài cái rồi đưa lên miệng chút ít. Cô khẽ rùng mình, đưa cái mặt méo xệch nhìn Song cầu cứu. lúc này trông cô không khác mấy đứa bé biếng ăn là mấy.

Dù biết mẹ làm đúng nhưng Song không đành lòng để cô chịu khổ thế này:

- Mẹ, a...- vội quá anh chưa nghĩ ra được mưu kế gì.- à.. Có phải nên lên gặp bác sĩ nhờ tư vấn không vậy. Cái này con nhờ mẹ đi nha. Con đi không tiện.

Song và Thiên Bình len lén nhìn mẹ anh. Suy nghĩ 1 lúc bà Ngư cũng gật đầu, đứng lên cầm túi xách cùng ba anh lên gặp bác sĩ. Trước khi đi bà còn dặn

- Cố mà ăn hết nha con, tí mẹ về kiểm tra.

2 người vừa đi Thiên Bình lập tức kéo anh lại bắt anh anh gần hết nửa bát cháo, mấy miếng trứng và vài thìa súp. Song no đến không thở nổi.Vậy là sau cuộc tẩm bổ này, anh chắc chắn sẽ là người lên cân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro