Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió, gió cứ quần quận làm mấy cái cây trước nhà nghiêng ngả, cành cây thân cây non oằn ẹo chống cự trước trận cuồng phong.

Trời tối xầm, mây đen che kín ánh sáng yếu ớt duy nhất của mặt trời còn sót lại

.........................

Mưa. Mưa xối xả, mưa sầm sập, mưa liên tiếp

Trời cứ mưa. Một cơn mưa cuối hạ

Trong nhà, Thiên Bình như đang dần mất đi ý thức, cơn đau đang cào cấu giằng xé trong cô. Mím chặt môi, tay ôm vòng lấy bụng, cô cố nhìn ra ngoài trời. Lại là trời mưa. Đã hơn 10 giờ rồi Song vẫn chưa nhắn tin, trong khoảnh khắc đó cô đã nghĩ mình sẽ ra đi trong 1 ngày mưa như mẹ, ra đi trong những tiếc nuối và lo toan. Hối hận, cảm giác hối hận đang trào dâng. Cô chưa nói được lời yêu anh. Cô cũng chưa được nhìn mặt con, và không biết...... con cô có qua nổi khoảnh khắc này.

" Rầm"

Tiếng gió đập cửa dữ dội

Những cơn đau cũng như thế, cũng gào lên cuộn xiết như cơn mưa này

" Mình sắp chết"- Suy nghĩ cuối cùng trước khi cô chìm vào trong vô thức.

Ở văn phòng

Cuộc họp dường như vẫn kéo dài vô tận. mọi người bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Đặc biệt là Song. Không hiểu sao bắt đầu từ 30 phút trước anh thấy sốt ruột khinh khủng, anh đang xao nhãng với các bản báo cáo.

Bất chợt.....

Nhìn qua lớp cửa kính, những dòng nước mưa đang liên tiếp tát vào xối xả

Một cánh chim lao đao rồi bị gió quất đập mạnh vào cửa sổ. Con chim nằm im thin thít bên cái bản lề, có lẽ nó đau quá.

- Thiên Bình .- nhìn cánh chim đó anh chợt thốt lên

Anh bỗng thấy lo lắng .

Không đợi cuộc họp kết thúc Song chạy vội về phòng làm việc. Có cái gì đó đang thôi thúc từng bước chân. Anh vội vàng mở máy. 12 cuộc gọi nhỡ từ Thiên Bình.

Ở nhà lúc này

Thiên Bình đang mê man với những hỗn độn xung quanh, cô không ý thức được gì nữa kể cả cơn đau. Cô đang rơi vào một hố đen bất tận với những vòng xoáy xanh đỏ.

Bất chợt ... có cái gì đó rung

Vẫn mơ hồ

Đâu đó trong cái hố đen sâu hoắm đó có cái gì đang động đậy

"Điện thoại"

Ý trí cuối cùng còn sót lại trong cô đang cố gượng dậy cái cơ thể mềm nhũn này với lấy nguồn sống của mình. Nhưng nguồn sống ấy dường như ở xa lắm.

Tay cô thả lỏng, buông xuôi... Tất cả cô đã buông xuôi.

Đúng lúc khi Thiên Bình đang còn mơ mơ hồ hồ giữa sống và chết cô bỗng thấy cơ thể như nhẹ bẫng đi, như ai đó đang nhấc lên. Ai đang bế cô sao. Không biết nữa

- Thiên Bình, Thiên Bình

Vẫn là tiếng ai đó gọi cô dồn dập, âm thanh này nghe quen lắm.

Cô lại lịm đi.

Một lúc sau. Thiên Bình thấy cơ thể mình rơi... Rơi... rơi mãi. Đã được một lúc lâu. Không biết nữa mơ hồ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro