Chương 3 (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ..."Này..."

Một tên trong đám vừa thốt ra, Thái Yến giơ chân hướng vào phía dưới bụng hắn đá tới. Bình thường cô cũng không bạo lực như thế, có điều thời điểm đang tình nồng ý mật bị quấy rầy, phá hỏng phong tình, cô lên cơn thịnh nộ là điều dễ hiểu.

Cái tên khốn kia ngây dại, đơ mất một lúc mới mang theo tiếng khóc nức nở nói:

"Đại... Đại ca.... gãy mất..."

Một tiếng kêu giống như tiếng heo mổ tru kên, vang vọng khắp bầu trời đêm. Bốn tên khác đưa mắt nhìn nhau, tình hình không ổn rồi.

  Thái Yến chậm rãi nói:

"Không muốn đoạn tử tuyệt tôn* thì cút ngay."

*Mất giống.
Tiếu Lương còn chưa kịp sợ hãi, chỉ thấy mấy tên kia vội ôm đồng bọn chạy đi, tới lui thần tốc.

"Chị lợi hại như vậy, sao lúc ăn cơm không bảo vệ em?"

Thanh âm Tiếu Lương mang theo nũng nịu hỏi, nàng hiện tại giống như đứa trẻ hiếu kỳ, một bụng đầy nghi vấn.

"Ở địa bàn lão Thử kia, hiển nhiên là chuyện của hắn, không cần đến tôi nhúng tay."

"Lão Thử là tên riêng của ông ấy sao? Mấy người ngồi ở bàn bên cạnh chị cũng biết?"

"Hử? À, họ hắn là Sở. Tôi gọi hắn là lão Thử. Mấy người kia đều là bằng hữu."

"Bằng hữu của chị nhiều thật đó."

Thái Yến ha ha cười.

"Đúng vậy."

"Chị có thể nói chút hoàn cảnh bản thân được không?" Tiếu Lương đổi chủ đề, vấn đề này mới là mục đích của nàng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Thái Yến không phát hiện, tiếp tục trả lời:

"Tôi là cô nhi. Sư phụ nhận nuôi tôi. Năm tôi lên mười ông ấy đã chết. Ở nơi chúng tôi sống không có viện mồ côi, tôi cũng không muốn đến đó, sư phụ để lại một cái phòng nhỏ cho tôi ở. Ở thị trấn thỉnh thoảng có người giúp đỡ tôi một chút, chính phủ cũng cho tôi tiếp tục đi học, chín năm giáo dục bắt buộc đó nhé. Sau khi tốt nghiệp trung học, trong thị trấn có nhà máy nội địa chiêu sinh học nghề, tôi đăng ký học. Không quá hai năm, lãnh đạo tham ô khiến nhà máy phá sản, trong trấn không tìm được việc làm đành phải ra ngoài làm công. Không có bằng cấp, kỹ thuật cũng không. Lang thang tứ phía hơn nửa năm làm việc vặt, vẫn yên ổn một người ăn no cả nhà không lo. Về sau được một người tên Chu béo chứa chấp tôi, dạy tôi làm mỳ. Năm năm trước, ông ấy đem tiệm mỳ nhượng lại cho tôi. Hiện giờ tôi cùng bằng hữu hùn vốn kinh doanh." 

 Thái Yến vô vị tường thuật, không có bất kỳ cảm xúc gì. Quá khứ lận đận khiến Tiếu Lương xúc động, trong lòng lộ ra một tia dịu dàng. Nhưng mà lúc này nên chuyển đề tài, nàng cũng không muốn phá hỏng không khí bản thân khổ tâm dựng nên.
"Thái Yến, chị bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao lại đi thích con gái?" Nàng hỏi.
Thái Yến do dự một chút, từ ba tuổi đến mười bảy tuổi cô và những người khác giới có quan hệ thù địch, nếu cô mà đi thích mấy người đó thay vì đánh nhau với họ mới là kỳ quặc. Nhưng những lời thật lòng kia cô quyết không thể nói, cô cũng biết duy trì hình tượng là điều quan trọng để đạt được mục đích.

"Tôi 27 tuổi. Vì sao thích con gái? Ừ, có lẽ là do khuyết thiếu tình thương của mẹ." Cô trả lời. "Sao em biết tôi thích con gái?"

Cuối cùng cũng biết nhớ đến vấn đề này mà hỏi. 

Khuyết thiếu tình thương của mẹ? Mệt cho chị nghĩ ra. Tiếu Lương khinh thường nghĩ. Đến ma cũng không tin.

"Em nhìn vào mắt tôi nè, trước kia tôi có một bằng hữu cũng thích người cùng giới."

Hiển nhiên là nói bậy.

Hai người vừa đi vừa nói, bầu không khí thật sảng khoái. Lúc đi ngang qua siêu thị, Thái Yến đi vào mua rất nhiều đồ ăn vặt, quên luôn nguyên tắc yêu đương không tốn tiền của mình. Hứa Già hài lòng nhìn biểu hiện của Thái Yến, nghĩ thầm: ôn nhu hương quả nhiên là điểm yếu chết người.

Sau khi về đến nhà, hai người vẫn hào hứng như cũ, nằm trên giường tiếp tục nói chuyện phiếm. Thái Yến có chút khó khăn nói: "Con ma ngoài cửa kia sao còn chưa chịu đi? Mùi thì quái lạ."

Thái Yến đang lo không có cơ hội mở miệng, thấy đối phương chủ động nói đến đề tài này, nàng tranh thủ tiếp lời, nói: "Em cũng muốn nói vấn đề này với chị."

Nàng chủ động tựa vào ngực Thái Yến, nói tiếp: "Hồi trước em ở trong viện, có một vị viện trưởng tên Tôn Tín. Là người có địa vị cao nhất trong ngành tâm lý. Người người đều nói người này tuổi trẻ tài cao, 35 36 tuổi đã thăng lên làm phó viện trưởng, hơn nữa bộ dạng sáng sủa gia đình êm ấm, dường như những gì tốt đẹp anh ta đều có hết."  

 Thanh âm Tiếu Lương đột ngột tràn ngập bi phẫn, nói: "Kỳ thật tên khốn này không bằng cầm thú. Chỉ cần nữ bệnh nhân có chút nhan sắc, hắn đều không bỏ qua. Tâm lý người bệnh vốn không ổn định, lại bị hắn gây hại, có thể nhìn ra kết cục càng thảm khốc. Hơn mười cô gái không chịu nổi tra tấn liền tự sát, ma nữ ngoài cửa kia tên Phương Khiết, cũng là một trong số người bị hại."

Nàng cắn răng nghiến lợi nói tiếp: "Em cũng là mục tiêu của hắn, chỉ có điều thời gian đầu cha mẹ hay tới thăm, hơn nữa nhà em có chút thế lực nên hắn không dám. Thời gian trôi qua dần dần càng thưa người đến thăm, hắn liền bắt đầu động tay động chân với em. Hừ."

Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Hóa ra năng lực em vốn chán ghét lại giúp em. Nếu không nhờ những ma nữ kia che chở, em cũng không sống nổi."

Thái Yến cảm giác người trong ngực run rẩy, bên tai vang lên tiếng khẩn cầu: "Thái Yến, chị giúp các nàng, cũng giúp em một chút, được không?"

Thái Yến biết, ma quỷ tuyệt đối không vô duyên vô cớ giúp đỡ con người, cô hiểu rõ người trong lòng vì sao van xin mình, cùng ma quỷ ký hiệp ước mà không tuân thủ, hậu quả vô cùng thê thảm. Thế nhưng, ai dà, cô nhẹ nhàng vỗ người đang run rẩy, cố gắng để nàng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Để tôi ngẫm lại, suy nghĩ kỹ đã." 

 Nghĩ đến giờ đã được hai ngày. Tiếu Lương lo lắng trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt. Trưa ngày thứ ba, Thái Yến khiêng hai hòm rượu đế, vác theo ba cái bao tải về nhà. "Sao chị về giờ này? Những thứ chị cầm là cái gì vậy?"
Tiếu Lương nghi hoặc, nàng biết Thái Yến vẫn chưa đến giờ tan việc.

"Em xem đi. Đây là ba mươi cân thịt heo, mười lăm cân thịt dê, năm con gà."

Thái Yến đem đống đồ bỏ vào phòng bếp, rồi đưa cho Tiếu Lương 200 đồng, nói: "Đống đồ này ngốn của tôi gần ngàn đồng, giá thịt cao đến muốn giết người. Em xuống lầu mua chút hạt dưa đậu phộng. Rồi mua thuốc lá, chọn loại rẻ nhất nhé. Cũng mua cho mình chút đồ ăn tối đi. Tiện thể mua thêm gói trà, loại rẻ nhất."

Tiếu Lương nhận tiền, hỏi: "Em biết rồi. Nhưng mà nhiều thịt như vậy, có chuyện gì thế?"

"Hai giờ chiều sẽ có ba bằng hữu của tôi đến chơi mạt chược, tối ở lại đây ăn cơm."

"Ba người mà ăn nhiều như vậy? Em không biết nấu cơm."

"Còn sợ không đủ nữa đấy. Em yên tâm để tôi làm. Em có chút năng lực, chịu khó bưng trà rót nước đi. Đừng làm tôi mất mặt đấy."

Không đem chuyện của em để trong lòng, vậy mà còn muốn em hầu hạ. Trong lòng Tiếu Lương cực kỳ không vui.

Thái Yến thấy nàng lề mề, nói: "Còn không mau đi? Không phải em muốn tôi giúp ma nữ kia sao? Đều phải nhờ đám bạn này của tôi đó."

Ánh mắt Tiếu Lương sáng lên, lập tức đi ra ngoài mua đồ. Sau khi nàng trở về, thấy Thái Yến đang bận rộn trong bếp, nói: "Có cần em giúp một tay không?"

"Không cần. Luộc thịt cần gì phải hỗ trợ. Em đi bóc tỏi càng nhiều càng tốt, bọn họ thích ăn thịt luộc ngâm tỏi giã. Đúng rồi, để tôi nói trước cho em biết." Thái Yến tùy ý nói: "Đám bằng hữu của tôi đều là yêu quái, em đừng vừa thấy liền cả kinh làm tôi mất mặt đó."

Yêu quái?! Lúc này Tiếu Lương sửng sốt.

"Em nhìn em kìa." Thái Yến xem thường nói: "Em gặp ma tôi gặp yêu quái, đều như nhau, có gì mà kinh ngạc?"

Cái này, đều như nhau thật sao? 
___________

End Chương 3 

HAPPY NEW YEAR EVERYONE (>.<)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro