Chương 10: Biến thái mọi nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn nghỉ việc. . . .anh . . .biến thái. . . .tránh ra. . ."

Chỉ trong một ngày mà lần đầu tiên bị mất đi, hơn nữa còn 3 làn hoan ái trong công ty.

Bắt đầu từ hôm nay nếu có người nói rằng Phác Xán Liệt là người chồng lý tưởng chắc chắn Bạch Hiền sẽ phỉ vào mặt người đó vài ba câu.

Có từ ngữ nào hợp để miêu tả hắn không ?

Hung thần? Dị nhân? Quái thú?

"Sao tôi cảm thấy em vẫn còn dư sức dù chúng ta đã làm 3 lần nhỉ?"

Đối với loại thỏ non thế này thì có hai cách,một là phải thuần phục họ ở trên giường bằng kỹ năng, còn đối với loại quá sức ngây ngô thì phải dùng hai cách, đó chính là đánh mạnh vào trái tim của người đó.

Bất quá nhũng điều này đều do Kim Chung Nhân nói với hắn còn kinh nghiệm thì chưa lần nào thử.

Tất cả nam nhân hay nữ nhân trước đây từng lên giường với hắn đều là chủ động, không vì tiền cũng vì sắc, đó là lí do Phác Xán Liệt rất tự tin vào gương mặt của mình.

"Anh buông ra......tôi báo cảnh sát"

Bạch Hiền giả bộ rút điện thoại từ chiếc túi cách đó không xa để ép Xán Liệt thả người, nhưng hắn không ngăn cản mà còn thản nhiên đứng nhìn.

"Tôi....tôi gọi thật đấy!"

Hai người đang trong trạng thái khỏa thân nhưng Bạch Hiền lại không chút nào phòng bị, thật may mắn rằng Xán Liệt đã thỏa mãn sau nhiều lần hoan ái.

Bạch Hiền giơ điện thoại lên sau đó bấm số nhưng cậu cố tình bấm sai một số và bắt đầu gọi , tất nhiên Xán Liệt đều nhìn thấy.

"Này tiểu dâm đãng ngu ngốc, em muốn qua mặt tôi dễ dàng thế sao? Thứ nhất, em cố tình bấm sai một số thứ hai, nếu em gọi cảnh sát thật em sẽ nói gì? Tôi vừa bị tổng giám đốc Phác thị cưỡng hiếp hay sao? Em nghĩ ai sẽ tin điều đó, quan trọng hơn bọn cảnh sát ngoài kia còn đang nợ Phác thị cả một đống tiền "

Nghe xong những lời này, Bạch Hiền nghĩ rằng cậu vẫn có cơ hội trốn thoát, luật pháp nghiêm minh nhất định sẽ trừng trị gã thối tha này.

Nhưng để an toàn hơn tạm thời cậu sẽ không nói ra những lời này, đến lúc nào đó thu thập đủ chứng cứ thì Phác tổng đừng hòng chạy thoát.

Nhìn biểu hiểu của Bạch Hiền, hắn biết rõ cậu đang nghĩ gì nhưng không ngại vạch trần, cách để giữ cậu ở bên cạnh hắn đó chính là mạnh mẽ hơn.

"Mặc đồ vào đi,lần này tôi hứa sẽ không làm gì nữa"

Bạch Hiền nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc tên sói già này phải đề phòng mọi lúc.

"Anh chắc chứ?"

"Tôi sẽ không chắc nếu em còn không mặc đồ và nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"

Lúc này Bạch Hiền mới hoảng hốt đẩy Xán Liệt ra, cậu túm quần áo rồi chạy vào toilet gần nhất.

"Tôi sẽ đãi em một bữa để đền bù, chọn đi"

Vừa gài nút áo Bạch Hiền vừa nghĩ chẳng lẽ cho ăn một bữa đền bù rồi liền vứt sao?

Tuy tránh xa hắn thì rất tốt nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vô cớ.

"Không cần!"

Có chút khác thường nhưng Xán Liệt vẫn chưa nhận ra điểm khác thường trong lời nói của Bạch Hiền.

"Chưa ai dám nói không với tôi, tuy nhiên tôi sẽ cho em cơ hội "

Lời nói của Xán Liệt như đánh thức Bạch Hiền, đúng vậy, cậu đang làm gì đây chứ?

Khó chịu cái gì? Chẳng phải chỉ là một mối quan hệ thể xác hay sao, nếu vậy cậu không thể nào chịu thiệt được!

"Ý tôi là tôi không biết ăn ở đâu!"

Bạch Hiền thầm khen mình thông minh, nghĩa như vậy hắn sẽ dẫn mình ăn theo ý hắn, vậy nhất định sẽ là một nơi sang trọng!

Ít nhiều cũng phải tiêu tiền của hắn trước bị báo cảnh sát mới được!

"Phác tổng.....anh có nhầm không?"

Cứ ngỡ nhà hàng nào đó ở trên tầng 70, 90 gì đó hoặc là một nơi ngoài trời với ánh nến gì đó chứ?

Tại sao lại là quán ăn bình dân gần hộp đêm, hơn nữa chủ quán còn là người quen của cậu chứ. Chẳng lẽ ông trời đang trêu đùa sao?

"Bác gái, cho cháu hai bât mỳ thậm cẩm, cám ơn".

Xán Liệt mỉm cười nhẹ với chủ quán, tuy chỉ là mỉm cười thôi nhưng mà ít nhất trông thật lòng hơn những nụ cười đểu ban nãy.

Ít nhất....nó cũng khiến cho Bạch Hiền không thể ngừng nhìn.

-----------------------------------------------------------
Đúng tối luôn. Lộc boss....
Mình sẽ cố nếu đc mai ra chap ms luôn nhé. M.n đọc truyện vv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro