Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Bạch Hiền sau khi ăn xong bữa sáng của mình thì thấy nhàm chán vô cùng. Trong lòng vẫn không ngừng oán thầm tên sắc lang nào đấy không biết tiết chế.

Không biết mấy hôm nay hắn bị gì mà đêm nào cũng làm hơn nữa đêm mới chịu buông tha. Hại cậu không bữa nào mà sống được an ổn.

Bạch Hiền khẽ nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi bên cạnh. Như có điều muốn nói.

Nhìn thấy biểu tình của cậu, Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ khẽ cười thầm trong lòng: "Hừ! không biết con chuột ngốc này muốn gì đây?"

Bạch Hiền lấm la lấm lét nhìn Phác Xán Liệt , sau đó dò hỏi: "Xán, hôm nay ngươi làm việc có nhiều không? Có về bên ta hay không?"

Phác Xán Liệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Sao vậy? ngươi lo cho ta sao?"

"Không phải, tại vì mấy bữa nay ngươi toàn bồi bên cạnh ta, chắc hẳn công việc cũng đã rất nhiều rồi, vậy hôm nay ngươi hãy làm việc đi, không thì mọi người lại nói ngươi là hôn quân đấy". Bạch Hiền vừa suy nghĩ vừa nói.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, ý cười trong mắt càng nồng đậm, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ! để xem ngươi định giở trò gì đây?"

Xoa xoa cằm, Phác Xán Liệt nói: "Ai nha, hôm nay ngươi lại quan tâm ta như vậy, ta thật vui nha, nhưng ta lo không có ta bồi bên người, ngươi hẳn sẽ buồn đi".

"Không có, ta rất vui mà...". Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, không kịp suy nghĩ mà thốt ra. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt ngày càng âm trầm của Phác Xán Liệt , biết mình lỡ lời, liền lấy tay che miệng lại.

Phác Xán Liệt nhìn cậu hừ lạnh một cái...

Bạch Hiền biết hắn nổi giận, liền dịch sát vào người hắn, ôm lấy cánh tay Phác Xán Liệt làm nũng nói: "Xin lỗi, ta không nên nói như vậy, thật ra có ngươi bồi bên cạnh ta rất là vui, nhưng cũng không thể vì ta mà làm ngươi trễ nãi công việc triều chính được, như vậy chẳng phải ta thành người có tội với người dân hay sao?".

Nhìn biểu tình chân thành của cậu, Phác Xán Liệt thật muốn cười thành tiếng, tức giận cũng đã mất hết. Sủng nịch mà ôm cậu vào lòng, Phác Xán Liệt nói: "Ta biết, được rồi, vậy hôm nay ngươi cứ chơi đùa cùng đám hài tử kia, ta sẽ nhanh chóng làm xong công việc rồi về bồi bên cạnh ngươi có được hay không?"

Bạch Hiền cười sáng lạng, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu, nói: "Được, ngươi cứ làm việc đi, không cần phải vội cứ từ từ mà làm..."

Phác Xán Liệt cười đầy dịu dàng cùng sủng nịch, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, nói: "Được rồi, ngươi đi chơi đi, tối ta sẽ đến chỗ ngươi"

Bạch Hiền tuy bị Phác Xán Liệt hôn nhiều lần nhưng vẫn chưa thể thích ứng được, cậu xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Đẩy Phác Xán Liệt ra, xoay người chạy đi.

Còn chưa kịp chạy đi, tay đã bị Phác Xán Liệt giữ lại. Khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt Phác Xán Liệt tràn đầy ý cười cùng trêu ghẹo.

Bạch Hiền cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đập thật nhanh, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngươi...ngươi còn muốn nói gì nữa sao? Ta ...ta đi tìm đám hài tử kia."

"Thì ta có nói là không cho ngươi đi đâu, nhưng mà ngươi chưa hôn tạm biệt ta." Phác Xán Liệt gian xảo nói.

Oanh...

Mặt Bạch Hiền đỏ như tôm luộc, cậu cúi đầu, hai tay vò vò góc áo. Phác Xán Liệt nhìn cậu, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn. Trong lòng không ngừng cảm thán: "thật đáng yêu."

Phác Xán Liệt tay chống cằm nhìn Bạch Hiền nhàn nhã nói: "Ngươi không hôn, không cho ngươi đi chơi"

Nghe Phác Xán Liệt nói, Bạch Hiền chậm chạp mà di chuyển đến gần hắn, sau đó hạ quyết tâm đưa mặt đến gần, hôn một cái thật nhanh trên môi hắn rồi xoay người bỏ chạy.

Phác Xán Liệt nhìn bóng dáng cậu chạy đi mà có chút ngẩn ngơ. Sau đó thì ôm bụng cười đến gập cả lưng.

"Ôi! Thật là ...con chuột chết này...thật đáng yêu quá..."..

Bạch Hiền xấu hổ mà bỏ chạy, vừa ra tới khỏi cửa đã bị một đám hài tử lôi kéo lại.

"Nương, ngươi làm cái gì mà lâu vậy, hại chúng ta chờ đến rụng rời cả chân luôn rồi." Phác Tiểu Bảo oán than nói.

Bạch Hiền nghe đứa nhỏ trách móc, thì bĩu môi, bất mãn nói: "Có phải tại ta đâu, tại phụ hoàng của ngươi không chịu thả ta đi đó chứ."

"Vậy phụ hoàng có nghi ngờ gì hay không?". Phác Tiểu Bảo hỏi Bạch Hiền .

Bạch Hiền cười sáng lạng nói: "Không đâu, ta thông mình như vậy làm sao mà để lộ ra manh mối cho phụ hoàng ngươi biết được chứ ha hả..."

Đám hài tử nhìn nương của nó, trong lòng đều có chung một suy nghĩ: "Điều ngươi nói thật sự quá khó tin tưởng."

Bạch Hiền suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng mà hôm nay chúng ta cũng phải mau chóng trở về, Xán nói sau khi xong việc sẽ tìm ta, nếu như để Xán phát hiện ta trốn đi chơi như vậy, thì ta sẽ bị phạt đến chết mất."

Phác Tiểu Bảo liếc nhìn Bạch Hiền một cái, nói: "Hừ! nương, ngươi cũng biết sợ phụ hoàng nhỉ, ta thấy phụ hoàng thương ngươi như vậy, làm sao mà phạt ngươi được chứ, chỉ có đám hài tử bọn ta là bị phụ hoàng bắt nhốt đọc kinh thư mà thôi."

"Thôi...thôi không nói nữa, chúng ta mau chóng đi nhanh đi, để lễ hội kết thúc thì không còn gì chơi đâu." Phác Dương nhanh chóng cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, bọn chúng cũng thật quá mong chờ, từ trước tới giờ, bọn chúng chưa từng được ra khỏi hoàng cung lần nào.

9 người, 1 lớn, 8 nhỏ nhanh chóng trèo lên xe ngựa đã chuẩn bị trước, nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.

Bạch Hiền cùng đám hài tử vừa xuống khỏi xe ngựa đã lao vào những chỗ đông vui mà chơi đùa.

Vì là lễ hội nên người qua lại rất đông, Bạch Hiền lo mọi người thất lạc với nhau, cho nên đều bắt bọn chúng nắm tay nhau thành một đoàn.

Nhưng vì lần đâu ra khỏi cung, bên ngoài lại có bao nhiêu thứ hấp dẫn ánh mắt của những hài tử nhỏ tuổi, cho nên dù cậu có căn dặn thế nào, nhiều lúc cũng có đứa bị thất lạc khỏi hàng.

Bạch Hiền cùng đám hài tử chơi đến không biết thời gian, vừa vui vẻ, vừa khoái hoạt ở bên ngoài ăn uống, chơi đùa.

Đến khi nhìn thấy sắc trời tối đi, người bên ngoài cũng bắt đầu thắp đèn lên, bọn Bạch Hiền mới phát giác ra đã quá trễ. Mọi người nhanh chóng leo lên xe ngựa về lại hoàng cung.

Nhưng khi tất cả đều ở trên xe ngựa, Bạch Hiền sợ đến mặt cũng tái đi. Thiếu mất tam công chúa.

Bạch Hiền hoảng sợ đến phát khóc, nói: "Làm sao đây, không biết Tiểu Hoa hiện tại ở đâu, nó không bị làm sao chứ?"

Phác Tiểu Bảo vỗ vai an ủi Bạch Hiền nói: "Nương, ngươi đừng hoảng sợ, bây giờ chúng ta đi tìm Tiểu Hoa, chắc tiểu Hoa cũng ở gần đây mà thôi!"

Nhìn Phác Tiểu Bảo, Bạch Hiền lau đi nước mắt của mình, nói với đám hài tử còn lại: "Các ngươi ở đây, ta đi tìm Tiểu Hoa, các ngươi nhớ không được chạy loạn biết không, chúng ta còn phải nhanh chóng quay về Hoàng cung nữa."

Nói xong Bạch Hiền cùng Phác Tiểu Bảo ra khỏi xe ngựa, nhanh chóng đi tìm người.

Bạch Hiền cùng Phác Tiểu Bảo tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Phác Tiểu Hoa đâu. Đang sốt ruột đến phát điên, lại nghe có tiếng gọi: "Ca, Nương"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Bạch Hiền cùng Phác Tiểu Bảo đều hướng về phía phát ra thanh âm, thấy được Phác Tiểu Hoa đang chạy về hướng mình, nước mắt, nước mũi chảy khắp cả mặt.

Bạch Hiền thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, hướng về phía Phác Tiểu Hoa chạy tới.

Còn đang chạy, khóe mắt Bạch Hiền nhìn thấy được một người cưỡi ngựa đang chạy thật nhanh về phía này. Người dân xung quanh đều chạy tán toạn nhằm tránh khỏi con ngựa kia.

Phác Tiểu Hoa bị người xô qua đẩy qua lại nên té thẳng trên nền đá, mà người cỡi ngựa kia lại không có ý định dừng lại. Bạch Hiền thấy Phác Tiểu Hoa cận kề nguy hiểm, không suy nghĩ nhiều mà lao thẳng đến, ôm lấy Phác Tiểu Hoa nhảy qua một bên, tránh thoát được bị ngựa giậm phải.

Phác Tiểu Hoa bị dọa cho kinh hách, nằm trong lòng Bạch Hiền hoảng sợ mà khóc lớn. Phác Tiểu Bảo nhanh chóng chạy tới đỡ hai người đứng lên, lo lắng hỏi: "Nương, ngươi có làm sao hay không?"

Bạch Hiền cười cười nói: "Không sao, không sao, ta chỉ bị xây xước nhẹ mà thôi."

Kéo tay áo lên, thấy được vài vết xước thật lớn trên cánh tay trắng nõn của Bạch Hiền , nhìn vào thật chói mắt.

Sau khi dỗ Phác Tiểu Hoa nín khóc, mọi người nhanh chóng trở lại hoàng cung.

Bạch Hiền rón rén bước về phòng mình, vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy ngay Phác Xán Liệt đang nhàn nhã ngồi uống trà bên trong.

Không khí bên trong phòng cũng thực lạnh...

Cậu sợ đến hai chân đều mềm nhũn. Bạch Hiền biết mình có lỗi, không dám làm phật ý Phác Xán Liệt , ngoan ngoãn đi vào bên trong, đứng bên cạnh hắn mà cúi đầu, hai cánh tay giấu ở phía sau lưng của mình.

Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn Bạch Hiền một cái, sau đó không nói gì mà vẫn nhàn nhã uống trà. Bạch Hiền lại không biết làm sao cho hắn hết giận, cũng đành đứng im ở đó mà nhìn.

Đặt chén trà xuống bàn, Phác Xán Liệt nhìn cậu từ đầu đến chân, nói: "Hừ! xem ra ngươi cũng lớn mật thật, dám lén trốn ra khỏi hoàng cung mà đi chơi như vậy."

"Xin lỗi, ta không cố ý gạt ngươi, chỉ tại ta sợ xin ra khỏi cung, ngươi không cho, nên..."

Phác Xán Liệt quả thật cũng không có tức giận lắm, lúc sáng nghe cậu nói như vậy hắn cũng đã nghi ngờ cậu có âm mưu gì rồi. Hắn cũng không muốn quá bức ép cậu, dù sao ở trong cung lâu ngày, cũng nên để cho cậu ra ngoài hít thở không khí mới lạ một chút. Chỉ có điều hắn không ngờ tới là cậu đi mà quên cả thời gian trở về. Hại hắn đứng ngồi không yên, cứ lo cậu sẽ bỏ chạy mất.

Lúc này hắn khó chịu cũng vì muốn cho cậu một bài học, để cậu sau này không dám làm càn mà trốn đi nữa. Nhưng nhìn biểu tình ủy khuất của cậu, hắn thật sự là không thể giận lâu được...

Yêu thương kéo cậu vào lòng nói: "được, được rồi, ta không có ý trách phạt gì ngươi đâu. Dù sao lần sau có đi ra ngoài chơi, phải nói trước với ta, ngươi cùng một đám hài tử đi ra ngoài mà không có hộ vệ bên cạnh, rất nguy hiểm có biết không hả?"

Biết Phác Xán Liệt hết giận, Bạch Hiền cũng vui vẻ hẳn lên, hôn lên má Phác Xán Liệt một cái, sau đó nói: "Được, được, lần sau ta sẽ báo cho ngươi biết trước..."

Gõ nhẹ trên trán cậu một cái, Phác Xán Liệt cười dịu dàng: "Ngươi tiểu quỷ này, chỉ giỏi nịnh bợ người khác..."

"Thôi được rồi, ngươi chạy nhảy một ngày cũng đã mệt, mau đi tắm rửa, rồi ăn chút đồ đi, ta đã kêu trù phòng làm rồi."

Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, nhanh chóng từ trong lòng Phác Xán Liệt mà đứng dậy: "được, vậy ta đi tắm trước."

Xoay người đi thật nhanh, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện cho Phác Xán Liệt không thấy cánh tay bị thương của mình.

"Đứng lại." tiếng Phác Xán Liệt trầm hẳn đi.

Bạch Hiền cả người cứng ngắc, rụt rè mà quay người lại. Có chút giật mình, Phác Xán Liệt khuôn mặt có chút tức giận đang đứng phía sau mình.

"Còn...còn chuyện gì sao?"

"Đưa tay ngươi ra đây!". Phác Xán Liệt lạnh giọng nói.

Bạch Hiền theo phản xạ mà đưa tay giấu kín ở sau lưng. Phác Xán Liệt quát lên một tiếng: "Đưa tay ra đây."

Bạch Hiền hoàng sợ, ngay lập tức đưa hai cánh tay ra trước mặt Phác Xán Liệt .

Xoa xoa đầu cậu, Phác Xán Liệt mĩm cười nói: "Trẻ ngoan dễ dạy."

Vén tay áo của cậu lên, chỉ nhìn thấy những vết trầy xước cùng bầm tím. Nhìn cánh tay của cậu, Phác Xán Liệt cảm thấy thật đau lòng. Tức giận cũng hoàn toàn biến mất. Yêu thương hỏi: "Tay bị làm sao hả?"

Cứ ngỡ rằng mình sẽ bị hắn mắng cho không thấy trời đất, không ngờ lại ngoài dự kiến, được hắn quan tâm, lo lắng như vậy. Trong lòng Bạch Hiền không khỏi rung động.

"Là bị té nên mới bị thương." Bạch Xán giọng có chút nghẹn ngào nói.

Phác Xán Liệt đưa tay xoa xoa lên vết thương nói: "Có đau hay không? Sao không nói với ta"

Hai mắt Bạch Hiền có chút cay cay, lúc bị té, cảm giác cũng không đau mấy, nhưng khi được Phác Xán Liệt yêu thương hỏi như vậy, cảm giác ủy khuất trong lòng cứ thế mà tuôn ra. Bạch Hiền gật đầu nói: "Đau lắm nha..."

Nhìn cậu như vậy, Phác Xán Liệt khẽ cười, yêu thương mà thổi nhẹ lên vết thương của cậu nói: "Không sao, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi, sẽ hết đau nhanh thôi."

Bạch Hiền hai mắt rưng rưng mà gật đầu lia lịa. Nhìn cậu tựa như hài tử nhỏ bị ủy khuất, Phác Xán Liệt xoa nhẹ đầu cậu nói: "Làm sao vậy?"

"Ta cứ tưởng rằng khi biết được, ngươi sẽ mắng ta, nên ta không dám nói...".

Phác Xán Liệt yêu thương ôm lấy cậu: "Tiểu tử ngốc, ngươi bị thương, lòng ta cũng rất đau, sao có thể mắng ngươi được chứ. Ta chỉ muốn ngươi bình an, vui vẻ mà sống bên cạnh ta cả đời, có biết hay không?"

Bạch Hiền rúc sâu vào lòng Phác Xán Liệt , nức nở nói: " Xán , ngươi thật tốt với ta, ta thích ngươi nhất, lần sau ta sẽ tự chiếu cố bản thân, không để cho mình bị thương nữa"

Phác Xán Liệt vòng tay ôm chặt lấy cậu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "có lẽ hạnh phúc cũng chỉ là những điều đơn giản như vậy thôi."

Buông ra Bạch Hiền , Phác Xán Liệt điểm nhẹ lên mũi cậu một cái nói: "Hừ! để đề phòng ngươi gây chuyện, ngày mai phải ở trong thư phòng của ta chép kinh thư đi, rõ chưa, ta sẽ đến kiểm tra đó!"

Nghe hắn nói, cả khuôn mặt cậu đều méo xệch, nức nở nói: "Không muốn, Xán , không phải ngươi nói ngươi thương ta nhất sao? Ta không muốn chép kinh thư, ta ghét đọc sách."

Phác Xán Liệt giả bộ hung ác nhìn cậu, khóe môi câu lên thật cao: "Không được, phạt cho ngươi nhớ, lần sau không được làm càn."

Bạch Hiền cứ vậy, ôm lấy Phác Xán Liệt làm nũng mà van xin hắn không bắt mình chép kinh thư, còn Phác Xán Liệt ở một bên hưởng thụ vui vẻ do cậu tạo ra, nhưng không chịu thu hồi thánh ý của mình...

Sáng hôm sau, Bạch Hiền đã bị Phác Xán Liệt lôi kéo đến thư phòng.

"Ngươi ngoan ngoãn ở trong này chép phạt đi, ta đi bàn chính sự một lát, lúc ta quay về mà ngươi chưa có chép xong thì đừng có trách rõ hay chưa." Phác Xán Liệt uy hiếp nói.

Bạch Hiền khóc không ra nước mắt, nhìn đến quyển kinh thư dày trước mắt mình, thật đáng ghét mà...

Nằm dài xuống bàn, Bạch Hiền đảo mắt quanh khắp phòng kiếm đường chạy trốn...

Bất chợt ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo rất đẹp. Bạch Hiền tò mò tới cầm lấy.

Vốn chỉ định xem thử, nhưng không ngờ khi cậu mở ra, bên trong có rất nhiều lá thư, còn có một viên ngọc bội màu xanh ngọc rất tinh xảo.

Bạch Hiền tò mò cầm những lá thư lên xem. Tất cả đều là của một người tên Lưu Huân gửi cho Phác Xán Liệt .

Những phong thư này được cất giữ rất cẩn thận, còn có một mùi thơm nhẹ, Bạch Hiền trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bất an. Trực giác nói cho cậu biết không nên xem những lá thư này, nhưng tay cậu lại không chịu nghe lời, vẫn mở từng bức thư ấy ra...

Những phong thư được gửi đi từ rất lâu, nội dung đều nói đến cuộc sống của người tên Lưu Huân kia, nói hắn nhớ Phác Xán Liệt , nói đến những kỷ niệm của hai người...

Bạch Hiền đọc xong hết những lá thư kia, mắt cũng không hiểu sao mà mờ hẳn đi, trong lòng là một mảnh tơ vò...

Thật cẩn thận cất lại những lá thư vào hộp, đặt lại ngay vị trí củ, Bạch Hiền hoảng sợ mà thu mình lên ghế. Những suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu cậu...

" Xán và người kia quan hệ như thế nào?"

Chỉ cần nhìn đến những bức thư được giữ gìn cẩn thận kia thì cũng đủ biết được, giữa hai người là quan hệ gì...

Vậy Phác Xán Liệt coi cậu là gì? Một món đồ chơi, hay chỉ là thế thân cho người kia...

Lại nhớ đến một lá thư, lá thư ấy nói Lưu Huân sắp trở về, nói Phác Xán Liệt đợi hắn...

Vậy là cậu sắp bị vứt bỏ rồi sao?

Vậy tất cả từ trước đến giờ đều là giả dối sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro