Chương 15 + 16 +17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùng nổ edit luôn 3 chương..

Chương 15:

Phác Xán Liệt không có ngủ say giấc. Trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy trước mắt mình được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Từ trong đám sương mù kia hắn nhìn thấy được một bóng dáng thật quen thuộc...

Hắn cố gắng tiến đến gần thân ảnh kia, khi hắn chỉ cách thân ảnh kia vài bước chân thì màn sương mờ kia dần dần biến mất, để hắn thấy rõ được khuôn mặt của người đó...

Là Bạch Hiền , cậu đang đứng nơi đó nhìn hắn mà mĩm cười...

Phác Xán Liệt cảm thấy thật kì lạ, cậu đứng nơi đó làm gì, tại sao thấy hắn cậu chỉ cười nhợt nhạt như thế, tại sao lại không òa vào lòng hắn để hắn ôm lấy cậu...

Phác Xán Liệt vươn tay ra, nói: "Tiểu Hiền , ngươi làm cái gì vậy, mau qua đây với ta..."

Bạch Hiền không hề cử động, ánh mắt có chút đau buồn nhìn vào bàn tay đang chìa ra của hắn, cậu lại nở một nụ cười dịu dàng, nói: " Xán , tạm biệt ngươi..."

Sau đó cậu không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng biến mất sau đám sương mù dày đặc, Phác Xán Liệt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hắn cố gắng gạt bỏ đám sương mù , hắn điên cuồng chạy theo thân ảnh dần biến mất của cậu...

Nhưng tất cả đều là vô vọng, thân ảnh của Bạch Hiền đã hoàn toàn biến mất...

Hai tay ôm lấy đầu mình, Phác Xán Liệt nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ mà hắn muốn...

Phác Xán Liệt điên cuồng mà gào thét: "Tiểu Hiền , ngươi ở đâu, Tiểu Hiền , ngươi mau quay lại đây..."

"Tiểu Hiền ...". Phác Xán Liệt từ trong cơn ác mộng mà bật tỉnh dậy, hơi thở mệt nhọc có chút khó khăn, mồ hôi chảy ra làm ướt cả chiếc áo hắn đang mặc trên người...

Giấc mơ kia là như thế nào? Tại sao hắn lại mơ thấy Bạch Hiền rời hắn mà đi?

Phác Xán Liệt nhớ đến giấc mơ đáng sợ đó, hắn lúc này chỉ muốn ôm chặt lấy Bạch Hiền , hắn cần cậu...

Nhưng khi ánh mắt nhìn vào chỗ trống bên cạnh, tâm cũng đều trở nên nguội lạnh, trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác bất an cùng hoảng sợ, một nỗi sợ hãi mà hắn chưa lần nào trải qua...

Người vẫn ngủ bên cạnh hắn đã biến đâu mất, tại sao bên ngươi hắn chỉ còn lại một tấm chăn cùng khoảng không lạnh lẽo, tại sao...

Phác Xán Liệt nhanh chóng nhảy xuống giường, không kịp khoác lấy y phục, cũng không mang giày, cứ để chân trần như vậy mà chạy ra ngoài tìm người...

Hắn điên cuồng mà tìm kiếm cậu khắp mọi nơi, ra lệnh cho lính gác cũng mau chóng đi tìm cậu...

Phác Xán Liệt chạy trên dãy hành lang dài, mặc kệ cho gió lạnh thổi đến run cả người, trong lòng tràn ngập bất an mà tìm kiếm...

Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ phía xa...

Phác Xán Liệt nhìn thân ảnh trước mặt mà có chút sững sờ, trong lòng là một mảnh tơ vò, sợ hãi, đau đớn, bất an, tất cả lúc này như hòa làm một mà dày vò trái tim cùng tâm can của hắn...

Bạch Hiền vì nghe thấy có tiếng bước chân mà xoay người nhìn lại, cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó là Phác Xán Liệt , cậu không nghĩ hắn sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy...

Bạch Hiền thân mặc y phục màu trắng đứng dưới ánh trăng lại thanh thoát, tinh khiết đến kì lạ, làn da trắng nõn như đồ sứ, đôi mắt to tròn lại mang chút u buồn, đôi môi đỏ mọng như có như không mà câu lên một nụ cười nhẹ...

y phục trắng cùng mái tóc đen dài không được cột lại, dưới ánh trăng mà nhẹ nhàng lay động...

Nhìn Bạch Hiền đứng trước mặt mình, trái tim của hắn lúc này dường như đã ngừng đập, mắt cũng không chớp lấy một lần mà chỉ chăm chăm nhìn vào cậu.

Cái cảm giác có thể mất cậu đi trong giây phút đó làm tâm can hắn đau đớn vô hạn...

Phác Xán Liệt nhìn cậu, hắn muốn tiếm đến đem cậu ôm vào lòng mình, nhưng mà hắn sợ...

Hắn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh này của cậu, dưới ánh trăng này, nhìn cậu thật mong manh, có thể tan biến đi bất cứ lúc nào...

Phác Xán Liệt giọng có chút run rẩy nói: "Tiểu Hiền , đã khuya như thế này ngươi còn định đi đâu?"

Bạch Hiền mĩm cười nhìn hắn: "Không có gì, chỉ tại ta ngủ không được, bụng lại có chút đói cho nên mới định đi tìm thứ gì đó để ăn..."

Nghe Bạch Hiền nói, Phác Xán Liệt trong lòng biết rõ đó chỉ là một lời bịa đặt, nhưng hắn không có đủ can đảm để hỏi cậu sự thật, một sự thật có thể làm cho hắn trở nên điên cuồng, cũng có thể trở nên đau khổ vô cùng...

Đưa bàn tay của mình về phía trước, Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Bạch Hiền như thể sợ cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn trong phút chốc, nói: "Không cần ngươi phải đi tìm, ta sẽ cho người làm đồ ăn đem tới cho ngươi, bây giờ thì ngươi hãy mau quay lại đây với ta..."

Hai mắt Bạch Hiền rũ xuống, cậu nhìn vào bàn tay to lớn ấm áp đang ở trước mặt mình, trong lòng như có gì đó hối thúc cậu hãy bước lên nắm lấy nó, nhưng một phần nào đó trong lòng cậu lại không cho phép điều đó xảy ra...

Cậu không biết trước được, bàn tay ấy, nếu cậu nắm lấy, sẽ là hạnh phúc hay là hủy hoại...

" Xán , ngươi cần gì phải tỏ ra khẩn trương như vậy, ngươi cần gì phải cố chấp mà giữ lấy ta bên người như vậy, không phải đến cuối cùng, ngươi cũng sẽ để ta ra khỏi hoàng cung này hay sao? Không lẽ ta còn giá trị gì để ngươi lợi dụng...". Bạch Hiền đau đớn thầm nghĩ trong lòng...

Cậu tiến về phía trước, nhẹ nhàng mà lướt qua bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, cũng không nhìn đến Phác Xán Liệt mà bước đi...

Cái cảm giác lạnh lẽo cùng mất mát trong giấc mơ lại ùa về trong lòng Phác Xán Liệt . Khó khăn xoay đầu mà nhìn cậu. Hắn sợ hãi, hắn lo sợ mất đi cậu, nhìn thân ảnh tựa như hư không của cậu ngay trước mắt mình, hắn cảm thấy tất cả thật mong manh...

Bước hai bước dài, Phác Xán Liệt từ phía sau đem cậu ôm vào lòng mình. Hai tay vô thức mà siết thật chặt, khiến cho Bạch Hiền đau đến nhíu mày lại...

"Tiểu Hiền , rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ngươi nói cho ta biết đi, ngươi đừng như vậy có được hay không, ta rất sợ, ngươi có biết hay không?" Phác Xán Liệt có chút run rẩy mà nói.

Bạch Hiền đưa tay chạm vào bàn tay đang siết chặt trước ngực mình, thật lạnh lẽo...

Tim có chút nhói đau, người này thật sự vì tìm kiếm mình mà không lo cho bản thân sao?

" Xán , sao ngươi ra ngoài mà không mặc áo khoác, cũng không mang giày, ngoài trời rất lạnh ngươi có biết hay không?". Bạch Hiền vẫn lãnh đạm nói.

Phác Xán Liệt nghe cậu nói, trong lòng lại có chút tức giận: "Ngươi đừng có đánh trống lảng với ta, ngươi mau nói cho ta biết đi..."

Bạch Hiền xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt Phác Xán Liệt , tại sao trong ánh mắt của hắn lại thương tâm cùng sợ hãi như vậy?

Không phải chỉ là trò đùa thôi sao? Ngươi không cần phải kỳ công như vậy mà lừa ta chứ?

Đưa bàn tay của mình chạm nhẹ vào khuôn mặt của Phác Xán Liệt , hơi lạnh trên tay của cậu làm cho hắn có chút giật mình.

Phác Xán Liệt nhanh chóng cầm lấy tay cậu, đưa lên miệng của mình để sưởi ấm, có chút tức giận mà nói: "Ngươi còn nói ta, ngươi nhìn lại mình xem, tay cũng đã lạnh như thế này rồi, mau đi về phòng thôi, còn đứng ngoài này nữa ngươi sẽ bị cảm lạnh mất..."

Nói rồi Phác Xán Liệt nắm lấy tay cậu kéo về phòng...

Bạch Hiền trong lòng là một mảnh hỗn độn, hắn đối xử với cậu tốt như vậy làm gì, chỉ càng khiến cậu không thể dứt bỏ hắn được, cũng làm cho cậu không thể hiểu được rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của hắn...

" Xán , rốt cuộc, ngươi đối với ta là thực tâm hay giả dối, ngươi hãy nói cho ta biết đi..."

Sau khi trở lại phòng, Phác Xán Liệt lại tiếp tục gặn hỏi cậu, cậu lại không thể nói rõ cho hắn biết là cậu muốn rời khỏi hoàng cung. Cho nên cậu đành giả vờ ngủ cho qua mọi chuyện, hắn cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, cho nên đành buông tha cho đáp án...

Phác Xán Liệt vì chuyện này mà không ngủ cả một đêm, hắn chỉ nằm đó mà nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Bạch Hiền ...

Hắn không ngờ cậu từ lúc nào đã chiếm lấy một phần cuộc sống hắn, đã trở thành một phần trọng yếu đối với hắn như vậy, hắn lúc này không thể không có cậu bên cạnh...

Chỉ nghĩ đến việc cậu sẽ rời khỏi mình, hắn chỉ muốn nổi điên lên, hắn không bao giờ chấp nhận việc cậu rời xa hắn dù chỉ một giây phút...

Lúc trước khi nghe tin Lưu Huân trở về, lo sợ hắn sẽ gây khó dễ cho Bạch Hiền , nên hắn mới nghĩ đến phương án cho cậu rời khỏi hoàng cung một thời gian, khi nào Lưu Huân rời đi, hắn sẽ lại đưa cậu về lại...

Hắn quả thật có thể bảo vệ cho cậu tránh xa tên Lưu Huân kia, nhưng nghĩ đến việc Lưu Huân từng là người mà mình tưởng niệm rất lâu, hắn thật khó xử khi đứng giữa hai người, cho nên hắn mới đưa ra phương thức để Bạch Hiền rời khỏi hoàng cung...

Nhưng sau khi trải qua sự việc tối nay, hắn đã thay đổi quyết định của mình, hắn có cảm giác rằng, nếu lần này hắn để cậu rời xa hắn, để cậu ra khỏi chốn hoàng cung này, thì cậu sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn nữa...

Hình ảnh cậu mặc bạch y đứng dưới trăng kia làm cho hắn vô cùng sợ hãi, hắn có cảm tưởng rằng, chỉ cần một cái nháy mắt, cậu sẽ hoàn toàn biến mất...

Hắn sợ hãi, cho nên hắn quyết định sẽ không để cậu ra khỏi cung, không rời xa mình...

Phác Xán Liệt thức đến khi trời gần sáng.

Rửa mặt, chỉnh sửa lại y phục của mình, Phác Xán Liệt rời khỏi Lân cung.

Trước khi rời đi, hắn xoay người nhìn lại cánh cửa phòng còn đang đóng chặt kia, sau đó ra lệnh: "Các ngươi nhớ canh giữ nơi này cho cẩn thận, không được phép cho Biện công tử bước chân ra khỏi hoàng cung này, hãy giám sát tất cả hành động của Biện công tử, không được để hắn biến mất, nếu không ta sẽ lấy đầu các ngươi đó."

Những binh lính được Phác Xán Liệt giao phó, đều hành lễ cung kính, nói: "Tuân mệnh".

Sau khi giao phó xong xuôi, Phác Xán Liệt mới an tâm rời đi...

Phác Xán Liệt sau khi bước vào ngự thư phòng thì vô cùng kinh ngạc mà nhìn thân ảnh trước mắt...

Vẫn xinh đẹp, kiều mị như lúc nào, nam tử thân mặc bạch y, mái tóc đen dài được búi gọn gàng phía sau, làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ làm lay động lòng người...

Trong lòng Phác Xán Liệt khi đối mặt với thân ảnh kia vẫn bình thản một cách lạ thường, không có hồi hộp, không có hạnh phúc hay bất kì vui sướng nào...

Mặt đối mặt với nam tử, Phác Xán Liệt nói: "Nơi biên cương ngươi chơi chán rồi, bây giờ mới chịu về đây sao?"

Lưu Huân tiến đến, ánh mắt chứa đầy ám muội nhìn Phác Xán Liệt , giọng nói kiều mị: "Hừ! Xán , ngươi cũng thật vô tâm nha, ta không ngại đường xá xa xôi, lặn lội về đây thăm ngươi, ngươi lại có thể lạnh lùng như vậy sao? Sao không hỏi ta có mệt hay không, có đói hay không?"

"Những việc đó cần tới ta lo sao? Phủ của ngươi không phải là không có người hầu hạ." Phác Xán Liệt vẫn bình thản mà đi đến trước thư bàn ngồi xuống, bình thản mà phê duyệt tấu chương, từ đầu đến cuối đều xem con người trước mắt thành người xa lạ...

Chính hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với chính bản thân của mình, không ngờ được rằng con người mình tâm niệm từ rất lâu kia, bây giờ khi đứng trước mặt mình, hắn không hề có lấy một chút cảm giác nào...

Nhưng chỉ là một việc nhỏ nhặt mà liên quan đến người kia, thì lòng hắn lại bị rối loạn đến kì lạ...

Lưu Huân nhìn Phác Xán Liệt , ánh mắt có chút thâm trầm, trong đầu ngay lập tức hiện lên một suy nghĩ, Phác Xán Liệt đã không còn nồng nhiệt với hắn như lúc trước nữa...

Tại sao?

Là vì con chuột nhắt kia?

Trong mắt Lưu Huân khi nghĩ đến Bạch Hiền thì lại xuất hiện chút giảo hoạt cùng tức giận...

Hắn biết Phác Xán Liệt thích hắn từ rất lâu, nhưng hắn vẫn giả vờ như có như không mà đối xử với Phác Xán Liệt . Hắn không thích bị ràng buộc, mà lại ràng buộc bởi một người nam nhân, hắn anh tuấn như vậy hà cớ gì phải vì một người mà bỏ cả rừng hoa đang đợi hắn...

Nhưng hắn cũng không muốn mất đi sự cưng chiều của Phác Xán Liệt dành cho mình, vì sao ư? Vì Phác Xán Liệt là vua của một nước...

Chính vì sự ích kỷ của mình chính vì vậy hắn quyết định lúc thì nồng nhiệt lúc thì lạnh nhạt với Phác Xán Liệt , hắn dám chắc rằng Phác Xán Liệt không thể bỏ rơi hắn được...

Và như hắn đã đoán, Phác Xán Liệt thực sự vì hắn mà cưng chiều, mà đợi hắn, không ép buộc hắn. Ở bên ngoài chơi đùa mỹ nhân, lâu lâu lại gửi về một lá thư nói rằng nhớ hắn, nói rằng yêu thương hắn...

Phác Xán Liệt lúc nào cũng hồi âm, nhưng những lá thư cuối cùng, Phác Xán Liệt không hồi âm lại. Cho người điều tra thì biết được Phác Xán Liệt đang sủng ái một con chuột nhỏ...

Vì cảm thấy sự xa lạ của Phác Xán Liệt đối với hắn cho nên hắn mới quyết định quay về để củng cố địa vị của mình trong lòng Phác Xán Liệt , tiện thể dọn dẹp luôn con chuột nhắt kia...

Hắn cho rằng Phác Xán Liệt sẽ không làm gì hắn, cũng giống như những phi tần trước kia của Phác Xán Liệt vậy...

Phác Xán Liệt nhìn Lưu Huân một chút sau đó nói: "Ngươi đi đường xa chắc cũng đã mệt, vậy tốt nhất là hãy về nghỉ ngơi trước đi, ta hiện tại còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong."

Lưu Huân mĩm cười nhìn Phác Xán Liệt , nói: "Được, vậy ngươi cứ làm việc, ta về phủ trước, à mà ta nói luôn, có thể lần này ta sẽ ở lại kinh thành luôn."

Xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, Phác Xán Liệt thầm thở dài trong lòng, vẫn là người xưa, vẫn là nụ cười mê người đó, nhưng tại sao lúc này, hắn lại không có chút cảm giác gì...

Quả thật đối với Lưu Huân, hắn chỉ là mê muội nhất thời mà thôi, còn đối với con chuột nhắt kia, hắn thật sự đã lún quá sâu vào chữ tình, không thể rút ra được nữa...

Khẽ cười một cái, Phác Xán Liệt lại bắt đầu phê duyệt tấu chương...

Tiểu Trụ tử ở một bên có chút đăm chiêu mà nhìn Phác Xán Liệt . Trong lòng lại lo nghĩ cho Bạch Hiền . Lưu Huân không phải là một người tốt, hắn là một con hồ ly, còn Bạch Hiền đơn thuần luôn nghĩ cho người khác kia, tuyệt đối không thể nào mà đấu lại hắn được...

Lúc trước ở trong cung, hắn nhìn thấy cảnh Lưu Huân đùa giỡn với từng vị quý phi kia như thế nào, thủ đoạn thật đáng sợ làm cho không còn ai có thể ở lại hoàng cung này, nhưng những quý phi đó cũng rất hung ác, cho nên hắn cũng không có để tâm, nhưng Bạch Hiền lại khác, người này thuần khiết, thánh thiện, bọn họ rất thích cậu, cho nên không muốn nhìn cậu rời vào tay của tên hồ ly kia, nhưng hoàng thượng thì lại không có động tĩnh gì...

Không lẽ hoàng thượng định nhắm mắt làm ngơ, để cho tên Lưu Huân kia phá hủy Bạch Hiền hay sao?

Bạch Hiền sau khi thức giấc thì biết được mình bị Phác Xán Liệt giam lỏng. Không thể đi đâu, cũng không thể rời khỏi hoàng cung...

Trong lòng vô cùng đau đớn mà nghĩ: " Xán , ngươi tại sao phải như vậy đối với ta, ta chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn thôi mà, không lẽ ngươi không thể để cho ta ra đi trong thanh thản hay sao? Không thể để ta được giữ lại những điều tốt đẹp nhất mà ra đi hay sao?"

Bạch Hiền ngồi trong hoa viên, chậm rãi mà thưởng thức bánh hoa quế cao do Vân Nhi làm. Trong lòng lại có chút suy nghĩ miên man.

Còn đang thơ thẩn thì ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang tiến đến gần...

Bạch Hiền có chút ngơ ngẩn mà nhìn người kia, cậu chưa từng thấy người nam nhân nào mà xinh đẹp như vậy...

Một thân y phục màu trắng, hai mắt phượng xinh đẹp đầy mê người, làn da trắng nõn, đôi môi như anh đào khẽ nhếch thành một nụ cười...

Lưu Huân nhìn thấy Bạch Hiền đang nhìn mình đến ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi nở nụ cười khinh bỉ.

Tiến đến gần Bạch Hiền , Lưu Huân đưa ngón tay thon dài của mình nâng cằm Bạch Hiền lên mà nhìn ngắm khuôn mặt của cậu.

Bạch Hiền nhìn người xinh đẹp tựa tiên tử kia đến ngẩn ngơ, cũng không để ý đến hành động của hắn mà chỉ chăm chú mở to hai mắt nhìn.

"Hừ! ta còn tưởng người có thể làm cho Phác Xán Liệt đối xử tốt như vậy phải là một con người xinh đẹp thoát tục như thế nào! Không ngờ chỉ là một tên nhãi nhép bình thường, lại còn mập mạp như một con heo vậy..." . Lưu Huân không tiếc mà buông lời nhục mạ Bạch Hiền .

Bị người nắm chặt lấy cằm có chút đau đớn, cộng thêm cái ánh mắt đầy khinh bỉ kia, Bạch Hiền như từ trong mộng mà tỉnh lại.

Hất ra cánh tay đang nắm chặt lấy cằm mình, Bạch Hiền đứng dậy, bước lui về sau vài bước: "Ngươi, ngươi là ai..."

Trong lòng cậu không khỏi thầm nghĩ: "Người này xinh đẹp như vậy, không ngờ lại khinh người quá đáng."

Lưu Huân nhếch mép, tự tiện ngồi xuống ghế, phe phẩy chiếc phiến trên tay nói: "Ngươi không biết ta thật sao? Ngươi chưa từng nghe Xán nói đến một người tên Lưu Huân."

Ánh mắt Lưu Huân gian xảo liếc nhìn Bạch Hiền , trong lòng lại vô cùng đắc ý khi nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt hẳn đi.

Bạch Hiền nhìn người trước mắt, con người xinh đẹp này chính là Lưu Huân, chính là người mà Phác Xán Liệt yêu thương nhất kia hay sao?

Trong lòng Bạch Hiền không khỏi đau đớn, trái tim cậu dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khiến cậu không thể thở được.

Hai mắt cay cay, trong đầu chỉ còn là một mảnh hỗn độn khiến cậu không thể suy nghĩ được gì.

Lưu Huân đã trở về, vậy, còn cậu, Phác Xán Liệt sẽ đối xử với cậu như thế nào?
.
.
.
.
.
Chương 16:

"Như thế nào? bộ ta đáng sợ lắm hay sao mà ngươi phải hoảng sợ như vậy?". Lưu Huân liếc nhìn Bạch Hiền .

Bạch Hiền sắc mặt trắng bệch, cậu vẫn không thể nào loại bỏ được cảm giác sợ hãi ra khỏi tâm trí của mình. Nhìn Lưu Huân đang mĩm cười đắc ý, cậu thực sự không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây phút nào nữa, nhưng cậu cũng không thể thất lễ đến mức đuổi khách về.

Bạch Hiền khẽ lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Không, không có, chỉ tại ta quá bất ngờ nên..."

Lưu Huân vẫn ngồi im tại chỗ không hề có ý định rời đi, ánh mắt thì vẫn không ngừng mà đánh giá Bạch Hiền .

Cậu biết ánh mắt Lưu Huân đang nhìn mình, nhưng cậu cũng không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên mà nhìn hắn.

Cậu sợ, thật sự sợ hãi khi nhìn vào con người kia, hắn ta và cậu là hai con người hoàn toàn đối lập, hắn ta tựa như tiên tử, còn cậu chỉ như ngọn cỏ dại ven đường...

Cỏ dại thì mãi mãi không thể nào sánh cùng tiên tử được...

Cảm giác tự ti càng ngày càng lấn át hết cả tâm trí của Bạch Hiền , trong lòng không khỏi cười nhạo bản thân của mình, lúc trước ngu ngốc, cứ ngỡ rằng bản thân mình tuy không xinh đẹp hơn người, nhưng nếu dùng cả tấm chân tình đối đãi với người ta thì chắc chắn mình cũng sẽ được hồi báo lại...

Nhưng có lẽ tất cả chỉ do cậu tự mình đa tình mà thôi...

Lưu Huân nhìn Bạch Hiền đầu cuối càng ngày càng thấp, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn, trong lòng không khỏi đắc ý vô cùng.

"Hừ! ngươi nghĩ chỉ với bộ dáng xấu xí của mình mà có thể thắng được ta hay sao?". Lưu Huân trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ.
Lưu Huân đưa mắt nhìn quanh Lân cung một chút, sau đó phe phẩy chiếc phiến trên tay nói: "Không ngờ tới, ngươi tư sắc không có mà ngay cả lễ giáo bình thường cũng không có luôn nha."

Bạch Hiền nghe Lưu Huân nói thì có chút xanh mặt. " Hắn nói như vậy là có ý gì?"

"Hừ! ta là khách cất công đến đây thăm ngươi, vậy mà ngay cả một chén trà cho khách cũng không có hay sao?"

Nghe Lưu Huân nói, Bạch Hiền có chút xấu hổ, thật đúng là không lịch sự a, cho dù người ta có là ai, nhưng cậu cũng không nên thất lễ đến mức ngay cả chén trà cũng không mang lên...

Bạch Hiền có chút lúng túng đứng dậy muốn gọi cho Vân Nhi. Nhưng lại không hề thấy người ở đâu: "Không biết Vân Nhi tỷ tỷ đi đâu?"

Bạch Hiền xoay người nhìn Lưu Huân, mặt có chút ửng hồng, ngại ngùng nói: "Thật ngại quá, người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta không biết đã đi đâu, nếu ngươi không ngại lâu thì có thể đợi ta một chút hay không, ta sẽ đi mang trà đến cho ngươi."

Lưu Huân nhìn Bạch Hiền tựa như con thú nhỏ đang đứng trước con thú hung dữ mà run sợ, trong lòng là cảm giác đắc ý cùng thỏa mãn vô cùng...

"Được, vậy ngươi mau đi đi, đừng để ta đợi lâu a." Lưu Huân nói.
Con chuột nhắt này, xem ra là thú vị hơn những quý phi trước đây của Phác Xán Liệt a, coi như trong những ngày gần đây hắn cũng có trò để vui chơi, không sợ chán a...

Bạch Hiền vì sợ Lưu Huân đợi lâu cho nên nhanh chóng mà chạy vào trong gọi người pha trà. Sau đó tự chính mình mang ra...

Từ xa nhìn thấy Lưu Huân nhàn nhã ngồi tại nơi đó, phe phẩy chiết phiến, con người xinh đẹp đến mê người này Bạch Hiền càng nhìn lại càng cảm thấy tự ti, quả thật nếu như nói phải chọn, có lẽ không ai sẽ chọn cậu cả...

Đúng vậy, cậu làm sao có thể so sánh được với người này, Phác Xán Liệt cũng vậy, hắn làm sao có thể bỏ rơi con người xinh đẹp này mà chọn cậu được chứ...

Bạch Hiền đau khổ mà nhếch khóe môi, tự cười chính bản thân mình quá ngu ngốc...

Có thể lúc trước cậu không tin Phác Xán Liệt xem cậu như một món đồ chơi, nhưng khi nhìn thấy Lưu Huân, thì cái suy nghĩ đó càng ngày càng trở nên khắc sâu vào trong lòng của cậu...

Bạch Hiền đem trà đến, cười gượng gạo nói: "Thật là ngại, để cho Lưu công tử đợi lâu như vậy..."

Lưu Huân không thèm nhìn Bạch Hiền lấy một cái, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Đưa tay cầm lấy chén trà do Bạch Hiền vừa đem ra, nhẹ nhàng thổi, sau đó nhấp lấy một ngụm...

Bạch Hiền chỉ là ngồi bên cạnh mà nhìn từng động tác của Lưu Huân...

Nhấp lấy một ngụm trà, Lưu Huân có chút cau mày, sau đó không chút do dự mà đem nguyên chén trà còn bốc khói kia tạt thẳng vào người Bạch Hiền ...

Rào...

"A...". Bạch Hiền đau đến bật khóc. Nước sôi làm cho cậu cảm thấy nóng rát vô cùng, nguyên cả một mảng da trên tay cậu cũng đã đỏ ửng lên.

Bạch Hiền hai mắt ngấn lệ, mở to mà nhìn chằm chằm Lưu Huân, trong ánh mắt cậu hàm chứa tức giận cùng thương tâm...

Tại sao lại đối xử với cậu như vậy, rõ ràng cậu không hề làm gì hắn kia mà...

Lưu Huân nhìn thấy biểu tình của Bạch Hiền , sau đó cười, nói: "Ngươi nghĩ ta là ai hả? ngươi cho ta uống trà gì vậy hả? thật đáng ghê tởm, ngươi là cố ý đem chén trà dở tệ đó ra cho ta uống sao? Ngươi đây là khinh thường ta sao?"

Bạch Hiền nắm lấy cánh tay bị thương của mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lưu Huân, run rẩy nói: "Không phải, trà ta cho ngươi uống là loại hảo hạng nhất trong hoàng cung này a, Xán rất thích uống loại này..."

Nghe Bạch Hiền gọi Xán thân mật như vậy, Lưu Huân có chút tức giận, hắn tiến đến gần Bạch Hiền , ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào cậu: " Xán , ngươi nói nghe cũng thân mật quá đi, ngươi dám gọi thẳng tục danh của hoàng thượng sao, thật không coi ai ra gì!".

Nói xong Lưu Huân lại đưa tay mạnh mẽ tát vào mặt Bạch Hiền một cái. Trên khuôn mặt non nớt của cậu in hẳn năm vệt đỏ dài, trông thật nhức mắt...

Bạch Hiền bị người đánh thì có chút hoảng sợ, những hình ảnh lúc nhỏ, khi cậu bị người ta bao vây, dùng ánh mắt căm ghét nhạo báng mà nhìn mình, sau đó là những trận đòn như mưa trút xuống người cậu...

Cái quá khứ đen tối ấy lại một lần nữa hiện về trong đầu khiến cậu sợ hãi, hoang mang, cả người Bạch Hiền không khỏi run lên.

Cong người lại, cậu cố gắng đem mình giấu đi, không để cho bất cứ ai nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy những ánh mắt đáng sợ kia...

Ca, phụ thân, tỷ tỷ, các ngươi ở đâu, ta sợ lắm a, ta sợ lắm a, ta bị người ta đánh đau quá, các ngươi ở đâu, mau đến cứu ta...

Lưu Huân nhìn thấy Bạch Hiền nằm cuộn tròn lại trên mặt đất, cả người lại run đến lợi hại, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: "Hừ! chỉ là chút nước sôi, cùng một cái tát, có cần phải làm biểu tình khoa trương như vậy hay không?"

Tiến đến gần Bạch Hiền , Lưu Huân khẽ ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay thon dài xinh đẹp không biết thương tiếc mà nắm lấy mái tóc của Bạch Hiền mà kéo lên.

Bị người nắm tóc kéo đến đau đớn, cái cảm giác đáng sợ lúc trước lại hiện về, Bạch Hiền hoảng sợ mà quơ tay loạn xạ, miệng không ngừng kêu gào: "Đừng! đừng đánh ta, ca, ngươi mau cứu ta".

Trong lúc vô ý, tay của Bạch Hiền lại đánh trúng vào khuôn mặt của Lưu Huân....

Bị đánh trúng, sắc mặt của Lưu Huân hóa đen, tức giận cũng không ngừng tràn lên trong lòng...

Lưu Huân cười độc ác, nói: "Hừ! ngươi cũng giỏi lắm, dám đánh cả ta?" Nói xong không chút thương tiếc mà đánh vào mặt Bạch Hiền .
Tay vừa đau vừa rát, mặt lại không ngừng bị người ta đánh, đau đớn làm cho đầu óc cậu có chút thanh tỉnh, nhưng dường như cả trái tim của cậu lúc này cũng theo những cái đánh đau đớn kia mà tan nát thành từng mảnh...

Nước mắt rơi xuống...

Trong lòng cậu chỉ còn một suy nghĩ: " Xán , ngươi ở đâu, ta bị người đánh như vậy, ngươi có đau lòng hay không?"

Lưu Huân đánh đến khi mặt cậu sưng đỏ mới chịu dừng tay lại. Phủi phủi tay áo của chính mình, nói: "Hừ! cái này xem như ta dạy dỗ đễ cho ngươi biết thêm quy củ trong cung này..."

"Ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình đi, chim sẻ thì mãi mãi là chim sẻ, sẽ không có chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng đâu. Ngươi bộ dáng vừa xấu xí, vừa mập mạp, lại không có chút tài hoa nào, ngươi nghĩ ngươi có thể xứng với Xán sao?"

"Mà ngươi cũng nên nhớ rõ một điều, người Xán thích chỉ có mình ta, còn đối với những người như ngươi, bất quá chỉ là một món đồ chơi đối với Xán trong lúc ta đi vắng mà thôi..."

Lưu Huân không tiếc dùng lời đã kích Bạch Hiền . Đối với hắn, cậu chỉ là một con tép riu, không đáng hắn để vào hắn a...

Đối phó với cậu, hắn không cần tốn quá nhiều tâm tư như các vị quý phi kia...

Mà những lời Lưu Huân nói quả thật như con dao sắc nhọn mà từng nhát đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu...

Cậu không xứng với Phác Xán Liệt sao? Cậu chỉ là một món đồ chơi trong lúc nhàm chán của hắn sao?

Tại sao tâm cậu vẫn đau như vậy, rõ ràng chuyện này cậu đã biết trước, nhưng tại sao khi nghe nói đến tâm can cậu vẫn là đau đến như vậy? không phải cậu nói cậu sẽ từ bỏ hay sao?

Tại sao chỉ vì một chút luyến tiếc khi đêm qua hắn cất công đi tìm cậu mà lại nảy sinh hy vọng, để đến bây giờ, khi người mà hắn yêu đứng trước mặt cậu mà tuyên bố như vậy, làm cho cả người cậu đều như chết lặng đi...

Bạch Hiền không còn chút sức lực nào mà đứng dậy, đưa cánh tay đau rát của mình chạm nhẹ lên vết thương trên mặt, nước mắt cũng không ngừng chảy ra...

Cậu có chút ngẩn ngơ nhìn vào nước mắt của mình đang từng hạt từng hạt mà tuôn rơi, lúc này cậu cũng không thể phân biệt được, đến cuối cùng những giọt nước mắt này vì bị người đánh đau, hay là tâm cậu đau mà tuôn rơi...

Cậu khẽ nở nụ cười, một nụ cười cay đắng, cậu cười cho số phận của mình, cũng cười chính bản thân của mình quá mê muội tham luyến tình thương của Phác Xán Liệt , đến bây giờ, phải chịu đau khổ cùng tổn thương như thế này...

Nhìn cậu cười, Lưu Huân có chút khó hiểu, nói: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có, ta chỉ là muốn cười bản thân ta quá ngu ngốc mà thôi. Nhưng dù sao ta cũng thật muốn rời khỏi nơi này, nhưng có điều có người quá cố chấp không cho ta rời đi." Bạch Hiền yếu ớt nói.

Lưu Huân nghe cậu nói, trong lòng cũng có chút lo lắng, không ngờ được Phác Xán Liệt đối với con người này lại đặc biệt như vậy, Phác Xán Liệt mà hắn biết là người chưa bao giờ có ham muốn chiếm giữ một thứ nào cả...

Mà nay hắn lại muốn giam lấy con người này trong cung, chứng tỏ được rằng địa vị của người này trong lòng Phác Xán Liệt chiếm vị trí không nhỏ, điều này làm cho hắn lo sợ...

Phải mau chóng xử lý tên Bạch Hiền này, đó là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tiềm thức của hắn...

Lưu Huân giấu đi vẻ sợ hãi trong mắt mình, ánh mắt đảo vài vòng, sau đó vẫn là nụ cười khinh người kia nhìn Bạch Hiền nói: "Ngươi nghĩ Phác Xán Liệt giữ ngươi lại là vì điều gì? Hắn là muốn ta có đồ chơi trong lúc nhàm chán a, chắc ngươi cũng đã được người ta nói cho biết rồi đi, Xán dù có chơi đùa như thế nào, nhưng khi ta quay về đây thì tâm trí của hắn chỉ dành trọn cho ta mà thôi. Còn đồ chơi của Xán , hắn sẽ không thương tiếc mà vứt bỏ a, sau đó người phá hủy món đồ chơi kia chính là ta a."

Bạch Hiền khuôn mặt tái nhợt mà nhìn Lưu Huân, trong lòng là một cỗ sợ hãi không ngừng dâng lên.

Cậu đối với Xán đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng hắn vẫn giam cầm cậu tại nơi hoàng cung này là vì sao?

Không lẽ hắn giữ cậu lại chỉ là để tạo niềm vui cho tên Lưu Huân này...

Nghệ, ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, ngươi không thể nể tình ta làm cho ngươi vui vẻ bao lâu nay mà tha cho ta một mạng hay sao? Không thể để ta sống an ổn mà rời khỏi đây hay sao?

Nhìn Bạch Hiền vì câu nói của mình mà sợ hãi đến cả người đều run rẩy, Lưu Huân trong lòng vui vẻ đến lạ thường.

Lưu Huân tiến đến gần Bạch Hiền , ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: "Hừ! ngươi tốt nhất là đừng quá mơ tưởng, Xán sẽ không bao giờ thích ngươi đâu, có biết hay không?".

Sau khi để lại cậu đó, Lưu Huân tiêu sái xoay người rời đi.
.
.
.
.
.
.
Chương 17:

Bạch Hiền hai tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, những gì Lưu Huân nói cậu đều hiểu. Cậu biết rõ thân phận mình thấp kém, không thể nào mà sánh cùng Phác Xán Liệt được.

Những vết thương ngoài da thịt tuy rất đau nhức, nhưng tâm cậu hiện tại nó còn đau đớn gấp bội. Trái tim dường như cũng đã vỡ vụn theo từng lời nói của Lưu Huân...

"Tại sao, ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà, chỉ muốn an an ổn ổn mà sống qua ngày thôi, tại sao lại khó đến như vậy, tại sao lại không buông tha cho ta, đến cuối cùng ta phải làm sao?".

Đau đớn cùng thống khổ, Bạch Hiền hai tay ôm lấy mặt của mình mà khóc nức nở...

Vân Nhi đi ra ngoài về, vừa vào đã thấy cảnh tượng Bạch Hiền cả người cuộn tròn, nằm khóc dưới mặt đất, một bộ dáng tràn đầy thống khổ...

Hoảng sợ mà chạy vào đỡ lấy Bạch Hiền . Khi nhìn thấy khuôn mặt cùng cánh tay của cậu, lòng Vân Nhi như lạnh đi: "Những vết thương này là sao? Là ai đã đối xử với ngươi như vậy."

Bạch Hiền ở trong lòng của Vân Nhi không ngừng lắc đầu, những ủy khuất cùng thống khổ cứ theo những giọt nước mắt của cậu mà trào ra...

"Ô...ô...Vân Nhi tỷ, ta rốt cuộc phải làm sao đây, ta chưa từng nói sẽ cướp lấy của ai cái gì, từ nhỏ đã cố gắng làm một hài tử tốt, chỉ mong sao có một cuộc sống bình thường thôi, tại sao lại khó đến như vậy?"

Vân Nhi đau lòng ôm chặt lấy Bạch Hiền , hai mắt có chút cay cay: "Là tên Lưu Huân kia có phải hay không?".

Bạch Hiền không trả lời câu hỏi của Vân Nhi, cô cũng không hỏi thêm, cứ như vậy, Vân Nhi ôm lấy Bạch Hiền để cậu ở trong lòng mình mà khóc, mà giải tỏa hết những đau đớn trong lòng...

Sau khi Bạch Hiền khóc đến lã đi, Vân Nhi dìu cậu vào trong phòng, lấy thuốc bôi lên tay cùng mặt của cậu...

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bạch Hiền , trong lòng cô đau đớn không thôi...

Đứa nhỏ tội nghiệp này, cuộc sống lúc nhỏ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, vậy mà khi lớn lên cũng không thể có được một cuộc sống an ổn...

Đáng lẽ ra hai người đã thoát khỏi cung vào tối qua, nhưng không ngờ được, Bạch Hiền lại bị hoàng thượng bắt lại, kế hoạch trốn thoát cũng vì vậy mà thất bại...

Không thể cứ để Bạch Hiền sống trong dằn vặt, đau đớn như vậy được...

Phải trốn đi, nhất định phải đưa Bạch Hiền ra khỏi hoàng cung này, nhưng phải làm cách nào đây, cả ngày hôm nay cô ra ngoài để kiếm Bạch Tô, nhưng lại không thể tìm được người...

Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vân Nhi đứng dậy, định rời đi, nhưng tay áo lại bị Bạch Hiền nắm lấy. cô xoay người, xoa xoa đầu của cậu, dịu dàng nói: "Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta đi gọi người làm chút gì đó cho ngươi ăn, ngươi cũng đã quá mệt mỏi rồi."

Bạch Hiền nhìn Vân Nhi, sau đó nói: "Vân Nhi tỷ, ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn về lại bên cạnh ca ca ta, ta muốn về nhà, nơi đó sẽ không có ai khi dễ ta cả..."

Nghe Bạch Hiền nói, nước mắt của Vân Nhi không ngừng tuôn rơi, cô ôm chặt lấy Bạch Hiền nức nở nói: "Được, được mà, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi nơi này, ta nhất định sẽ mang ngươi ra khỏi nơi này..."

Trời tối, trăng cũng đã lên cao, Bạch Hiền ngồi ngoài đình viện. Vết thương trên mặt cùng tay của cậu đã được Vân Nhi bôi thuốc, cho nên đã đỡ đau rát hơn rất nhiều...

Bạch Hiền ngồi một mình, tâm trí không hiểu sao lại nhớ về Phác Xán Liệt . Cái cảm giác trống trải cùng lạnh lẽo này, thật là cô đơn...

Ngồi nơi này, Bạch Hiền lại nhớ đến những lần Phác Xán Liệt bồi bên cạnh mình. Hắn luôn từ phía sau mà ôm lấy cậu, hơi ấm truyền sang làm cho cậu vô cùng thoải mái cùng ấm áp...

Nhưng bây giờ thì sao, cậu chỉ còn một mình, ngồi nơi đây, gió lạnh thổi vào làm cho cả người cậu đều run rẩy...

Tối nay, Phác Xán Liệt không về bên cạnh cậu...

Bạch Hiền khẽ cười thầm trong lòng, tại sao cậu lại có thể ngu ngốc như vậy, hiện tại, Lưu Huân đã trở về, vậy thì hà cớ gì Phác Xán Liệt lại về bên cạnh cậu chứ. Có lẽ giờ này, Phác Xán Liệt đang vui vẻ ở bên cạnh Lưu Huân.

Khẽ co người lại, Bạch Hiền ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi ra...

Những ngày sau đó, Bạch Hiền trong lòng vẫn có chút chờ mong Phác Xán Liệt , nhưng càng chờ đợi, trái tim cậu cũng dần chết theo.

Tâm cũng ngày càng nguội lạnh...

Từ khi Lưu Huân trở về, Phác Xán Liệt chưa bao giờ quay về Lân cung tìm cậu một lần...

Niềm hy vọng nhỏ nhoi trong cậu cũng đã dần dần tắt đi. Dường như, tâm cậu đã đau đớn quá nhiều mà trở nên chai sạn, cho nên giờ đây, dù có đau đớn như thế nào, tất cả đối với cậu đều trở nên vô nghĩa.

Bạch Hiền quyết định cứ như vậy bình thản mà sống, quên đi con người kia, quên đi tất cả...

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cậu...

Bạch Hiền uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn về khoảng không trước mặt, nói: "Vân Nhi tỷ, chừng nào thì ta có thể ra khỏi hoàng cung này, ta bị nhốt ở trong Lân cung này cũng đã hơn một tuần rồi đi."

Vân Nhi nhìn Bạch Hiền , cảm thấy cậu có gì đó đã thay đổi. Từ ngày mà cậu bị Lưu Huân đánh, hoàng thượng cũng không đến tìm. Bạch Hiền đã trở nên trầm lặng hơn lúc trước.

Cậu không còn cười nhiều, không còn vui vẻ, bây giờ cậu lúc nào cũng thản nhiên, đối với tất cả tựa như hư không...

Cũng có thể là cậu tự giấu đi đau khổ vào bên trong, cậu tự gặm nhắm nỗi đau ấy một mình, không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của mình một lần nào nữa...

Vân Nhi nhìn Bạch Hiền có chút cười khổ nói: "Ta cũng thực sự là muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng hoàng thượng đã cho người giữ chặt nơi này rồi, không cho bất kì ai vào đây, cũng không cho chúng ta một bước rời khỏi đây, ngay cả Lưu Huân cũng bị cấm đến nơi này...có lẽ chúng ta phải đợi tin từ ca ca ngươi thôi."

Bạch Hiền nghe Vân Nhi nói, trong lòng chỉ đành cười khổ: " Xán , ngươi cần gì phải giam cầm ta đến mức này, hủy hoại ngươi cũng đã hủy hoại rồi, muốn đánh người cũng đã đánh rồi, ngươi còn gì chưa thỏa nguyện nữa hay sao, ngươi xem ta bây giờ sống không bằng chết, hay ngươi thực sự muốn ta chết đi ngươi mới vừa lòng..."

Nghĩ đến cái chết, bàn tay của Bạch Hiền vô thức mà siết chặt lại...

Bạch Hiền đứng dậy, thảnh thơi mà đi dạo trong hoa viên của mình: "Vân Nhi tỷ, ngươi nói hoàng thượng mấy ngày nay ở bên cạnh Lưu Huân thật vui vẻ đi, có lẽ cũng đã quên mất một nơi có tên Lân cung này rồi...".

Vân Nhi không biết trả lời như thế nào, cô sợ làm Bạch Hiền tổn thương, cô sợ chạm vào vết thương trong lòng cậu.

"Không cần phải giấu ta, ta đã không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, nếu như đã không còn thích, chuyện níu kéo là vô dụng, ta không muốn ngược đãi chính bản thân mình..."

Vân Nhi biết, tuy ngoài mặt Bạch Hiền luôn nói chuyện như không quan tâm, không muốn người khác lo lắng cho mình, nhưng mà càng như vậy cô càng đau lòng hơn, cô biết, mỗi đêm Bạch Hiền đều không ngủ được, luôn luôn gặp ác mộng, cậu khóc đến sưng đỏ cả hai mắt...

"Ta nghe Tiểu Trụ tử nói, từ lúc Lưu Huân về đây, ngày nào hắn cũng quấn lấy bên cạnh hoàng thượng, hai người không hề rời nhau lúc nào cả...Tiểu Hiền , ngươi...". Vân Nhi nhìn bước chân của Bạch Hiền có chút lảo đảo thì hoảng sợ vô cùng.

Bạch Hiền đưa tay ra ngăn cản Vân Nhi đến gần mình, cậu đưa tay xoa xoa hai con mắt đang đau nhức đến lợi hại của mình nói: "Không...ta không sao đâu, ta chỉ có chút choáng váng mà thôi...".

Đầu óc có chút choáng váng làm Bạch Hiền không thể giữ được thăng bằng, lại không có điểm để cậu tựa vào, cả người cậu chao đảo muốn ngã xuống...

Đột nhiên cậu được bao bọc trong một vòng tay to lớn, ấm áp...

Bạch Hiền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt cậu không giấu được ngạc nhiên.

"Ca, ca, là ngươi thật sao? Ta không phải là nằm mơ đi...". Bạch Hiền trong lòng vui sướng, ôm chặt lấy Bạch Tô.

Nhìn người đệ đệ mà mình thương yêu, cậu đã gầy đi rất nhiều, tinh thần của cậu cũng đã không còn như trước nữa, giống như có một thứ u buồn nào đó luôn bao quanh người cậu làm cho tâm trạng cậu luôn nặng nề....

Cậu thực sự đã bị Phác Xán Liệt phá hủy hoàn toàn rồi, cả thể xác lẫn tinh thần...

Bạch Tô cảm thấy thật đau lòng, siết chặt Bạch Hiền vào vòng tay của mình...

"Ngoan, đệ không cần phải lo lắng nữa, ta sẽ mang đệ rời khỏi nơi này...". Bạch Tô yêu thương mà vuốt ve mái tóc của cậu.

Bạch Hiền ở trong lòng Bạch Tô, tham lam mà hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm hoi, nhưng lại chợt nhận thấy có điểm lạ lùng, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô nói: "Ca, sao ngươi lại mặc y phục của thái giám?"

"Cái này sao?". Bạch Tô chỉ vào y phục trên người mình, sau đó mĩm cười nói: "Hoàng thượng cho người trông coi nơi này quá chặt chẽ, lại không cho bất cứ air a vào, ta thật sự rất khó khăn khi đột nhập vào trong này, sợ bị lộ nên đành phải cải trang thành thái giám."

Vân Nhi đứng ở một bên, nhìn huynh đệ tình thân, cảnh tượng ấm áp này cô thật sự không muốn xen vào, nhưng thời gian lại có hạn, không biết được, có sự cố nào phát sinh hay không.

" Biện công tử, tại sao những lần trước ta ra ngoài tìm ngươi nhưng đều không gặp, còn chuyện trốn ra khỏi nơi này ngươi tính thế nào?"

Bạch Tô nghe Vân Nhi hỏi, lại nhớ đến điều gì đó, nắm tay của hắn vô thức mà siết chặt: "Hừ! ta đã bị hoàng thượng điều tới Giang Nam rồi, lại bị người thăm dò, cho nên ta rất vất vả mà trốn được đến kinh thành."

Nghe Bạch Tô nói, Bạch Hiền có chút kinh ngạc: " Xán tại sao lại điều ngươi đi tới Giang Nam, ngươi đã làm điều gì sao?"

Bạch Tô khẽ lắc đầu, sau đó lại không nói gì, yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt của Bạch Hiền nói: "Ngươi cố gắng đợi ta, hai ngày nữa, ta sẽ mang ngươi ra khỏi nơi thương tâm này, chúng ta sẽ đến một nơi thật tốt, sau đó cả gia đình ta sẽ sinh sống ở đó."

Bạch Hiền khẽ gật đầu nói: "Được, ta chờ ngươi a."

Trong khi đó, Phác Xán Liệt ở trong ngự thư phòng.

Đưa tay xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, Phác Xán Liệt cảm thấy trong người vô cùng bực bội.

Từ khi Lưu Huân về đây, hắn đã cho người canh giữ Lân cung thật kỹ lưỡng, không để cho Lưu Huân tìm đến Bạch Hiền để gây khó dễ.

Nhưng mấy ngày không gặp cậu, hắn nhớ cậu vô cùng, thật muốn đi gặp mặt cậu một lần, nhưng tên Lưu Huân kia suốt ngày bám dính lấy hắn, làm hắn không thể đi đâu được, thật làm hắn tức chết mà...

Rõ ràng hắn có thể từ chối không bồi bên cạnh Lưu Huân, nhưng nếu như hắn bỏ mặc Lưu Huân, thì lại mang tiếng phụ nghĩa...
Hắn thật vô cùng khó xử...

Hắn tin chắc rằng, Bạch Hiền cho dù thế nào cũng sẽ đợi hắn, cho nên hắn mới tự quyết định ở bên cạnh Lưu Huân, tìm cách để cho Lưu Huân rời khỏi hoàng cung này...

Hắn biết rõ, nếu Lưu Huân còn ở trong cung, lại biết người mà hắn yêu thích là Bạch Hiền , chắc chắn Lưu Huân sẽ tìm cách hãm hại cậu...

Mà Lưu Huân lại là người mưu kế đa đoan, còn Bạch Hiền thì đơn thuần không thể trở thành đối thủ của hắn được...

Hắn không muốn Bạch Hiền bị Lưu Huân tổn thương...

Mà chính Phác Xán Liệt cũng không ngờ đến, Lưu Huân đã thực sự tổn thương Bạch Hiền rất sâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro