Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

Trên đường quay về hoàng cung, Bạch Hiền không dám ngẩng đầu mà nhìn Phác Xán Liệt. Còn hắn ở bên cạnh nhìn cậu chằm chằm như muốn đục mấy lỗ trên người của cậu.

Cảm thấy được Phác Xán Liệt hiện tại là vô cùng tức giận, Bạch Hiền chỉ cúi đầu vặn vặn ngón tay của mình, mà nhìn góc áo.

Nhìn hành động trẻ con của cậu, Phác Xán Liệt thật sự muốn bật cười, tức giận cũng giảm đi một ít. Hắn mở miệng nói: "Tối qua ngươi đã nói như thế nào hả? sao hôm nay lại dám mở miệng mà cự tuyệt?".

Bạch Hiền run rẩy nói: "Ta...ta thật sự không muốn mà, ta chỉ muốn ở nhà cùng ca ca ta..."

"Ca ca, ca ca, ngươi bao nhiêu tuổi sao cứ mở miệng là ca ca vậy hả?" Phác Xán Liệt nghe cậu nhắc đến người kia lại càng cảm thấy khó chịu. "Hừ! mà ta thấy hắn cũng thật kỳ lạ, có vị ca ca nào lại bảo hộ đệ đệ mình một cách quá đáng như vậy không? Ta xem hắn còn ý đồ khác đi?"

Nghe có người nói xấu ca ca mình, Bạch Hiền lớn giọng phản bác: "Ngươi đừng nói bậy, sao lại không có chứ, có ca ca của ta đối xử với ta rất tốt đó".

Phác Xán Liệt nghe Bạch Hiền trả lời, hắn thật sự muốn một phát mà cắn chết cậu luôn cho rồi, cái con chuột chết này không biết là đầu óc cậu ngu ngốc như thế nào mà có thể nói ra một câu...thật ngu ngốc như vậy...

Có khi hắn lúc này mở miệng hỏi cậu "Có ai nói một câu ngu ngốc như ngươi vậy không" có lẽ cậu sẽ nói "Có ta". Nghĩ tới chuyện này, đầu Phác Xán Liệt đầy hắc tuyến.

Vươn tay kéo con chuột ngốc kia vào lòng mình, Phác Xán Liệt nghiến răng nói: "Hừ! về tới hoàng cung xem ta xử tội ngươi ra sao!".

Chỉ có điều ngoài dự đoán của Phác Xán Liệt, hai người vừa về tới hoàng cung, Bạch Hiền đã bị đám hài tử của hắn kéo đi nhanh chóng.

Phác Xán Liệt cười khổ, nói thầm trong lòng: "Thôi thì tha cho ngươi, tối nay ta sẽ phạt ngươi sau vậy."

Bạch Hiền bị tám đứa hài tử lôi kéo đi đủ khắp cả hoàng cung, cậu vốn mập mạp nên mới đi có một lát đã mệt đến thở dốc. Nhưng những hài tử kia còn nhỏ, lại hiếu động vô cùng, không chịu buông tha mà lôi cậu đi liên tục.

Nguyên cả một ngày, Bạch Hiền phải chăm sóc đám hài tử kia, thật làm cho cậu mệt vô cùng, nhưng lúc ngồi vào bàn ăn với đầy đủ sơn hào hải vị, Bạch Hiền không tự chủ mà nước miếng ào ạt tuôn ra, mệt mỏi cũng vứt sang một bên, chiến đấu với một bàn đầy thức ăn ngon.

Sau khi đám hài tử đó vừa khóc vừa nháo không chịu rời khỏi Bạch Hiền, bị đám thái giám kéo về cung của mình. Bạch Hiền mệt mỏi nằm dài trên giường.

Hiện tại cậu ở lại trong cung có  một nơi ở riêng của mình. Nơi này rất rộng, sân vườn có hồ nước, có trồng hoa, phong cảnh cũng không tệ. Không những vậy, lại có cả một rừng đào được trồng ở phía trước. Mỗi lần Bạch Hiền nhìn vào nó đều tưởng tượng ra hình ảnh những quả đào treo lủng lẳng trên đó. Nước bọt cũng nhờ vậy mà chảy dài...

Mệt mỏi mà lăn qua lộn lại, còn đang mơ màng chuẩn bị tiến nhập mộng đẹp thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bạch Hiền không thèm mở mắt mà nói: "Vào đi".

Nha hoàn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, kính cẩn nói: "Bạch công tử, ta đã chuẩn bị tốt nước ấm cho ngài rồi, ngài tắm xong hãy ngủ."

Nghe nha hoàn gọi mình kính cẩn như vậy, thật có chút không quen. Bạch Hiền ngồi dậy lấy hai tay dụi dụi mắt của mình, ngáp một cái thật dài, sau đó nở một nụ cười thật tươi lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói: "Ai nha, không cần gọi ta công tử gì đâu, cứ gọi ta là Tiểu Hiền là được, ta thích được gọi như vậy."

Vân Nhi nhìn Bạch Hiền làm một loạt động tác như hài tử kia cảm thấy thật đáng yêu, lại nhìn đến nụ cười rực rỡ, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, khả ái cùng giọng nói mềm mại như mặt nước mùa thu, bất giác làm cho mặt của Vân nhi đỏ ửng lên. Cúi đầu kính cẩn nói: "Nô tỳ không dám, lỡ như hoàng thượng mà biết được sẽ bị trách phạt."

"Không sao, có hắn các ngươi muốn gọi như thế nào cũng được, còn ở trước mặt ta cứ gọi ta là Tiểu Hiền." Bạch Hiền xua tay nói.

Bạch Hiền nhìn Vân nhi cười cười, sau đó hỏi: "Ngươi tên là gì."

"Nô tì tên Vân Nhi".

Bạch Hiền cười ngây ngô nói: "Tên rất đẹp, ngươi cũng đẹp như các tỷ tỷ của ta vậy."

Vân Nhi nghe Bạch Hiền nói thì hai mà đỏ ửng, lắp bắp nói: "Bạch công tử, đa tạ ngài khen ngợi..."

Bạch Hiền nhìn Vân Nhi một lát, sau đó đứng lên nói: "Được rồi, ngươi dẫn ta đến nơi tắm rửa đi, cả ngày hôm nay chạy nhảy rất nhiều, mồ hôi làm ta rất khó chịu."

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Bạch Hiền không thèm mặc quần áo chỉnh tề lại, cứ thế nhảy lên giường mà ngủ.

Phác Xán Liệt sau khi hoàn thành xong đống tấu chương cao ngất ngưởng, nhìn ra ngoài trời đã thấy thật sự rất khuya.

Mệt mỏi vươn người một cái, Phác Xán Liệt đứng dậy, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Như nhớ tới điều gì, hắn hỏi: "Tiểu Trụ tử, Tiểu Hiền đã về nghỉ ngơi rồi hay chưa, đám hài tử kia chắc là không cho hắn về đi."

Tiểu Trụ tử đứng bên cạnh nghe hắn hỏi thì kính cẩn đáp lời: "Bạch công tử lúc nãy mới vừa về Lân các, chắc hẳn giờ này đã ngủ."

Phác Xán Liệt lấy tay xoa xoa cằm, suy nghĩ một lát nói: "Hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi bên Lân các."

Nói xong bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của tiểu Trụ tử mà tiêu sái bước đi.

Đẩy cửa bước vào phòng, bên trong vẫn chưa có tắt đèn. Phác Xán Liệt bước nhẹ đến bên giường, sợ làm người kia tỉnh giấc.

Vén tấm màn lên, hắn nhìn người nằm trên giường mà khẽ mĩm cười. Không hiểu sao vừa mới gặp cậu, tâm tình mệt mỏi lúc trước hoàn toàn biến mất.

Quả thật như lời Bạch Hiền từng nói, dáng ngủ của cậu quả thật rất xấu. Lần trước khi ngủ cùng Phác Xán Liệt, hắn cũng biết rõ, cậu khi ngủ luôn dùng hai tay mà ôm lấy vật gì đó, cho nên lần đó cậu cũng ôm chặt lấy hắn mà ngủ. Hiện tại lại đang ngủ một mình, nhìn bộ dáng cậu ôm chặt lấy chiếc chăn kia cứ tựa như một con gấu nhỏ ôm lấy thân cây không chịu buông vậy.

Hai tay ôm chặt lấy chiếc chăn bên cạnh, gối đầu cũng bị đặt lệch một bên, áo ngủ không được gài cẩn thận bị trượt ra, để lộ cái bụng tròn tròn trắng nõn, nhìn vào thật muốn cắn lấy một ngụm. Cũng may cậu không có thói quen ngủ chảy nước miếng.

Phác Xán Liệt cười dịu dàng, cởi ngoại bào của mình, sau đó nhẹ nhàng mà leo lên giường, đưa tay gỡ ra chiếc chăn bị cậu ôm lấy thật chặt.

Cái bụng trắng nõn đang phập phồng kia lại vô tình mà đập vào mắt hắn, Phác Xán Liệt nhịn không được mà đưa tay sờ sờ lên cái bụng kia.

Ưm, cảm giác thật không tệ.

Phác Xán Liệt hứng thú chống cằm nhìn người đang ngủ đến say mê không biết gì kia, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng nhỏ khẽ mở, chiếc mũi tuy không phải cao nhưng lại nhỏ nhắn, khả ái vô cùng.

Lấy tay mà chọt chọt hai má của cậu, vẫn không phản ứng, mà cái cảm giác mềm mại kia lại làm cho hắn sờ đến phát nghiện, vuốt ve một lát, Phác Xán Liệt cười gian manh, trong lòng xuất hiện ý nghĩ xấu xa: "Hừ! xem ta trừng phạt chuyện lúc sáng của ngươi đây."

Đưa tay bóp chặt lấy chiếc mũi của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ở một bên mĩm cười đắc ý, thật muốn xem thử phản ứng của con chuột ngốc này.

Bạch Hiền đang ngủ ngon giấc, không biết bên cạnh mình có một con lang đang phá phách, cảm giác nghẹt thở đến khó chịu, Bạch Hiền đưa tay phủi phủi con ruồi đang phá giấc ngủ của mình, nhưng phủi hoài mà không được.

Lười mở mắt ra xem, Bạch Hiền quyết định, không thở được bằng mũi vậy thì...thở bằng miệng...

Bạch Hiền hé mở chiếc miệng nhỏ nhắn của mình ra mà hô hấp, Phác Xán Liệt ở một bên nhìn biểu tình của cậu mà nhịn cười đến run người. Ánh mắt lại vô tình mà nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng bên trong khẽ động đậy.

Nhìn đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện bên trong cái miệng nhỏ nhắn như anh đào kia, Phác Xán Liệt không hiểu sao lại thấy cả người đều khô nóng đến lạ thường.

Buông chiếc mũi khả ái kia, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lấy cánh môi anh đào mềm mại, giống như bị thôi miên, bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt dần dần đi xuống dưới, vuốt ve lấy chiếc cổ tròn, xuống đến xương quai xanh xinh đẹp, lả lướt xuống ngực, không chút do dự mà cởi luôn chiếc áo mỏng manh trên người Bạch Hiền.

Chiếc áo được mở ra, toàn bộ cảnh xuân xinh đẹp của người dưới thân hiện lên rõ ràng trước mắt Phác Xán Liệt. Làn da trắng nõn nà, mềm mại như nữ nhân, thân hình tròn trĩnh, không phải thân hình mập đến phát chán, mà là một loại tròn trĩnh đến đáng yêu, khiến người nhìn vào không khỏi cảm thấy muốn vuốt ve muốn sờ thử.

Hai khỏa anh đào màu hồng nhạt đứng ngoài không khí dựng thẳng đứng như khiêu khích người nhìn, bàn tay Phác Xán Liệt không tự chủ mà vuốt ve thân hình của Bạch Hiền.

Đang ngủ mơ màng, không hiểu sao bỗng dưng lạnh ngắt, cảm giác như không mặc áo, lại có thứ gì đó ấm áp đến lạ thường vuốt ve cơ thể cậu. Cảm giác nóng ấm ấy làm cho Bạch Hiền không khỏi phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn, cơ thể không tự chủ mà nhích gần đến vật đang tỏa nhiệt kia.

Nghe tiếng rên rỉ của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cảm thấy khí nóng đều chạy hết lên đỉnh đầu. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ nảy sinh dục vọng với cậu.

Lúc trước bắt buộc cậu ở lại trong hoàng cung là vì muốn có người chơi cùng với hài tử của hắn, mà đối với hắn, Bạch Hiền chính là người tạo ra niềm vui, tạo ra cảm giác thoải mái cùng thỏa mãn nơi hắn. Đến một thời gian nào đó, hắn sẽ để cậu ra đi.

Nhưng nhìn Bạch Hiền đơn thuần, đáng yêu, hắn không muốn xuống tay với cậu. Hắn sợ chính bàn tay của hắn sẽ làm cho cậu bị phá hủy hoàn toàn. Bởi vì hắn còn một vấn đề mà chưa thể dứt bỏ được.

Nhưng hôm nay, chính hắn là người khơi mào chuyện này, dục vọng cũng đang kêu gào đòi phóng thích. Hắn cũng không ngờ tới định lực của bản thân mình lại kém đến như vậy. Chỉ mới nhìn thấy cơ thể trắng nõn kia, cùng tiếng rên rỉ nhỏ vụn mà dục vọng của hắn đều đã đứng thẳng. So với lúc ở cùng các phi tần của mình, cho dù thân hình ôn nhuyễn như ngọc ở trước mặt mình làm đủ trò nhưng dục vọng của hắn cũng chưa bào giờ mà phát tác nhanh như vậy.

Phác Xán Liệt là người từ trước đến nay không bao giờ chịu ủy khuất chính mình. Hắn cũng bỏ qua cảm giác trong lòng đối với người kia. Đối với người ở phương xa kia, hắn cũng đã quyết định quên đi từ rất lâu rồi. Chỉ là bản thân hắn chưa tìm được điều gì để khỏa lấp khoảng trống ấy mà thôi. Nhưng hôm này nhìn đến con chuột nhỏ này...

Có lẽ hắn đã tìm được chăng...

Suy nghĩ một lát, Phác Xán Liệt mĩm cười từ tận đáy lòng, hạ người hôn xuống đôi môi đang chu chu lên kia. Hắn quyết định là tạm thời sẽ để con người đơn thuần đáng yêu này bên cạnh mình. Nếu như sau này cậu muốn ra đi, hắn cũng sẽ không làm khó dễ mà giữ cậu lại.

Bàn tay đặt trên người Bạch Hiền như bị làn da trơn láng hút lấy, cách gì cũng không muốn rời. Lý trí hắn cưỡng không được bàn tay đang bắt đầu xoa nắn cơ thể cậu, lượn lờ từ phần ngực tới vùng eo, xuống đến bụng dưới rồi cứ thế luồn qua lớp vải đi vào sâu hơn nữa.

Giấc ngủ bị quấy rầy làm Bạch Hiền thoáng giật mình, cảm giác đê mê khiến cậu thở có phần gấp gáp.

Cổ họng Phác Xán Liệt như thắt lại, hắn ra sức kiềm chế thứ dục vọng đang tràn ngập trong người, cúi đầu áp môi lên môi Bạch Hiền, đưa lưỡi len vào vòm miệng ẩm ướt của cậu. Do cố đè nén dòng khoái cảm đang sục sôi nên Phác Xán Liệt chỉ dám dùng lưỡi vuốt ve thật nhẹ nhàng. Nhận thấy đối phương không hề kháng cự, hắn càng tiến sâu hơn, mải mê cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang vô thức lẩn tránh, mạnh mẽ mút vào.

Hôn một hồi lâu hô hấp cả hai đều trở nên nặng nề, vậy mà Phác Xán Liệt còn dây dưa chưa muốn ngưng.

Cái cảm giác ngọt ngào này vẫn như lần trước hắn từng thử qua. Khiến hắn mê mẩn đến không thể rời ra.

Môi bị hôn đến đau nhức, lại không thể thở được, Bạch Hiền hé mắt ra, mơ màng nhìn người đang đè lên mình nhưng do cơn buồn ngủ nên một chút nhận thức cũng chẳng có.

Nhìn biểu tình của Bạch Hiền cùng đôi mắt mơ màng nhuốn đầy dục vọng. Chỉ thế thôi hạ thân Phác Xán Liệt liền nóng bừng lên.

Hôn cũng không đủ, hắn nhanh chóng gỡ bỏ quần áo trên người rồi áp phần cơ thể đang cương cứng của mình vào hạ bộ người con trai nằm dưới.

Tuy cách một lớp vải nhưng cảm nhận được nhiệt độ khác lạ khiến Bạch Hiền bất giác thoái lui. Cậu ngay lập tức bị đè chặt lại. Phác Xán Liệt càng lúc thâm nhập càng sâu bên trong khoang miệng ấm áp kia, những ngón tay thành thạo liên tục mơn trớn, miết chặt lấy ngực Bạch Hiền trong khi thân dưới không ngừng nhịp nhàng ma sát. Đang ngấu nghiến say mê, bỗng nghe thấy tiếng rên rĩ mơ hồ thoát ra từ khe hở hiếm hoi giữa những cái hôn, cơ thể hắn phút chốc tê dại như có luồng điện vừa chạy dọc sống lưng. Bụng dưới đã ướt đẫm một mảng.

Thế này thôi... cũng quá sức chịu đựng rồi.

Phác Xán Liệt hơi bất mãn nhả môi cậu ra. Hắn nhìn xuống Bạch Hiền vẫn còn mê man chưa chịu tỉnh lại, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, nhịp thở có phần bất ổn, mặt cũng nóng rần lên lộ ra chút hồng hào. Vậy mà Phác Xán Liệt chỉ nhìn chốc lát lại bị kích thích, một lần nữa lâm vào thế hiểm nguy.

Nếu cũng làm như ban nãy chắc chắn sẽ không giải quyết được gì.

Lúc này đây tất cả lý trý của Phác Xán Liệt hoàn toàn bị sụp đổ...

Nuốt nước bọt, hắn thở nặng nhọc, cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép hờ cùng lúc cởi bỏ chiếc quần đã lấm bẩn ra khỏi người Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt nhận thấy mặt trong đùi cậu đã ướt nhẹp vì dịch thể khi hắn đưa tay dò dẫm từ phía sau, cố ép một ngón vào trong làm Bạch Hiền đau đến mức phải rụt người lại, cau mày tránh né thứ dị vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình.

Không thể làm gì khác hắn đành rút tay về, lấy ra hộp cao từ ngăn tủ bên cạnh. Nghĩ tới khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu của Bạch Hiền khi nãy khiến thứ dục vọng bên dưới càng bùng cháy mạnh mẽ.

Phác Xán Liệt hấp tấp dùng ngón tay vuốt ve xung quanh cửa huyệt, lấy một lượng lớn cao hy vọng giúp Bạch Hiền bớt đau, sau đó dùng một lúc ba ngón tay đẩy dần vào trong.

Bạch Hiền đương nhiên chịu không nổi, cậu thở hổn hển theo từng cử động của những ngón tay, thân người liên tục vặn vẹo hòng thoát khỏi sự dày vò trông rất đáng thương. Nhưng Phác Xán Liệt có tội nghiệp cách mấy cũng là tạm ngừng để lật sấp người Bạch Hiền xuống rồi lấy gối lót dưới bụng cho cậu đỡ khó chịu. Hắn nghĩ từ phía sau đi vào cũng không có gì khác biệt lắm.

Phác Xán Liệt lúc này trong đầu không ngừng cảm phục tài ngủ của Bạch Hiền . Làm đến như vậy mà cậu vẫn chưa hề tỉnh giấc. Nếu như cậu mà cứ như vậy ở trước mặt một tên sắc lang nào đó, thì chắc chắn cậu bị người ta ăn sạch sẽ mà không biết.

Phác Xán Liệt nghĩ đến việc Bạch Hiền bị người khác lợi dụng mà làm những việc đụng chạm thế này, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa vô danh đến khó chịu.

Mở rộng chân cậu ra, Phác Xán Liệt chỉ cần hạ người áp ngực mình vào lưng cậu là có thể ôm trọn lấy cơ thể bên dưới tiến nhập dễ dàng.

Bạch Hiền dường như cảm nhận được có vật lạ đang đi vào từ bên dưới, cậu bắt đầu phản kháng lại nhưng nhanh chóng bị Phác Xán Liệt đè chặt không nhúc nhích nổi.

Hắn chầm chậm đẩy hông về phía trước, vào sâu thêm chút nữa liền nghe Bạch Hiền rên khẽ trong miệng. Thanh âm phát ra tuy nhỏ xíu tựa tiếng mèo kêu nhưng khiến hắn nhất thời mất hết kiên nhẫn, đẩy mạnh một lần vào trong.

Bị đau bất ngờ, đến lúc cái con heo đang ngủ như chết kia mới chịu từ trong mộng mà tỉnh lại.

Trong cơn mơ màng nhìn thấy có người đang xích lõa đè trên người mình. Bạch Hiền lúc này mới giật mình mà mở to hai mắt nhìn người kia.

Chuyện này là sao đây, không phải cậu đang ngủ ngon lành sao? Vậy tại sao lúc mở mắt lại thấy mình bị người áp dưới thân, mà tư thế hiện tại của hai người lại vô cùng xấu hổ. Không những vậy, phía sau cậu lại có gì đó trướng đến khó chịu.

Từ lúc nãy đến giờ, cảm giác có gì đó chạy khắp cơ thể mình, cảm giác nóng rực khó chịu, cùng sảng khoái kia, cậu cứ tưởng rằng mình đang nằm mộng, không ngờ đến lúc mở mắt ra...không phải mộng mà là thật sự.

Bạch Hiền hoảng sợ la lớn: "Ngươi...ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm trò gì vậy hả?"

Phác Xán Liệt đầu đầy mồ hôi, khó nhọc đáp lại: "Hừ! ngươi nhìn mà không biết sao? Ta đang yêu ngươi."

"Ô...ô ngươi khi dễ ta, ta không cần người yêu, ngươi mau buông ta ra." Bạch Hiền nức nở khóc.

Phác Xán Liệt khó chịu cau mày, nơi đó quá chật, hắn vẫn chưa thể nào mà động được. Cái nơi chật chội ấm nóng kia thật làm hắn chịu không nổi mà.

"Con chuột thúi này, nơi này của ngươi thật mê người." Phác Xán Liệt nói xong, không do dự cúi xuống mà cắn một ngụm lên cặp mông tròn tròn kia.

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt thì mặt cậu đỏ đến muốn xuất huyết, hắn, hắn cư nhiên, cắn mông cậu.

Phác Xán Liệt nhìn biểu tình của cậu thật muốn bật cười thành tiếng, hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan nào, ta sẽ làm cho ngươi thật sung sướng."

Nghe giọng nói khàn khàn, trầm đục nhuốm đầy tình dục của Phác Xán Liệt , trong mắt của Bạch Hiền lúc này chỉ có hai từ: "Thật quyến rũ."

Nhìn đôi mắt ngập nước đang trợn to mà nhìn mình, Phác Xán Liệt yêu thương cúi người xuống liếm hết những giọt nước mắt kia, bắt đầu giở giọng dụ dỗ: "Ngoan nào, để ta yêu ngươi, ngày mai ta sai người làm cho ngươi thật nhiều bánh bao cùng đồ ăn ngon được hay không?"

Nghe đến đồ ăn, hai mắt Bạch Hiền phát sáng, cũng quên luôn hoàn cảnh hiện tại của mình, dù sao có nói cậu cũng không biết là hai ngươi đang làm cái loại chuyện gì. Từ trước đến nay, dưới sự bảo hộ chặt chẽ của gia đình, cậu chưa bao giờ biết đến những chuyện yêu như thế này, lần trước là do nghe người ta nói, cậu cảm thấy hiếu kỳ mới chạy thẳng đến Di xuân viện mà tìm hiểu, chỉ tiếc rằng còn chưa kịp tìm hiểu thì đã bị người bắt mang đi.

"Ngươi...ngươi nói thật sao?". Bạch Hiền hiếu kỳ hỏi.

"Đương nhiên, ta là hoàng thượng, ta gạt người làm gì!". Phác Xán Liệt yêu thương nói. Trong mắt tràn ngập nhu tình mà chính hắn cũng không phát hiện.

Bạch Hiền suy nghĩ một lát, gật đầu, anh dũng nói: "Được rồi, vậy ngươi muốn làm gì thì làm đi, ngày mai ngươi phải cho ta thật nhiều bánh bao, ta muốn bánh bao nhân thịt."

Phác Xán Liệt lúc này không biết nên khóc hay cười, nói khẳng định: "Được, chắc chắn mà..."

Trong lòng cũng không ngừng nổi lên một cái suy nghĩ: "Sau này không được để ai đến gần con chuột chết này, lỡ như hắn dùng bánh bao mà dụ dỗ cậu đi mất thì nguy."

Phác Xán Liệt cũng không hề cảm nhận được sự độc chiếm trong suy nghĩ của mình.

Được sự đồng ý, Phác Xán Liệt khẽ động hạ thân. Bạch Hiền vì đau bất ngờ mà giãy giụa  nhưng hai chân đang dang rộng vốn đã chịu không nổi chuyển động của Phác Xán Liệt , tay còn bị giữ chặt ở hai bên, rốt cuộc chỉ biết nức nở mặc cho hạ thân liên tục bị xâm phạm.

Hắn không ngừng ra vào cơ thể Bạch Hiền , dùng miệng mút lấy cổ cậu. Tiếng nức nở đáng thương không còn cơ hội lọt vào tai hắn, giờ phút này Phác Xán Liệt chẳng cảm thấy gì khác ngoài từng đợt ma sát bỏng rát bên trong.

Nụ hôn cũng theo vũ đạo bên dưới mà dữ dội hơn, hắn kề răng cắn nát làn da trước mắt không thương tiếc. Bạch Hiền bị dày vò đến bật khóc thành tiếng, âm thanh vỡ vụn do những lần va chạm xác thịt.

"Ô..ô..ưm...ngươi ra ngoài... ta không muốn nữa...". Bạch Hiền nức nở.

Phác Xán Liệt nhẫn nhịn đến cực điễm, nghiến rắng nói: "giờ ngươi có nói không muốn cũng đã muộn."

Càng gần đến cao trào Phác Xán Liệt càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, đem cơ thể Bạch Hiền tàn nhẫn mà đâm sâu đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đạt tới cực điểm, tiếng khóc của cậu cũng đã lạc hẳn đi.

Vừa qua một trận kịch liệt, Phác Xán Liệt vẫn đè trên người cậu thở dốc. Bạch Hiền có chút mơ hồ rồi rơi vào trạng thái mơ màng. Ngoài những tiếng rên rĩ đứt quãng và nhịp thở gấp gáp ra, cậu chẳng có phản ứng nào khác.

Phác Xán Liệt lát sau mới rút khỏi người Bạch Hiền . Vẫn ôm lấy cậu từ đằng sau, hắn chậm rãi dùng môi âu yếm tấm lưng trần mượt mà của cậu mà cảm thấy bản thân thật kỳ lạ. Sao tự nhiên lại có những cử chi dịu dàng như thể lấy lòng với người này? Có cần phải thân mật vậy đâu?

Nội việc ham muốn với cậu cũng đã quá sức tưởng tượng của hắn rồi.

Phác Xán Liệt rất nhanh đã bị kích thích, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy hắn đẩy vào không chút khó khăn. Bạch Hiền bên dưới vốn đang yên ổn bất ngờ bị quấy rối liền yếu ớt giãy giụa, không ngừng thổn thức.

Chẳng tốn nhiều sức Phác Xán Liệt cũng dễ dàng khống chế cậu. Hắn tuyệt đối không vì Bạch Hiền khóc nức nở mà dừng tay, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn một chút, chứ không như lần đầu tiên hấp tấp vội vàng.

Lối vào ban đầu còn chật khít đã giãn ra bớt sau vô số lần xâm nhập. Bạch Hiền do có dị vật quấy rối trong cơ thể mà cảm thấy khó chịu, cứ nhúc nhích không yên, thế nhưng biểu tình đã từ đau đớn chuyển thành mê man tự khi nào. Dường như chính cậu cũng không rõ thứ cảm giác sung sướng đến tê dại này là từ đâu tới.

Phác Xán Liệt luồn tay ra trước ngực, vừa ôm trụ hai vai để ngưng Bạch Hiền cử động thân trước vừa tách rộng chân cậu hung hăng ra vào.

Tiếng thở dốc dần hòa hợp với tiết tấu nhanh chậm, khuôn mặt cũng ửng hồng lên, những lần bị Phác Xán Liệt thô bạo đâm sâu vào cậu chỉ biết cúi đầu rên la, sau đó lại run rẩy thở hổn hển, nét mặt cũng bị tình dục che phủ.

Thấy Bạch Hiền như vậy, hắn không cách gì kiềm chế được, khiến thân dưới hai người đã một mảng ướt đẫm. Phác Xán Liệt chịu không nổi, lật người cậu lại âu yếm hôn.

Bạch Hiền cuối cùng đã tỉnh một chút, mơ màng nhìn hắn, miệng lung tung nói gì đó nghe không rõ, còn vụng về huơ tay múa chân phản kháng lại.

Nhìn bộ dạng dễ thương của Bạch Hiền làm hắn nhịn không được, cúi xuống ngấu nghiến môi cậu trong khi tay vuốt ve tấm lưng trần phía sau, bất ngờ đẩy mạnh một cái vào trong.

Phác Xán Liệt không thèm để ý đến sự chống cự của Bạch Hiền , cũng không quan tâm đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều, chỉ một mực cố định thắt lưng cậu duy trì tốc độ. Do khoái cảm mà hạ thân của Bạch Hiền cũng chậm chạp ngẩng đầu dậy, bị ma sát giữa bụng dưới của hai người từ từ lớn dần lên.

Tiếng rên rỉ hòa trong nỗi đau đớn vì mất đi kiểm soát mà sớm thay đổi âm điệu, càng lúc càng trở nên dâm loạn. Cơ thể Bạch Hiền từ trạng thái kháng cự đã bắt đầu đáp trả lại khiến Phác Xán Liệt càng khó kiềm lòng, hắn đặt cậu ngồi trên hông, để mặc cậu tiếp tục thổn thức trên vai mình.

Hai thân thể trần trụi xiết chặt lấy nhau, hạ thân nhịp nhàng mà mạnh mẽ đâm xuyên, môi hôn quấn quít không rời, thậm chí còn cảm nhận được trái tim người kia đang đập liên hồi trong lồng ngực cận kề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro