Chap 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua đã là hai ngày sau. Trước đó một ngày, báo chí rầm rộ đưa tin :
"Chủ tịch tập đoàn BBH xuất hiện trước mặt cổ đông"
Hay là
"Ông Jame Kim tham ô tài chính tập đoàn BBH lên đến hàng tỷ USD bị xử tù chung thân"
.....
Hàng loạt, hàng loạt tin tức đưa lên đều xoay quanh vấn đề tập đoàn BBH. Trong thời gian ngắn, ông ta liền mất tất cả, tài sản bị tịch thu còn ông ta thì bị bắt giam. Vợ ông ta thấy vậy liền đi lấy một người giàu có khác, tất nhiên con bà ta cũng đi theo bà ta rồi
~•~•~
-Mới đó mà đã là hai ngày rồi__Lay chán nản than vãn với bọn bạn khi cả đám tụ tập ở phòng khách nơi mình ở. Hôm nay là chủ nhật nên bọn hắn được nghỉ
-Nhanh thiệt, anh ấy chắc cũng đã về rồi__D.O trầm ngâm nói. Bọn họ ai cũng vui mừng vì nó còn sống. Sau câu nói của D.O ai cũng liếc nhìn hắn, hắn bây giờ đang im lặng không nói gì như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng nên không nghe thấy bọn bạn nói gì và đang nhìn chằm chằm vào mình
-Này, đang nghĩ gì vậy?__Kai đẩy đẩy tay hắn hỏi. Hắn lúc này mới hoàn hồn lại phất tay một cái tỏ vẻ không có gì nói:
-Làm gì có_nói thì nói vậy nhưng thật lòng hắn đang tìm cách để nó tha thứ cho mình
-Vậy à__Kai gật đầu nói, dù sao cậu cũng không muốn bắt ép hắn nói ra mọi suy nghĩ của mình. Dẫu sao thì mỗi người đều phải có chút riêng tư của mình
-Tớ...không biết nếu thằng bé nhớ lại mọi chuyện thì có tha thứ cho tớ không nữa_Suho đưa tay ôm mặt nói, người hơi cúi xuống. Lay thấy vẻ mặt đau khổ của Suho thì vỗ nhẹ tay lên lưng Suho nói :
-Không sao đâu, chắc chắn cậu ấy sẽ bỏ qua mà
-Nói thì dễ, làm thì khó. Không ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao đâu __Xiumin dựa lưng ra sau ghế sofa nói
-Không thử làm sao biết được, vì vậy hãy cố lên__Kris nói
-Nào, chúng ta cùng nhau cố gắng __Sehun nói rồi lật úp bàn tay để ra giữa không trung. Bọn hắn cười rồi cũng đặt tay chồng lên nhau cùng hô to "Cố gắng" và phất tay lên trời. Cả bọn nhìn nhau cười
-Hay là chúng ta đi chơi đi, dù sao không có việc gì làm_Tao đưa ra ý kiến
-Hay đi biển chơi nhỉ__Luhan nói
-Okey__cả bọn đồng thanh nói đồng ý với ý kiến của Luhan
Thế là buổi đi chơi biển bắt đầu
Hôm nay bầu trời rất đẹp, tuy là mùa đông nhưng không khí lại trong lành và không lạnh lắm
-Wow, lâu lắm rồi mới được đi biển chơi_Lay nói rồi giang hai tay ra hứng gió biển táp vào người tuy rất lạnh nhưng làm cho tâm tình người ta được thoải mái hơn nhiều
-Đã 5 năm rồi__Luhan nói
-Đúng, 5 năm rồi chúng ta mới đến đây chơi__Lay gật đầu nói. Ai cũng cảm thấy được thư giãn khi đến đây.
Hắn nhìn ngắm ngoài biển nhớ lại lần đi chơi với nó 5 năm trước đây, hôm đó thật vui nhưng tiếc rằng những bức ảnh chụp với nó ở ngoài biển đã bị "hắn lỡ xóa" lúc say rượu mất rồi. Thật là tiếc trong khi nó là người không thích chụp ảnh. Bỗng dưng mắt hắn dừng lại trên một người con trai cách bọn hắn rất xa, cậu ta mặc quần jean trắng phối với áo sơmi trắng kèm theo một cái áo khoác da, trên cổ mang một cái khăn choàng màu trắng thả lỏng, mái tóc xõa dài ngang lưng tùy ý gió thổi bay, hai tay ôm nhau vừa đi vừa ngắm biển. Mãi đến khi cậu ta đi cách chỗ bọn hắn chừng 20m thì hắn nhìn kỹ hơn, mái tóc cậu ta ánh lên màu tím giống mái tóc nó. Bỗng cậu ta không nhìn biển nữa mà mắt lại hướng lên nhìn phía trước nơi mà bọn hắn đang đứng. Nhìn thấy được khuôn mặt cậu ta thì hắn bất động. Người đó không phải là nó thì là ai nữa, nó đã về nước.
-Ơ kia không phải anh Baekhyun sao __Tao nói, tay chỉ về hướng nó khiến cho những người còn lại nhìn theo. Còn nó vẫn chưa phát hiện ra bọn hắn đang nhìn mình
-Anh Baekhyun__Xiumin gọi rồi chạy về phía nó nhưng tiếc rằng nó không biết cậu đang gọi tên mình, vì tên của nó hiện tại là tên khác. Phía sau Xiumin, bọn hắn cũng đang chạy lại phía nó
-Baekhyun_Suho gọi tên nó lúc đang chạy đến gần nó. Nó vẫn là không biết bọn hắn gọi tên mình. Mãi mà nó không nghe bọn hắn gọi, Luhan liền giang tay chắn ngay trước mặt nó nói
-Này, cậu không cần giả lơ bọn này chứ
Nó do mãi nhìn dưới bãi cát nên cho đến khi Luhan chắn lại đường đi của nó thì mới ngước mắt lên nhìn xem là ai chắn đường đi của nó. Nó nheo mắt lại tỏ vẻ khó chịu rồi nhìn bọn hắn kỹ hơn. Hóa ra là bọn người đã gặp ở tập đoàn BBH, họ quen nó sao? Nó là vẫn suy nghĩ rồi nhìn bọn hắn không nói gì. Bấy giờ bọn hắn mới nhớ ra nó bị mất trí nhớ mà, bọn hắn thật là hồ đồ
-Chúng em là người thân của anh_Tao chủ động nói. Nghe câu nói của Tao thì nó có phần ngạc nhiên, lông mày hơi nhướn lên nhưng vẫn là không nói gì. Nó nhìn bọn hắn một lượt rồi ánh mắt dừng ngay tại chỗ hắn, hắn thấy nó nhìn mình thì liền cười một cái. Nụ cười mà cách đây năm năm đã mất nay lại có lại là nhờ nó. Thấy nụ cười đó của hắn tim nó lỗi mất mộ nhịp, điều quan trọng hơn trong đầu nó lại hiện lên một chút gì đó về một người con trai cùng với nụ cười ấm áp giống hắn nhưng thật mờ ảo khiến nó cảm thấy đau đầu. Nó đưa tay ôm đầu mình rồi ngồi thụp xuống bãi cát. Tại sao chứ? Tại sao nụ cười đó lại giống đến vậy? Trong đầu nó không ngừng đặt câu hỏi tuy rằng biết trước sẽ không có câu trả lời cho nó ngay bây giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek