Chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh chở em tới siêu thị gần đây đi__nó tay chống cằm nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua nói
-Ừm__hắn đáp, chỉ vài phút sau nó và hắn đã có mặt bên trong siêu thị, ai cũng nhìn cặp hắn và nó, trông hắn và nó thật đẹp đôi đúng là "trai tài gái sắc" mà. Hắn bây giờ đang làm cu li cho nó nhưng cũng rất vui, cả hai vừa cười vui vẻ vừa chọn đồ. Nó và hắn mua đủ thứ nào là hoa quả, rau củ, thịt, cá tươi sống....buổi đi siêu thị này đối với hắn và nó thật vui và có ý nghĩa. Lúc thanh toán tiền xong nó nói với hắn :
-Anh xuống chỗ để xe trước đi, em còn mua vài thứ nữa
-Để anh đi cùng em__hắn nói
-Không, em đi một mình được rồi_nói rồi nó chạy trở lại vào trong siêu thị, hắn chỉ biết lắc đầu đành theo lời nó xuống chỗ để xe trước đợi nó
Còn nó, nó quay vào siêu thị ấn thang máy lên tầng bán đồ chơi và quà lưu niệm. Nó muốn mua đồ chơi cho tụi trẻ ở cô nhi, lúc đến gian hàng bán quà kỷ niệm nó bắt gặp hai nữ sinh chắc bằng tuổi nó đang chọn đồ. Đối thoại của bọn họ như sau, đây là bọn họ nói to nẻn nó nghe thấy chứ không phải do nó cố tình nghe :
-Cậu mua bình thủy tinh và giấy gấp ngôi sao này đi__một cô đeo kính cận nói
-Để làm gì chứ, tớ mua đồ để tặng người yêu tớ mà__cô còn lại nói
-Mua cái này về cậu tự gấp sao xong để vào bình cho đến khi đầy rồi tặng không phải có ý nghĩa hơn sao?
-Ừ, được đó tớ sẽ mua__thế là hai nữ sinh đó mua được đồ theo ý mình rồi rời khỏi. Đợi hai nữ sinh đi thì nó cũng lại gần chỗ bọn họ vừa xem xem thử, nó nhìn nhìn rồi nghĩ sao đó nó cũng lấy một bình thủy tinh không to cũng không nhỏ, rồi giấy gấp sao, gấp hạc. Nó cũng muốn tự tay gấp để tặng hắn. Thanh toán xong tiền nó vội vàng xuống chỗ để xe vì nó cũng mua đồ hơi lâu
-Đợi em lâu không?__khi tới chỗ hắn nó hỏi
-Cũng lâu, anh tưởng em đã xảy ra chuyện gì chứ__hắn nói
-Anh lo lắng thái quá rồi đó__nó bĩu môi nói, hắn nhìn những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay nó hỏi :
-Em mua gì mà nhiều vậy, còn túi đen này đựng gì vậy__hắn vừa nói vừa xách giùm nó, hắn sợ những thứ đó nặng làm đau tay nó
-Không có gì, quà tặng tụi trẻ. Còn thứ đựng trong túi đen này là của em__nó nói giữ lại túi đen cho mình, hắn chỉ nhún vai ý tùy nó. Hắn cất những thứ mới mua ra ghế sau xe, còn nó cất túi đen của mình vào cốp sau xe rồi khóa lại. Thế là cả hai bắt đầu lái xe đến cô nhi viện "Thiên Thần". Khi đến nơi thì bọn bạn đã có mặt đông đủ hết rồi
-Sơ__nó nói rồi ôm bà Ji Ah
-Con chào sơ__hắn chào bà Ji Ah
-Hai người đi đâu mà lâu vậy, tụi tớ đi sau mà đến trước lâu lắm rồi đây_Kai nói
-Ấy trên tay cậu xác gì vậy_Luhan hỏi hắn
-À là đồ tụi tớ mới mua ấy mà__hắn cười cười nói
Nó lại gần hắn lấy túi đồ đựng đồ chơi, rồi đi đến lũ trẻ đang ham chơi không để ý có người lạ tới
-Các em__nó giọng nhỏ nhẹ gọi bọn trẻ, lũ trẻ đang ham chơi nghe có người gọi mình thì quay lại nhìn, nhìn thấy nó lũ trẻ la giét om sòm vui mừng như bắt được vàn , chạy lại vây sung quanh nó:
-A anh Baekhyun
-Anh Thiên Thần
-Em nhớ anh quá
-Sao bây giờ chị mới đến chứ?
....vv.... lũ trẻ ngươi một câu, ta một câu không kịp để nó nói lời nào. Phải mất 5 phút nó mới nói được một câu
-Các em không định để anh nói à
-A có chứ__một cô bé dễ thương nói, nó véo nhẹ má cô bé nói :
-Đáng yêu quá đi, hôm nay anh có quà cho tụi em nè__nó nói rồi giơ túi đồ trước mắt tụi trẻ lắc lắc
-Wow, quà gì vậy anh?__bọn trẻ đồng thanh nói
-Là đồ chơi, bây giờ các em ra chơi cùng sơ để sơ phát quà__nó nói
-Không đâu, muốn anh phát cơ__một bé trai nung nịu nói
-Ngoan, có muốn anh nấu đồ ăn cho ăn không?__nó cười hỏi
-Đồ ăn anh nấu ngon lắm em muốn_lũ trẻ nói
-Vậy phải ngoan không, nghe lời anh ra sơ phát quà rồi chơi trong cho mát, anh sẽ nấu cho ăn nhé__nó xoa đầu một đứa trẻ gần mình nhất nói
-Dạ__cả lũ trẻ đồng thanh nói, rồi mang túi đồ nó đưa đem lại cho sơ phát. Hắn xách túi đồ đựng đồ ăn tươi sống cùng với bà Ji Ah tới chỗ nó
-Sao con mua nhièu đồ vậy__bà Ji Ah nhìn nó nói giọng trách cứ, cứ mỗi lần nó tới đây là lại mua nhiều đồ nên bà rất giận nha.
-Hì, hôm nay con sẽ trổ tài cho sơ xem nhé, sơ đừng giận__nó khoác tay bà Ji Ah nói
-A ha...vậy sao, nếu vậy ta sẽ không giận, nói thật ta biết con từ lúc còn còn nhỏ, con nấu ăn ngon vậy mà ta có ăn đồ ăn con nấu 2 lần thôi à_phản ứng của nó trước câu nói của sơ chỉ là cười nhẹ
-Em nấu thiệt hả?__hắn nhìn nó hỏi, nó gật đầu
-Wow vậy là anh được ăn đồ ăn em nấu rồi, Xiumin bảo em nấu ăn ngon mà ít khi nấu__hắn vừa nói vừa nhớ lại trước đây Xiumin cũng nói vậy.....à không, mặc dù nguyên văn câu nói không phải là thế nhưng ý tứ của câu nói là thế
-Vậy em sẽ cho anh ăn thử một lần_nó cười nói trước vẻ suy tư của hắn
-Ha sao một lần được chứ, mai này chúng ta lấy nhau em ngày nào cũng phải nấu cho anh ăn__hắn nhìn nó nói như đây là điều hiển nhiên
-Anh...ai biết trước được tương lai chứ__nó bĩu môi nói
-Không anh là người sắp dặt tương lai đó, nên anh biết trước mà__hắn nói, nó không biết nói gì với ý nghĩ này của hắn. Nó nhéo mạnh vào eo hắn, hắn hét toáng lên vì đau :
-A ui, em làm gì vậy__hắn xoa xoa chỗ bị nhéo nói
-Thôi mơ tưởng đi, anh muốn ăn đồ em nấu thì bây giờ ra chơi với các bạn anh đi__nó nói tay chỉ chỉ về phía bọn bạn đang chơi với lũ trẻ
-Thôi để anh giúp em__hắn nói
-Không cần anh đi đi__nó nói rồi đẩy hắn đi về phía bọn bạn, hắn cũng đành đi về phía bọn bạn để chơi với lũ trẻ vậy. Nó cùng bà Ji Ah vào bếp nấu ăn, chỉ một tiếng sau trên bàn đã bày hàng loạt những món ăn ngon và đẹp mắt
-Các cháu dẫn các em đi rửa tay rồi vào ăn trưa nào__bà Ji Ah hiền từ nói

Bọn hắn cũng gật đầu rồi dẫn lũ trẻ đi rửa tay
Bây giờ mọi người đã vây quần bên mâm cơm như một đại gia đình :
-Wow nhìn ngon quá, ai nấu vậy sơ__ D.O nói, ai cũng mắt sáng rực nhìn những món ăn ngon trên bàn
-Anh, hôm nay anh nấu à_Xiumin hỏi, cậu đã từng được nó nấu cho ăn nên nhìn những món ăn trưng bày đẹp mắt chưa ăn mà đã cảm thấy ngon miệng rồi
-Nào trật tự, hôm nay là Baekhyun nấu, các con ăn nhiều vào nếu không sẽ không có dịp ăn nữa đâu đấy__bà Ji Ah nói
-Vâng ạ__bọn hắn đồng thanh nói, thật là tai nghe không bằng mắt thấy, bây giờ nhìn tài nghệ của nó thật là cao
-Wow, món canh này ngon quá, là canh gì vậy anh?_Tao hỏi, nó ngừng ăn miễn cưỡng nói
-Canh củ cải trắng jầm sườn heo non__nó nói mà ai cũng thấy là có sự miễn cưỡng trong đó, vì sao ư? Vì trong bữa ăn nó muốn được yên tĩnh và điều cấm kị nhất đối với nó là bữa ăn không được nói chuyện
-Bữa ăn với chị ấy không nên nói chuyện đâu__Xiumin nói, đây như là sự biện minh cho sự miễn cưỡng của nó trong câu nói như vậy mọi người cũng đã hiểu rồi. Bữa ăn trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, không cười, không nói, chỉ có ăn và ăn thôi. Thấy bầu không khí trở nên yên lặng, hắn lên tiếng phá tan bầu không khí đó :

-Em ăn cá nhé_hắn nói rồi lấy đôi đũa sạch chưa ai ăn gắp miếng cá vào chén nó
-Đừng...__nó lên tiếng ngăn cản hắn nhưng không kịp
-Trời, anh/em ấy không ăn được cá đâu__Xiumin và Suho không hẹn mà cùng nói một câu
-Em cũng không ăn được cá sao?__hắn hỏi
-Ừm, nhưng "cũng" là sao?__nó hỏi
-À chuyện này nói ra thật ngại, anh cũng không ăn được cá__hắn gãi gãi đầu ngượng nghịu nói
-Ha ha....hai người đúng là nhân duyên tiền định đó_Kris bật cười nói. Không khí quanh bàn ăn bắt đầu trở nên vui vẻ
-Mọi người ăn đi, con no rồi__nó đặt đũa xuống nói
-Em ăn chưa được 1 chén mà sao no được?__Suho nhăn mày nói
-Không, là em no thật sự rồi__nó nói rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn ra sau vườn cô nhi viện, nơi yên tĩnh và mát mẻ nhất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek