Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt cảm thấy dưới thân mình động đậy, vừa mở mắt ra, gương mặt phóng đại của cậu đập thẳng vào mắt.

Nhìn thấy biểu tình của hắn cậu nhịn không được bật cười "Rất bất ngờ sao !"

Phác Xán Liệt cười lắc đầu, dời tầm mắt đi nơi khác "Em chắc là đã biết cả  rồi ! Thật không ngờ Phác Xán Liệt tôi cũng có ngày hôm nay ! Haha".

Biện Bạch Hiền nhìn hắn cười trong lòng không hề dễ chịu, nhìn hắn hiện nay có  kết cục như vậy thực muốn nói một câu "Đáng đời !" nhưng làm sao cậu có  thể nhẫn tâm như vậy "Anh còn có thể cười được sao ?".

"Cười hay  không chẳng phải chuyện cũng đã xảy ra rồi sao ?" Hắn dừng cười, tay nắm  chặt lấy tay cậu, hôn lên lòng bàn tay ấm áp "Hiện tại anh cái gì cũng  mất cả rồi, chỉ còn em và Bạch Cửu, đừng đi có được không ?"

Biện Bạch Hiền đang tự chiến tranh với lý trí, có nên hay không ở lại bên cạnh  hắn an ủi hắn, giúp hắn có thêm động lực ? Còn những chuyện trước đây  hắn đã làm với cậu tính thế nào ? Đấu tranh kịch liệt diễn ra, cậu thở  dài một hơi nhắm chặt mắt lại đưa ra quyết định "Tôi cũng không phải  người hẹp hòi, chỉ cần anh không đối xử tệ với tôi, chúng ta có thể miễn  cưỡng sống chung một thời gian !"

Phác Xán Liệt vui mừng ôm chầm lấy cậu hôn tới tấp lên hai bên má cậu "Thật tốt quá ! Cảm ơn em, cảm ơn em !"

Cậu  bên ngoài không nói nhưng nội tâm đương nhiên cũng thật hạnh phúc, cậu  không phản khán cái ôm của hắn, chỉ im lặng đón nhận, trên môi còn nở nụ  cười ngọt ngào.

"Xán Liệt ! Em... Em muốn gặp Bạch Cửu !" Biện Bạch Hiền kéo kéo tay áo hắn nói nhỏ.

Hắn  yêu thương xoa đầu cậu, đem trán cậu chạm vào trán hắn, đôi mắt thâm  tình tràn ngập ý cười "Được thôi, em ở đây chờ anh !" Nói rồi hắn lưu  luyến rời đi. Biện Bạch Hiền nhìn theo bóng dáng hắn, cảm giác như mình  đang trở lại mùa xuân. Nước mắt hạnh phúc từ từ rơi xuống, cậu mỉm cười  lau đi, lật chăn ra bước xuống giường đi tham quan một vòng căn nhà mới  này.

Căn nhà này nhỏ hơn mấy căn trước rất rất nhiều, quả nhiên  người ta lúc có tiền và lúc không có tiền hoàn toàn trái ngược nhau. Sàn  nhà, trần nhà, góc tường, ban công cửa sổ đều được làm bằng gỗ. Lúc cậu  hô hấp cũng có mùi gỗ thoang thoảng.

Biện Bạch Hiền nghĩ, cuối cùng  cũng đi đến được ngày hôm nay, ngày mà có mơ cậu cũng không dám nghĩ  đến, được ở cùng với người mình yêu, còn có đứa con chính mình sinh ra.  Một ngôi nhà nhỏ ba người luôn tràn ngập tiếng cười..

Phác Thế Huân từ ngoài chạy vào ôm chặt chân cậu khóc rống " Baba! Bạch Cửu  nhớ baba ! Huhu, babaaaaaaa ~..." Gương mặt này của bé trông rất đáng  yêu, đôi môi nhỏ đỏ hồng khóc lớn đến nước bọt cũng chảy ra. Cậu ngồi  xuống đối diện bé, nhanh tay lau nước mắt nước mũi trên mặt bé, thương  yêu hôn lên đó "Bạch Cửu ! Ô ô~ không sợ không sợ, baba ở đây với con a  ~"

Phác Xán Liệt tựa vào cửa ra vào nhìn cảnh hai cha con  tương phùng không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, nếu biết trước cậu dễ mềm  lòng như vậy hắn đã dựng lên màn kịch này từ sớm rồi, nhất định không để  cậu chịu khổ lâu như vậy.

Phác Thế Huân dẩu môi hờn dỗi hướng  cậu tố cáo hắn "Baba ! Người kia bắt con đi đến một nơi thật chán, không  cho người ta chơi với con, cả ngày quăng cho con một đống đồ chơi rồi  khóa cửa lại, còn nữa...."

Hắn chạy nhanh đến chỗ bé bịt miệng bé  lại, nhìn cậu lắc đầu " Đừng tin nó !" sau đó nói nhỏ vào tai bé "Không  phải lúc nãy hứa sẽ không nói sao ? Ngụy quân tử !"

Biện Bạch Hiền buồn cười quay mặt đi chỗ khác, để mặc hai cha con đang cãi nhau bằng  ánh mắt cả nửa ngày trời, đến lúc mệt rồi cậu mới đề nghị cả nhà cùng  nhau đi chợ mua thức ăn về nấu.

Người có phản ứng đầu tiên chính là hắn "Cái gì ? Em cũng biết làm cơm sao ?????"

Phác Thế Huân tay khoanh trước ngực, khinh thường nhìn hắn "Quả nhiên lạc  hậu, baba cháu nấu ăn chính là đệ nhất trong đệ nhất !"

Cậu xoa xoa đầu con trai mình, bồng bé lên hỏi "Hôm nay con muốn ăn gì ? Baba sẽ nấu cho con !"

Hắn  giả vờ ganh tị, bắt chước bộ dáng làm nũng của bé "Tại sao em không hỏi  anh muốn ăn gì ? Thật không công bằng nha !" chính mình cũng không thể  nhịn được bật cười thành tiếng, hạnh phúc ôm lấy "vợ con" vào lòng.

Biện Bạch Hiền đỏ mặt, lần đầu tiên nhìn thấy mặt này của hắn. Cậu đẩy tay hắn  ra chuyển chủ đề "Trễ rồi, mau đi mau đi ~ Bằng không tối nay chuyển  bữa tối thành ăn khuya !"

Cả ba người ra khỏi cửa cùng nhau đến  khu chợ ở gần đó, cười nói không ít. Biện Bạch Hiền nhìn hắn đùa giỡn Phác Thế Huân, chọc đến bé hết khóc rồi lại mếu. Cậu thầm nghĩ, ước gì cuộc  sống này cứ như vậy diễn ra, một chút cũng đừng thay đổi...

Chap mới a~

Có sai sót nhớ nói mình nha

LIKE VÀ COMMENT NHÁ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro