Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Binh"

Cử phòng y tế bị đẩy mạnh ra!

Âm thanh mạnh làm cho nhân viên y vụ Dương Thẩm run tay, chút nữa đâm kim tiêm vào bên cạnh mạch máu của nữ sinh. Ông chậm rãi, cố gắng không quan tâm đến âm thanh bên cạnh, tiếp tục tiêm cho nữ sinh.

"Này! Ông qua đây!"

Một tiếng nói hung tợn vang lên trong phòng y tế.

Dương Nhuận tiêm xong, dùng cồn sát trùng chỗ tiêm cho nữ sinh, nhẹ nhàng nói: "Buổi chiều lại đến tiêm mũi cuối cùng."

"Bác sỹ! Bảo ông đến đây không nghe thấy à!"

"Cảm ơn bác sỹ." Nữ sinh bị bệnh quay sang nhìn về phía cửa, nhìn thấy một đôi mắt rực lửa, giống như đang muốn giết người,đáng sợ! Cô bị dọa đến mức vội vàng đi khỏi phòng y tế.

Dường Nhuận bỏ ống tiêm và bông vào thùng rác.

"Ông điếc à?"

Phác Xán Liệt hét lên.

Dương Nhuận không ngẩng đầu lên, ông đưa tay phải lên chỉ về phía tấm bảng trên tường.

"Không làm ồn."

Sắc mặt Phác Xán Liệt nóng nảy, nếu như trên tay không bế Bạch Hiền, nắm đấm của anh đã vung lên rồi!

"Ha ha!"

Bạch Hiền trong vòng tay anh cười, từ khi đến Thánh Du, đây là lần đầu tiên cậu thấy Phác Xán Liệt lo lắng như vậy. Từ phòng học đến phòng y tế, anh ôm cậu rất chặt, xương cốt của cậu như bị anh làm cho tan vỡ, rất đau.

"Cười cái gì?!" Phác Xán Liệt phát hỏa.

"Ha ha...." Bạch Hiền cố gắng nhịn cười, ho lên vài tiếng, "cuối cùng đã đến phòng y tế, em rất vui, haha."

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, dường như vẫn cảm thấy trong mắt cậu có nụ cười kỳ quái.

"Khụ, anh vừa nói như vậy là không hay, bác sỹ...."

"Im lặng!" Phác Xán Liệt hét lên, "cậu vì ông ta mà dạy bảo tôi?! Không phải cậu nói là thích tôi à----"

Đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt giống hệt người chết, hai môi mím chặt.

Dương Nhuận làm xong công việc, quay lại nhìn anh chàng vừa nói lớn tiếng.

Chàng trai cao lớn, đẹp trai, mái tóc màu hạt dẻ, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương. Chàng trai hai tay bế một cậu con trai, tư thế ôm của anh rất chặt, cảm giác đó, giống như một chàng ngốc không biết làm thế nào để chăm sóc búp bê yêu quý của mình.

"Anh là Phác Xán Liệt?" Dương Nhuận hỏi.

Phác Xán Liệt tỏ vẻ dọa dẫm: "Tôi không biết ông." Trước đây anh chưa hề bước chân vào phòng y tế.

"Chung Đại là em kết nghĩa của tôi."Lúc học đại học Dương Nhuận và Chung Đại tình bạn rất tốt, đã từng vài lần trong ví của Chung Đại anh nhìn thấy ảnh chung của Chung Đại và Phác Xán Liệt, cũng nghe qua một vài điều Chung Đại nói về Phác Xán Liệt.

"À." Phác Xán Liệt buồn buồn nói, thì ra là bạn của Chung Đại.

"Người có bệnh tim, thường xuyên tức giận như vậy không tốt lắm." Dương Nhuận nhẹ nhàng nói.

"Mẹ kiếp!"

Phác Xán Liệt nguyền rủa, thằng khốn kiếp Chung Đại này! Trong lúc tức giận, hai tay anh ta ôm càng chặt, xương cốt của Bạch Hiền dường như đang kêu răng rắc.

"Đau....."

Bạch Hiền nói.

"Anh nên để người bệnh đặt lên giường, cậu ấy sẽ bị anh bóp nát mất." Dương Nhuân lắc đầu. Một người ôn hòa chu đáo như Chung Đại lại có thể kết bạn với một kẻ bốc đồng như Phác Xán Liệt, thế giới này thật là không cái gì không có.

Phác Xán Liệt sững người, cúi đầu nhìn Bạch Hiền, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cậu, vội vàng bước đến bên giường bệnh đặt cậu xuống.

"Cảm ơn."

Bạch Hiền vừa ho vừa nói với anh.

Phác Xán Liệt không nói gì, lấy chăn đắp cho cậu, rồi hét lên với Dương Nhuận:

"Này!Mau đến khám bệnh cho cậu ấy!"

Dương Nhuận chầm chậm bước đến, nở nụ cười nhạt, dường như không quan tâm đến lời Phác Xán Liệt nói.

"Nhanh lên một chút được không!" Phác Xán Liệt lại hét lên!

"Đừng như vậy...." Bạch Hiền nắm lấy cổ tay anh, "anh hét làm cho tai em ù hết cả lên rồi."

"Thật à?" Mặc dù không tin rằng tiếng hét của mình có uy lực lớn như vậy, nhưng không ngờ, anh lại hạ thấp giọng xuống.

Bạch Hiền chớp chớp mắt: "Đùa thôi, lừa anh đấy."

"Cậu-----"

"Em rất vui." Cậu mỉm cười, nụ cười như trong suốt, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay anh, dịu dàng ấm áp.

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

"Cảm ơn anh đối xử tốt với em như vậy," cậu nhắm mắt lại hít thở, "Anh biết không? Anh dường như giống như một thiên sứ....."

Thiên sứ? Cái quái gì đây! Phác Xán Liệt nghi hoặc.

Dương Nhuận nhìn thăm dò Phác Xán Liệt một hồi lâu, muốn tìm ra bóng hình của thiên sứ trên người anh. Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nhận định rằng anh vẫn trong quá trình phát triển của thiên sứ, còn về trong quá trình tiến hóa thành thiên sứ của anh có chậm như quá trình tiến hóa từ vượn thành người hay không thì thật là một câu hỏi khó khăn.

"Tôi không phải là thiên sứ!" Phác Xán Liệt xấu hổ nói, anh ghét những lời đường mật như vậy.

".....À." Bạch Hiền yếu ớt vuốt vuốt tóc. Thôi, không sao, thiên sứ bình thường sẽ không thừa nhận bản thân là thiên sứ. Cậu mở mắt ra, vẫn giữ nụ cười trên môi, "thế thì.....anh không cần tốt với em như vậy....em sẽ.....không biết làm như thế nào...."đã quen với dáng vẻ hung dữ của anh, đột nhiên nhìn thấy anh dịu dàng với cậu như vậy, không biết thế nào, cậu đang có một cảm giác đau đớn.

"Tôi không đối xử tốt với cậu. Chỉ là, tôi đã nhận lời cậu, chỉ cần cậu tìm thấy cái khuyên, tôi sẽ hẹn hò với cậu một tháng mà thôi." Phác Xán Liệt nói, một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong mắt lại lộ lên vẻ căng thẳng khó hiểu.

"À....thế à....."

Sự lúng túng của anh dường như truyền đến bên Bạch Hiền, cậu hoang mang, rồi bắt đầu ho mạnh hơn.

"Bác sỹ----!"

Phác Xán Liệt lại bắt đầu hét lớn.

Dương Nhuận đã đi đến bên cạnh giường bệnh của Bạch Hiền, anh đỡ cậu dậy, giúp cậu thở: "Sốt mấy ngày rồi?"

"Khụ khụ...khụ....bốn ngày...."

"Lâu như vậy vẫn chưa khỏi?" Dương Nhuận thở dài.

Bạch Hiền cố gắng để không ho thành tiếng. Khụ, thực ra đáng lẽ đã khỏi rồi, chỉ là lại nhảy xuống bể nước ở vòi phun.

"Này! Buông cậu ấy ra!"

Phác Xán Liệt tức giận nắm lấy cánh tay Dương Nhuận, kéo mạnh ra.

"Ai cho phép ông chạm vào cậu ấy!"

Trong giây lát không được Dương Nhuận đỡ lấy, Bạch Hiền "bịch" một tiếng rồi ngã xuống giường bệnh! Á, cậu kêu lên, đau quá, may mà cái gối cũng mềm, nếu không thì cậu đau chết mất.

"Nói đi, cậu ấy thế nào rồi! Có phải nằm viện nữa không!" Phác Xán Liệt tức giận trừng mắt nhìn Dương Nhuận vừa bị đẩy sang một bên.

Dương Nhuận hít thở, cố gắng kìm nén sự tức giận. Thằng nhóc này, nếu như không biết rằng nó có bệnh, thật sự muốn cho nó một trận nhớ đời rồi.

"Không sao. Uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi," Dương Nhuận quay về bàn cạnh cửa sổ, cầm bút lên viết y bạ, "Nhưng mà-----"

"Cái gì?" Phác Xán Liệt truy hỏi.

"Nếu như có người cứ cả ngày hét lên với cậu ấy như thế này, làm cho cậu ấy không được yên tĩnh, sẽ hồi phục rất chậm." Dương Nhuận chậm rãi nói.

Phác Xán Liệt im lặng. Coi mình là thằng ngốc à?! Câu này lừa mà còn được! Nhưng mà......" Anh hét lên làm em sắp ù lên rồi, rất đau đầu....."

Anh nhìn Dương Nhuận, rồi lại nhìn Bạch Hiền, không nói gì.

Cả buổi sáng hôm đó, Phác Xán Liệt không nói thêm câu nào nữa.

*** ***

Tuấn Miên không dám tin vào mắt mình, khi cậu vừa ăn bỏng ngô vừa nghe tiếng Anh quay về ký túc xá, Phác Xán Liệt đang đỡ Bạch Hiền bước vào! Anh vụng chân vụng tay đặt Bạch Hiền lên giường, để cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu, ra lệnh cậu đi ngủ.

Sau đó, anh trừng mắt nhìn Tuấn Miên, bước đến bên cậu, giật cái mp3 ra:

"Không được nghe! Sẽ làm ồn đến Bạch Hiền!"

Tuấn Miên cứng họng không nói lên lời. Trong lớp học cậu cho rằng Phác Xán Liệt chỉ là nhất thời phát điên, không nghĩ rằng bệnh tình anh ta lại nặng đến mức này.

Phác Xán Liệt lại giật lấy gói bỏng ngô trong tay cậu, nói:

"Cái này ăn vào cũng gây ồn!"

Tuấn Miên sững người, mắt cũng quên nhấp nháy.

Phác Xán Liệt lại trừng mắt nhìn cậu chốc lát, nói: "Đi lên thư viện! Bạch Hiền cần nghỉ ngơi, cậu ở trong phòng sẽ gây ồn!"

Cửa phòng ký túc "binh"....đóng lại!

Tuấn Miên bị Phác Xán Liệt đẩy ra ngoài, cậu đần người đứng đó, lắc lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đó, hình như là phòng của cậu cơ mà, Bạch Hiền hình như là bạn của cậu, hình như kẻ luôn luôn hung dữ với Bạch Hiền là anh ta cơ mà!

Còn nữa-----

Kể cả phải đến thư viện thì cũng phải mang cặp sách chứ!

Bình tĩnh lại, Tuấn Miên dúng sức gõ cửa:

"Này! Mở cửa ra! Cặp sách của tôi vẫn ở trong đó! Còn nữa, phải đi ra ngoài là anh chứ! Để anh chăm sóc Bạch Hiền, bệnh của cậu ấy chỉ càng nặng thêm!"

Cửa mở ra.

Tuấn Miên không dừng lại kịp chút nữa ngã vào trong phòng.

Một cái cặp sách đập vào người cậu, cậu còn chưa kịp bước chân vào trong phòng, cửa phòng đã nhanh chóng bị đóng sập lại!

Tiếng Phác Xán Liệt trong nhà dọa dẫm:

"Cậu mà còn dám làm ồn đến Bạch Hiền, tôi sẽ cắt cổ cậu!"

Tiếng nói thật hung dữ.

Tuấn Miên im lặng, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng quyết định chịu thua. Cậu cúi xuống nhặt cặp sách lên, chuẩn bị lên thư viện, rồi mắt cô lại trợn tròn----

Trời!

Cặp sách Phác Xán Liệt vứt ra là của Bạch Hiền!

Phác Xán Liệt là một thằng ngốc!

Phác Xán Liệt là con lợn!

Từ hôm đó trở đi, trong ký túc ngoại trừ buổi đêm Phác Xán Liệt không cho phép bất cứ ai "làm phiền" Bạch Hiền dưỡng bệnh, Tuấn Miên, Mẫn Thạc và Lộc Hàm ngày nào cũng phải lang thang bên ngoài. Mẫn Thạc thì không sao, cậu ngày nào cũng quen ở trên thư viện rồi, nhưng mà Tuấn Miên và Lộc Hàm thì thật tệ. Lộc Hàm tức giận đến sôi người, nhưng trước mặt Phác Xán Liệt không dám nói gì. Ha ha, nhìn biểu cảm của cậu ấy trở thành niềm vui duy nhất Tuấn Miên trong mấy ngày đó.

Nhưng mà, bệnh của Bạch Hiền thật sự đang khôi phục rất nhanh.

"Bệnh không nhanh khỏi, các cậu sẽ không quan tâm đến mình nữa." Bạch Hiền xấu hổ nói với Tuấn Miên đang nằm trên giường thở dài.

"Xin lỗi mà..."

"Tuấn Miên..." Bạch Hiền khổ sở.

Tuấn Miên lườm cậu," chỉ có cậu là bảo bối, chúng mình đều là cỏ rác! Tức chết đi được!"

"Xin lỗi mà, Tuấn Miên." Bạch Hiền cúi đầu. Cậu biết rằng Phác Xán Liệt thật quá đáng. Nhưng mà, anh không cho cậu cơ hội nói nào. Chỉ cần cậu mở miệng, anh lại hét bắt cậu im lặng. Cậu nếu như muốn nói bằng được, anh sẽ dùng chăn bịt miệng cậu lại.

" Phác Xán Liệt là thằng điên!" Tuấn Miên nhắc lại lời cậu đã nói n lần.

"Ừ."

"Ừ cái gì! Hắn là một thằng hâm, cậu còn thích hắn à, cậu còn điên hơn cả hắn ấy!"

"Ừ."

"Lại ừ cái gì!" Tuấn Miên lườm cậu.

"Điên mà, mình là kẻ điên. Đương nhiên, phải "ừ" rồi." Bạch Hiền cười khờ dại.

"Thôi, chịu không nổi cậu rồi!"

Tuấn Miên nhịn không nổi cười thành tiếng. Nụ cười này, làm cậu không còn cách nào tức giận tiếp được nữa.

"Cậu rốt cuộc thích Phác Xán Liệt ở điểm nào hả? Bạch Hiền."

Nụ cười của Bạch Hiền vụt tắt, sắc mặt của cậu trở nên khó hiểu. Lúc đó, Tuấn Miên đôi chút có thể nhìn thấy trong mắt cậu một tình cảm ghi tâm khắc cốt. Sau đó, Bạch Hiền cười, nụ cười nhạt....

"Chỉ cần là anh ấy, cái gì mình cũng thích."

-------End chương 10------

~~ Lần đầu mình chuyển ver ChanBaek =))) Từ đầu truyện đến giờ nếu có j sai sót hay k vừa ý thì các bạn góp ý với mình nhé. Cảm ơn m.ng nha :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro