Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi hỏi cậu có lợi gì đây, nếu không thì tại sao phải hợp tác?" Đang nói, Phác Xán Liệt đột nhiên nhận ra một ánh mắt u ám, anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt đó, cách một đoạn, Phác Xán Liệt và Trịnh Hạo Dương đang trừng mắt nhìn nhau.

"Lợi là anh sẽ có thể thi đỗ mà, ha ha."

"Không đủ."

"Hả?....." Bạch Hiền há miệng.

Phác Xán Liệt đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên làn môi đang kinh ngạc của cậu, nụ hôn đó thời gian rất ngắn nhưng mang theo mùi vị của sự thị uy.

"Anh----!" Cậu hoang mang đẩy anh ra, nhìn trước nhìn sau. Phù, may mà ngồi bàn cuối, các bạn trong lớp đều không nhìn thấy. Ngoại trừ....ngoại trừ Trịnh Hạo Dương, anh im lặng nhìn cậu, ánh mắt đau đớn, anh, hình như đã nhìn thấy tất cả.

"Kể cả hôn cũng chưa đủ." Phác Xán Liệt kéo mặt cậu quay lại về phía mình, để cậu chỉ có thể nhìn anh, "Tôi muốn quà tặng."

"Hả.....? Quà tặng?" Cậu ngơ ngác nghe, trong giây lát quên mất Trịnh Hạo Dương.

"Nếu như thi đỗ, cậu phải mua quà cho tôi, đồng ý không?"

"À," Cậu vuốt vuốt tóc, cũng được, chỉ cần anh thi đỗ là được, "anh muốn cái gì?"

"Không biết."

"Không biết?!" Cậu trợn tròn mắt, "Thế em tặng anh cái gì đây?"

"Vớ vẩn! Nếu như biết trước là cái gì thì còn ý nghĩa gì nữa!" Anh tức tối, trừng mắt nhìn cậu, "chỉ cần cậu nhớ là được."

"À, ha ha." Cậu xấu hổ cười. "Được thôi, em đồng ý."

"Ừ."

Phác Xán Liệt lại gục mặt xuống bàn ngủ.

"Sao anh lại ngủ nữa thế? Vừa rồi không phải nói là....." Cậu ngơ ngác nói, con.......con lợn này.

"Dù sao cũng chỉ cần thi đỗ là được mà, đừng nhiều chuyện nữa!"

"Nhưng mà....."

"Im miệng, cậu nói nữa là môn nào tôi cũng để giấy trắng cho cậu xem!"

Bạch Hiền cười gượng, Mẹ ơi, đây là thế giới nào vậy, rõ ràng là sợ anh thi trượt chứ không phải cậu thì trượt. Cứ như vậy, cả một buổi sáng, anh cứ ngủ gục, cậu không nhịn được nghi ngờ sự đồng ý của anh chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Nhưng mà, thực tế chứng minh là Bạch Hiền đã sai.

Những ngày tiếp theo, Phác Xán Liệt lại thật sự bắt đầu "học" rồi! Anh ngày nào cũng đi học, mặc dù thời gian ngủ nhiều hơn thời gian nghe giảng, anh ngày nào cũng cùng cậu lên thư viện, mặc dù tiếng ngáy của anh luôn làm các sinh viên khác quay mặt lại khó chịu, ngày nào anh cũng để cậu chỉ bảo học tập, mặc dù không chịu xem vở ghi và sách, chỉ đồng ý nghe tiếng nói của cậu, cả một buổi tối nói hết cả nước bọt, còn anh vẫn là một bộ mặt buồn ngủ.

Anh ta thật sự là một con lợn đầu thai!

Bạch Hiền đã nhiều lần hận không thể nắm tóc anh đá cho mấy cái, ngủ! ngủ! ngủ! tại sao lại cứ ngủ như vậy!

Nhưng mà----

Anh ngủ thật ngon, đôi môi mím lại, gục mặt xuống bàn ngủ giống như một đứa trẻ.

Đang mất hồn nhìn Phác Xán Liệt ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình.

Cậu sững người quay mặt lại.

À, vẫn là Trịnh Hạo Dương.

Anh vẫn luôn luôn như vậy, thường xuất hiện ở những nơi cậu thường đến, dùng ánh mắt lạnh lẽo đó theo dõi cậu.

Bạch Hiền cúi xuống, cố gắng không để tâm đến sự bất an trong lòng, đưa ánh mắt trở lại quyển sách trên bàn.
Mùa hè đã đến, thời tiết càng ngày càng nóng.

Trong một ngày tưởng như nóng nhất mùa hè, kỳ thi cuối năm cuối cùng cũng kết thúc. Khi Bạch Hiền nộp bài đi ra khỏi phòng thi, Phác Xán Liệt đã ở trong bóng cây bên ngoài chờ bốn mươi phút.

"Anh nộp giấy trắng à?" Cậu kinh ngạc hỏi.

"Không phải."

"Đánh dấu lung tung à?"

"Không phải."

"Thế tại sao lại nộp bài sớm như vậy!" Cậu trừng mắt nhìn anh, "Kể cả không thể làm được cũng phải trả lời hết, chỉ cần chuông kết thúc vẫn chưa kêu, thì phải không ngừng bút viết viết viết viết viết! Em chưa nói với anh à?!"

Phác Xán Liệt vừa giận vừa cười nhìn cậu. Cậu bé này, trước đây hình như dịu dàng nghe lời, sao bây giờ lại khoa trương to mồm như vậy nhỉ.

Nhưng mà.....

Hình như thế này có vẻ dễ thương hơn.

"Cười cái gì, anh còn cười được à!"Cậu tức giận sôi người, "thi trượt thì làm thế nào!"

"Đi thôi, tôi đói rồi." Ánh mắt dữ tợn của anh ra lệnh cho cậu im lặng, sau đó anh khoác vai cậu, đi về phía nhà ăn Quế Viên. "Hôm nay muốn ăn cá sốt."

Con lợn-----!.

Bạch Hiền hai mắt tối sầm lại, chán chường.

Vài ngày sau, có sinh viên từ phòng thầy chủ nhiệm lấy về bảng kết quả, khi truyền đến tay Bạch Hiền, cậu kinh ngạc. Dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, cậu thật sự muốn cúi hẳn xuống bàn dùng kính hiển vi để nhìn!

Cái này.....

Không có nhầm lẫn gì chứ!

Kỳ thi cuối năm có tất cả năm môn, môn nào kết quả cao nhất cũng là một cái tên! Cái tên đó lại là-----

Phác! Xán! Liệt!!!

"Anh mua chuộc thầy giáo đúng không?" Kéo Phác Xán Liệt ra một góc cây vắng bóng người, Bạch Hiền thì thầm hỏi anh, "Anh mua chuộc tất cả các giáo viên?"

Phác Xán Liệt dựa lưng vào gốc cây, gầm gừ: "Muốn chết à!"

"Anh làm thế này thì khoa trương quá! Chỉ cần xin thầy giáo cho anh đủ điểm là được, tại sao lại làm giả kết quả thế này?" Cậu gắt gỏng, "Thật là ngốc như một con lợn!"

Anh hét lên: "Này! Đây là tôi tự làm!Hơn nữa tôi đã cảnh cáo cậu, để tôi nghe thấy cậu nói \'lợn\' nữa là tôi cho cậu ăn đòn!"

"Anh tự làm?....." Cậu đưa tay lên trán.

"Ừ."

"Anh cho rằng tôi là lợn à?" Cậu ngơ ngác nhìn anh, "Kể cả là lợn, cũng không thể tin được."

---------

Một tiếng kêu vang lên từ trong sân trường.

Cánh cửa thủy tinh của cửa hàng được đẩy ra, hơi lạnh của không khí tỏa ra khắp nơi, khác hẳn với không khí nóng nực bên ngoài, thật thoải mái.
Cô gái bán hàng mỉm cười với hai vị khách.

Có lẽ là sinh viên, nam sinh vừa cao vừa đẹp trai lóa mắt như ánh nắng mùa hè, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương làm cho anh có vẻ trở nên dữ dằn hơn, nữ sinh có đôi mắt to tròn, mái tóc ngắn, dáng vẻ vô cùng dễ thương, chỉ là không biết tại sao trên trán lại đỏ lừng lên như vừa bị ai đó gõ mạnh vào.

"Này! Quà tặng vẫn chưa chuẩn bị xong à?" Phác Xán Liệt cáu gắt nhìn Bạch Hiền, đáng ghét, cậu đã nhận lời, kết quả là chẳng có gì cả, bây giờ mới kéo anh đi mua.

"Ha ha."

"Cậu còn dám cười!"

Bạch Hiền vuốt vuốt tóc: "Thực ra em đã biết mua gì rồi, chỉ là cái này em một mình không dễ mua được thứ phù hợp."

"Cái gì?"

"Ha ha," Cậu kéo tay anh lại gần gian trưng bày, trên gian hàng đẹp mắt đó bày rất nhiều đôi giày da nam, "nghe nói giày của nhãn hiệu này chất lượng rất tốt."

"Giày?" Phác Xán Liệt ngơ ngác, "tại sao lại mua giày?" Tôi nghĩ là cậu sẽ mua cho tôi món quà gì lãng mạn một chút chứ.

"Xin hỏi, ở đây đôi giày chắc chắn nhất là đôi nào?" Bạch Hiền hỏi nhân viên bán hàng.

"Chắc chắn nhất?" Nhân viên bán hàng ngơ ngác, thường xuyên có người hỏi loại nào là thịnh hành nhất, loại nào đi vào thoải mái nhất, còn rất ít có người hỏi loại nào chắc chắn nhất.

"Vâng," Bạch Hiền cười, "cái loại mà thường xuyên đá vào cửa mà cũng không bị hỏng ấy, lại không làm chân bị đau." Cậu quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, thậm thụt cười, "Thường xuyên đá cửa lớp, chân có lẽ cũng sẽ bị đau nhỉ, cho nên mua một đôi giày chắc chắn tặng anh là hợp nhất."

"....."

"Có thích không?" Cậu lắc lắc tay anh.

"Không thích!"

"Tại sao vậy?" Cậu ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Em nghĩ rất lâu mới nghĩ ra món quà phù hợp nhất này đấy."

"Mẹ kiếp!" Phác Xán Liệt nghiêm mặt, "kể cả không muốn tôi đá cửa thì cũng không cần dùng cái trò này chứ!"

"Hả---" Bạch Hiền chớp chớp mắt, "bây giờ có chút tin rằng kết quả thi của anh là thật rồi." Thì ra anh cũng không ngốc đến như vậy.

"Cốp!"

Cái cốc thứ năm trong ngày lên trán cậu!

Phác Xán Liệt tức giận giơ tay lên, trong lòng là một mùi vị không diễn tả được, nhìn cái trán đỏ lựng của cậu muốn giúp cậu xoa xoa, nhưng mà, thằng nhóc đáng ghét này!

"Tức giận à?" Bạch Hiền cẩn thận nhìn anh, "Đùa với anh chút ấy mà."

Anh mím chặt môi không nói.

"Đừng có nhỏ nhen như vậy mà, ha ha," Cậu cười dịu dàng nói, "thực ra, quà tặng em đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà không định hôm này tặng anh."

"Lại lừa tôi à!" Anh gầm gừ, "Cậu thực ra đã quên rồi đúng không!"

"Không phải."

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mỉm cười.

"Bởi vì thứ bảy mới là sinh nhật anh, em muốn hôm đó mới tặng quà cho anh."

Phác Xán Liệt run người: "Làm sao cậu...." Anh chưa từng cho ai biết về sinh nhật của mình, anh chưa từng tổ chức sinh nhật.

"Xin lỗi, em cũng sơ ý mà biết được." Cậu nhẹ giọng nói. Nếu như anh không muốn cho cậu biết, như vậy nhất định có lý do.

Anh chăm chú nhìn cậu hồi lâu, hít thở một hơi dài, nói: "Thứ bảy tặng quà cho tôi." Hôm đó, để cho bản thân không còn một mình nữa vậy.

"Vâng!"

Bạch Hiền vui vẻ lắc lắc tay anh, nụ cười tươi như hoa nở.

*** ****

Sau kỳ thi cuối nắm, nghỉ hè cũng bắt đầu.

Tuấn Miên đã mua vé tàu, nhưng không nỡ rời đi, cậu ôm chặt lấy Bạch Hiền và Mẫn Thạc, hứa rằng học kỳ mới sẽ mang rất nhiều đồ ắn ngon đến, rồi vui vẻ ra đi. Lộc Hàm lại yên lặng rời khỏi ký túc xá, có người nói hình như một công ty người mẫu nào đó quan tâm đến cậu, nhân kỳ nghỉ hè sẽ luyện tập bước đi.

Mẫn Thạc không đi, bởi vì kỳ nghỉ hè ký túc xá vẫn phải có người trực ban, cô Thành ở đâu, nhà của cậu cũng ở đó. Bạch Hiền cũng ở lại Thánh Du. Với cậu mà nói, ở đâu cũng như nhau, bố cậu phải mấy tháng sau mới về nước.

Lầu 5 Phong Viên trở nên yên tĩnh, bước trên hành lang có thể nghe thấy tiếng chân vọng lên. Thời tiết nóng như lửa đốt, Bạch Hiền dành rất nhiều thời gian trong ký túc bật quạt đọc sách viết nhật ký. Còn Mẫn Thạc   bắt đầu cuộc sống làm việc, ngày nào cũng rất muộn mới quay về. Ký túc xá thường xuyên yên lặng chỉ có mỗi một mình Bạch Hiền, cũng không thể ngày nào cũng đi chơi cùng Phác Xán Liệt, cho nên sự tiếp xúc của cậu và cô Thành cũng trở nên nhiều hơn.

Bạch Hiền luôn luôn vui vẻ kể những việc thú vị.

Cô Thành luôn luôn hiền từ mỉm cười nghe cậu nói.

Bạch Hiền nói một lúc rồi yên lặng, ngơ ngác say sưa, say sưa nhìn lên bức tường trắng một hồi lâu.

Cô Thành sẽ chống tay xuống, ngồi dậy đi lấy một bát chè đậu xanh mát cho cậu uống.

Đợi một lúc, Bạch Hiền uống xong bát chè đậu xanh lại bát đầu kể tiếp những chuyện thú vị.

Cô Thành lại bắt đầu im lặng ngồi nghe.

Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã là thứ năm.

Chập tối hôm đó, Bạch Hiền vừa cùng Phác Xán Liệt chia tay trước cửa ký túc, vẫn chưa kịp đi vào phòng của cô Thành, di động đã kêu lên.

Cậu mỉm cười, đồ ngốc, cậu sẽ không quên ngày kia sẽ tặng quà cho anh.

"A lô"

"Tôi là mẹ của Xán Liệt."

Giọng nói bên đầu dây cao nhã mà uy nghi.

Bạch Hiền sững người trong giây lát.

*** ***

"Cậu là Bạch Hiền phải không?"

Trong chiếc xe sang trọng rất thoải mái và sạch sẽ, nhưng không lãng mạn như trên phim. Phác Triệu Man mặc một chiếc váy màu gạo, trên người không đeo trang sức nào, da dẻ của bà như ngọc, một đôi mắt như sương đêm chầm chầm nhìn sang Bạch Hiền ngồi bên cạnh.

"Vâng, chào cô ạ."

Bạch Hiền chưa từng gặp một người phụ nữ nào đẹp như vậy, chỉ cần nhìn bà là cũng cảm thấy thời gian như ngừng lại, mặc dù biết rằng cứ nhìn thẳng vào bà như vậy là không lễ phép, nhưng mà ánh mắt của cậu không thể rời khỏi người bà.

Phác Triệu Man nhìn Bạch Hiền hồi lâu, vài phút không nói gì. Bạch Hiền rất nghi hoặc, cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?

"Cậu rất trắng trợn." Phác Triệu Man nhẹ giọng nói, giọng nói không ăn nhập với sự nhu nhã bên ngoài.

"Dạ?" Bạch Hiền giật mình.

"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có."

"À," Bạch Hiền nghiêng đầu, "xin lỗi cô. Nhưng mà, không có ai nói với cô à?"

"......?"

"Cô quá đẹp, đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều điều." Bạch Hiền xấu hổ cười.

"Cậu dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận Xán Liệt phải không, bởi vì nó là một đứa trẻ ngây ngô, cậu luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để mê hoặc nó phải không?" Phác Triệu Man lạnh lùng.

Bạch Hiền sửng sốt mở to mắt.

"Những người bên cạnh Xán Liệt tôi đã gặp một số, có người ngây thơ, có người huênh hoang, có người cố tình làm ra vẻ, có người thâm độc. Nhưng mà, họ đều không thể làm cho Xán Liệt động lòng." Phác Triệu Man lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt dò xét, "Nhưng cậu lại rất tài giỏi, lại có thể làm cho Xán Liệt yêu cậu, thậm chí muốn chính thức giới thiệu cậu cho tôi."

Bạch Hiền ngơ ngác.

"Thì ra, cái cậu có chỉ là lời nói ngọt ngào. Những lời nói này, cậu có thể làm động lòng Xán Liệt, nhưng đừng hòng tác động đến tôi."

Trong xe lạnh lẽo.

Hít thở một hơi dài, Bạch Hiênd cười gượng: "Thưa cô, tại sao cô không phân biệt đâu là lời nói thật lòng, đâu là lời nịnh hót? Vừa rồi cháu lừa cô à, lẽ nào nhìn thấy cái đẹp mà không tán thưởng, mới là thành thật hay sao?"

"Lòng người không giống nhau."

"Lòng người?"

"Thành thật sẽ không có bất cứ dã tâm nào, còn lời nịnh hót để muốn đạt được mục đích của mình." Phác Triệu Man trầm giọng, "Tại sao cậu lại chuyển đến Thánh Du?"

Bạch Hiền sửng sốt.

"Tôi đã xem qua rồi, học bạ của cậu ở Thanh Viễn không vi phạm kỷ luật gì, không phải phạm phải lỗi lầm gì mới chuyển đến Thánh Du. Cậu hãy cho tôi biết nguyên nhân, tại sao cậu chuyển đến Thánh Du?"

Bạch Hiền cứng người như một pho tượng.

"Hơn nữa, tại sao lại muốn chuyển đến lớp học của Xán Liệt? Trưởng phòng quản lý sinh viên của Thánh Du nói, khi đó có một người từ Thanh Viễn muốn tìm hiểu về lý lịch của Xán Liệt. Người đó là cậu phải không?"

Phác Triệu Man chăm chú nhìn cậu: "Cho tôi biết, tại sao lại muốn tiếp cận với Xán Liệt?"

Bạch Hiền cắn chặt môi, sắc môi dần dần nhợt nhạt.

Không khí lạnh trong xe có âm thanh tĩnh lặng.....

Cậu nói không nên lời, trong đầu như hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

"Cô cảm thấy.....cháu vì cái gì đây?"
Bạch Hiền cuối cùng cũng nói nên lời, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Không, cậu không thể để Phác Xán Liệt biết nguyên nhân của mình, như thế cậu sẽ không còn có cơ hội ở bên cạnh anh nữa.

Phác Triệu Man ánh mắt lạnh lùng:
"Tôi không đồng ý cho cậu ở bên cạnh Xán Liệt, cậu cũng sẽ không có khả năng được chia bất cứ tài sản nào, cho nên, cậu hãy ra đi."

"Tài sản? Cô nói tài sản ư?" Bạch Hiền thở ra một hơi, nụ cười trong giây lát hoàn toàn hiện lên trên mặt cậu "Vâng, cháu biết phải làm như thế nào."

Phác Triệu Man khom vai, không hiểu tại sao Bạch Hiền lại cười vui vẻ đến như vậy.

Bạch Hiền nhìn bà nói: "Cô hãy yên tâm."

------End chương 17------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro