Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vườn hoa bệnh viện Nhân Ái, thảm cỏ mượt mềm, ánh dương buổi sáng rực rỡ huy hoàng, trong không khí có mùi hương hoa thầm lặng, những giọt sương đọng trên cỏ lung linh phản chiếu ánh mặt trời.

Chạc cây rậm rạp xanh um.

Gốc cây đặt một chiếc ghế to dài.

Bạch Hiền mặc một chiếc váy trắng, cậu vừa mân mê thiên sứ bằng vải trong tay, vừa mỉm cười nhìn ra xa, trên thảm cỏ ở bên đó Phác Xán Liệt đang đẩy xe lăn chầm chậm đưa dì Thành đi phơi nắng. Ngắm anh dưới ánh nắng vàng rực của mặt trời, trong lòng cậu dậy lên một sự tĩnh lặng thư thái đã lâu không thấy, cho dù sự tĩnh lặng này do đâu, cậu đều muốn mãi mãi duy trì nó.

"Em thích thiên sứ sao?"



Vì sao lúc đầu lại nghĩ đến chuyện mua thiên sứ bằng vải tặng cậu, Chung Đại không nghĩ ra, nhưng hình như cậu rất thích nó. Lúc đau khổ hay thất thần cũng như lúc vui vẻ, cậu đều hay ôm thiên sứ trong tay, vuốt ve đôi cánh của nó.

"A, vâng ạ." Bạch Hiền cúi đầu, ngón tay lại lướt nhẹ trên đôi cánh óng ánh của thiên sứ, cậu quay đầu nhìn anh cười. "Cứ quên cảm ơn anh, em rất rất thích nó."

Chung Đại mỉm cười: "Anh cũng thích thiên sứ."

Cậu hiếu kỳ mở to mắt lắng nghe.

"Từ khi còn rất nhỏ, anh đã hi vọng mình là một thiên sứ, có một đôi cánh để bay lượn, thuần trắng tinh khiết, hoàn mỹ không có một khuyết điểm nào, đồng thời có thể mang đến cho những người thân yêu của mình nhiều hạnh phúc nhất." Anh ngượng ngập sờ sờ mũi. "Nghe ra có vẻ ảo tưởng quá nhỉ, rõ ràng biết là không thể nhưng đến bây giờ anh vẫn muốn biến thành thiên sứ."

"Vậy nên anh thích mặc quần áo màu trắng?"

"Ha ha, đúng thế." Ánh mặt trời xuyên qua tán lá tạo thành bóng râm, Chung Đại mặc áo trắng cũng có một ánh sáng rực rỡ và dịu dàng.

"Anh ấy cũng vậy."

Bạch Hiền nhẹ giọng nói.

Từ nhỏ Nhân đã thích sưu tầm đủ loại hình thiên sứ khác nhau, thích những câu chuyện về thiên sứ, đam mê vô hạn những chuyện thần kỳ của thiên sứ. Cậu hoàn toàn không tin, cười lớn chọc ghẹo anh rằng trên đời này làm gì có thiên sứ, tất cả chỉ là sản phẩm của người lớn bịa ra để lừa con nít mà thôi.

"Các thiên sứ đều ở chung trong một nước, nơi đó họ sống rất hạnh phúc vì xung quanh mình đều là những thiên sứ lương thiện. Thiên sứ sẽ chỉ gặp thiên sứ, cho dù lúc ban đầu có là ác quỷ đi nữa cũng sẽ được biến thành thiên sứ. Tuy chúng ta không thấy được các thiên sứ ấy, nhưng họ có thể nhìn thấy chúng ta, thiên sứ mong muốn bảo vệ hạnh phúc của con người, vậy nên chỉ cần chúng ta hạnh phúc, thiên sứ cũng sẽ rất hạnh phúc."  

  Lời cậu nói có hơi lộn xộn, nhưng thật kỳ lạ là Chung Đại nghe lại hoàn toàn hiểu.

Trời xanh mây trắng.

Ánh dương đầu thu.

Trên thảm cỏ, Phác Xán Liệt đẩy xe lăn của dì Thành, hai người tinh khiết dịu dàng trong ánh nắng vàng, nhìn xa xa đẹp như một bức tranh sơn dầu.

"Đã tốt đẹp rồi chứ?" Chung Đại hỏi.

"... Vâng."

Anh mỉm cười. Thật vui khi thấy cậu và Phác Xán Liệt lại quay về bên nhau, đoạn thời gian trước đó, nhìn thấy bộ dạng đau khổ suy sụp của Xán Liệt, anh không chịu nổi. Nhưng sự thất thần như bị rút mất linh hồn của cậu cũng khiến anh ngày đêm nghĩ ngợi.

Lúc này, cậu đang lặng lẽ ngắm nhìn Xán Liệt ở phía xa xa.

Chung Đại lặng lẽ nhìn cậu.

Cúi đầu, ánh mắt anh lại rơi trên đôi cánh thiên sứ trong tay cậu, đôi tay thuần khiết, đôi cánh thuần khiết...

Anh nhìn sang nơi khác.

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang đẩy xe lăn trên thảm cỏ, đột nhiên cau mày: "Vì sao dạo gần đây anh ấy thường bệnh thế?"

"Hử?"

"Rất nhiều lần bệnh tim tái phát, mấy hôm trước còn sốt cao, chẳng phải đã thay tim rồi sao? Lẽ ra phải khỏi bệnh rồi mới phải chứ?" Cậu lo lắng nói. "Tim của Nhân rất khỏe mạnh, chắc sẽ không..."

"Sau khi thay tim phải cần một thời gian để hồi phục, có thể sẽ còn lặp lại nhiều lần, cũng có thể sẽ bị bài trừ..." Chung Đại nói, bỗng nhiên hoảng sợ, anh nhớ đến chuyện Xán Liệt nhờ anh kiểm tra nhưng anh không phát hiện ra điều gì, một ý nghĩ kỳ quái nhưng đáng sợ xuất hiện trong đầu anh.

"Thế sao, vậy bình thường phải chú ý những chuyện gì?"

Cậu cuống quýt hỏi.

Đúng lúc này,

Dì Thành ngồi trong xe lăn phía xa mỉm cười với họ và đưa tay vẫy.

Bạch Hiền trông thấy liền vội vã giơ tay đáp lại, sau đó chạy đến.

Trong lúc vội vã, búp bê thiên sứ bằng vải bị bỏ quên trên ghế, cô độc nằm nơi đó. Chung Đại thẫn thờ, đưa tay nhặt lấy nó, ngón tay chạm vào đôi cánh, có một cảm giác lành lạnh.

Những lùm cây bên cạnh thảm cỏ đã nở đầy hoa tím, cả một vùng, cả một khu, cành hoa rất thấp, chỉ cần ngồi xuống là có thể phát hiện ra. Sắc tím nhạt nhạt, giống những ngón tay dài ngắn thô thô, nói nó là hoa nhưng thật ra chẳng có đóa hoa nào, hương thơm không mảy mảy nồng đậm, thế nhưng sắc tím của hoa và sắc xanh của lá có một vẻ đẹp thanh tân thoát tục.

"Đây là cỏ oải hương."

Dì Thành hiền hòa nói, giọng nói yếu ớt nhưng tinh thần vẫn tốt.

"Cỏ oải hương."

Bạch Hiền ngạc nhiên mở to mắt nhìn, không nhịn được ngắt một nhánh hoa trên đất, nhìn không chớp mắt, lại đưa lên mũi ngửi, dùng hết sức hít hương thơm của nó. Trên tivi và sách báo nhắc đến cỏ oải hương vô số lần, cứ cảm thấy loại hoa này lãng mạn cực kỳ, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thì ra là nó ư!

"Kỳ cục thật!" Cậu ngửi rồi lại ngửi, nghi hoặc gãi gãi đầu. "Sao chẳng thơm nhỉ? Oải hương chẳng phải là hương thơm rất thường dùng hay sao? Tại sao mình ngửi mãi mà chẳng thấy thơm tí gì nhỉ?" Nói xong cậu muốn ngắt mấy nhánh gần đó, nhưng không cẩn thận lại nhoài người ra quá đà, cứ thế trượt dài trên đám hoa đó.

Lúc đó, Chung Đại đang đi đến trông thấy, anh hoảng hốt vươn tay ra muốn đỡ lấy cậu, nhưng khoảng cách quá xa, đã không kịp nữa rồi.

Một bóng người thoáng qua!

Bạch Hiền vụng về ngã nhào vào người ấy

Hai tay người ấy ôm chặt lấy cậu.

"Binh!"

Tiếng va chạm cực lớn vang lên.

Bóng người cao lớn nặng nề ngã bịch xuống đám hoa, một đống cỏ phủ loạn trên người, anh ngã trên đất bùn, bên má còn vương mấy phiến cỏ xanh xanh, trên mặt lốm đốm bùn đất, áo sơ mi bị mấy nhánh hoa cào rách, cả người nhìn rất thảm hại.

Oải hương cười thầm trong gió.  

  Này! Cười cái gì?"

Phác Xán Liệt chật vật đứng lên, vừa lúng túng vừa bực bội, chưa nghĩ gì đã vội đưa tay lên cốc vào đầu Bạch Hiền. Lúc này cậu mới hoàn hồn, trời ơi, cậu đang cười anh ấy mới chết chứ, thôi rồi, quá đáng rồi, cậu vội vã ngậm chặt miệng, xấu hổ nói:

"Xin lỗi, cám ơn!"

Phác Xán Liệt trợn mắt với cậu:

"Ngốc!"

"Ồ." Cậu bất lực cúi đầu. Được rồi, ai bảo cậu ngốc thật làm chi.

"Siêu ngốc!"

"... Ô..." Cho dù thế nào thì mắng một tiếng là đủ rồi mà. =,=

"Em muốn chết à? Ngốc ngốc siêu ngốc! Ngốc ngốc siêu ngốc!"

Phác Xán Liệt nổi giận thấp giọng hét, đến nỗi mặt đỏ cả lên.

Bạch Hiền bị anh hét đến nỗi chẳng biết gì nữa, đầu óc trống rỗng nhìn anh, không biết nếu mình hét lại thì có gọi là bất lịch sự với "ân nhân cứu mạng" không nhỉ?

Nhìn anh như thế, đột nhiên tim cậu nhói đau.

A, dường như anh đã trở về là Phác Xán Liệt như trước kia. Thời khắc này cậu hiểu rất rõ rằng, cậu hoàn toàn không mong muốn anh biến thành người lịch sự ưu tú, cậu muốn được nhìn thấy anh lười biếng, ham ngủ, thích đạp cửa như một tên điên như trước kia, Phác Xán Liệt như thế mới đúng là Phác Xán Liệt thật sự!

"Đồ ngốc! Mau đứng dậy!" Phác Xán Liệt mặt đỏ bừng hét.

Bạch Hiền tiếp tục đờ đẫn.

"A...!"

Bỗng nhiên, cậu luống cuống. Ôi ngượng chết mất, giờ cậu mới biết tại sao anh lại gào hét thế. Là do anh nhào đến đỡ lấy cậu, cậu không bị ngã xuống đất mà lại ngã ngồi xuống đùi anh, phần mông của cậu lọt gọn trên đùi của anh (O___o), dựa sát vào bụng của anh, hơi ấm từ người anh xuyên thấu qua người cậu. (^____^) Mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng bừng, giữa hai người có một luồng khí nóng bao phủ tựa như đặt quả trứng gà vào lập tức sẽ được luộc chín ngay vậy.

Trong hỗn loạn,

Cậu ngượng ngùng len lén nhìn anh.

Mặt Phác Xán Liệt đỏ bừng bừng, hạt kim cương bên cánh mũi lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp. Mắt anh lộ ra vẻ xấu hổ ngại ngùng, sau khi phát hiện ra cậu đang lén nhìn mình, anh càng ra sức trừng mắt với cậu.

Chung Đại vừa cười vừa đưa tay ra, đầu tiên anh kéo Bạch Hiền đứng dậy, sau đó kéo Phác Xán Liệt lên, vỗ vỗ vai Xán Liệt, chỉ cười không nói gì.

Ngồi trên xe lăn, dì Thành quan tâm hỏi:

"Ngã rồi sao?"

Phác Xán Liệt nói cho dì biết cậu không bị thương gì cả rồi gạt gạt bùn đất và cỏ vương trên người xuống, vừa phủi vừa nhìn Bạch Hiền, thấy cậu vẫn còn đỏ mặt, không ngăn được, anh nhìn đến thất thần.

Dì Thành nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt mình đầy yêu thương:

"Cỏ oải hương bản thân nó hương thơm rất nhẹ, nhưng sau khi được chiết xuất, mùi hương của nó mới lộ ra, giống cậu bé Phác Xán Liệt này vậy!"

"A...?" Bạch Hiền ngạc nhiên.

Phác Xán Liệt và Chung Đại cũng không hiểu, nhìn dì Thành thắc mắc.

Dì Thành cười, nói với Phác Xán Liệt: "Con có trái tim lương thiện và dễ xúc động, nhưng lại che giấu dưới sự bạt mạng và ương ngạnh của mình. Giống như cỏ oải hương, chỉ với người con thích và đến bên con, con mới cho người ấy biết được tấm lòng của mình."

Bạch Hiền đờ người.

"Con không có!" Phác Xán Liệt la nhỏ, mặt càng đỏ phừng phừng.

Dì Thành nắm tay Bạch Hiền, giọng nói yếu ớt hiền hòa:

"Phải yêu quý cậu ấy nhé!"

Bạch Hiền ngây người chẳng biết nên phản ứng thế nào mới thích hợp, tay dì Thành tuy không có chút sức lực nào nhưng chứa đựng một sự ấm áp vô bờ.

"Đừng làm tổn thương nhau nữa, đừng cứng đầu bướng bỉnh nữa, bây giờ hãy biết yêu quý những gì đáng được yêu quý. Nếu con yêu quý cậu ấy, cậu ấy sẽ trở thành thiên sứ hạnh phúc đồng thời mang lại niềm vui cho rất nhiều người. Nếu con rời bỏ cậu ấy..."

Dì Thành không nói thêm nữa, lắc lắc đầu, cảm thấy mình hình như nói nhiều quá rồi.

"Thiên sứ?"

Là Thiên sứ sao?

Bạch Hiền thẫn thờ nhìn Phác Xán Liệt đứng kế bên, hạt kim cương trên cánh mũi anh lóe sáng dưới ánh mặt trời, rực rỡ, tinh khiết như thiên sứ.

*

Tiệm ăn Lục Châu.

Sau quầy treo mấy chục cái bảng gỗ nho nhỏ, trên đó ghi vô số đủ loại thức ăn nhẹ, có "đậu phụ", "Sủi cảo miền Bắc", "sủi cảo chiên", "rượu trứng" ...

"Anh muốn ăn gì nào?"

Bạch Hiền cười ha ha nhìn Phác Xán Liệt sắc mặt ủ dột đang trợn mắt ngắm mấy tấm bảng gỗ đến đờ đẫn, nói: "Anh muốn ăn gì cũng được mà, hôm nay em khao! Đồ ăn ở đây ngon lắm nhé!"

Trong tiệm đầy khách lố nhố, phần lớn đều là học sinh của học viện Thánh Du, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt như một cái chợ. Hình như đồ ăn cũng ngon lắm, chưa thấy cửa hàng nào vào giờ cao điểm lại đông khách như thế, chẳng còn cái bàn trống nào cả, muốn ăn vẫn phải đợi.

Cho nên Phác Xán Liệt hơi thất vọng.

Lúc cậu nói mời anh đi ăn, anh cứ nghĩ cậu chí ít sẽ chọn một địa điểm yên tĩnh, đồ ăn có ngon hay không cũng mặc, chỉ cần yên lặng ngắm cậu , nghe cậu nói là được. Ai mà biết cậu lại đưa anh đến tiệm ăn Lục Châu ở ngay sát trường học thế này. Vốn định phản đối rồi nhưng thấy bộ dạng cậu vui mừng hớn hở, tiếng phản đối của anh bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của tiệm.

"Không biết."  

------End chương 30------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro