Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn cậu như thế rất lâu.

Cậu không hay biết gì.

Nhưng ánh mắt anh vừa bướng bỉnh lại vừa hạnh phúc, hạnh phúc ấy giống như bong bóng xà phòng lấp lánh năm màu bảy sắc nhưng lại mong manh dễ vỡ, bởi vì dễ vỡ cho nên mới kiên trì đến mức càng rung động lòng người hơn.

Cậu kinh ngạc.

Phác Xán Liệt quay đầu sang nơi khác, đợi đến lúc anh lại nhìn cậu, vẻ mặt anh lại tự nhiên đến mức dường như ban nãy chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

"Này, em nhìn anh cũng chẳng ích gì đâu! Mấy thứ này em phải ăn cho hết!" Anh đanh mặt lại nói.

"Gì cơ?" Cậu thuỗn mặt ra.

"Trừ phi..."

"..."

"Trừ phi em tìm ra món em thích ăn nhất."

"..." Sắc mặt Bạch Hiền đột nhiên trắng bệch, không ai phát hiện ra cậu đang khẽ run rẩy.

"Em có món nào thích ăn nhất không?"

Phác Xán Liệt nhìn cậu, anh muốn biết tất cả về cậu, thích ăn món gì, có mơ ước gì, muốn đi đâu chơi, thích nghe bài hát nào nhất... Tất cả những điều về cậu, anh đều muốn biết.

"Không có."

Cậu lắc đầu cười, môi hơi tái đi, nhưng nụ cười vẫn tự nhiên.

"Bạch Hiền!"

"Hử?" Cậu mỉm cười.

"Anh hỏi sai điều gì rồi hả?"

"Không đâu, chỉ là không có món ăn nào em đặc biệt thích cả." Cậu vội vã cười tươi hơn.

Bàn tay Phác Xác Liệt nâng cằm cậu lên, anh quan sát cậu thật kỹ: "Nếu anh hỏi sai gì thì cứ nói anh biết."

"Không có mà..."

"Em thích ăn món gì nhất?"

"... Không có!"

"Em không có món ăn thích nhất à?"

"... Không có!"

"..."

"..."

"Nếu em không thích anh hỏi, nếu em không thích nói anh biết, em cứ nói thẳng với anh, tại sao phải nói dối anh?" Ngón tay anh xiết cằm Bạch Hiền mạnh hơn, lạnh lạnh.

"Em... không có món ăn nào thích nhất."

Cậu hít hơi sâu, nói.

Câu trả lời của cậu khiến toàn thân anh lạnh cứng.

  Đây chỉ là một câu hỏi đơn giản, không phải sao? Anh đã hỏi gì sai? Hoặc là nói, đến cả việc đơn giản thế này cậu cũng chỉ muốn chia sẻ với bạn trai cũ, mà anh, không có tư cách để biết.

"Em không muốn nói anh biết, đúng không?"

Ngón tay anh lạnh như băng.

Môi cậu run run, khóe mắt hơi ươn ướt:

"Em..."

Anh đợi cậu một lúc.

Nhưng cậu chẳng nói gì nữa.

Phác Xán Liệt rút tay lại, anh hít thở thật sâu, nhếch mép cười nhạt, vừa như đau khổ vừa như tự trio.

Anh lãnh đạm nói: "Anh cũng không có món ăn nào thích nhất."

"..."

"Anh thích nhất mì trường thọ em tự tay nấu."

Nói xong, Phác Xán Liệt quay lưng cứng đờ đi ra khỏi tiệm Lục Châu.

Bạch HIền đờ đẫn nhìn theo anh.

Thức ăn trên bàn đã nguội hết rồi, khách ăn cũng dần thưa thớt, trong quán trở nên vắng lạnh, chỉ có âm thanh ồn ào từ các tiết mục tivi đang phát ra.

Cậu nhắm mắt lại.

Món ăn thích nhất?

Lông mày cậu khẽ run run trên gương mặt tái nhợt.

Không...

Đừng nghĩ nữa, nếu không, cậu sẽ chết, cậu sẽ chết mất.

Nước mắt từ từ lăn trên má, dần dần, rơi ướt môi cậu, vừa mặn vừa lạnh, rơi xuống mặt bàn, cậu khóc không thành tiếng...

Trời đã tối...

Ánh đèn vàng vọt chiếu sáng những con đường.

Trong một góc tối tăm yên ắng...

Một chàng trai cao cao đứng cô độc rất lâu rất lâu.

Xuyên qua cửa kính quán Lục Châu, anh có thể trông thấy cậu con trai mặc áo trắng đang nằm nhoài úp mặt xuống bàn, đôi vai run rẩy.

Anh nhìn cậu.

Đau khổ mím chặt môi.

Anh có thể nhìn thấy cậu.

Nhưng người trong quán không thể thấy được anh đang bị màn đêm che khuất.

Những tấm kính cửa tiệm lấp loáng trong đêm.

Phác Xán Liệt đơ lạnh đứng trong đêm u tối.

Cậu đang khóc trong quán ăn sáng trưng, nước mắt và bi thương gần đến nỗi như có thể vươn tay ra là chạm được, nhưng cửa kính đã ngăn cách anh và cậu, cửa kính lấp loáng lấp loáng, gió đêm thổi qua, đèn đường phản chiếu qua tấm kính ánh sáng lạnh lẽo cô tịch.

Tại sao, tại sao cậu không chịu nói cho anh biết gì cả? Quá khứ của cậu anh không kịp tham dự vào, vậy cũng có nghĩa là mãi mãi cũng chẳng có cơ hội tham dự hay sao?

Phác Xán Liệt không đi học.

Nếu là trước đây thì chuyện anh không đến lớp chẳng có gì là lạ. Trên thực tế, mấy tuần lễ sau khi nghỉ hè bắt đầu đi học lại anh đều đi học mỗi ngày, không đến trễ cũng chẳng về sớm, không ngủ gục cũng chẳng gây lộn với giáo viên, thậm chí cũng không đạp cửa nữa, trả lời câu hỏi giáo viên đặt ra giành được cả lời khen thưởng, làm cho các bạn học cùng lớp Kinh tế 2 kinh ngạc đến rơi nước mắt!

Nhưng, cả hai ngày rồi Phác Xán Liệt không đến lớp, trong phòng học chẳng hiểu thế nào lại có một bầu không khí kỳ dị bao phủ, dường như có gì đó đang ấp ủ chờ đợi, giống như bão táp sẽ thình lình xuất hiện như trước kia khiến người ta thấy ngạt thở sắp chết đến nơi.

Tiết học buổi sáng đã kết thúc.

Các bạn học trong lớp Kinh tế 2 đang thu dọn đồ đạc sách vở chuẩn bị ra về.

Nắm chặt cây bút trong tay, sách mở ra từ đầu đến giờ vẫn không lật tiếp, Bạch Hiền hoàn toàn không biết đã tan học, cậu thẫn thờ ngồi nhìn lũ chim trên cây bên ngoài cửa sổ, đờ đẫn. Lũ chim vỗ vỗ đôi cánh, bay vút lên bầu trời xanh. Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây bàng bạc khiến Bạch Hiền nhìn nhói đau cả mắt.

Một bóng người cao cao đứng che lấp cậu đang ngồi thẫn thờ.

Cậu ngây người.

Sau đó, vui mừng quay đầu lại.

"Anh..."

Không phải!

Nhãn thần do kích động mà trở nên ảm đạm, không phải anh, người đang đứng cạnh cậu không phải anh, mà là Trịnh Hạo Dương. Cậu cúi đầu, tim trống rỗng. Đã hai ngày nay không thấy anh rồi...

"Khỏe chứ?"  

  Trịnh Hạo Dương trầm giọng hỏi, đáy mắt đen nhánh đang cố đè nén một thứ tình cảm gì đó.

"Vâng."

Cậu trả lời, ngón tay lật lật trang sách.

"Em và hắn... cãi nhau hả?" Trịnh Hạo Dương nhìn cậu chăm chú.

"Hở?"

Trịnh Hạo Dương cười khổ, đã tự cảnh cáo mình đừng làm phiền cậu ấy nữa, cuối cùng cậu cũng đâu thèm nhìn anh lấy một cái. Nhưng mấy hôm nay thấy bộ dạng cậu hồn xiêu phách lạc, lại vẫn không cách nào tỏ ra thờ ơ, không chút động lòng với cậu được.

"Hôm qua thằng nhóc Phác Xán Liệt gọi điện, nó muốn anh nói cho nó biết..."

Đột nhiên...

Âm thanh huyên náo ồn ào từ ngoài vọng vào lớp học.

"A!"

"Trời ơi!"

"Ôi..."

Bên ngoài phòng học giống như đang sôi sục lên, các bạn học kinh ngạc sững sờ không dám tin hét lên nho nhỏ, sau đó, một số bạn nữ bắt đầu hào hứng hét vọng vào từ bên ngoài:

"Bạch Hiền! Bạch Hiền! Mau ra ngoài nay!"

Cửa lớp học từ từ được mở ra, Bạch Hiền toát mồ hôi chạy ra ngoài, nghi ngờ chẳng hiểu tại sao mọi người lại gào hét hưng phấn thế, giống như sắp xảy ra chuyện lớn sao Hỏa đâm vào trái đất vậy.

Sau đó,

Cậu đờ người!

Bên ngoài hành lang lớp học là vô số những quả bóng bay đang bay lơ lửng. Những quả bóng bay màu hồng! Màu tím! Màu vàng! Màu cam... Những quả bóng năm màu sáu sắc đang bay lơ lửng ngoài hành lang, mỗi quả bóng đều treo thạch trái cây, những miếng thạch óng ánh lấp lánh dưới nắng! Màu hồng là vị dâu tây, màu tím là hương khoai môn, màu vàng là vị xoài, màu cam là vị cam... có loại thạch trái cây, có loại thạch thịt quả, có loại thạch hình chuối tiêu, có loại thạch hình xoài...

Ánh mặt trời lung linh chiếu lên những quả bóng bay.

Vô số những quả bóng đang sáng lấp lóe.

Thạch trái cây như thủy tinh đang phản xạ ánh sáng như trong truyện cổ tích.

Ngoài hành lang lớp học những quả bóng mang thạch trái cây bay cao cao thấp thấp đáng yêu vô cùng, phảng phất như vương quốc thủy tinh trong giấc mơ, Bạch Hiền ngây dại bước đi giữa những miếng thạch trái cây, có lúc bị những miếng thạch va vào trán vào mũi.

Cậu bước ra từ hành lang dài hút mắt.

Trong không trung vô số bóng bay và thạch trái cây.

Nhưng sân rộng bên ngoài phòng học lại có một trái tim cực lớn, một trái tim kết bằng vô số thạch trái cây màu hồng trên những giá gỗ mà thành. Vừa đúng lúc ánh nắng ban trưa rực rỡ nhất, những tia nắng chiếu lung linh lấp lánh trên trái tim bằng thạch trái cây, ánh nắng vàng rực, thạch trái cây màu hồng trong suốt, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích trong truyền thuyết.
Mà Phác Xán Liệt là hoàng tử trong truyện cổ tích đó.

Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần jean, vừa cao vừa đẹp, còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi hoàng tử trong truyện cổ tích. Hoàng tử lặng lẽ ngắm nhìn công chúa đang ngây người bước đi từ xa, trong tay anh nâng một ly thạch trái cây thật to, bên trong là thạch trái cây óng ánh vàng, là vị đào!!!  

  Ánh mặt trời hôm đó vô cùng chói mắt, xuyên qua những tán lá um tùm, ngàn vạn tia nắng chiếu lấp lóa trên người cậu con trai mặc áo trắng. Cậu đứng trên bậc thang bên ngoài tòa nhà giảng đường, váy trắng mong manh phảng phất như đôi cánh của thiên sứ, cậu đờ đẫn đứng đó, đờ đẫn ngắm nhìn vô số những thạch trái cây, giống như đang ngây dại trong thế giới của thạch trái cây vậy, màu môi dần dần tái mét.

Trong tiếng hò reo kinh ngạc của các bạn nữ.

Phác Xán Liệt chầm chậm bước về phía cậu.

Các bạn đang đứng xem dạt ra thành một con đường, trời đất, chính là hoàng tử trong truyện cổ tích sẽ bước đến bên công chúa như thế đó! Phác Xán Liệt bước về phía Bạch Hiền, trong mắt anh chỉ có cậu. Trong sự nín thở lặng phắt của đám đông, Phác Xán Liệt đi qua sân rộng, đi qua những bậc đá cầu thang, bước đến trước mặt Bạch Hiền!

Bậc cầu thang cao cao.

Phác Xán Liệt đứng trước Bạch Hiền thấp hơn một bậc thang.

Anh ngắm nhìn cậu.

Tán cây xanh khẽ reo lên xào xạc.

Thạch trái cây trong suốt, bên trong là màu đào tươi mới trong veo, dưới ánh mặt trời, ly thạch trái cây dường như đang chuyển động trong nắng.

"Là thạch trái cây phải không?"

Anh nhẹ nhàng hỏi.

Anh kéo tay cậu, đặt ly thạch vào giữa lòng bàn tay cậu.

Thì ra thứ cậu thích chỉ là thạch trái cây, thích nhất là thạch vị đào! Khi anh rốt cuộc cũng nghe được từ Trịnh Hạo Dương, trong tim lại càng có một sự thất lạc sâu sắc hơn! Vốn cho rằng chỉ có anh chàng kia mới biết được cậu thích ăn món gì nhất, cậu không muốn chia sẻ thêm với bất kỳ người nào khác, vậy nên mới không muốn nói cho anh nghe. Thế mà đến cả Trịnh Hạo Dương cũng biết, có phải tất cả mọi người đều biết, người duy nhất không biết chính là anh không?

Tay Bạch Hiền lạnh cóng.

Ánh mắt cậu trống rỗng nhìn vào ly thạch vị đào trên tay, ngón tay từ từ nắm chặt lại, trong ly thạch như có hơi lạnh băng xuyên thấu qua tay cậu, máu trong người cậu như bị đông cứng lại, dần dần dần dần, cậu bắt đầu run rẩy.

Phác Xán Liệt kinh sợ.

Thời khắc đặt ly thạch vào tay cậu, tất cả dường như đã sai rồi! Giống như trong cơn ác mộng, Bạch Hiền run bần bật đến nỗi như trong một khoảnh khắc thôi sẽ chết ngay, môi tái mét trắng bệch đến mức cảm giác máu sẽ chảy ra tức thì, cậu run rẩy, run rẩy không ngừng, cơn run rẩy ấy giống như bị một nỗi đau cực kỳ lớn xuyên thấu qua người!

Phác Xán Liệt đột nhiên sợ rằng Bạch Hiền sẽ trượt ngã từ bậc cầu thang xuống. Anh vội ôm chặt lấy cậu đang run lẩy bẩy, khẩn trương gọi nho nhỏ:

"Sai rồi sao? Thứ em thích ăn nhất không phải là thạch sao?"

Những tán lá rậm rạp.

Trong ánh nắng mùa thu khua động xào xạc.

Thạch trái cây...

Lòng bàn tay nắm chặt thật chặt, rìa sắc cứng của ly thủy tinh như con dao cứa vào thịt cậu, cứa thật sâu vào lòng bàn tay cậu, nhưng chẳng thấy đau, chỉ thấy lạnh, cái lạnh ngợp trời ngợp đất...

...

Kế bên tấm biển trạm xe một buổi sáng sớm...

Một chàng trai áo sơ mi trắng khoác một túi ba lô to, im lặng ngắm nhìn con đường ngựa xe như nước trước mặt. Ánh ban mai đầu tiên ló rạng dần dần phủ lên gương mặt hiền hòa của anh.

"Đợi lâu quá rồi..."

Cậu con trai ngáp một cái kéo tay trái của anh, chán chường lắc qua lắc lại. Cái xe 562 chết tiệt này, cứ đợi, đợi rồi đợi, đợi tới bây giờ vẫn chưa thấy đến!

Chàng trai đưa tay phải lên dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cậu.

"Chắc là buổi sáng người đi làm nhiều quá nên bị kẹt xe một chút thôi..."

Nói xong, anh liền đưa mắt nhìn ra con đường phía trước đến xuất thần.  

------End chương 32------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro