Chương 35:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Phác Xán Liệt nhè nhẹ thở ra, trái tim đau đớn nhức nhối, nhưng máu huyết ngưng đọng trong người lại bắt đầu dần lưu thông trở lại. 

Bạch Hiền khổ sở nói: "Xin lỗi... em thật sự không biết..."

"Không sao!"

Anh nắm bàn tay trái cậu, nhếch môi cười nhạt, môi hơi tím tái.

"Là anh đã hỏi sai ."

Nhìn nụ cười của anh, tim cậu từng đợt cứ nhói lên đau buốt, nghĩ ngợi rất lâu, cậu cắn chặt môi: "Em không cách nào phân rõ ra, em cũng không muốn xác định rõ, phần nào là Nhân, phần nào là anh..."

Anh nhìn cậu.

Cậu cười khổ não: "Tệ hại quá phải không..."

"Tại sao không muốn xác định rõ?" Phác Xán Liệt  nhìn cậu chằm chằm, "Em vẫn rất rõ rằng, cái em thích là trái tim đó, không phải là anh."

Môi cậu nhích nhích.

Sắc mặt trắng nhợt, cậu muốn nói gì đó, vậy nhưng tròng mắt lại nhuộm màn sương mờ mịt, cuối cùng chẳng nói gì cả.

Nhìn chăm chú từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của cậu, giọng nói từ trong cổ họng Phác Xán Liệt  chật vật nhả ra:

"Em muốn nói gì?"

"Em..."

"..."

"..."

"Nói anh biết, em sẽ mãi mãi yêu anh ta chứ?" 

  Tay phải của cậu co chặt lại, nắm thật chặt chéo khăn trải giường trắng toát, tim khựng lại không thể thở nổi, dưới ánh nhìn đau khổ yếu đuối của anh, trái tim cậu từng đợt lại từng đợt buốt nhói.

"Phải."

Nhưng, cậu vẫn trả lời anh như thế.

Môi của anh như bỗng nhiên mất đi toàn bộ sắc máu, màu tím tái đến kinh sợ lại làm cho khuôn mặt anh kỳ dị đến mức như có vẻ đẹp đến kinh động lòng người. Nhìn chằm chằm cậu, ánh sáng trong đáy mắt anh vụt tắt, như ban đêm đen kịt không có chút ánh sáng nào.

Cậu tưởng anh sẽ quay người bỏ đi.

Nhưng anh vẫn cứng đờ đứng trước giường bệnh không nhúc nhích.

Trong giây phút đó...

Cậu cho rằng mình sẽ chết đi trong sự trầm mặc của anh.

Vậy nhưng, Phác Xán Liệt  lại lạnh nhạt nói:

"Vì yêu anh ta, nên em cũng sẽ yêu tôi, phải không?"

Bạch Hiền kinh hãi đờ người.

Nét cười của anh rất nhạt:

"Vì yêu anh ta nên em cũng sẽ mãi mãi không rời xa anh, phải không?"

Nhắm nghiền mắt lại, rèm mi trên khuôn mặt trắng bệch của cậu run run từng chập, không thể nhìn anh thêm nữa, trái tim của cậu đau nhức đến mức dường như muốn nứt toác ra.

"Phải không?"

Anh cố chấp hỏi thêm lần nữa.

Bạch Hiền cắn chặt môi.

Phác Xán Liệt  ra sức bóp chặt tay cậu, một nỗi đau nặng trĩu từ lòng bàn tay anh xuyên vào da thịt cậu.

"Phải không?"

Nỗi đau cuối cùng này rốt cuộc đã đè sập toàn bộ tinh thần của cậu.

Cậu gào nhỏ:

"Phải!"  

 Màn mưa trong suốt ngoài cửa sổ.

Mặt trời dần dần lại xuất hiện.

Giữa những kẽ lá xanh um tùm có thể nhìn thấy được cầu vồng, cầu vồng bảy màu rực rỡ. Phía đông mưa vẫn rơi lất phất, phía tây là ánh nắng rạng rỡ, trong không gian có mùi hương thoang thoảng bao phủ lòng người.

Phác Xán Liệt nhè nhẹ ôm Bạch Hiền đang nằm trên giường bệnh vào lòng, nhẹ nhàng dựa cằm lên mái tóc ngắn mềm mượt của cậu, anh thấp giọng nói:

"Cám ơn em... thế này đã rất hạnh phúc rồi..."

*

Cuối thu rồi.

Con đường núi trong vườn cây phong tràn ngập sắc lá phong đo đỏ. Không gian xanh thẳm bao la, từng cụm từng cụm mây trắng lững lờ trôi, quả ngân hạnh màu vàng kim, lá phong đỏ tươi như máu reo lên xào xạc trong gió thu. Con đường núi cong cong dưới ánh nắng mùa thu vàng rực rỡ, đẹp mê người như trong thế giới của truyện cổ tích.

Trong ký túc xá.

Tuấn Miên vừa ăn táo vừa quan sát Bạch Hiền đang nghe điện thoại một cách hiếu kỳ. Cậu ngồi sát cửa sổ, đầu mày cuối mắt lộ ra nét cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, chốc chốc lại gật đầu, cứ nói chuyện như thế hơn mười mấy phút, sau đó cậu ngây người nhìn điện thoại, một lúc sau mới đặt nó xuống, bắt đầu dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Đông Hồ xa xa, trên gương mặt có biểu hiện rất khó đoán.

"Là Phác Xán Liệt hả?" Tuấn Miên gặm một miếng táo, hỏi mơ hồ không rõ.

Bạch Hiền thẫn thờ, quay người lại đáp: "Ừ."

"Ha ha, tớ biết mà. Mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại, lần nào cũng lâu, không phải Phác Xán Liệt thì còn là ai được?" Tuấn Miên đắc ý nói, ngẫm nghĩ một hồi lại huơ huơ quả táo trong tay, nói. "Nhưng mà, dạo này anh ta thay đổi rất tốt đó. Tuy là xem ra vẫn còn cáu bẳn khó ưa, nhưng mà không còn tùy tiện nổi giận vô cớ nữa, thế lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vời."

Bạch Hiền cười với cậu.

Bạch Hiền trở về bàn của mình, ngồi xuống, lật trang sách đang xem dở ra.

"Bạch Hiền..."  

  "Ừ?"

"Cậu rất thích Phác Xán Liệt, đúng không?" Tuấn Miên tiến lại gần, nhìn không chớp.

Mấy ngón tay Bạch Hiền đang lật sách khựng lại trong giây lát.

"Nói thật nhé, khoảng thời gian cậu vừa đến Thánh Du đối xử với Phác Xán Liệt rất tốt, tớ cũng cảm thấy rất kỳ quặc, vừa viết luận văn, vừa chạy 10.000 mét giùm anh ta, lại còn nhảy vào hồ nước nữa chứ, quả thật rất rất kỳ quái! Mà anh ta lúc đó tính khí ác nghiệt tàn nhẫn, cho nên các bạn học đều cảm thấy cậu có hơi... ừ... hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là có mưu mô gì đó..." Tuấn Miên cười ha ha nói. "Nhưng bây giờ mọi người đã không nghĩ như thế nữa rồi, Phác Xán Liệt quả thực thay đổi nhiều quá, nếu như không phải do tình yêu của cậu đã cảm động được anh ta, làm sao anh ta có thể giống như hoàn toàn biến thành một người khác được? Vậy nên chắc là cậu phải rất thích rất thích anh ta, đúng không? Chắc là tiếng sét ái tình hả? Từ cái nhìn đầu tiên cậu đã thích anh ta rồi phải không?"

Bạch Hiền ngẩn người nhìn cậu.

"Nói đi mà, nói đi." Tuấn Miên đặt quả táo sang một bên, hào hứng nói. "Tớ chưa từng yêu ai bao giờ, những cặp tình nhân đang yêu có phải đều hạnh phúc như hai người không?"

"Hạnh phúc?......"

"Chứ gì nữa, cậu không biết nhìn hai cậu hạnh phúc thế nào đâu!" Tuấn Miên cười toe toét nói với cậu. "Lúc đi học thì ngồi cùng nhau, Phác Xán Liệt vừa cao vừa đẹp trai, cậu thì nhỏ nhắn đáng yêu, cảnh tượng đó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh thiếu nữ nữa; tan học về thì Phác Xán Liệt đeo túi giùm cậu, cánh tay ôm vai cậu, bảo vệ như thế, woa, bao nhiêu bạn nữ đi sau hai cậu ngưỡng mộ biết chừng nào! Buổi sáng mấy hôm trước cậu chưa ăn sáng đã đi học, sau khi tớ nói cho Phác Xán Liệt biết, anh ta bỏ luôn nửa tiết học chạy ra ngoài mua đồ ăn ngon về cho cậu, đã vậy, anh ta lại còn biết xin lỗi thầy nữa chứ! Ôi trời, dù cho thái độ vẫn còn đôi chút hung dữ, nhưng mà đúng thật là mê hoặc chết người mà không đền mạng mà!"

Bạch Hiền nghe đến ngây dại.

Tuấn Miên càng nói càng hào hứng: "Lãng mạn nhất là ánh mắt hai người nhìn nhau ấy!"

"..."

"Nhãn thần Phác Xán Liệt nhìn cậu... chà, biết hình dung thế nào đây..." Tuấn Miên vất vả suy nghĩ. "Đen nhánh, nhưng mà lại lóe sáng, nhìn thấy cậu giống như là nhìn thấy ánh sáng vậy, nhưng mà, vẫn có chút gì đó, chút gì đó... sợ hãi cậu, thật ra cũng không thể nói như vậy được... giống như sợ cậu sẽ không vui, sợ cậu sẽ thấy không hạnh phúc vậy. Phác Xán Liệt trước kia hay nổi điên lên đột nhiên tình cảm căng thẳng như thế khiến cho đám tụi mình đứng bên cạnh dò xét quan sát bị mê hoặc đến chết rất nhanh đó!"

Bạch Hiền nhè nhẹ cắn chặt môi, trong tim như bị một thứ gì đó rất mạnh đâm sầm vào một cái.

"Mà ánh mắt cậu nhìn Phác Xán Liệt..." Tuấn Miên nghịch ngợm nghiêng đầu quan sát cậu, vỗ tay cười lớn. "Đúng, đúng! Chính là biểu cảm thế này! ... Bạch Hiền, dạo này cậu rất hay thẫn thờ, thường ngồi đờ đẫn bất động không nhúc nhích gì cả, không biết là đang nghĩ ngợi những gì. Tớ nghĩ, có lẽ Phác Xán Liệt sợ cậu sẽ ngơ ngẩn như thế, mỗi lần cậu trầm mặc xuất thần, tuy anh ta không nói cũng không quấy rầy cậu, nhưng giống như ngửi thấy một mùi vị đau khổ từ người anh ta toát ra ấy..."

"......" Tại sao trước giờ cậu lại không hề để ý đến điều đó?

"Nhưng, mỗi khi cậu nhìn Phác Xán Liệt thì lại khác." Tuấn Miên nhặt lại quả táo, tiếp tục ăn, "Nhãn thần của cậu vẫn rất dịu dàng, ừ, vô cùng dịu dàng, dịu dàng như thể cậu sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để cho Phác Xán Liệt vui vậy đó. Đúng thế, chính là biểu hiện của cậu lúc ấy..."

"Tớ..."

"Ha ha, cậu quá yêu Phác Xán Liệt rồi phải không?" Tuấn Miên dương dương đắc ý phác ra cử chỉ giống như "tớ biết ngay mà".

"..."

"May là Phác Xán Liệt cũng yêu cậu chết đi sống lại, chứ nếu không cậu lại mất công toi rồi."

Bạhc Hiền cúi đầu, gió ngoài cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lật bay những trang sách, trái tim cậudường như cũng bị thổi đến lay động, một cảm giác chua xót cùng cực lấp đầy trí óc.

Đông Hồ mờ mờ ảo ảo bên ngoài tòa nhà ký túc.

Nước hồ xanh trong và màu trời xanh trong liền lại thành một dải.

"Nhưng tại sao cậu có vẻ không được vui nhỉ?" Tuấn Miên tò mò quan sát cậu, nhíu mày. "Cậu yêu Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng yêu cậu, thế thì đáng lẽ cậu phải vui mới đúng chứ? Vì sao cậu vẫn hay đờ đẫn xuất thần thế?"

"..." Bạch Hiền không biết nên nói thế nào.

"Í... có phải là vì sinh nhật không?" Tuấn Miên nhướn to mắt.

"Sinh nhật?"

"Ừ. Ngày kia chẳng phải là sinh nhật của cậu sao?"

"Ồ."Bạch Hiền vuốt vuốt tóc, ngượng nghịu cười. "Ừ nhỉ."

"Cậu đang lo Phác Xán Liệt sẽ quên không chúc mừng cậu nhưng lại ngại nhắc anh ta chứ gì?"

"Không phải đâu, tớ..."

"Yên tâm đi!" Tuấn Miên ra sức an ủi cậu, "Tuy là trước kia Phác Xán Liệt rất đuểnh đoảng, nhưng tớ thấy anh ta sẽ không thể nào quên sinh nhật của cậu đâu, chắc chắn sẽ tặng cho cậu một món quà sinh nhật đặc biệt mà!"

"Tuấn Miên..."  

  "Tin tớ đi!"Tuấn Miên vỗ vỗ vào tay cậu thật mạnh, tràn đầy tự tin nói thế, căn bản không cho cậu có cơ hội nói lời nào.

Thế là Bạch Hiền cũng không nói nữa.

Cậu mỉm cười ngồi bên bàn, nghe Tuấn Miên phấn khích hào hứng phân tích và dự đoán đủ thứ chuyện lãng mạn có thể sẽ xảy ra, trong ký túc đầy ắp tiếng cười nói náo nhiệt vui vẻ.

Ngoài cửa sổ ký túc là Đông Hồ nối liền với chân trời.

Nước Đông Hồ trong cơn gió cuối thu nhè nhẹ gợn lên những đợt sóng lăn tăn.  

------End Chương 35------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro