Chương 39:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya.

Chiếc bàn to trong phòng viện trưởng chất đầy những hồ sơ bệnh án, những tấm phim nhựa đen trắng treo đầy trên tấm bảng sáng trưng ánh đèn, tất cả đều là những tấm phim X-quang của cùng một trái tim dưới nhiều góc độ khác nhau. Phác Triệu Man ngã dài trên ghế sô-pha, trên gương mặt trắng bệch không có biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng môi lại tái mét đi.

Chung Đại đứng đó, đờ ra ngắm nhìn những tấm phim treo trên bảng, ngón tay vô tình nắm chặt thật chặt:

"Đây là của Xán Liệt?"

Viện trưởng Nhậm mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, thoáng nhíu mày, thấp giọng trả lời:

"Phải."

"Tại sao lại thế này?" Chung Đại hỏi thất thanh.

Viện trưởng Nhậm thở dài: "Bệnh tim của Xán Liệt là bệnh di truyền, đã từng tính toán rằng sẽ ghép máy trợ tim cho cậu ấy, nhưng bệnh tình cậu ấy nặng và phức tạp vượt xa tưởng tượng của cậu, lúc đó cho dù là máy trợ tim hiện đại của nước ngoài cũng không thể lắp đặt vào trong cơ thể cậu ấy được. Hầu như tất cả chuyên gia ngoại khoa về tim trong cả nước đều tham gia chẩn đoán chữa trị cho bệnh cậu ấy, nhưng mà, cũng không có cách nào cả."

"Thế thì tại sao phải lừa Xán Liệt là đã làm phẫu thuật thay tim?"

"Thật ra, tình hình sức khỏe cậu ấy cực kỳ tệ hại, hoàn toàn không thích hợp để làm phẫu thuật thay tim, tỉ lệ thành công dường như chỉ là con số 0, hơn nữa dù là như thế, cậu cũng không thể nào tìm cho ra trái tim nào thích hợp để cấy ghép cho Xán Liệt". Viện trưởng Nhậm đứng lên, đi đến tấm bảng treo phim trên tường, cây bút trong tay chỉ vào trái tim đó, "Nhưng cháu xem này, ở đây bệnh đã chuyển thành nghiêm trọng rồi, trên lý thuyết y học thì, thời gian sống của cậu ấy không còn nhiều nữa đâu."

Chung Đại đờ người.

Bạch Hiền ngây người đứng bên cửa, giống như một linh hồn lang thang trống rỗng. Cậu không có hơi thở, không có nhịp tim, mạch đập không ngừng rần rật bên tai, máu trong cơ thể lưu thông cực chậm cực chậm, dường như chẳng biết nên chảy tới đâu.

Sắc mặt Phác Triệu Man không biểu lộ tình cảm gì nhìn lên những tấm phim X-quang treo trên bảng.

"Nhưng, lúc đó nghiêm trọng nhất lại không phải là bệnh tình của Tiểu Liệt, mà chính là bản thân cậu ấy lúc đó đã hoàn toàn buông trôi hi vọng." Viện trưởng Nhậm nhìn Phác Triệu Man một cái, không nhịn nổi lại chau mày thở dài, "Cậu ấy biết mình sắp chết rồi, thế là chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, hành xử vô cùng cực đoan. Cậu ta không ngừng sinh sự trong trường, cãi nhau đánh nhau, ăn chơi phóng đãng, bệnh tình cũng theo đó mà nguy kịch thêm..."

Môi Phác Triệu Man tái mét không chút máu.

"Cuối cùng chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra một giải pháp." Viện trưởng Nhậm cười khổ sở, "Làm một cuộc phẫu thuật cho cậu ấy, không cách nào làm một cuộc giải phẫu mang tính căn bản, nhưng vẫn là một giải pháp có thể khiến tình hình xoay chuyển tốt hơn. Cái đáng để tự chúc mừng là, cuộc phẫu thuật ấy rất thành công. Thế là, chúng tôi nói cho Tiểu Liệt biết, đó là một ca mổ thay tim, trái tim được thay thế rất khỏe mạnh, hơn nữa hòa hợp rất tốt với cơ thể cậu ấy, cho nên bệnh của cậu ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nữa, có thể sống khỏe mạnh như người bình thường."

"Không, đó là do tôi cứ bắt ép anh phải nói dối." Giọng nói trầm tĩnh, Phác Triệu Man thẳng lưng, "Tôi nói rồi, đó là ý muốn của tôi, không liên quan đến anh."

"Nhưng," Chung Đại đau lòng, "Làm như thế sẽ sai lầm..."

"Nó còn sống được bao lâu nữa nào?" Phác Triệu Man cười nhạt nhẽo, "Bắt đầu khi còn là một cậu bé, nó đã sống dưới bóng đen của căn bệnh di truyền ác nghiệt này rồi. Không thể chơi đùa được, không thể làm gì được, những đứa trẻ khác được đến công viên chơi đùa, nhưng nó chỉ có thể ra thảm cỏ ngoài sân bệnh viện phơi nắng. Cho dù lừa dối nó, tôi cũng muốn nó tin rằng bản thân nó đã khỏe mạnh hẳn rồi, có thể trải qua một cuộc sống bình thường như bao người, có thể cùng các bạn nam đồng trang lứa đi tán tỉnh yêu đương những người mà nó thích, có thể cảm thấy bản thân có rất nhiều hoài bão để thực hiện trong tương lai..."

"Nếu Tiểu Liệt hồi phục lại ý chí muốn được cứu sống, không nổi điên không buông thả nữa, hiện nay y học phát triển nhanh như thế, có lẽ có thể đợi đến ngày đầy hi vọng đó." Viện trưởng Nhậm nói. Đây cũng là lý do ông nhận lời Phác Triệu Man diễn vở kịch này.

Đêm trắng ngoài cửa sổ là sắc đêm đen kịt.

Những tấm phim đen trắng treo trên bảng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chung Đại không nói lời nào nữa.

Bóng anh kéo dài bất lực, đôi môi đẹp dần dần trắng bệch, nhãn thần cũng dần dần u ám. Thì ra, tất cả những biểu hiện bình phục khỏe mạnh của Xán Liệt mà anh vẫn tin vào từ trước đến nay, chỉ là một lời nói dối, một lời nói dối khiến anh kinh ngạc sai lầm nhưng lại không thể phản bác được câu nào.

Trong lòng thấy đau đớn.

Anh bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Hiền đang đứng bên cửa.

Cậu đờ đẫn ngây dại giống như một con búp bê vải đối với tất cả những việc xảy ra đều nhìn không hiểu nghe không hiểu. Tư thế và biểu cảm trống rỗng hệt như ban nãy lúc ở ngoài hành lang. Chiếc áo trắng, mái tóc ngắn mềm mượt, cậu trông giống như một con búp bê vải bị rút mất linh hồn, ánh mắt đờ đẫn và hoang hoải, ngây dại đứng đó, nhưng lại chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của cậu.

Theo ánh nhìn của Chung Đại, Phác Triệu Man cũng nhìn cậu, nhìn thấy cậu trong khoảnh khắc đó, sự hận thù trong phút chốc thoát ra từ đáy mắt:

"Cậu vẫn chưa đi sao?"

Bạch Hiền đờ đẫn chìm trong thế giới của riêng cậu, như chẳng nghe thấy bất kỳ điều gì.

Viện trưởng Nhậm nói: "Triệu Man, bình tĩnh một chút. Hiệu quả cuộc phẫu thuật cho Tiểu Liệt duy trì thời gian như thế có lẽ cũng không liên quan gì đến sự xuất hiện của cậu ấy đâu, dù là không có cậu ấy, tim Xán Liệt cũng vẫn sẽ..."

"Không!" Phác Triệu Man ngắt lời ông, hít thở sâu nói, "Nếu không có cậu ta, Xán Liệt sẽ không đau khổ như thế, mấy lần gần đây phát bệnh nguyên nhân đều là do cậu ta!"

Một cách lặng lẽ...

Con ngươi vô hồn của Bạch Hiền động đậy.

Sau đó, lại dừng lại.

Phác Triệu Man đứng phắt dậy, đi đến trước mặt cậu, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, đôi gò má đẹp đẽ của bà ngạo mạn như một nữ vương:

"Mời cậu đi cho! Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Xán Liệt nữa!"

Dù Xán Liệt có phải chết đi, bà cũng mong muốn những ngày cuối cùng của nó sẽ bình thản và yên tĩnh. Vì Xán Liệt, bà cũng đã thử chấp nhận cậu. Nhưng, từ đó về sau, bà phát hiện ra Xán Liệt càng đau khổ hơn, một nỗi đau dường như yếu ớt đến nỗi sẽ chết ngay tức khắc. Bà muốn bảo vệ Xán Liệt, ngại gì phải dùng đến móng vuốt và răng nanh, ngại gì phải biến thành một bà già chanh chua đanh đá, bà cũng muốn bảo vệ con trai rời xa đau khổ.

Bạch Hiền đờ đẫn nhìn bà.

Vẻ thất thần của cậu khiến tim Chung Đại thắt thành nút đau đớn. Anh bước đến, giữ lấy hai vai cậu, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài trước đã..."

Bạch Hiền không nhúc nhích.

Đờ dại, ánh mắt cậu dời khỏi Phác Triệu Man, đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng của cậu rớt trên khuôn mặt Viện trưởng Nhậm. Cổ họng cậu động đậy, giống như nói điều gì đó, nhưng âm thanh phát ra lại khò khè nhẹ hẫng, chỉ có Chung Đại đứng gần cậu nhất mới nghe thấy:

"... Ở đâu?"

Viện trưởng Nhậm không nghe thấy, nghi hoặc hỏi lại: "Hả?"

Sắc mặt Bạch Hiền trắng bệch, môi run rẩy: "... Ở đâu?"

"Cái gì ở đâu?" Viện trưởng Nhậm nhíu mày.

"... Trái tim... ở đâu?" Cậu hoảng hốt hỏi, trong ánh mắt có ánh sáng đáng sợ, nhìn thẳng vào Viện trưởng Nhậm, tiếng nói nhẹ như đang thì thầm. "... Thế thì... trái tim của Nhân... ông để ở đâu rồi...?"

Viện trưởng Nhậm đờ người.

Phác Triệu Man cũng ngây người, bà trừng mắt nhìn Xán Liệt, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được.

Bạch Hiền nhìn chằm chằm Viện trưởng Nhậm,!"

"Trái tim của Nhân... ông để ở đâu rồi...?có phải là...trái tim của Nhân... không dùng được nữa...nên ông vứt đi rồi...?"

Bùi Ưu nắm chặt vai cậu, muốn lay cho cậu thức tỉnh.

"... Ông vứt trái tim của Nhân... ở đâu rồi... nói tôi biết... cầu xin ông... nói tôi biết được không..." Nước mắt thẫn thờ rơi trên gò má của Xán Liệt, cậu nắm lấy áo của Viện trưởng Nhậm, ngây dại hỏi. "... Ông vứt trái tim của Nhân đi rồi hả... nếu không cần nó nữa... tại sao không để lại chỗ cũ... trong cơ thể có một khoảng trống... trống rỗng... sẽ rất lạnh... ông không biết sao?"

Viện trưởng Nhậm bị cậu hỏi đến thuỗn người ra.

"Cái cậu quan tâm chỉ là trái tim đó thôi hả?"

Phác Triệu Man giận đến phát run, giơ tay phải lên cao muốn tát Bạch Hiền.

"Dì Phác!"

Chung Đại hét nhỏ, nắm chặt tay của bà.

"Cháu đang làm gì thế hả?" Phác Triệu Man đau lòng đến khó mà chịu nổi, người đang ngăn cản bà trước mắt lại là bạn thân nhất của con trai bà, không đừng được nổi giận, "Bệnh của Xán Liệt nặng như thế, cậu ta luôn mồm nói lại là quan tâm đến trái tim kia! Vậy mà cháu còn bênh vực cậu ta nữa sao?"

"Xin lỗi..."

Chung Đại cúi thấp đầu vẻ có lỗi.

Nước mắt dần dần chảy dài trên gò má, Bạch nhìn về phía Viện trưởng Nhậm, trong người trống rỗng, giống như chẳng có gì hết, trống rỗng, như thế rất lạnh lẽo. Nếu chỉ là nước mắt mà còn khiến khoảng trống lạnh lẽo đến thế, thế thì, lúc cậu nhìn thấy Nhân, anh nằm trong tủ đông lạnh, khói lạnh trắng toát, ở ngực có một khoảng trống đen đen. Anh nằm ngủ như thế, có phải càng lạnh, càng lạnh không?

Chung Đại ôm chặt vai cậu.

Thế là nước mắt cậu chảy ra thấm ướt cả ngực anh.

Cậu khóc, khóc, khóc như một đứa trẻ chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cậu bắt đầu khổ sở khóc thất thanh, khóc to, dường như chỉ cần ra sức mà khóc thì có thể không cần phải tin vào chuyện gì nữa, có thể sẽ chết đi, có thể không cần phải tỉnh dậy nữa.

Cậu vừa khóc vừa ngước đầu nhìn anh.

Nước mắt như ánh sao lấp lánh trên má cậu.

Cậu nhìn anh qua làn nước mắt.

Đột nhiên, cậu ngây người, ngốc nghếch nhìn anh, nhè nhẹ đưa tay lên, nhè nhẹ chạm vào mặt anh, giống như chạm vào một giấc mơ mong manh dễ vỡ. Cậu đột nhiên cười, ôm lấy anh, cậu ôm chặt lấy anh vừa khóc vừa cười, khóc cười rồi gọi to:

"Trời ơi...! Chỉ là một giấc mộng thôi! Thì ra anh vẫn khỏe! Anh vẫn khỏe! Anh sẽ không rời xa em, anh đã nói sẽ không rời xa em mà! Em biết anh sẽ không lừa dối em đâu! Phải không? Trời... thì ra anh vẫn ở đây..."

Chung Đại đau lòng ôm chặt cậu.

Nước mắt như ánh sao.

Ngón tay cậu đang vuốt ve má anh cũng có một vì sao nho nhỏ.

Lướt nhẹ tay trên mặt anh, cậu vừa khóc vừa cười:

"Em sai rồi, Nhân, em thề từ nay về sau sẽ không to tiếng với anh nữa, không hung dữ với anh nữa, không ăn thạch trái cây nữa, em sẽ nấu mì trường thọ cho anh ăn, em sẽ học thật chăm, sẽ cố gắng rèn luyện sức khỏe, em không ngủ gục cũng không giận ba nữa, em sẽ ngoan ngoãn học làm một cô gái tốt, anh nói gì em cũng nghe theo... Được không? ... Cầu xin anh, có thể nào đừng để em mơ thấy ác mộng nữa được không?..."

"Được!"

Chung Đại ôm chặt cậu, lòng đau như cắt. Giờ phút này, anh bỗng nhiên hận mình không thể biến thành Nhân, chỉ cần khiến cậu thấy khá hơn, chỉ cần cậu không khóc nữa, chỉ cần khiến cậu vui...

Thì ra thật sự chỉ là một giấc mộng...

Bạch Hiền cười một cách vui vẻ.

Cậu nhìn anh cười, trong làn nước mắt là nụ cười đẹp không gì so sánh được, nụ cười như một thiên sứ, thiên sứ thuần khiết hoàn mỹ.

Cậu mềm mại dựa vào anh, ngã khuỵu trong vòng tay anh, ngất đi.

Màn đêm đen kịt bên ngoài xuyên qua cửa chớp phòng Viện trưởng.

Chung Đại nhẹ nhàng ôm chặt lấy cậu đang trong vòng tay anh, cứ ngủ như thế nhé, không cần suy nghĩ gì cả, nhẹ nhàng yên tĩnh ngủ ngoan nhé. Anh lặng lẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu, trong tim đau thắt từng cơn, bế cậu lên, chuẩn bị rời khỏi đây.

Lúc xoay người, anh trông thấy Viện trưởng Nhậm đã hoàn toàn đờ đẫn.

"Viện trưởng?"

"Ừ..."

"Trái tim đó giờ đang ở đâu?" Nhãn thần anh u tối. Bình thường mà nói, bệnh viện gặp được người tự nguyện hiến tặng nội tạng khi gặp phải tai nạn xe là rất hiếm có rồi, mà nếu như trái tim người đó hiến tặng khỏe mạnh thì chẳng thể nào vứt đi được.

Viện trưởng Nhậm nhìn anh.

Chung Đại nhẹ nhàng nói: "Xin cậu hãy nói cháu biết, bởi vì người hiến tặng đó – là em trai của cháu!"

------End Chương 39------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro