Chương 20: Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên thấy mệt mỏi rã rời, cậu mỉm cười cay đắng: " Anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi, vậy mà tôi hầu như không biết gì!". James giơ tay vỗ nhẹ vai cô an ủi, nhưng ChangHyun chỉ lắc đầu. Không ai có thể giúp gì vào lúc này. Lúc sau cố trấn tĩnh, cậu hỏi: "Chuyện phẫu thuật anh định thế nào?".

- Càng sớm càng tốt.- Giọng James trịnh trọng hẳn lên: "Tôi đã nói chuyện với bác sỹ điều trị, còn xem tình hình của anh ấy thế nào, chứng đau đầu và mất thị giác ngày một nhiều, lại còn xuất hiện choáng ngất nữa. Có lẽ tình hình diễn biến xấu hơn dự đoán của tôi."

Mắt cậu bỗng tối sầm, hơi lạnh từ mắt lan tỏa khắp mặt, đến toàn thân.

Cậu cau mày: " Nhưng tại sao không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên lại..."

James nhìn cậu: "Bệnh não vốn như vậy, trước khi anh ấy tỉnh lại không thể manh động, nhưng bây giờ tôi đề nghị phẫu thuật ngay, để càng lâu rủi ro càng lớn".

- Vậy bây giờ...- cậu như chợt nhớ ra: "Bây giờ tỷ lệ thành công có phải vẫn là bốn mươi phần trăm như trước?"

Dù đã biết câu trả lời nhưng cậu vẫn cần một lời đảm bảo của bác sỹ, cho nên khi thấy James khẽ lắc đầu sau một phút im lặng, ChangHyun cảm thấy tim mình bị bàn tay ai đó bóp nghẹt.

" Đó cũng là điều tôi muốn nói" , James nói tiếp: " Có lẽ cậu chưa biết nhiều về căn bệnh u não. Có một số trường hợp, mặc dù là u ác nhưng ở vị trí không quan trọng, hoàn toàn có thể cắt bỏ hết chân, mà mức độ nguy hiểm lại không cao. Nhưng có một số trường hợp là u lành nhưng lại đè vào các dây thần kinh và mạch máu quan trọng, khi phẫu thuật dù bác sỹ giỏi đến mấy cũng khó đảm bảo loại bỏ tận gốc".

ChangHyun có cảm giác cay cay nơi sống mũi, rõ ràng JongHyun ở vào trường hợp thứ hai.

James nói tiếp: " Tôi sẽ cố hết sức, nhưng phẫu thuật não không giống những phẫu thuật khác, dù tỷ lệ thành công là chín mươi chín phần trăm thì một phần trăm còn lại hậu quả thế nào cậu cũng có thể hình dung được". James cũng khoanh tay trước ngực, hít một hơi dài: "Còn lần phẫu thuật này, vạn nhất nếu thất bại, tình hình thế nào tôi cũng không dám chắc".

Bệnh viện cao cấp bệnh nhân không nhiều, hành lang lúc này chỉ có hai người.

Xung quanh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lời của James lọt vào tai ChangHyun vọng ra những tiếng u u, làm tai cậu lập tức ù đặc.

JongHyun hỏi đã chuẩn bị tư tưởng chưa.

Vốn tưởng đã chuẩn bị rồi, nhưng khi đối diện với hiện thực đáng sợ nhất, mọi ý chí trước đó dường như bằng không, lồng ngực giống như bị một vật nặng chèn ép đến không thể thở, cũng không có cách nào đẩy nó ra.

Nếu trước đây vẫn còn bốn mươi phần trăm hy vọng thì bây giờ chút hy vọng đó xem ra có nguy cơ tiêu tan. Đúng như cậu từng lo lắng, bốn mươi phần trăm này giờ đã là chuyện quá khứ.

Khi trở về phòng bệnh, JongHyun vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng. Cậu nhẹ nhàng áp bàn tay vào khuôn mặt gầy guộc, những ngón tay vô tình lướt qua mũi anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, lúc đó lòng mới bình yên trở lại.

Tranh thủ ăn vội chút bánh mì, buổi chiều ông Choi gọi điện tới, cậu thông báo ngắn gọn tình hình của JongHyun. Thực ra bây giờ ai cũng biết chuyện, cung đã giương lên, không thể không bắn, nên ông Choi cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi ChangHyun về kế hoạch phẫu thuật, sau đó gác máy. Người đàn ông vốn cứng rắn đó giờ đây không kiềm nổi nước mắt. Nhưng cậu không thể khóc theo, cậu chỉ biết rằng an ủi ông cũng là an ủi chính mình.

Mãi đến chiều tối JongHyun mới tỉnh, ChangHyun vừa từ nhà tắm bước ra, còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh nhoài người qua giường bắt đầu nôn. Cậu kinh ngạc vội chạy lại đỡ anh.

Suốt cả một ngày, anh không có thứ gì trong bụng, lúc này chỉ là nôn khan. Cũng chính vì vậy mà trông anh rất yếu, người run rẩy, những ngón tay trắng bệch bám chặt thành giường, run run.

Những tiếng nôn khan làm ChangHyun như đứt từng khúc ruột.

Một lúc lâu sau hết cơn, anh mới ngả lưng tựa thành giường, thở hổn hển như không còn sức lực. Gương mặt anh hốc hác chỉ sau một đêm, mắt cậu nhòa dần.

Không biết từ lúc nào mà cậu trở nên yếu đuối không thể kiềm chế cảm xúc.

Bỗng bàn tay ai giơ lên lau nước mắt cho cậu.

Nắm lấy bàn tay mảnh dẻ lành lạnh đó, ChangHyun nhoẻn cười.

- Mắt anh đã hồi phục rồi sao?- Cậu nói dịu dàng.

Anh khẽ gật đầu, cũng mỉm cười, giọng rất yếu nhưng anh vẫn nói đùa: "Nước mắt em hình như ngày càng không đáng giá thì phải?"

Rõ ràng vẫn còn rất mệt mỏi, vậy mà khi cười nét mặt lại trở nên rạng rỡ như có nắng xuân.

ChangHyun chuyển giọng vui vẻ: "Bây giờ để em đi hỏi bác sỹ, sao lại nôn dữ thế".

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ngăn lại: "Không cần đâu", sau đó anh nói thêm vẻ am hiểu: "Bệnh này là thế mà".

Nhưng anh càng như vậy ChangHyun càng thấy lòng nặng trĩu. Cậu ngồi yên, tay vẫn trong tay anh. Khi cảm thấy hồi phục đôi chút, anh hỏi: " Bao giờ phẫu thuật?".

Không đợi cậu trả lời, anh lại tiếp: "Hai người đã bàn chưa? Bao giờ phẫu thuật?"

- Ba ngày nữa.- ChangHyun nói: " Nếu có thể, ngày kia chúng mình sẽ đi New York."

Đó là kế hoạch James đã bàn với bác sỹ ở bệnh viện này. Hai ngày nữa, nếu JongHyun sau mấy ngày dùng thuốc tạm thời không có hiện tượng tương tự sẽ đáp máy bay đi New York tiến hành phẫu thuật.

Lúc này cậu mới thấy thật may mắn vì mình đã có sẵn visa. Mấy tháng trước cậu và hai đồng nghiệp được công ty cử sang Mỹ đàm phán với một đối tác, nhưng do biến động, chuyến đi không thành, lúc này kiểm tra lại thấy visa vẫn còn một tháng mới hết hạn. Những việc còn lại như đặt vé máy bay đã có thư ký của JongHyun lo liệu.

- Thế thì tốt.- JongHyun gật đầu: "Chúng ta cùng đi sao?".

- Đương nhiên!- ChangHyun mỉm cười, thấy vẻ tinh quái trong mắt anh, cậu cau mày cảnh cáo: "Anh đã hứa để em đi cùng, không được đổi ý đâu nhé!"

Hình như đúng như lời James nói, lần choáng ngất này giống như sự chuyển ngoặt, sau khi JongHyun tỉnh lại sức khỏe kém hơn trước rất nhiều.

Bệnh viện hiện nay cũng không có biện pháp nào tốt hơn, anh lại kiên quyết muốn xuất viện về nhà nghỉ nên bệnh viện đành kê đơn và cho xuất viện.

Vửa đến nhà ChangHyun đã giục anh lên giường nằm nghỉ. Anh cau mày phản đối: "Anh không buồn ngủ".

- Anh nghỉ đi.- ChangHyun ra lệnh và kéo chăn đắp cho anh: "Từ bây giờ anh phải tuyệt đối nghe lời em."

Anh kéo tay cậu, cười: " Bây giờ mới biết hóa ra em cũng ghê gớm thật!"

Cậu lườm anh.

Cuối cùng anh chịu thua, nhưng với điều kiện: "Em phải lên giường ngủ cùng anh!"

Cậu ngoan ngoãn lên giường, ấp mặt vào lồng ngực nóng ấm, nước mắt bỗng ứa ra, nghĩ lại những gì vừa trải qua cậu có cảm giác hai ngày này giống như một cơn ác mộng. Bây giờ hai người lại có nhau, cậu nghe nhịp đập tim anh, hơi thở của anh, lại được nghe anh nói, cậu ngước mắt nhìn anh, vui vẻ hỏi: "Mười giờ sáng mà chúng mình thế này, liệu có kỳ quặc lắm không?"

- Không đâu.- JongHyun nói: " Cùng với em sao có thể gọi là kỳ quặc được?".

Cậu lại cảm thấy lòng mình xúc động, ngước nhìn anh không chớp mắt. Hình như hơi ngượng, anh bật cười: " Em làm gì vậy?"

Khi anh cười, những vết chân chim lộ nơi khóe mắt, ChangHyun nhoài tới hôn vào đó. Anh cứ thể để mặc cậu hôn khắp mặt mình.

Nắng chiếu qua cửa kính chưa kéo rèm, qua ô cửa rộng mở có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh nhạt.

Buổi chiều có mấy vị lãnh đạo cấp cao của LC đột nhiên đến thăm khiên ChangHyun không khỏi bất ngờ. Đương nhiên, khi thấy người ra mở cửa là cậu họ cũng bất ngờ không kém bởi vì hai bên đều biết nhau khi hai công ty hợp tác.

ChangHyun không nói nhiều, nhường đường cho họ vào phòng. Tiếp đó cả đoàn tiến vào thư viện ở tầng một, rõ ràng là chỉ thị của JongHyun, họ đến để bàn bạc công việc trong thời gian tới.

Làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, ChangHyun ngồi ở phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng nôn nóng liếc mắt về phía cánh cửa thư viện vẫn đang đóng im ỉm. Đến khi cánh cửa gỗ màu cánh gián mở ra, cậu đứng dậy mới phát hiện chân đã tê cứng.

Một đoàn người tay cầm cặp và máy tính đi ra, khi ngang qua cậu, không ai bảo ai họ đồng loạt nhìn với ánh mắt đặc biệt.

Tiễn khách đi khỏi, cậu đi tìm JongHyun, thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, vai tì vào cánh cửa, ánh mắt sớm chiếu lên khuôn mặt đăm chiêu của anh càng làm những tuyệt đẹp trở nên rực rỡ.

Nhìn thấy ChangHyun, anh ngoảnh lại, bỗng chau mày, hỏi: "Chân em sao thế?"

Thực ra chân cũng gần hết tê, nhưng cậu vẫn nhăm nhó, hờn dỗi: " Tất cả là tại anh, để em một mình đợi lâu như vậy, chân em sắp tê cứng rồi."

JongHyun đi đến, giơ tay dìu cậu: "Biết làm thế nào, công việc mấy ngày vừa rồi đã dồn đống lại, vả lại lần này anh có bao nhiêu việc cần bàn giao."

Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, vừa nghe nói vậy ChangHyun giật mình, như một điềm báo không lành. Cậu giơ ngón tay chỉ vào ngực anh: "Nhưng anh cũng làm vừa thôi, em biết rồi, với anh, LC là quan trọng nhất ."

Anh không phản bác, vừa dìu ChangHyun đến đi văng vừa nói: " Đó là tâm huyết của anh."

Cậu gật đầu, nhoẻn cười, anh lại nói: " Nếu em không muốn anh vất vả thì đến công ty giúp anh đi!"

Đề nghị của anh quá đột ngột, cậu bàng hoàng hỏi lại: "Sao?"

Kéo cậu vào lòng, anh nói: " Đến công ty anh làm việc nhé, đã có chỗ cho em rồi".

- Nhưng việc ở công ty anh, em không biết!

Anh mỉm cười vẻ tinh quái: " Ông chủ của em đã chẳng định học tập kinh nghiệm công ty anh hay sao, hai bên hợp tác cũng đã được một thời gian, nhất định em cũng học được ít nhiều. Vả lại coi như học từ đầu thì cũng có thể nhờ người chỉ bảo cho em. Mấy người vừa rồi, ai cũng có thể làm thầy giáo cho em". Anh dừng lại, do dự nhìn vào mặt ChangHyun, hạ giọng: " Khi nào từ Mỹ trở về, em đến công ty nhé!"

Mặc dù chuyện đó không có gì đặc biệt, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì không ổn.

Anh nhẫn nại thuyết phục như vậy, khiến ChangHyun nhớ lại một ngày cách đây không lâu, hình như anh cũng từng đề nghị như vậy, anh đề nghị cậu đến công ty làm việc, nhưng lúc đó cậu nghĩ anh chỉ nói chơi vậy thôi nên không quan tâm, bây giờ...

Cậu nhìn gương mặt anh, bỗng lặng người. Thì ra anh đã biết chủ ý ông chủ công ty của cậu, anh cũng biết cậu sẽ tham gia kế hoạch hợp tác, thái độ nghiêm túc vừa rồi của anh, và những ánh mắt đổ dồn vào cậu của những vị khách khi vừa ra khỏi cửa thư viện.

Tất cả đã rõ ràng...

Cậu đột nhiên lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng gay gắt: "Anh lên kế hoạch từ bao giờ?"

JongHyun nhướn mày.

ChangHyun tiếp tục, giọng càng gay gắt: "Anh đồng ý hợp tác với bọn em chỉ là để cho em có cơ hội để học tập sao? Anh vừa nói nếu em không biết sẽ nhờ người chỉ bảo, nhưng tại sao là người khác, họ chẳng qua đều là cấp dưới của anh, nếu em muốn học thực sự, người thầy tốt nhất của em lẽ nào không phải là anh?". Cậu cố đẩy vật chắn ngang cổ họng, giọng thấp dần: " Tại sao anh không nói? Tại sao không đợi khi chúng ta từ Mỹ trở về, anh đích thân đưa em đến công ty?"

ChangHyun cố tìm ánh mắt anh, nhưng anh cứ lẩn tránh ánh mắt của cậu.

Anh muốn ChangHyun đến tập đoàn LC, điều đó chỉ khiến cậu càng cảm thấy sợ hãi.

Đến công ty của anh, hoàn toàn không phải để giúp ai cả. Với năng lực của anh, với lực lượng cơ cấu nhân viên, LC hoàn toàn không thiếu một trợ lý nửa mùa như cậu.

Cậu nói như hụt hơi: "JongHyun, thực ra anh muốn gì? Anh muốn thu xếp cho em một con đường để sau này em có chỗ ấm thân ư? Hay là để có người thừa kế tâm huyết của anh?". Cậu lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng: " Nếu là vì lý do thứ nhất, em không cần. Không có tiền của anh hoặc bất kỳ ai khác, em vẫn sống đàng hoàng. Nhưng nếu vì lý do thứ hai, em không làm được, mà cũng không đến lượt em làm! Đừng quên, anh đã hứa gì với em".

Cậu thở một hơi thật dài, tảng đá nơi lồng ngực vẫn chưa tan, cậu quay người, lặng lẽ bỏ đi.

Có lẽ vẫn còn rất nhiều chuyện cậu không biết, có lẽ JongHyun đã lập xong di chúc.

Rõ ràng cậu biết anh không hề sai, tất cả những điều anh làm chỉ là để dự phòng, nhưng những cái đó cậu không muốn nghĩ, cũng không muốn nghe.

Cậu đã cố gắng bao nhiêu ngày, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế trước mặt anh, cách thời gian phẫu thuật chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cậu chợt nhận ra, cũng chính lúc này, có lẽ cậu đã quá lời với anh.

Lúc ăn cơm, ChangHyun dịu giọng: "Cho em xin lỗi!"

JongHyun ngước mắt nhìn cậu, cậu vẫn cúi đầu: "Lúc chiều em không nên nói như vậy, tha lỗi cho em".

Vào lúc này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu cũng không nên trút giận vào anh. JongHyun trái lại chỉ nói: " Ngốc ạ!"

Nén thở dài, anh nói tiếp: " Còn nhớ trong bữa tiệc với ông Cục trưởng Cục Thuế, em nói với anh mọi người vật lộn trong cuộc sống có bao nhiêu nỗi vất vả. Đương nhiên anh hiểu, qua sông phải lụy đò. Anh muốn em rời bỏ chỗ đó, thậm chí vĩnh viễn thoát khỏi cảnh bị người khác sai khiến. Nếu đến LC làm việc, em sẽ ở một tư thế khác, có rất nhiều người thực lòng giúp em, sẽ không ai ép buộc em làm việc gì, trái lại sẽ có người cầu xin em. Anh biết, có thể em không quan tâm đến những điều đó, nhưng có một sự thực là nếu không muốn bị ai điều khiển thì chỉ có cách làm cho mình trở nên mạnh hơn". JongHyun dừng lại bật cười: "Đương nhiên, nếu có anh, em có thể cả cuộc đời không cần trở nên mạnh cũng không sao, nhưng bất luận làm việc gì cũng nên để cho mình một con đường lui, điều này không hề liên quan đến kết quả phẫu thuật của anh."

Anh nhìn cậu vẻ cân nhắc: " Nhưng ChangHyun, anh vẫn nhắc lại những gì đã nói, em phải chấp nhận thua cuộc. Anh không có yêu cầu gì khác, chỉ mong em đã chấp nhận tham gia cuộc chơi thì phải biết chấp nhận thua cuộc."

Câu này anh đã nói một lần, lần đó cậu giả vờ ngủ, nhưng hôm nay cậu không thể lại giả bộ không nghe thấy, đành gật đầu. Không nên để anh lo lắng.

Thấy ChangHyun cuối cùng có vẻ ưng thuận, JongHyun lặng lẽ thở phào.

Buổi tối Im Yoora gửi ảnh cưới đến. Chuyện xảy ra với JongHyun, Yoora hoàn toàn không biết, nên vẫn vô tư chia sẻ niềm vui với cậu bạn thân.

ChangHyun ngồi trước máy vi tính xem ảnh. Cậu phóng to từng bức. Bức ảnh nào Yoora cũng cười viên mãn. Sau đó, cậu nhìn thấy ảnh cậu chụp chung với cô dâu chú rể và những người khác và cả ảnh chụp với JongHyun trên bãi cỏ.

Thực ra bức ảnh đó không thể gọi là chụp chung, họ đang nói chuyện, khi thợ ảnh gọi, họ quay mặt lại và bị anh ta thu vào ống kính.

ChangHyun bật cười phóng to bức ảnh, vừa lúc JongHyun đi đến, anh hỏi: "Đang xem gì thế?"

Cậu nghiêng người để anh cùng ngồi chung trên chiếc ghế bành rộng: "Nhìn này, chứng cớ anh bắt nạt em."

Hôm đó ChangHyun bướng bỉnh đòi hỏi lời hứa của anh. Những dự cảm chẳng lành, thoáng qua không ngờ lại trở thành sự thật.

JongHyun xem ảnh chỉ im lặng mỉm cười.

Cậu nói: "Chúng mình cũng từng chụp ảnh với nhau, sao bây giờ lại chẳng tìm thấy cái nào?"

JongHyun nhướn máy, gõ nhẹ ngón tay vào đầu cậu: "Em nhớ lại đi, hồi đại học cũng có nhưng hình như đã bị em quẳng đi hết."

ChangHyun cười ngượng, chỉ vào màn hình: "Hay là chúng mình rửa bức ảnh này?"

JongHyun lắc đầu, kéo tay cậu, nói: "Bức này không hay."- nói xong rồi anh tắt máy.

ChangHyun nhìn anh, cũng không ngăn lại, đợi đến khi màn hình tối hẳn, cậu mới hỏi: "Anh uống thuốc chưa, anh ngủ sớm đi, ngày mai phải lên máy bay rồi!"

JongHyun hôn vào trán cậu: "Em cũng đừng thức khuya", rồi anh đứng dậy ra khỏi phòng.

Thực ra ChangHyun cũng hiểu vì sao anh nói bức ảnh này không hay.

Trong một khung cảnh đẹp như tranh, hai người đứng cách nhau một quãng, khi người thợ ảnh lên tiếng, họ giật mình cùng quay đầu lại, nhìn thẳng vào ống kính, khuôn hình rất đẹp, góc độ hợp lý.

Nhưng điều duy nhất không hay là ánh mắt hai người.

Hai đôi mắt chăm chú nhìn vào ống kính, nhưng ánh mắt hoang mang, bất định, không phương hướng, giống như tương lai của hai người.

Chỉ trong tích tắc, ánh đèn flash lóe lên, không ngờ ghi được hình ảnh của hai người, lúc đó anh buông tay ChangHyun, không nhìn vào mắt cậu. Anh nói bức ảnh không hay. Đúng! Quả là không hay, nhìn vào nó, cậu muốn rơi nước mắt.

Khi cậu nhẹ nhàng lên giường, JongHyun vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động anh lập tức mở mắt.

ChangHyun vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của anh, dịu dàng như dỗ trẻ: "Anh ngủ đi, ngày mai lên đường."

- Ừ.- anh xoay người, ôm cậu vào lòng.

Cậu lặng lẽ nằm trong lòng anh, hình như rất lâu, hơi thở bên tai bắt đầu nhẹ dần và đều đặn.

Thời gian từng phút trôi qua, lặng lẽ tiến về phía trước. Chuyện phải đến sẽ đến, bất chấp ý nguyện của con người.
❤❤❤End Chương 20 part 2❤❤❤
P.s: ngắn gọn and súc tích. Au chỉ muốn các bạn vote hoặc cmt cho au có động lực thôi. Fic sắp hoàn r. Các b cmt đi cho au vui *mắt long lanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro