#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao rất buồn rầu.

Từ lúc hắn trốn ra khỏi võ lâm minh, sử dụng hảo khinh công chạy vội hơn mười dặm đường một phen, tên minh chủ lỗ mãng kia còn đang đuổi sát theo phía sau không buông.

Trách không được võ lâm minh đều nói tân minh chủ là kiếm si.

Khinh công người nọ không bằng hắn, tuy đuổi không kịp, nhưng cũng kham kham thấy được bóng dáng của hắn, không phải chỉ là một cái đai lưng thôi sao ! Đến mức ấy sao !

Hoàng Tử Thao cắn răng dùng toàn lực chạy như điên một canh giờ, xa xa sắc trời đã hửng sáng, hắn đấm đấm tay chân bủn rủn, nghĩ, Ừm ! Rốt cuộc cũng cắt đuôi được tên lỗ mãng kia!

Phác Xán Liệt rất không vui.

Khinh công tên trộm kia còn tốt hơn so với hắn, hắn vẫn đuổi không kịp, cuối cùng lại bỏ chạy dưới mí mắt mình.

Hắn giương mắt nhìn nhìn bốn phía, nhất thời có chút sững sờ.

Khoan đã, đây là đâu?

...

Phác Xán Liệt lòng vòng ba bốn canh giờ tìm đường, rốt cuộc tại chạng vạng về tới võ lâm minh.

Hoàng Tử Thao tay tê chân mỏi yên tĩnh hai ngày, ngày thứ ba, Phác Xán Liệt lại nhận được tờ giấy của Hoàng Tử Thao, như trước vẫn là hai chữ kia.

"Đai lưng."

Buổi tối đó Phác Xán Liệt đánh một chuỗi nút chết lên đai lưng của mình, nhưng Hoàng Tử Thao lại không đến.

Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ tới, Hoàng Tử Thao cũng không có viết thời gian đến trộm trên tờ giấy.

Hắn mở mắt đến hừng đông, Hoàng Tử Thao vẫn như cũ không hề xuất hiện.

Chưởng môn phái Hoa Sơn đến thăm hỏi, quản sự mời hắn ra ngoài, lúi húi bận rộn cả ngày, cả đêm cảnh giác chưa ngủ khiếnPhác Xán Liệt buồn ngủ không thôi, tính toán thay y phục nghỉ ngơi, cởi áo khoác xuống, đang muốn đưa tay cởi bỏ đai lưng, động tác lại tạm dừng.

Hắn nhìn mấy chục nút chết kia lâm vào thống khổ trầm tư.

...

Nửa đêm, Phác Xán Liệt bị gió lạnh thổi tỉnh.

Trong phòng không một bóng người, cửa sổ mở rộng. Hắn lật lật y phục đặt ở đầu giường, không thấy đai lưng.

Tên trộm chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro