.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: SỰ THẬT BỊ GIẤU ĐI

Bệnh viện

- Bác sĩ, tình hình sao rồi?

- Cậu ấy bị thương nhẹ vùng đầu, tôi đã sát trùng và băng bó rồi. Có điều...

Anh tròn mắt

- Có gì không ổn à?

- Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ? Vợ anh rất yếu...

- Đó không phải v... - anh vội xua tay

- ... cậu ấy mang thai bốn tháng, không nên để đi lại nhiều...đằng này lại để cho cậu ấy bị xe tông như thế. Cũng may đứa bé không bị ảnh hưởng gì. Cậu ấy hiện đang hôn mê vì thể lực suy kiệt, chưa thể tỉnh lại được. Anh nên chú ý hơn...

"Mang thai bốn tháng...? Là mang thai thật sao?"

Anh đờ người ra một lúc rồi ngước nhìn bác sĩ

- Cảm ơn bác sĩ. Giờ tôi vào thăm được chứ?

- Tất nhiên. Anh chăm sóc cẩn thận, tôi đi đây...

Ngày hôm sau...

- Cậu tỉnh rồi à...

Nhất Bác với gương mặt nhợt nhạt như người sắp chết, đôi môi trắng bệch khô khốc, làn da mịn màng xám xanh lại nhìn người lạ trước mặt mình rồi lại nhìn xung quanh phòng bệnh

- Anh...là ai? Mà sao tôi lại ở đây?

Anh đặt bát cháo vừa mua xuống bàn cười nói

- Tôi là Lưu Hoàng Phong, người đã tông phải cậu hôm trước...

- ...........

- Cậu hôn mê một ngày. Ăn chút cháo đi...

Cậu lùi lại phía sau không muốn ăn, Hoàng Phong đến bên cạnh vỗ vai dỗ dành

- Cậu yếu lắm. Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu... Mà gia đình cậu đâu?

Cậu nghe anh nhắc đến từ gia đình mới sực nhớ ra, cậu hoảng hốt tụt giật kim truyền nước trên tay mình ra và xuống giường định chạy đi nhưng vì quá yếu nên ngã khụy xuống. Hoàng Phong vội chạy lại đỡ cậu lên

- Đừng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cậu đấy...

Nhất Bác càng đau khổ hơn nhìn bụng mình. Cậu bắt đầu nghiến răng đập mạnh vào bụng

- Tại sao...tại sao lại đối xử với tôi như vậy...? Đứa bé này...tôi ghét nó...

Trông cậu lúc này vô cùng thảm hại đáng thương. Anh giữ chặt tay lại nhíu mày nhìn cậu

- Rốt cuộc là có chuyện gì với cậu? Sao lại không để ý mà đâm vào xe tôi, bây giờ lại đòi giết đứa con trong bụng mình...

Nhất Bác ngồi thất thần, đôi mắt phủ một lớp nước trong suốt long lanh. Và nước mắt lại tự nhiên tuôn rơi, cậu không buồn lau nữa mặc cho nó rơi lộp bộp xuống tay Hoàng Phong

- Tôi chỉ có mẹ và em gái...

Rồi cậu cứ thế mà kể hết những việc đã xảy ra cho một người lạ không quen biết, giống như là muốn trút bỏ tất cả bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu trong lòng, đến người nhà cậu cũng không thể nói. Nói xong hết mọi chuyện Nhất Bác ôm mặt khóc nức nở thành tiếng. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc, thật lâu, thật nhiều để cho những đau khổ theo nước mắt mà chảy đi. Nhưng càng khóc cậu lại càng thấy tuyệt vọng mà thôi. Cậu đã mất tất cả, tương lai sự nghiệp...và cả tình yêu...Cậu không còn mặt mũi nào gặp lại người cậu yêu nữa, Vương Nhất Bác đã không còn trong sạch nữa rồi...

Cậu khóc đến lả người đi, cả thân thể mềm nhũn vô lực đổ xuống. Hoàng Phong đưa tay đỡ lấy, cậu nằm gọn gàng trong vòng tay anh. Anh nhìn con người yếu ớt thật lâu, không biết anh đang nghĩ gì.

Thời gian sau đó Nhất Bác không về nhà mà báo với mẹ rằng đã xin được việc và cậu sẽ ở đó một thời gian để ổn định rồi mới quay lại. Cậu bất đắc dĩ phải làm thế để mẹ và em bớt lo lắng. Cũng trong thời gian đó Hoàng Phong là người luôn ở bên chăm sóc cậu, cho cậu ở trong nhà anh. Anh còn giúp đỡ về kinh tế cho gia đình cậu một khoản không nhỏ mặc dù cậu đã từ chối nhiều lần. Mẹ cậu nhờ vậy mà ổn định lại, em gái cậu được đi học Đại học như mong muốn. Nhất Bác trước giờ không muốn chịu ơn ai nhưng hoàn cảnh ép buộc cậu phải làm thế. Cái bụng cũng lớn dần lên khiến cậu mệt mỏi hơn. Nhưng lạ một điều, Hoàng Phong dường như rất trông ngóng đứa trẻ ra đời và ngày càng tốt với cậu khiến cậu chỉ muốn rút lui. Rồi đến một ngày...

- Nhất Bác ...anh...anh yêu em mất rồi...Anh đã có tình cảm với em ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh...anh biết là hơi vội vàng nhưng em đừng vội cự tuyệt, cho anh một cơ hội được không Nhất Bác ?

[...............]

Sau nữa...Đứa trẻ ra đời. Nhất Bác càng cảm thấy nặng nề hơn, nhưng cũng có chút vui khi nhìn thấy con mình...Nó là đứa bé sinh ra ngoài ý muốn, cậu không nghĩ nó lại đẹp như thiên thần vậy. Còn Hoàng Phong thì vô cùng vui mừng...

- Nhất Bác ...Lấy anh nhé. Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và thằng bé...

[................]

Sau khi kết hôn, Hoàng Phong công khai quan hệ giữa hai người và dựa vào tấm bằng cử nhân kinh tế của cậu đưa cậu lên làm thư kí riêng của anh. Giới tài chính được một phen rầm rộ về bất ngờ này, rằng tân chủ tịch Lưu thị đã có vợ và một con sau khi bị dính nghi vấn tình cảm với tiểu thư Chu gia. Còn Nhất Bác chỉ biết im lặng nghe theo anh, cậu cảm thấy Hoàng Phong thực sự quá tốt. Cậu nợ anh quá nhiều, anh đã từng nói rằng nếu muốn trả nợ thì chỉ cần chấp nhận lời cầu hôn của anh...và cậu không cách nào từ chối.

----------------------------

Nhất Bác mắt sưng đỏ ngồi trên giường nhìn đứa bé đang ngủ say. Cậu chợt nhận ra nó càng lớn càng có nét của Hoàng Phong. Cậu lắc đầu, có lẽ vì sống với anh ba năm rồi nên giống một chút cũng là điều bình thường. Cậu đang suy nghĩ cho ngày mai, đã đến lúc phải chấm dứt hoàn toàn với hắn, cuộc sống cứ như thế này sẽ tốt hơn là lại tiếp tục làm tổn thương nhau.

----------------------

Nhất Bác thẫn thờ bước chậm ra phía cổng công ty. Cậu vừa từ chối bữa tối với Hoàng Phong. Ra đến ngoài đứng chưa được một phút đã có chiếc xe đen sang trọng đỗ xuống. Người ở trong xuống xe và mời cậu vào một cách cung kính lịch sự.

Ngồi trên xe, trống ngực đập liên hồi, có lẽ là vì sắp gặp hắn.

- Anh đưa tôi đến đâu vậy?

- Biệt thự Tiêu gia thưa cậu...

"Tiêu gia..? Gặp nhau nói chuyện mà phải về hẳn nhà sao?"

Trong lòng chợt cảm thấy bất an, cậu lấy điện thoại ra và bấm gọi

- Hoàng Phong, hôm nay em sẽ về muộn...Ừm không có gì đâu, đi gặp một người bạn thân cũ ấy mà...Bye anh.

Cậu hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh để đối mặt với hắn.

Đã đến nơi

- Mời cậu, Tiêu tổng đang đợi cậu trên lầu...

Nhất Bác gật đầu, nhìn lên trên do dự rồi lấy can đảm bước theo từng bậc cầu thang lạnh ngắt. Thấy cậu, người đứng ngoài cửa vào báo với Tiêu Chiến

- Tiêu tổng, cậu Nhất Bác đã đến.

Anh ta không cần hắn trả lời vì biết trước hắn sẽ cho vào rồi. Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Nhất Bác đi vào. Không gian im lặng đến đáng sợ làm cậu hơi run rẩy, tiếng cửa đóng lại cái rầm làm cậu giật mình, tim đập mạnh hơn.

Vừa nhìn thấy Nhất Bác đi vào hắn gập mạnh chiếc laptop lại và đứng phắt dậy tiến thẳng về phía cậu, mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

- Tiêu Chiến ...

18.11.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro