Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tập đoàn Ngô Thế " chính là công ty số một Đài Loan, chi nhánh công ty khắp toàn cầu, nhất cử nhất động của nó, đủ để ảnh hưởng cả kinh tế Đài Loan.

Hàng năm số người muốn vào công ty nhiều như sao trên trời, mặc dù chỉ là một chức vị nhỏ, vẫn có trăm nghìn người hưởng ứng lệnh triệu tập.

Hôm nay, là đợt tuyển dụng nửa năm một lần của tập đoàn Ngô Thế, giống như những năm trước, tầng lầu phỏng vấn chất đầy đầu người.

"Xin hỏi Cao Thải tiểu thư có ở đây không?"

Một bộ váy màu xám tro, mang một gọng kính mảnh, một đầu đen nhánh dài qua vai, gương mặt thanh tú của cô gái đôi mươi, lễ độ hỏi thăm.

"Tôi là Cao Thải." Một người phỏng vấn liền vội vàng đứng lên.

"Xin cô vào bên trong phỏng vấn. Bên này, mời!" Cô gái mỉm cười nói.

"Vâng"

Người phỏng vấn theo cô gái đi vào, trong lúc các cô cách xa, những người vẫn đợi phỏng vấn liền bàn luận xôn xao .

"Không phải nói tập đoàn Ngô Thế không chỉ yêu cầu nhân viên có năng lực, còn phải yêu cầu bọn họ có tướng mạo xuất chúng sao?"

"Đúng vậy! Tôi cũng nghe người ta nói, tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thế không ưa người xấu. Nhưng cô gái vừa rồi, tướng mạo cũng không thể coi là xuất chúng? Nhiều lắm chỉ là buổi tối sẽ không gặp ác mộng mà thôi." Một người cay nghiệt nói.

"Nếu như loại mặt hàng này cũng có thể làm việc ở Ngô Thế, vậy hôm nay tôi nhất định có thể phỏng vấn." Một người tài nữ cố ý ngẩng đầu nâng ngực.

Rất nhiều phụ nữ hưởng ứng lệnh triệu tập của tập đoàn Ngô Thế, tám chín phần mười hy vọng thừa dịp công việc, làm quen tổng giám đốc Ngô Thế – Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân gần ba mươi tuổi, trên thương trường vẫn được coi là người trẻ tuổi, nhưng tâm ngoan thủ cay, lãnh khốc vô tình, không nể tình thân, dưới sự thống trị của anh , tập đoàn Ngô Thế hàng năm thu lợi vượt xa các đối thủ khác.

Ngô Thế Huân trừ ở trên thương trường không người không biết, trên tình trường anh cũng là một hoa hoa công tử.

Người biết Ngô Thế Huân sẽ biết anh không nghiêm túc với bất kỳ phụ nữ nào.

Đối với anh mà nói, cảm giác mới mẻ của mỗi người phụ nữ, nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày, vì vậy anh đã quen rất nhiều nữ nhân, gần như sánh ngang Hoàng đế Trung Quốc cổ.

Mà phụ nữ cùng Ngô Thế Huân lui tới đều rõ ràng, anh có một quy định bất thành văn —

Chỉ cần bị anh bỏ rơi, nhất định phải cùng anh hoàn toàn vạch rõ giới tuyến.

Mặc dù anh cùng họ thân mật triền miên, một khi chia tay, bọn họ chính là người dưng, cho dù mặt đối mặt, Ngô Thế Huân cũng một mực "Không biết" họ.

Hơn nữa, phàm là nhân viên nữ cùng Ngô Thế Huân xảy ra quan hệ, sau khi kết thúc đều phải rời đi tập đoàn Ngô Thế, đây chính là nguyên nhân Ngô Thế tuyển dụng nửa năm một lần.

Chỉ là, Ngô Thế Huân tuy không tình, nhưng ra tay không tuyệt tình, chính là nguyên nhân đó, hàng năm đều có nhiều mỹ nữ như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt) muốn thi vào tập đoàn Ngô Thế, may mắn có thể được Ngô Thế Huân nhìn trúng, tiếp theo mò được sinh hoạt phí đời sau.

"Cô gái kia nhất định là nhân viên cấp bậc thấp nhân, thử nghĩ, Ngô tổng giám đốc sao có khả năng cho phép có một người không thể xưng là mỹ nữ đi theo bên cạnh anh!"

Người phỏng vấn tiếp tục ác độc phê bình.

"Cô nhất định dùng thủ đoạn mới đi vào Ngô Thế !"

Các cô gái nhỏ giọng bàn tán, cho đến khi cô gái xấu xí trong miệng các cô tái xuất hiện, họ mới ngậm miệng lại.

Buổi tối 7h, tầng cao nhất tập đoàn Ngô Thế.

"Cuối cùng cũng kết thúc."

Kim Thái Nghiên thở ra một hơi, dọn dẹp phòng phỏng vấn.

Cô hôm nay tám giờ rưỡi bắt đầu, bận rộn không ngừng, đến mức thậm chí một bữa cơm cũng không có thời gian.

Kim Thái Nghiên năm nay hai mươi bốn tuổi! Là người phòng nhân sự, chức vị thấp nhất, công việc dọn dẹp khắc phục hậu quả, tự nhiên liền rơi trên vai cô.

Vốn còn có hai nhân viên nữ nên cùng nhau dọn dẹp, chỉ là, họ trăm miệng một lời nói buổi tối trong nhà có chuyện quan trọng, sau đó liền phủi mông một cái.

Kim Thái Nghiên đối với tình huống này đã nhìn quen, cô chỉ cười khổ một cái, liền bắt đầu công việc khắc phục hậu quả.

Cô không phải loại dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, chỉ có thể coi là thanh tú khả ái, ở tập đoàn Ngô Thế nơi tụ tập tuấn nam mỹ nữ, không nghi ngờ chút nào sẽ bị tuyệt đại đa số người khi dễ, bởi vì trong lòng mọi người đều có một nhận thức chung -- bộ dạng cô có vẻ thùy mị, Ngô tổng giám đốc tuyệt sẽ không coi trọng cô!

Hơn nữa Kim Thái Nghiên chức vị không cao, mọi người càng thêm an tâm lấn trên đầu cô . Dù sao không khi dễ loại không có vẻ thùy mị, không có quyền lực, không có núi dựa, thật đúng là không biết nên khi dễ ai!

Nhưng cô không hề đem bất bình ở công ty để ở trong lòng, cô chỉ yêu cầu có thể làm việc ở Ngô Thế lâu dài.

Bởi vì chỉ cần một công việc này, cô có thể tránh xa nguy hiểm. . . . . .

"Thế nào chỉ có một mình em?" Bỗng nhiên, một giọng nam hơi trung tính vang lên.

"Thế Viễn." Kim Thái Nghiên tạm dừng công việc, ngẩng đầu nhìn người mặt.

"Những người khác đâu?" Người tới là một nam tử đẹp trai.

Cô chỉ cười.

"Em không phải luôn là bộ dáng này, nếu đổi lại anh là bọn họ, cũng sẽ khi dễ em ." Ngô Thế Viễn – em trai Ngô Thế Huân, than nhẹ một tiếng.

"Anh sẽ không." Kim Thái Nghiên cười yếu ớt. Ngô Thế Viễn là người thế nào, cô rất rõ ràng.

Theo đạo lý, chức vị thấp lại là thân phận bình thường như Kim Thái Nghiên, không lý do sẽ quen đến em trai tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thế, nhưng việc đời chính là đúng dịp, sở thích vẽ cây cỏ lúc nhàn rỗi của cô, lần đầu tiên vô tình gặp Thế Viễn cùng sở thích, từ nay về sau, quan hệ hai người liền bắt đầu.

Ngô Thế Viễn tuy là em trai Ngô Thế Huân? Nhưng tính tình hai người lại không giống nhau. Ngô Thế Huân lãnh khốc được ca ngợi, trên thương trường còn có người gọi anh là" Tu La mặt lạnh " ; nhưng Ngô Thế Viễn lại hoàn toàn không cho người ta cảm giác lạnh như băng, đối với bất kỳ người nào cũng thân thiết, cùng Ngô Thế Huân hoàn toàn bất đồng .

"Nói em một tỷ lần, em quá hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi, em muốn cả đời cũng bị người khi dễ à?" Ngô Thế Viễn không chấp nhận được hành động của người khác, chỉ vì Kim Thái Nghiên không quyền không thế, mọi người liền tập thể khi dễ cô?

Tuy nói Kim Thái Nghiên biết Ngô Thế Viễn, nhưng đối với tình huống cô bị khi dễ, lại không trợ giúp quá lớn.

Mọi người đều biết, người lãnh đạo tập đoàn Ngô Thế chính là Ngô Thế Huân, Ngô Thế Viễn ở Ngô Thế căn bản một chút thực quyền cũng không có. Ngô Thế Huân thậm chí đem vị trí Phó Tổng, giao cho một vị trợ thủ đắc lực, chỉ cho em trai một vị trí trưởng bộ phận có cũng được mà không có cũng không sao.

Hành động lần này, bất hòa huynh đệ Ngô thị đều nói rõ ràng, cũng làm cho mọi người nhận định, lôi kéo Ngô Thế Viễn không cần thiết, ít nhất đối với Ngô Thế Huân hoàn toàn nắm trong tay Ngô Thế thì là như vậy.

Lại nói, mọi người đều biết, Ngô Thế Viễn có hứng thú với nghệ thuật, cùng anh ruột Ngô Thế Huân buôn bán kỳ tài, là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Cứ nghe, nếu không phải Ngô ba ba trước khi lâm chung, chờ mong Ngô Thế Viễn có thể phụ trợ Ngô Thế Huân, Ngô Thế Viễn đối với buôn bán không có nửa điểm hứng thú, chắc sẽ không đi làm ở Ngô Thế.

Mà Ngô Thế Huân giống như đã sớm nhìn thấu ý tưởng Ngô Thế Viễn, chỉ cấp cho anh một hư danh.

Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, mặc dù người của Ngô Thế biết Kim Thái Nghiên quen Ngô Thế Viễn, nhưng mọi người vẫn không dừng đủ loại hành động khi dễ.

Dù sao đối với một người bất hòa với lãnh đạo Ngô Thế -- Ngô Thế Huân, không có thực quyền, không có dã tâm, căn bản không sợ!

"Đều là công việc mà thôi." Kim Thái Nghiên xem thường.

"Em cầm một phần tiền lương, lại làm ba phần công việc. Ngươi miễn phí giúp người khác làm việc, người khác sẽ không cảm tạ em, chỉ cảm thấy em dễ khi dễ thôi."

Kim Thái Nghiên không nói lời nào, tiếp tục im lặng dọn dẹp.

"Lần sau có người dám khi dễ em , em liền kêu bọn họ tới gặp anh, để anh dạy dỗ bọn họ!"

Cô kìm lòng không được cười một tiếng, "Coi như hết! Trong Ngô Thế người nào không biết, Ngô Thế Viễn cùng Ngô tổng giám đốc bất hòa ! Bọn họ sẽ không sợ anh, nếu như em bạn tốt của chủ quản các ngành, tình huống có lẽ sẽ có cải thiện."

"Cái người ghê tởm! Cẩn thận anh táy máy tay chân, để cho em ngày mai liền cuốn gói đi." Ngô Thế Viễn giận quá hóa cười, dám trước mặt anh nói như vậy, cũng chỉ có Kim Thái Nghiên, ngay cả khi trong lòng mọi người đều là nghĩ như vậy.

Mặc dù trong miệng anh uy hiếp cô, nhưng đôi tay đã bắt đầu giúp cô thu lại đồ.

Khi anh giúp một tay, Kim Thái Nghiên hoàn thành công việc khắc phục hậu quả nhanh hơn.

"Đúng rồi, em uông thuốc chưa?" Ngô Thế Viễn chợt nhớ tới.

"Đợi ăn đã."

"Không được! Hiện tại liền uống!" Ngô Thế Viễn rất kiên trì.

Kim Thái Nghiên hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là từ phòng giải khát gọi một ly nước, lại từ trong túi lấy ra mấy viên thuốc, nhanh chóng nuốt vào, đối với Ngô Thế Viễn cười một tiếng.

"Như vậy được chứ?"

Ngô Thế Viễn nhíu nhíu mày, "Em vốn như vậy, biết rõ mình đau nửa đầu, còn không uống thuốc!"

Nếu quả thật là đau nửa đầu, thật là tốt bao nhiêu. . . . . . Kim Thái Nghiên chỉ là cười, trong tươi cười không xua được bất đắc dĩ, đáng tiếc Ngô Thế Viễn không phát hiện.

"Anh đưa em về nhà." Ngô Thế Viễn cầm áo khoác tây trang, đi tới trước thang máy, ấn thang máy xuống lầu.

Kim Thái Nghiên thử cự tuyệt ý tốt Ngô Thế Viễn lại không được, cho nên chỉ có thể gật đầu, đi theo anh xuống thang máy.

Đến lầu một công ty, Ngô Thế Viễn đối với Kim Thái Nghiên nói:

"Anh đi lái xe, em ở cửa chờ anh."

Kim Thái Nghiên đối với Ngô Thế Viễn gật đầu một cái, đi tới ngoài cửa lớn công ty, lẳng lặng chờ Ngô Thế Viễn.

Lúc này nổi lên một trận gió lớn, đem mái tóc dài của Kim Thái Nghiên thổi rối loạn, cô muốn vuốt tóc đạo trở về, nào đoán được nhẹ buông tay, túi giấy ôm vào trong ngực liền rơi xuống! trực tiếp rơi giữa đường lớn.

Nàng không chút suy nghĩ liền chạy ra, muốn nhặt túi giấy về --

Một hồi đèn xe chói mắt xông tới, Kim Thái Nghiên đi tới giữa đường còn không kịp ngẫm nghĩ chuyện gì xảy ra, một chiếc Porsche màu bạc đã ở trước mắt cô khẩn cấp thắng lại, bánh xe cùng mặt đất sinh ra tiếng va chạm cực lớn.

Cô vừa ngẩng đầu lên, đầu tiên nhảy vào mắt là khuôn mặt tuấn dật lạnh như là hàn băng ngàn năm .

Tên đàn ông ngồi trong xe, chằm chằm cô vẫn đang ở giữa đường, ánh mắt ngoan độc, khiến Kim Thái Nghiên bốn mắt nhìn nhau liền cảm thấy cả người lạnh như băng.

"Cô lao ra giữa đường khi nào?" thanh âm trầm thấp không vui truyền tới.

"A. . . . . ." Kim Thái Nghiên lúc này mới ở trong mộng tỉnh lại, hô nhỏ một tiếng.

"Nếu như cô cho rằng có thể mượn cớ này lường gạt tôi một khoản tiền chữa bệnh, vậy thì cô mười phần sai rồi." Lúc nói chuyện đồng thời khuôn mặt người đàn ông càng thêm âm lãnh.

"Tôi. . . . . ." Tôi không có, huống chi tôi cũng không bị thương. Kim Thái Nghiên muốn giải thích, nhưng kì lạ miệng cô nhất định không nghe sai bảo, ngay cả câu đầy đủ cũng không nói lên được.

"Cút ngay cho tôi!" Ngừoi đàn ông không có kiên nhẫn cùng Kim Thái Nghiên hao tổn, anh quát.

Cô bị người đàn ông hô to như vậy, lực ngưng tụ ở chân, trong khoảnh khắc biến mất vô ảnh.

Người đàn ông thấy Kim Thái Nghiên không theo anh nói tránh ra, anh giống như tử thần vẻ mặt lạnh như băng xuống xe, đến gần cô, một tay dùng sức kéo cô từ trên mặt đất lên.

"A!" Nửa ngồi trên mặt đất Kim Thái Nghiên bị người mãnh lực kéo, nhịn đau không được kêu thành tiếng, khóe mắt rỉ ra nước mắt."Thật là đau. . . . . . Xin buông tôi ra. . . . . ."

Người đàn ông dứt khoát buông cô ra, xoay người hướng xe mình đi tới. Anh xuống xe, chẳng qua muốn kéo Kim Thái Nghiên vẫn ngăn cản đường ra, mục đích đã đạt, cũng không cần ở trên người cô lãng phí thời gian.

Người đàn ông chợt buông tay, khiến Kim Thái Nghiên trong khoảng thời gian ngắn mất đi thăng bằng, ngã nhào trên đất.

"Thái Nghiên!"

Lúc này, Ngô Thế Viễn lái xe xuất hiện, ở bên người cô dừng lại.

Kim Thái Nghiên ngã xuống đất, nhìn nguồn gốc thanh âm --

"Thái Nghiên, em làm sao vậy?" Ngô Thế Viễn vội vàng xuống xe, ngó nhìn tình huống của cô.

Bàn tay vừa mở cửa xe, bởi vì Ngô Thế Viễn xuất hiện, dừng lại động tác lên xe , con mắt chăm chú khóa trên người Ngô Thế Viễn và Kim Thái Nghiên.

"Em không sao. . . . . ." Kim Thái Nghiên không muốn làm Ngô Thế Viễn lo lắng, vội vàng nói.

"Không có việc gì sao em ngồi dưới đất?" Ngô Thế Viễn nhanh nhẹn đỡ cô dậy.

"Em không cẩn thận liền. . . . . ."

Pằng một tiếng, thanh âm cửa xe bị đại lực đóng, hấp dẫn tầm mắt Ngô Thế Viễn một -"Anh?" Ngô Thế Viễn lộ ra thần sắc kinh ngạc .

"Nguyên lai là em trai của tôi!" Ngô Thế Huân sải bước đi gần hai người , lộ ra biểu tình hứng thú.

"Anh, Anh không phải đi Mĩ họp sao?"

"Hội nghị kết thúc sớm một ngày." Ngô Thế Huân trả lời, chợt đối với Kim Thái Nghiên bị Ngô Thế Viễn đỡ, sinh ra hứng thú nồng hậu.

"Như vậy a." Ngô Thế Viễn mơ hồ từ khác thường trong mắt Ngô Thế Huân nhận thấy một điểm bất an."Thái Nghiên, lên xe, anh đưa em về nhà. . . . . . . Anh đưa cô ấy về." Ngô Thế Huân lại nói.

"Anh?" câu trả lời này của Ngô Thế Huân khiến Ngô Thế Viễn cảm giác không đúng."Cô ấy bị ngã, là do anh. Để anh đưa cô ấy về!"

"Tôi muốn ngồi xe Thế Viễn ." Kim Thái Nghiên nhanh chóng cự tuyệt đề nghị Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân giống như không ngờ tới Kim Thái Nghiên sẽ cự tuyệt anh, mày kiếm nhảy lên, mắt lộ ra chút kinh ngạc.

"Em đã nói như vậy, vậy để cậu đưa cho ngươi ta về nhà đi!" Một lát sau, Ngô Thế Huân nâng lên một nụ cười tà khí nói.

Kim Thái Nghiên không dám nhìn Ngô Thế Huân, cô cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, dường như chỉ cần ở gần anh, mình cũng sẽ bị đôi mắt đen thâm thúy hút vào, tiếp theo sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. . . ..

Cô vội vàng lên xe Ngô Thế Viễn, rời đi người đàn ông làm tâm cô lo lắng.

Cho đến khi trở về nhà, Kim Thái Nghiên vẫn còn phát ra ngây ngô, đầu hỗn độn một mảnh, chỉ có một khuôn mặt phái nam hơi thở vô cùng dương cương.

Không thể tự điều chỉnh, cả đêm cô bị gương mặt kia quấn vòng quanh. . . . . .

"Kim Thái Nghiên! Xem cô làm việc tốt!"

Trưởng phòng nhân sự -- Trần Nguyệt Kỳ, mặt thoa một lớp phấn dày, đem một hồ sơ nặng nề ném trên bàn Kim Thái Nghiên.

Kim Thái Nghiên cả ngày mất hồn mất vía, qua một buổi sáng, tình huống của cô vẫn không có cải thiện, cho đến khi Trần Nguyệt Kỳ ở bên tai cô chợt hô, cô mới thanh tỉnh một chút.

"Trần trưởng phòng. . . . . ." Còn chưa kịp phản ứng, cô khó hiểu nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Trần Nguyệt Kỳ.

"Tôi chỉ nói cô đánh một phần thông báo mà thôi, đơn giản như vậy, cô cũng có thể làm tôi tức giận! Cô xem! Thông báo không tới mấy trăm chữ, cư nhiên đánh sai hơn mừoi lỗi!"

Trần Nguyệt Kỳ tức giận đằng đằng nhìn vẫn mặt mờ mịt của Kim Thái Nghiên.

"Thật xin lỗi." Cô vội vã cúi đầu.

Cô rất rõ ràng Trần Nguyệt Kỳ không thích cô, từ lúc cô vào Ngô Thế làm việc tới nay, Trần Nguyệt Kỳ luôn vẫn vô cớ tìm cô gây sự, lần này khiến cô ta bắt được nược điểm, Trần Nguyệt Kỳ dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thật tốt, mượn đề tài để nói mình một phen.

"Tôi không muốn nghe xin lỗi! Phần thông báo này tôi hạn cô trong vòng mười lăm phút sửa xong! Còn nữa, tôi cho cô biết, nếu lần sau cô bị tôi bắt gặp không tập trung công việc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua! Cân lượng không đủ, cũng khô tảng cần nương nhờ nơi này, có thể ở Ngô Thế làm việc đứng đầu là nhân tài, mà cô, chẳng qua là bởi vì may mắn, mới có thể đến đây!"

"Phải . . . . ." Kim Thái Nghiên không phản bác, bởi vì cô hiểu, phản bác chỉ khai thêm một màn chửi độc mà thôi.

Trần Nguyệt Kỳ đi, Kim Thái Nghiên vội vàng sửa thông báo sai lầm.

Thường ngày cô sẽ không làm việc như vậy, chỉ là hôm nay cô thế nào cũng không thể tập trung tinh thần làm việc, mới có thể sai lầm liên tiếp.

Tập trung tinh thần. . . . . . Tập trung tinh thần. . . . . . Kim Thái Nghiên càng không ngừng tự nhủ, chỉ là, cô càng nói như vậy, suy nghĩ của cô càng không thể tập trung, cả đầu chỉ có gương mặt tà khí của người kia. . . . . .

Tối nay, Kim Thái Nghiên lại một mình ở lại văn phòng không một bóng người, xử lý công việc chưa hoàn thành .

Lúc kim giờ chỉ hướng tám giờ thì cô hơi đánh một cái ngáp nho nhỏ.

Cô nhìn bàn làm việc chất đống hồ sơ, trong lòng tính toán, tối nay không biết lúc nào mới có thể về nhà.

Bụng thật đói. . . . . . Kim Thái Nghiên ý thức sờ sờ bụng, vì tranh thủ nhiều thời gian một chút để hoàn thành công việc trên tay, buổi trưa cô chỉ tùy tiện ăn bánh bao, cái bánh bao đó đã sớm tiêu hóa đi.

Nhưng, tối nay nếu làm không xong những công việc này, ngày mai nhất định bị Trần trưởng phòng mắng. . . . . .

Kim Thái Nghiên nhẫn nại cái bụng đang thầm thì vang dội, cúi đầu tiếp tục công việc.

Khi cô nâng đầu xem đồng hồ, đã là mười giờ.

Xem ra tối nay phải lưu lại nơi này rồi. . . . . .

Kim Thái Nghiên vừa than nhẹ, vừa chậm rãi cởi kính mắt trên mũi, ánh mắt tự nhiên nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ sao lốm đốm đầy trời, rất đẹp.

Quyết định nghỉ ngơi một chút cô đứng lên, hướng thang máy đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro