Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, phòng Tổng giám đốc Ngô Thế.

"Em phải xin nghỉ?"

Ngô Thế Huân nâng lên lông mày, nhìn em trai đứng trước mặt.

"Đúng vậy, nhưng em không xác định muốn xin bao lâu, trước hết cho em nghỉ nửa năm, nếu như có bất kỳ thay đổi, em sẽ lập tức thông báo cho công ty."

" Nguyên nhân?"

Ngô Thế Huân hẹn đoán được, có thể để Ngô Thế Viễn làm như vậy, chỉ có một người --

Một người mà anh tối hôm qua khổ đợi cả đêm, nhưng vẫn đợi không được a.

"Em có ở công ty hay không, cũng không có khác biệt đi!" Ngô Thế Viễn hiểu rất rõ, anh đối với Ngô Thế căn bản chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.

"Không sai, em ở đây hay không có ở đây, đối với Ngô Thế cũng không ảnh hưởng, nhưng em xin nghỉ nửa năm hoặc lâu hơn, em cũng là một quản lý, làm sao nói cho anh một lý do chính đáng, anh mới có thể nói với cấp dưới!" Ngô Thế Huân cố ý làm khó.

" Ngô Thế Huân anh nói một câu, nào có người dám có dị nghị?" Ngô Thế Viễn cười mỉa.

"Em phải xin nghỉ, có thể. Chỉ là, phải có lý do, một lý do thuyết phục được anh."

Ngô Thế Huân muốn ép Ngô Thế Viễn nói ra vị trí Kim Thái Nghiên. Cô đi đâu, Ngô Thế Viễn nhất định biết!

"Vậy em từ chức là được?"

Ngô Thế Viễn không có ý định cùng Ngô Thế Huân tiếp tục dây dưa, anh muốn lập tức trở về bệnh viện bồi Kim Thái Nghiên.

Gần đây, bệnh của cô vẫn không lạc quan lắm, lúc này vô cùng cần một người ở bên người ủng hộ cô.

"Từ chức có thể, cho anh ba tháng suy tính." Ngô Thế Huân không có ý định cứ như vậy thả anh đi.

Ngô Thế Viễn cảm thấy anh trai căn bản là cố tình gây sự, xoay người liền chạy lấy người.

"Em dám cứ như vậy rời đi?"

Thanh âm Ngô Thế Huân lạnh như băng vang lên sau lưng Ngô Thế Viễn.

"Em không rãnh cùng anh mò mẫm hao tổn!" Anh không để ý tới, mở cửa phòng Tổng giám đốc .

"Đứng lại cho anh!" Ngô Thế Huân rống to.

Nhưng Ngô Thế Viễn như cũ bất kể, bước chân rời đi như cũ, Ngô Thế Huân giận đến mức tiến lên dùng sức níu anh lại.

"Em phải đi đâu anh không quan tâm, muốn từ chức cứ tự nhiên, nhưng em phải lập tức nói cho anh biết, Kim Thái Nghiên ở nơi nào?"

Vốn anh không có ý định từ trong miệng em trai hỏi vị trí Kim Thái Nghiên, nhưng anh rất rõ, đây là phương pháp nhanh nhất, bởi vì cho dù mời người điều tra cũng cần thời gian, mà anh ngay cả giây cũng không muốn đợi thêm!

"Cô ấy ở nơi nào có quan hệ gì? Từ khi anh quyết định ném bỏ cô ấy, cô ấy đi đâu, xảy ra chuyện gì, đã không liên quan đến anh." ngữ điệu Ngô Thế Viễn lạnh như băng gần như giống Ngô Thế Huân.

Vốn tâm tình vẫn còn lửa giận bộc phát, nhưng nghe xong lời nói của Ngô Thế Viễn, Ngô Thế Huân đầy ngập sóng dữ đều không cánh mà bay, thay vào đó là lo lắng cực đoan.

"Cô ấy. . . . . . Xảy ra chuyện sao?"

"Chuyện không liên quan đến anh." Ngô Thế Viễn lạnh nhạt nói.

"Anh hỏi em, cô ấy xảy ra chuyện gì?" lo lắng cho cô, cùng em trai gây hấn làm Ngô Thế Huân hoàn toàn mất khống chế, anh một tay kéo cổ áo của em trai hỏi.

"Anh đã đối với cô ấy vô tâm, cần gì biết cô ấy như thế nào? Còn là, cô ấy có chuyện gì, anh sẽ lại cao hứng?"

Nghe vậy, lý trí trong đầu Ngô Thế Huân chợt đứt rời, anh không nói hai lời liền cho Ngô Thế Viễn một quyền.

Ngô Thế Viễn không nghĩ tới Ngô Thế Huân sẽ đánh mình, mặc dù bọn họ bất hòa, nhưng ít ra vẫn duy trì khách khí, hôm nay, Ngô Thế Huân lại vì Kim Thái Nghiên mà đánh anh?

"Anh hỏi lại lần nữa, cô ấy ở nơi nào?"

" thế lực Ngô Thế Huân lớn như thế, muốn tìm một người dễ như trở bàn tay, cần gì tới hỏi em?" Ngô Thế Viễn lạnh nhạt nói, khóe miệng đã rỉ ra tia máu tươi.

"Anh hỏi em lần cuối, cô ấy, đang, ở, đâu?"

"Không nói!"

Ngô Thế Huân giận tới cực điểm, một quyền lại quất tới.

Lần này Ngô Thế Viễn có phòng bị, ở thời điểm ngàn quân nguy kịch vọt tới.

"Anh phải đánh nhau? Tốt! Em theo!"

Ngô Thế Viễn cũng đang muốn dạy dỗ người anh trai đã làm tổn thương Kim Thái Nghiên.

Kịch liệt đánh nhau qua đi, Ngô Thế Huân và Ngô Thế Viễn cũng ngồi sững trên đất, trên người hai người đều có vết thương lớn nhỏ.

Ngô Thế Huân không nghĩ tới bề ngoài Ngô Thế Viễn nhìn nhu nhược như vậy, mà đánh nhau cũng không kém anh bao nhiêu.

"Anh." Ngô Thế Viễn kêu một tiếng.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên.

"Anh đến tột cùng đối với Thái Nghiên là thật tâm hay là giả tính?"

Ngô Thế Viễn vốn cho là anh trai chỉ coi Thái Nghiên như một món đồ chơi, nhưng sau trận đánh này, ý nghĩ của anh dao động.

Có thể để cho Ngô Thế Huân luôn luôn nổi tiếng tỉnh táo mất đi lý trí, có thể thấy được Thái Nghiên ở trong lòng anh có địa vị rất trọng yếu.

". . . . . ."

Giống nhau Ngô Thế Viễn đoán, Ngô Thế Huân không có bất kỳ hưởng ứng.

Ngô Thế Viễn đứng lên, nhìn Ngô Thế Huân trên đất một cái, chậm rãi nói:

"Em muốn đi xem Thái Nghiên."

Hai anh em đi tới bệnh viện, vừa đi tới bệnh viện, tim Ngô Thế Huân lập tức bị một khối đá lớn đè ép.

Đi tới trước phòng bệnh, Ngô Thế Viễn nói:

"Sau khi tiến vào, không cần nói."

Bây giờ Kim Thái Nghiên cũng không nhớ đã gặp Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân gật đầu, nhưng anh không hiểu, cho dù anh không nói lời nào, chỉ cần đi vào, cô vẫn thấy anh.

Ngô Thế Viễn gõ gõ cửa.

"Mời vào."

Là thanh âm Kim Thái Nghiên.

Một hồi ấm áp bỗng nhiên đánh úp tới trong đầu Ngô Thế Huân.

Anh rốt cuộc tìm được cô!

Bước vào phòng bệnh, cảnh đầu tiên lọt vào mắt Ngô Thế Huân là Kim Thái Nghiên nửa nằm trên giường.

Sắc mặt cô tái nhợt, thân hình thon gầy, tình trạng tinh thần cực kém, khiến nội tâm Ngô Thế Huân đau đớn.

"Thế Viễn, là anh tới sao?" Mắt mặc dù nhìn thẳng hai người bọn họ, nhưng cô lại hỏi như vậy.

Ngô Thế Huân mím chặt môi, đè tảng đá lớn ở trong lòng.

"Đúng vậy." Ngô Thế Viễn giả bộ buông lỏng ngữ điệu."Hôm nay em thế nào rồi hả ?"

"Như cũ." Kim Thái Nghiên kéo ra nụ cười yếu đuối."Anh mỗi ngày đều hỏi, không phiền sao?"

"Đợi đến khi em bình phục, anh sẽ không hỏi."

Cô chỉ cười, đối với lời nói Ngô Thế Viễn từ chối cho ý kiến.

Ngô Thế Viễn và Kim Thái Nghiên câu được câu không nói chuyện phiếm, Ngô Thế Huân mặc dù đứng ở trong phòng, nhưng cô lại hoàn toàn không phát hiện đến sự hiện hữu của anh.

Tình huống này khiến cả người Ngô Thế Huân giống như ngâm mình trong nước tuyết hàn băng.

"Anh thay em đi đổi nước bình hoa ."

Ngô Thế Viễn ý bảo Ngô Thế Huân, gọi anh ra ngoài.

" trong đầu Thái Nghiên có một khối u." Cách xa phòng bệnh, Ngô Thế Viễn chọn trọng điểm mà nói.

Nghe vậy, Ngô Thế Huân cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, sắc mặt cũng nháy mắt trắng xanh, nhưng cao ngạo tự ái không cho anh đem nội tâm đang rung động mãnh liệt biểu lộ ra.

"Bác sĩ nói, nếu khối u trong đầu Thái Nghiên kéo dài trở nên to lớn, sẽ đè ép thần kinh trí nhớ, đến lúc đó, cô sẽ dần dần quên đi tất cả."

Ngoài mặt Ngô Thế Huân vẫn lạnh, nhưng trên thực tế, anh bắt đầu cảm thấy có chút hô hấp khó khăn, không khí quanh mình giống như cực độ chưa đủ.

"Hiện tại khối u đang đè ép thần kinh thị giác của Thái Nghiên, cho nên cô ấy hiện tại mất đi thị lực. Ngày hôm qua kiểm tra, phát hiện khối u đang không ngừng trở nên to lớn, bác sĩ Tề cho là, không tới một tháng, Thái Nghiên sẽ quên mọi người."

". . . . . . Không chữa trị sao?" giọng Ngô Thế Huân không hề trầm bồng du dương nói ra năm chữ.

Trong vòng một tháng, cô sẽ quên mọi người. . . . . . Bao gồm cả anh. . . . . .

Không thể!

Ngô Thế Huân anh há là người nói quên có thể quên!

Không cho phép cô quên anh! Không cho phép!

Ngô Thế Viễn không nói, đáp án không cần nói cũng biết.

Ngô Thế Huân nhắm mắt, mượn này che giấu thống khổ trong mắt.

Tim của anh xoắn thành một đoàn, anh không biết tại sao anh sẽ khổ sở như vậy, không có Kim Thái Nghiên, đối với anh mà nói, sẽ không có chút ảnh hưởng, anh là tổng giám đốc của Ngô Thế, còn là hoa hoa công tử Phú Khả Địch Quốc, còn là sát thủ thương trường, anh có thể hành động tùy ý anh muốn. . . . . .

Chỉ là, Kim Thái Nghiên sẽ theo thế giới này biến mất.

Thế giới này mỗi một phút mỗi một giây đều có người biến mất, Kim Thái Nghiên cũng chỉ là một người trong đó mà thôi. . . . . .

Nhưng là nghĩ thì như vậy, nhưng Ngô Thế Huân không cách nào tưởng tượng được thế giới không có Kim Thái Nghiên sẽ biến thành như thế nào.

Ba tuần lễ này, anh dường như mất hồn mất vía, anh vẫn dối gạt mình, nói không quan tâm chuyện Kim Thái Nghiên, nhưng giờ phút này, anh không cách nào lừa gạt mình nữa.

Những thất thường này, tất cả đều bởi vì Kim Thái Nghiên biến mất trước mắt anh!

Cô biến mất ba tuần lễ, anh liền thay đổi hốt hoảng như vậy, luống cuống như vậy, nếu cô vĩnh viễn biến mất trước mặt anh, vậy anh. . . . . .

Đến thời khắc này, anh không thể không thừa nhận --

Anh , yêu cô.

Ngô Thế Huân đẩy cửa phòng bệnh, nghe được tiếng vang, Kim Thái Nghiên quay đầu lại.

"Là A Huân sao?" Cô cúp một nụ cười nhàn nhạt.

Anh đến gần, dịu dàng nâng tay cô, ngón tay thon dài trong lòng tay mềm mai của cô viết chữ.

Phải

"Anh mỗi ngày đều đến, công ty không có chuyện khác phải làm sao?" Chẳng biết tại sao, cô đối với người câm mà Ngô Thế Viễn mang tới tuần trước rất có hảo cảm.

Có lẽ bởi vì cái tên này, cùng người đàn ông trong lòng cô có chút giống nhau đi!

Không có.

"Anh thật là rãnh rỗi." Cô cười khẽ.

Em hôm nay có gì khác thường không?

"Không có. Anh giống như bạn em, anh ấy cũng rất thích hỏi em vấn đề giống như vậy."

Bởi vì anh cũng quan tâm tới em.

"Cám ơn." Mặc dù có thể ngày sau em sẽ không nhớ được anh, nhưng em rất cám ơn anh."

Trong thời gian làm bạn với A Huân, nặng nề xám xịt trong lòng cô rõ ràng cải thiện.

Em không phải không nhớ anh.

Ngô Thế Huân viết, đồng thời tâm mãnh liệt nhéo một chút.

"Em cũng hi vọng vậy, chỉ là. . . . . ."

Đừng buông tha.

Cô gật đầu.

Em nhất định sẽ bình phục!

Cô không có đáp lời, chỉ là cười chua xót.

Ngô Thế Huân cũng biết lời của anh không có căn cứ, nhưng anh không muốn tiếp nhận Kim Thái Nghiên sẽ không bình phục được.

Muốn anh tiếp nhận người yêu sẽ phải rời đi nhân thế. Vĩnh viễn rời anh mà đi, anh không cách nào tiếp nhận!

"Anh mỗi ngày đều đến xem em, bạn gái sẽ cao hứng sao? Anh cũng không thời gian theo cô ấy."

Ngô Thế Huân luôn lấy lí do thăm bệnh liền ngồi ở phòng bệnh Kim Thái Nghiên, cho đến khi y tá tới đuổi người, anh mới chịu rời đi.

Anh không có bạn gái.

"Thiệt hay giả? Anh tốt như vậy, không thể nào không có bạn gái, trừ phi dáng dấp anh rất xin lỗi."

Bí mật của anh bị em phát hiện rồi, anh nên làm sao giết em diệt khẩu mới phải?

Kim Thái Nghiên bị chọc cười.

Mặc dù anh không có bạn gái, nhưng anh có người trong lòng.

Ngô Thế Huân đột nhiên kích động, muốn nói với cô một câu --"Anh yêu em" .

Trước kia có cơ hội nói, anh không nắm giữ được, bây giờ không nói được nữa.

"Thật? Là cô gái như thế nào?"

Cô ấy. . . . . . Là cô gái rất tốt, nhưng trước kia lòng anh đui mù, hoàn toàn không thấy được ưu điểm của cô ấy.

"Giải thích" , đồng thời một đợt sóng hối hận vô tình đánh tới lòng anh.

Thì ra, cảm giác hối hận chính là như vậy. . . . . .

Không gặp Thái Nghiên, anh sẽ không biết được cảm giác "Hối hận"như thế nào, trên sự nghiệp anh thuận buồm xuôi gió, phương diện phụ nữ anh lại không thật lòng, căn bản không có cơ hội để anh hiểu ý nghĩa "Hối hận".

"Nghe anh nói như vậy, giống như anh từng yêu cô gái kia."

Phải nhưng sau khi anh vứt bỏ cô ấy, anh mới phát hiện, thì ra là anh đã yêu . Chưa từng nghĩ tới, anh sẽ yêu một người yêu đến tim phát đau. Nhưng tất cả đều đã quá trễ. . . . . .

Ngô Thế Huân biết Kim Thái Nghiên là vì anh, mới có thể đi tìm Kiều Bân, nhưng bị lửa ghen che đậy mắt, anh lại cố ý vu tội cho cô, vặn vẹo dụng ý của cô.

Thật ra, cô là người thế nào, anh biết rõ.

"Trên đời không có chuyện quá trễ, chỉ cần anh và cô ấy còn sống, anh còn có cơ hội."

Nếu như em là bạn gái cũ của anh, em sẽ tha thứ cho anh sao?

Ngô Thế Huân thử dò xét hỏi.

"Đương nhiên có thể. Anh là một người tốt, chỉ cần bạn gái anh còn thích anh, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh. Yêu là một loại hoài niềm có sức mạnh rất lớn, nó có thể tinh lọc tất cả tội lỗi."

Giờ khắc này anh thật muốn nói với cô, cô gái trong miệng anh chính là cô!

"Anh và bạn gái nhất định có thể tốt như lúc ban đầu ."

Chỉ hy vọng như thế.

"Để --"

Kim Thái Nghiên vốn định an ủi anh mấy câu, nhưng lời nói vẫn không thể nói ra khỏi miệng! Nụ cười nhạt trên mặt liền bị thần sắc thống khổ che giấu đi.

"Ừ. . . . . ." Cô cảm thấy hạ thể một hồi đau nhức kịch liệt.

Ngô Thế Huân thấy thế, cả người cũng nóng nảy, anh vội vàng đè xuống chuông.

"Thật là đau. . . . . ."

"Thái Nghiên!" Liếc thấy quần màu sáng của cô bị máu nhuộm đỏ, nhất thời dưới tình thế cấp bách, Ngô Thế Huân mở miệng.

Cô mặc dù bị đau nhức hành hạ, nhưng vẫn tinh tường nghe được thanh âm Ngô Thế Huân.

"Ngô Thế Huân?" Trong thanh âm cũng là kinh ngạc, cô có thể nào nghĩ đến, A Huân câm vẫn ở bên cạnh cô, chính là Ngô Thế Huân quen thuộc.

"Em chảy máu! Có chỗ nào đau không?"

Thân phận đã lộ, anh cũng không còn cần thiết im lặng.

A Huân chính là Ngô Thế Huân! Không trách được Thế Viễn dẫn anh đến.

Cô đã bị anh lừa gạt đi tình cảm, hiện tại không ngờ anh lại gạt cô!

Bác sĩ sao còn chưa tới? !"Không cho phép lộn xộn! Anh sẽ đi gọi bác sĩ ." Ngô Thế Huân lao ra khỏi phòng, chạy qua tìm thầy thuốc.

Bác sĩ Tề cầm máu và kiểm tra cho Kim Thái Nghiên xong, mặt lo âu nói với Ngô Thế Huân:"Cô ấy không có chuyện gì, chỉ là ảnh hưởng lần phá thai trước còn lưu lại."

"Phá thai?" Ngô Thế Huân nháy mắt mất đi phản ứng.

"Bác sĩ!" Lúc này Ngô Thế Viễn chạy tới."Thái Nghiên cô ấy không sao chứ!"

Bác sĩ còn chưa kịp mở miệng, Ngô Thế Huân liền níu lấy cổ áo của Ngô Thế Viễn chất vấn:

"Thái Nghiên sảy thai, Em tại sao không nói cho anh! ? Anh là cha của đứa bé!"

Anh quả thật tức điên rồi.

Ngô Thế Viễn trấn định, "Thái Nghiên nói, nếu như cô ấy không thể bảo đảm đứa bé có một gia đình hoàn chỉnh, một người cha thương nó, cô sẽ không sinh nó, để cho nó cùng chịu khổ giống cô ."

Ngô Thế Huân bị lời nói này chấn động, sắc mặt trắng bệch, tay níu lấy em trai cũng không tự giác buông lỏng ra.

Quyết định bỏ đứa bé, đối với một phụ nữ là chuyện cỡ nào thống khổ. . . . . .

Nhưng anh cư nhiên trong lúc vô tình, để cho người phụ nữ anh yêu mến chịu nhiều đau khổ như vậy!

Tim giống như bị cái gì níu chặt, đau đến mắt anh dính một tầng hơi nước.

Nghe được tiếng cửa mở, Kim Thái Nghiên đem tầm mắt không có tiêu cự chuyển qua nơi cửa.

Ngô Thế Huân không lên tiếng, cô cũng chỉ là lẳng lặng "Nhìn" anh.

"Anh tới làm gì?" Cô đánh vỡ trầm mặc. Cô biết là "Anh"

Rõ ràng không thương cô, tại sao muốn hóa thành một người khác để tới gần cô?

"Tới gặp em."

"Gặp tôi?" Cô bật cười, "Tôi có cái gì tốt? Đã đến lúc này, anh không cần gạt tôi nữa rồi."

"Anh không lừa em! Trước kia anh đối với em như vậy, em tức giận. . . . . . Là bình thường , nhưng em nhất định phải tin tưởng, anh thật sự muốn gặp em." Ngô Thế Huân để xuống tư thái cao ngạo, dùng ngữ điệu Kim Thái Nghiên chưa từng nghe qua nói.

"Bởi vì tôi vì anh sanh non? Hay là bởi vì trong đầu tôi có một khối u, là một người sắp chết? !" Cô kích động, chuỗi chuỗi nước mắt tràn ra.

"Không phải vậy!"

"Coi như hết! Anh hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đã vô lực cùng anh chơi trò chơi tình cảm rồi."

"Anh không phủ nhận, trước kia là anh đùa bỡn em, nhưng bây giờ bất đồng! Em nhất định phải tin tưởng anh!"

"Không cần gạt tôi nữa !" Cô che lỗ tai.

Cô có thể tin tưởng sao, Ngô Thế Huân từng hiểu lầm cô và Kiều Bân có quan hệ, sẽ đối với cô thật lòng!

Tất cả hành động của Ngô Thế Huân, khắp nơi đều làm cô không thể nào tin tưởng anh nữa!

"Anh vì sao muốn gạt em?" Kim Thái Nghiên vẫn tiếp tục hoài nghi, làm Ngô Thế Huân không tự chủ đề cao âm điệu, "Anh chưa từng nghiêm túc với phụ nữ, trừ em ra!"

Anh lại khó có lúc nói thật lòng, muốn một đoạn tình cảm nghiêm túc, nhưng Thái Nghiên lại ôm chặt thái độ hoài nghi với anh!

"Gạt người!"

Ngô Thế Huân sẽ không yêu cô, giờ phút này, tự đáy lòng Kim Thái Nghiên hi vọng anh sẽ không thương cô.

Cô thà bị anh cả đời này không yêu, như thế, cho dù cô rời đi thế giới này, cũng có thể không còn vướng bận.

Nếu như Ngô Thế Huân hiện tại yêu cô, cô sao có thể thản nhiên rời đi?

Cô sẽ không bỏ được!

"Anh lừa em?" Anh bước lại gần, không để ý cô phản đối, đem cô ôm vào trong ngực.

"Đường đường đứng đầu Ngô Thế, anh tại sao không có việc gì chạy tới bệnh viện, để xuống cao ngạo tự ái, miệng đầy lời nói dối, lừa gạt nói yêu em? Này căn bản không có đạo lý, không phải sao? Anh chưa từng yêu ai, hiện tại yêu, em không thể không tin! Anh không cho phép em không tin tưởng! Có nghe không!"

Nghe vậy, Kim Thái Nghiên cũng không khống chế được nước mắt rơi như mưa, cô bắt được y phục trước ngực Ngô Thế Huân, tận tình khóc thút thít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro