Chương 73: Vui vẻ cùng nhau(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì lực ôm của anh quá mạnh khiến Trân Ni tỉnh giấc, cô nhìn anh, ánh mắt vẫn đang mơ màng.

- "Anh về rồi sao?".

Anh gật đầu:"Ừ, ngoan, ngủ đi".

Cô không nói gì nữa, ngoan ngoãn rúc vào ngực anh tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, Trân Ni đang chìm trong giấc mộng thì có cảm giác cổ mình ươn ướt thật khó chịu.

- "Ưm". Cô khó chịu cựa mình, hành động này làm cho chiếc áo ngủ của cô trễ xuống, bầu ngực căng tròn hiện ra.

Hơi thở của anh càng cuồng nhiệt hơn, anh tiếp tục gặm cắn xương quai xanh của cô.

Trân Ni khó chịu mở mắt ra:"Biến thái, anh làm gì vậy?".

- "Tỉnh rồi, không ngờ cách này hiệu quả như vậy". Anh khàn giọng nói.


Trân Ni nhìn anh đã âu phục chỉnh tề rồi nhìn lên đồng hồ treo tường, sắp đến giờ bay rồi.

Anh kìm nén lại dục vọng, thôi thì đến đó anh sẽ vờn cô sau vậy.

- "Bảo bối, dậy ăn sáng để còn kịp giờ bay".

Trân Ni ngồi dậy, anh bế cô vào phòng vệ sinh cá nhân rồi cả hai xuống nhà ăn sáng.

Vì muốn có không gian riêng nên cô không đồng ý thuê nhiều người giúp việc như trước đây mà chỉ có hai người giúp việc và quản gia.


Người giúp việc mang đồ ăn bày ra bàn:"Thiếu gia, thiếu phu nhân".

Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi cả hai ăn sáng. Trân Ni vốn ăn rất ít lại chỉ thích những món ăn nhẹ và đơn giản.

- "Bảo bối, em phải uống cả sữa nữa". Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Trân Ni bĩu môi:"Em không phải con nít".

Anh lắc đầu, đứng dậy cầm ly sữa về chỗ cô.

- "Em có thể lựa chọn giữa việc uống sữa và không xuống giường một tháng".

Trân Ni ấm ức nhìn anh, cô cầm lấy ly sữa rồi một hơi uống hết nó.

Anh hài lòng gật đầu, Trân Ni lên phòng thay quần áo. cô bất mãn nhìn anh:"Sao nhìn em như chú vịt bị bao bọc kĩ càng ấy."

KIm Chung Nhân mỉm cười:"Giờ này bên đó đang rất lạnh, có cả tuyết rơi, em mặc như vậy mới không bị lạnh."

Trân Ni không nói gì nữa, cô loay hoay nhìn xung quanh.

- "Nhân, anh có thấy điện thoại của em đâu không?"

Anh đi đến:"Từ giờ em không được dùng điện thoại nữa."

- "Tại sao?" Trân Ni cau mày hỏi.


KIm Chung Nhân nói:"Em dùng điện thoại để liên lạc với những người khác sao? Trân Ni, em là của anh, không thể như vậy."

- "Anh bệnh sao? Em không dùng điện thoại lỡ như anh có tình nhân hay quan hệ với người khác bị lên báo em không thể xem được thì sao?"

KIm Chung Nhân ôm lấy cô:"Anh sẽ không bao giờ để em phải nhìn những tin tức đó, Trân Ni, anh chỉ yêu mình em, sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến em phải đau lòng đâu."

- "Mới sáng sơm anh sến súa kiểu gì thế, em biết rồi, mau đưa điện thoại cho em."

KIm Chung Nhân bế ngang cô lên:"Đến giờ bay rồi, chúng ta đi thôi, anh đã nói từ giờ em không cần dùng điện thoại nữa."

Trân Ni bất mãn đánh nhẹ vào lồng ngực anh, họ đi xuống nhà.

- "Trân Ni, đi chơi vui vẻ nhé!" Quản gia nói.

Trân Ni mỉm cười:"Cháu biết rồi, cháu đi đây ạ."

- "Ừ". Quản gia gật đầu.

Hành lí của họ đã được chuyển ra xe, anh và cô ngồi vào xe đi đến sân bay. Hắc Bạch Lam cùng một người phụ nữ đứng đó đợi anh và cô đến.

- "Lại kiếm được người mới sao?" KIm Chung Nhân hỏi.

Hắc Bạch Lam nhìn cô ta:"Qua đường, cậu quản được sao?"

Người phụ nữ này tên là Chu Diệu Mẫn, cô ta không nói gì còn cố tình liếc mắt nhìn KIm Chung Nhân, Trân Ni quàng lấy tay anh đánh dấu chủ quyền.


- "Trân Ni, đi chơi vui vẻ nhé!" Hắc Bạch Lam nói.

Trân Ni gật đầu:"Em biết rồi."

KIm Chung Nhân nói:"Chúng tôi chỉ đi bốn ngày, công việc ở công ty giao hết cho cậu."

- "Fuck, tôi cũng cần thời gian bên cạnh người đẹp của mình."

KIm Chung Nhân không nói gì nữa, đến giờ bay anh và cô ngồi vào ghế của mình ở khoang hạng nhất.

Trân Ni ngồi máy bay một lúc thì mệt mỏi ngủ thiếp đi gục vào vai anh, KIm Chung Nhân nắm nhẹ lấy tay cô.

Chuyện gì cũng không thể giấu được mãi, nhưng anh lại muốn mãi mãi giấu cô chuyện này, phải làm như thế nào đây?

Máy bay hạ cánh, Trân Ni thích thú chạy về phía trước, theo sau là anh lạnh lùng bước đi, hành lí đều được người khác đẩy ra ngoài.

- "Tiểu Nhân, ở đây đẹp quá." Cô nói, ánh mắt đầy tia sáng, cô nhìn xung quanh háo hức như một đưa trẻ.

Những bông tuyết rơi xuống, Trân Ni đưa tay hứng chúng.

- "Tiểu Nhân, anh nhìn xem những bông tuyết thật đẹp."

KIm Chung Nhân lắc đầu kéo cô vào ngực mình:"Bảo bối, đừng nghịch nữa, kẻo bị bệnh."

Trân Ni bỏ qua lời anh nói, cô chạy về phía trước, có một người tuyết khổng lồ phía trước.

- "Tiểu Nhân, anh chụp cho em một tấm đi."

KIm Chung Nhân mỉm cười lấy trong túi đựng đồ ra một chiếc máy chụp hình, chụp xong một tấm cho cô, Trân Ni nói.

- "Tiểu Nhân, anh nhờ người khác chụp cho chúng ta một tấm đi."

Anh miễn cưỡng nhờ một người chụp cho anh và cô một tấm hình, Trân Ni nhìn anh:"Tiểu Nhân, chúng ta chụp hình kỉ niệm, không phải chụp hình đăng lên để truy nã, mặt anh nghiêm túc quá."

Anh vốn lạnh lùng, làm sao có thể trẻ con như cô được, khi Trân Ni ngước nhìn anh, anh mỉm cười cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, người chụp hình cũng đã chụp lại đúng khoảnh khắc đó.

Họ giơ ngón tay cái về phía anh và cô, Trân Ni vui vẻ nhận lại máy chụp hình.

Về đến khách sạn, cô lắc mình để rũ đi những bông tuyết trên người, nhìn cô lúc này thật dễ thương. Anh mỉm cười.

- "Bảo bối, mau vào trong phòng thôi, kẻo lạnh."

Trân Ni theo anh vào căn phòng đã đặt trước, cô cởi chiếc áo khoác to và dài ra rồi chạy đến cạnh lò sưởi.

- "Tiểu Nhân, anh mau lại đây, ấm quá."

Anh mỉm cười, lắc đầu nhìn cô. Trân Ni như đứa trẻ tinh nghịch, cô xoa xoa tay rồi cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro