Ngày Mưa Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày hôm sau hắn ta khỏe lại và đi học , tôi có một quyết định để nói hắn ta biết :
- Ê này , tui có câu trả lời rồi
- Hy vọng ...............
- Tui nghĩ rồi , năm nay mình mới lớp 11 thôi , nếu cuối năm hai đứa đều là học sinh giỏi hết thì tui sẽ đồng ý .
- Tui thì được rồi , chỉ sợ Nhi không được thôi .
- Tui mà không được cũng tại vì sợ phải quen ông thôi .
- Hay học dở quá đó
- Hứ để rồi xem ai hơn ai
Thấm thoát cũng tới cuối năm , ngày cô tuyên bố thành tích của lớp , và cả 2 đứa đều được nhưng hắn ta hơn tôi đúng 0.1 , nó hơi tức nhưng cũng đúng , từ trong lớp hắn ta đã học hơn tôi , hắn ta thông minh hơn tôi - chấp nhận .
Hôm nay , tôi hẹn hắn ta ra để nói rằng không phải vì điều kiện đã hoàn thành mà tôi đồng ý quen hắn , tôi muốn nói rằng tôi cũng thích hắn , tôi cũng muốn hắn trở thành bạn trai của mk . Ngồi trong quán nước , tôi chuẩn bị những lời văn vẻ nhất để nói với hắn . Nhưng rồi , nữa tiếng , một tiếng , hai tiếng hắn vẫn chưa tới . Gọi điện thì không liên lạc được , tôi giận dỗi bỏ về . Tối hôm đó nó nhận được điện thoại của hắn , tôi giận dỗi không thèm bắt máy , tắt nguồn điện thoại luôn , tôi chưa từng bị leo cây như thế .
Hôm sau mở điện thoại lên nó thấy tin nhắn từ hắn nhưng không phải do hắn nhắn . Nó còn nhớ như in : " Nhi hả con , bác là mẹ Hoàng , nó vừa bị tai nạn , đang ở bệnh viện , bác liên lạc mãi với con không được " . Tôi phát hoảng chạy ngay đến bệnh viện dò hỏi tên của hắn nhưng nghe nói đã xuất viện rồi , tự dưng tôi thấy đỡ lo phần nào .Tôi chạy ngay tới nhà hắn , không thể tin vào mắt mình , nhà hắn treo cờ tang . Ai mất , là ai , đầu óc tôi quay cuồng , chạy vào nhà , tôi nhìn thẳng vào tấm hình , trên kia là ai chứ . Là người tôi từng thích , là người nói thích tôi , là người lôi tôi ra khỏi cuộc sống trong cái vỏ bọc , là người chưa bao giờ nghe tôi nói câu tui thích ông , là người luôn quan tâm tới tôi . Mà bây giờ tại sao lại nằm đó , tại sao không mở mắt ra nhìn tôi , tại sao không phản ứng gì khi nghe tôi nói rằng tôi thích hắn chứ . Chẳng phải hắn đã từng mong đợi điều này mà .Tôi khóc , khóc rất nhiều . Ngày hôm đó , trời đổ mưa như ngày hắn nhường tôi áo mưa .................
*****
Rồi tôi chợt tin vào những cuốn tiểu thuyết , những chuyện tình đẹp là những chuyện tình có kết thúc buồn .
Ngày hôm nay , vẫn ở bãi giữ xe ngày nào , trời đang mưa , tôi lại quên mang theo áo mưa , ai sẽ đưa cho tôi áo mưa đây khi hắn ta đã không còn nữa chứ 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro