ba mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm vẫn diễn ra như thường ngày, chỉ có điều Đông Thiên Yết lâu lâu lại liếc mắt nhìn Cự Giải một cái. Cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng cô hơi có chút bất an. Lúc tiễn hai người tới trường, Đông Thiên Yết bước ra đến cửa anh đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Đông Song Ngư đang đứng ở bên người Cự Giải, hai tay cậu ôm lấy cô, cả khuôn mặt vùi vào ngực cô cọ cọ qua lại.

Anh nhìn một màn này, ánh mắt chợt loé. Cự Giải vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, cô dùng lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng để dỗ vị tiểu thiếu gia này đi đến trường.

Dọn dẹp xong bát đũa, Cự Giải nhận được điện thoại của Tiểu Khả, cô ấy là người chăm sóc cho Dương Diệu Huyền. Tiểu Khả nói Dương Diệu Huyền đang bị cảm, nghe bác sĩ nói bệnh của mẹ cô rất dễ dẫn tới nhiễm phong hàn, nói cô mau đi xem mẹ cô thế nào..

Cự Giải nghe xong liền vội vã chạy đến chỗ Cổ Oanh xin phép, Cổ Oanh thấy cô lo lắng như vậy, liền kêu người chở cô về nhà.

Tiểu Khả vừa mở cửa, Cự Giải liền hỏi " Chị Tiểu Khả, mẹ em sao rồi?"

Tiểu Khả thản nhiên trả lời " Em vào xem thì biết."

Trong lòng Cự Giải có chút hồ nghi, nhưng vẫn chạy nhanh vào nhà. Vừa vào phòng khách liền thấy Dương Diệu Huyền đang ngồi trên ghế sofa cùng một người khách vui vẻ trò chuyện. Nhìn mẹ không sao, tâm trạng lo lắng của cô mới thả lỏng, lại nhìn qua người khách lạ trong phòng, vóc người cao gầy, khuôn mặt nhã nhặn, đây không phải là Triệu Sư Tử thư ký của Trương Song Tử sao?

Nhìn đến dáng vẻ của anh không giống như lần đầu tiên đến đây, cùng Dương Diệu Huyền giống như rất thân quen. Mà mẹ cô cũng dùng thái độ đối xử như với tiểu bối, thân thiết từ ái, Cự Giải còn chưa thấy qua mẹ đối với ai tốt như vậy. Nhất thời trong lòng kinh hãi, mẹ như thế nào lại biết Triệu Sư Tử, còn cùng anh thân thiết? Cô quả thực không hiểu.

" Mẹ, mẹ không sao chứ?" Cự Giải hỏi.

Dương Diệu Huyền vừa thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô qua. Triệu Sư Tử thấy vậy, cũng giả vờ đứng lên, làm bộ lễ phép hỏi

" Dì Dương à, đây là cô con gái nhỏ mà dì hay nói sao?"

Cự Giải không hiểu nhìn Triệu Sư Tử, người đàn ông lễ phép nhã nhặn này có phải Triệu Sư Tử hay chỉ là người giống người. Theo lời nói, cử chỉ của anh không có đến nửa điểm giống Triệu Sư Tử, lại nhìn đến ý cười trên mặt mẹ, trong lòng cô càng mơ hồ.

Dương Diệu Huyền cũng giới thiệu " Tiểu Triệu, cháu nói đúng rồi, đây là con gái nhỏ của dì, đứa nhỏ này từ nhỏ đã biết nghe lời lại hiểu chuyện, cháu thấy thế nào?"

Mẹ đây đang nói cái gì? Sao lại hỏi anh ta thấy thế nào? Mẹ coi mình như hàng hoá để bán đi sao? Cự Giải hơi cau mày, chợt nghe Triệu Sư Tử nói.

" Dì à, Cự Giải thật giống dì, rất xinh đẹp"

Anh vừa nói xong, liền khiến cho Dương Diệu Huyền cười. Lần đầu tiên trong đời Cự Giải thấy mẹ vui vẻ như vậy, từ khi bị bệnh tới nay, tâm tình mẹ luôn không tốt, dù cô cố gắng làm gì mẹ cũng không vui. Cự Giải xiết chặt hai tay lại, rất đau, quả thật không phải nằm mơ, cảnh tượng trước mắt thật hoang đường, làm thế nào lại như vậy.

" Cự Giải" Dương Diệu Huyền lôi kéo Cự Giải nói " Đây là Tiểu Triệu, ở đối diện nhà chúng ta, là nhân viên công chức làm việc cho chính phủ. Những lúc con không có ở nhà, Tiểu Triệu đều chiếu cố mẹ, lần trước Tiểu Khả không đi cùng mẹ, thang máy lại hỏng, cậu ta cõng mẹ khiến cho lưng ướt đẫm mồ hôi"

Dương Diệu Huyền khen Triệu Sư Tử không dứt lời. Tiểu Triệu? Nhân viên công vụ? Tiểu Tiểu nhìn anh, không tìm được nửa điểm giống bóng dáng của Triệu Sư Tử. Bộ dáng này của Tiểu Triệu chính là một thanh niên chính trực nhã nhặn, là hình mẫu mà các bà mẹ rất thích.

" Dì Dương, dì quá lời rồi, dì với cháu ở đối diện nhau, bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm"

Này Tiểu Triệu không những bộ dáng nghiêm chỉnh, lời nói lại ngọt ngào, làm mẹ Dương rất vui.

" Cự Giải, con còn thất thần ra đó làm gì, sao không chào hỏi Tiểu Triệu" Dương Diệu Huyền oán trách.

" Chào...chào anh" Mẹ khó có khi được vui vẻ vậy, dù không muốn nhưng Cự Giải vẫn giả bộ.

" Cự Giải, chào em" Anh vừa cười vừa nói " Về sau gọi anh Triệu là được, chúng ta cũng không phải xa lạ gì"

Cự Giải nhìn anh ta một cái, Dương Diệu Huyền đã lôi kéo cô " Còn không mau gọi"

" A?" Cự Giải còn bất ngờ, không cam lòng gọi " Triệu.... Anh Triệu "

" Được" Tiểu Triệu lập tức lên tiếng. Một tiếng này làm Dương Diệu Huyền rất vui vẻ. Cự Giải cảm thấy lạ, ánh mặt của mẹ nhìn Tiểu Triệu...tựa như mẹ vợ đối với con rể, chẳng lẽ...cô không khỏi cả kinh.

" Tiểu Khả, mau đi nấu cơm, trưa nay Tiểu Triệu cùng ăn với chúng ta"

Tiểu Khả lưu loát lên tiếng, vừa mới tiến vào phòng bếp, lại bị Tiểu Triệu ngăn lại, nói " Dì à, không phải thường khi dì hay khen tài nấu ăn của Cự Giải rất tốt sao? Cháu nghe qua thấy rất thèm, thật muốn ăn qua món Cự Giải nấu. Ngày hôm qua cháu mua không ít nguyên liệu, có thể yêu cầu quá đáng tí, phiền Cự Giải qua nhà cháu nấu được không? Bằng không, người đàn ông như cháu chắc lại lãng phí đồ ăn nữa mất. Yêu cầu này có quá đường đột không ạ?"

Cự Giải trợn mắt nhìn anh, anh còn dám hỏi có đường đột không? Nam nữ khác biệt, có chuyện nữ qua nhà nam nấu cơm hay sao? Không nghĩ đến mẹ lại cười nói " Tiểu Triệu, sao khách khí vậy, có gì mà đường đột, Cự Giải, con mau theo Tiểu Triệu qua, mẹ đi lại không tiện, con sẵn tiện giúp mẹ coi nhà Tiểu Triệu ra sao luôn đi"

" Mẹ..." Cự Giải không nghĩ đến mẹ lại bảo cô sang nhà đàn ông xa lại nấu cơm.

" Đi nhanh" Dương Diệu Huyền nháy mắt với Cự Giải. Cự Giải không dám cãi lời mẹ, lại càng không muốn bà mất vui, đành theo Tiểu Triệu về nhà anh.

" Anh..."

Cửa vừa đóng, Cự Giải liền giật mình, chưa kịp nói đã thấy anh ta trở lại bộ dáng của Triệu Sư Tử, bộ dáng thanh niên nhã nhặn vừa nãy bay biến đâu mất.

" Không sai, tôi chính là Triệu Sư Tử, hàng xóm mới của cô, đi thôi, Trương bí thư đang ở trong chờ cô, vì muốn gặp cô, anh ta đã bỏ ra không ít công sức"

Cự Giải vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa muốn xoay người quay về, chỉ nghe Triệu Sư Tử thản nhiên nói " Dì Dương bệnh vậy, thật không chịu nổi cú shock"

Nghe xong lời này, Cự Giải như bị ai rút đi gân cốt, cả người không còn sức lực, đành phải theo Triệu Sư Tử vào nhà đối diện. Bố cục của nhà này so với nhà cô không khác nhau lắm, nhưng đồ dùng lại trang hoàng xa hoa. Lúc vừa vào, liền thấy Trương Song Tử đang buồn chán ngồi trong phòng khách, vừa nhìn thấy cô, cả người phấn chấn hẳn lên.

" Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành" Triệu Sư Tử nói xong liền ngả nghiêng ngồi xuống ghế sofa.

Trương Song Tử cũng không để ý tới anh ta, nhìn Cự Giải nói " Cao lên được chút, cũng có da thịt hơn"

Cự Giải đứng yên tại chỗ, nói " Trương bí thư có gì sai bảo không, không có thì tôi xin phép về để chăm sóc mẹ"

" Bé con" Trương Song Tử nở nụ cười " Lại đây, cho tôi ôm cái nào"

Cự Giải nhíu mày, không di chuyển.

Nụ cười của Trương Song Tử tắt ngấm " Lại đây"

Khi anh không cười, khí thế áp bức người khác, giọng nói cũng có vài phần cường ngạnh, khiến người ta không thể cãi lời. Cự Giải ở trong lòng thở dài một tiếng, nhưng vẫn không tình nguyện đi qua, Trương Song Tử kéo cô bé ôm vào lòng, chặt đến mức ép cô không thở nổi.

Trương Song Tử ôm lấy cô, ở trên mặt cô hôn mấy cái, hàm răng của anh va chạm xuống làn da mềm mại khiến cho cô cảm thấy hơi đau.

Cô mặc một bộ áo đầm, bàn tay to nhanh chóng chui vào bên trong cách lớp quần áo con xoa nắn bộ ngực của cô, hô hấp của người đàn ông trở lên gấp gáp hơn tràn đầy dục vọng.

Cự Giải lắc đầu né tránh, nhưng làm như thế nào cũng trốn không thoát khỏi đôi môi nóng bỏng, anh đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm cho ướt nhẹp.

" Có nghĩ muốn tôi?" Trương Song Tử một bên thân cô một bên hỏi.

Cự Giải lôi kéo bàn tay to của anh:" Tôi... Tôi sắp không thở nổi..."

Trương Song Tử mạnh mẽ hôn thêm một cái, phát ra tiếng vang đầy thanh thúy " Không trả lời chính là cam chịu."

Rốt cục Cự Giải cũng tránh thoát khỏi anh " Không phải nói muốn tôi nấu cơm cho các ngài sao?"

Trương Song Tử nhìn cô cười, thấy cô như thế nào anh cũng đều thích, vật nam tính bên trong quần khoan khoái vặn vẹo, bất quá cừu non ngay ở trước mắt, anh không vội, sớm muộn gì anh đều sẽ ăn.

" Nhìn xem, muốn giữ được đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta, cô bé em đều tới biết đạo lý này."

Trương Song Tử cười nói với Triệu Sư Tử, ánh mắt lại nhìn Cự Giải. Cự Giải đỏ mặt, cô mới không có ý tứ này, bất quá cô biết giải thích cũng vô dụng, anh lại sẽ có một cái đạo lý khác. Triệu Sư Tử cũng không nói chuyện, như trong phòng không có anh cũng chẳng sao, anh giống như chỉ mang theo miệng đến, để chờ ăn cơm.

Trương Song Tử lấy giấy bút ra viết một chuỗi thực đơn giao cho Cự Giải: " Hôm nay làm những món này đi"

Cự Giải cầm xem, mi nhẹ nhàng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét nghiêm túc " Có hai người mà ăn nhiều đồ ăn như vậy sao? Chính phủ không phải nói tiết kiệm là quang vinh, lãng phí thật đáng xấu hổ sao? Vậy bí thư đây..."

Thanh âm nhỏ dần chỉ còn lại tiếng muỗi vo ve, bất quá cũng lọt vào tai Trương Song Tử. Anh không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

" A, còn biết giáo huấn người? Được, tôi không lãng phí." Anh vươn tay cầm lấy tờ giấy, sửa lại vài thứ " Vậy là được rồi, hai người chúng tôi đều ăn rất nhiều, mà ăn nhiều mới có sức để làm. . . kiếm sống thôi." Anh là cố ý, đem lời nói nói thành như vậy.

" Tôi chính là ăn nhiều lắm." Triệu Sư Tử chậm rì rì chêm vào thêm một câu. Mặt của Cự Giải càng thêm đỏ ửng.

" Tôi đi làm." Cô xoay người rời đi, bị Trương Song Tử gọi lại, anh nghiêng mặt nhìn Triệu Sư Tử " Sư Tử, cậu chở cô bé đi mua nguyên liệu nấu ăn."

Suy nghĩ cả nửa ngày, bọn họ nhất thời nảy ra ý định này, ngay cả đồ ăn cũng còn chưa mua. Triệu Sư Tử không tình nguyện đứng lên, run lẩy bẩy cầm quần áo muốn đi ra khỏi cửa.

" Tôi cũng đi." Cự Giải nói.

Triệu Sư Tử liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn Trương Song Tử

" Cậu đi đi thôi, không lại đem cô bé của tôi làm cho mệt muốn chết." Trương Song Tử vươn tay ôm lấy cô.

" Đồ ăn nhiều như vậy, tôi sợ ngài ấy mua không được, nếu thiếu gia vị món ăn sẽ không ngon." Cự Giải vội vã nói.

" Đi đi đi." Trương Song Tử đẩy cô ra " Sư Tử, cậu mang theo Cự Giải đi mua đồ ăn, nghe theo chỉ thị của cô ấy."

Triệu Sư Tử ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm thán nói " Đi thôi."

Cự Giải vội vàng chạy theo phía sau lưng anh.

" Lá gan cũng đủ lớn, cô không bồi anh ta mà muốn theo giúp tôi, không sợ tôi ăn cô sao?" Triệu Sư Tử vừa đi vừa bỡn cợt hỏi.

" Anh đối với tôi không có hứng thú." Cự Giải bình thản trả lời.

Triệu Sư Tử xoay người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút non nớt, một lát sau mới hừ một tiếng: " Cô biết được là tốt rồi."

Bọn họ ngồi lên trên xe, khi Triệu Sư Tử nổ máy khởi động cô mới lên tiếng " Tôi không phải là người hay đi xe hơi, tôi muốn ngồi lên phía trước."

Cự Giải cũng không ngại ngùng, chui lên phía trước, xe chạy như bay trên đường, hai người nửa câu cũng chưa nói, Triệu Sư Tử làm như cô là người trong suốt, ở trong điện thoại cùng Mỹ Duyên liếc mắt đưa tình, hóa ra Mỹ Duyên đã ở chợ mua đồ ăn, Triệu Sư Tử cho cô ấy biết khi anh tới chợ sẽ ở bãi đỗ xe chờ cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro