Chương 2 : Chào Cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Lư Dục Hiểu hiểu rõ, so sánh vẻ bề ngoài, cô không so được với Thừa Lỗi.

Phóng mắt nhìn hết cả hẻm Yên Đại, Thừa Lỗi chính là đứa bé đẹp nhất, so với bé gái còn sắc sảo hơn vài phần. Cậu có làn da trắng bẩm sinh, lông mi vừa dài vừa đen, vì thức đêm nên phía bọng mắt có quầng thâm màu tím nhàn nhạt, khi không cười nhìn hung ác nham hiểm, nhưng lại không lấn át được hơi thở thanh xuân tươi mát của thiếu niên.

Cái vẻ ngoài tốt đẹp như thế, hoàn toàn là nhờ người mẹ mất sớm của Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu không biết mẹ của Thừa Lỗi tên đầy đủ là gì, cô chỉ nhớ rõ cô gọi bà là dì.

Trong ấn tượng của cô, dì ấy là một người phụ nữ vô cùng có khí chất, dung mạo xinh đẹp sáng rỡ, khi trang điểm vào liền trở thành mỹ nhân số một số hai, không ai bì kịp. Mong ước lớn nhất khi Lư Dục Hiểu còn bé chính là sau này lớn lên có thể xinh đẹp như thế.

Khi bọn họ dược sáu tuổi, dì đột nhiên qua đời.

Khi đó mùa xuân vừa qua đi, trong hẻm nhỏ mưa phùn còn kéo dài. Lư Dục Hiểu ngồi chống cằm ở ngưỡng cửa, nhìn thấy Trương Vân Thu bụm mặt chạy từ căn nhà cũ đối diện về nhà, hiển nhiên là đang khóc.

Có lẽ bởi vì khi ấy tuổi cô còn nhỏ, Trương Vân Thu cũng không giải thích với cô quá nhiều, chỉ nói: "Dì không còn nữa, về sau con phải quan tâm Thừa Lỗi nhiều hơn, có biết không."

Lư Dục Hiểu cũng không biết thế nào gọi là không còn nữa, cô chỉ nhớ mãi một điều, chính là: phải đối xử tốt với Thừa Lỗi, quan tâm cậu ấy nhiều hơn.

Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ quên.

Lư Dục Hiểu lấy tờ tiền một trăm đồng xếp thành hình tam giác, nhân lúc Thừa Lỗi không chú ý, lén lút nhét vào túi tiền của cậu.

Nhà họ Dương hiện giờ chỉ còn lại hai ông cháu, kinh tế cực kỳ túng quẫn. Học kỳ mới vừa bắt đầu, có rất nhiều phụ phí cần phải thanh toán. Nhà họ Lư thường qua lại giúp đỡ, ít nhất cũng đỡ bớt khó khăn cho hai ông cháu.

Vì để đến kịp trước khi nghi thức chào cờ bắt đầu, Thừa Lỗi chạy xe thật nhanh. Đoạn đường lẽ ra phải mất khoảng hai mươi phút, lại rút ngắn còn một nửa. Nhưng cậu cũng không trực tiếp chạy xe vào cổng trường Kim Trung, mà lại dừng ở một con hẻm nhỏ gần trường.

Lư Dục Hiểu nhảy xuống xe trước, nghe được Thừa Lỗi nói: "Quy tắc cũ".

Cô đưa tay hiệu "OK" với cậu.

Cái gọi là quy tắc cũ chính là giữ khoảng cách với nhau khi ở trường. Tốt nhất là đừng để cho người nào biết bọn họ là thanh mai trúc mã, tránh việc sau lưng bị truyền ra tin đồn nhảm nhí.

Từ năm lớp ba tiểu học không còn ngồi chung bàn với nhau, bọn họ đã chấp hành quy tắc này thật kỹ. Ngay cả con đường đi học cũng phải tỉ mỉ chọn lựa, tạm thời đến nay vẫn chưa bị phát hiện.

Lư Dục Hiểu một mình đứng ở hẻm nhỏ chờ khoảng một phút, rồi không nhanh không chậm đi đến cổng trường.

Tỉ lệ nam nữ ở Kim Trung cân bằng, khối 11 được phân ra thành mười hai lớp. Lư Dục Hiểu là lớp 2 ban xã hội, Thừa Lỗi là lớp 2 ban tự nhiên.

Mỗi tầng của khu dạy học có bốn phòng học, phân bố theo quy luật 'một xã hội một tự nhiên', Bởi vậy bọn họ không những cùng tầng, mà còn cách nhau chỉ một bức tường.

Khi Lư Dục Hiểu lên lầu, Thừa Lỗi đang đi ở phía trước cô.

Thân hình thiếu niên mảnh khảnh cao gầy, dù ở trong đám người cũng nổi bật hẳn. Cậu cúi đầu, ngón tay xoay nhanh một khối rubik sáu mặt, chuyển đúng vị trí rồi lại phá hư làm lại.

Ngoại trừ Lư Dục Hiểu, ánh mắt nữ sinh xung quanh không hẹn mà cùng tập trung lại trên người Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu vào phòng học từ cửa sau, ngồi xuống vị trí thứ hai từ dưới đếm lên. Hàng cuối cùng tất cả đều là nam sinh, tổng cộng không đến mười người.

Vừa ngồi xuống, nam sinh ở phía sau đánh lên người cô một cái: "Chị Hiểu, có nghe nói chuyện gì không?"

Xuống tay khá nặng không nhẹ, đau đến mức Lư Dục Hiểu phải trừng cậu ta một cái, "Bỏ cái tay cẩu của cậu ra rồi nói!"

Nam sinh tên là Cẩu Tuấn Vũ, học lại một năm. Bởi vì họ Cẩu cũng thuộc cẩu, cậu ta so với những bạn học khác lớn hơn một tuổi, cho nên các học sinh khác đều gọi là lão Cẩu.

Lão Cẩu hậm hực lấy tay ra, "Lớp chúng ta có người mới muốn chuyển vào."

Lư Dục Hiểu nghe vậy liếc chỗ ngồi trống không bên cạnh. Học kỳ một lớp 10, bạn cùng bàn của cô chuyển đi nơi khác, chỗ ngồi bên cạnh để không đến bây giờ. Cô hỏi: "Nữ?"

Lão Cẩu không đáp, xoay mặt về phía cửa lớp bĩu môi.

Lúc này chủ nhiệm lớp dẫn theo một nữ sinh đang đi vào. Chủ nhiệm lớp họ Tô, tuổi chưa đến ba mươi, khuôn mặt tròn tròn, dáng người cũng tròn tròn, được gọi là chị Bao Bao. Mà nữ sinh phía sau chủ nhiệm, dáng người nhỏ gầy hơn rất nhiều.

Tô Bao Bao bước lên trên bục giảng, "Lớp chúng ta sẽ có bạn mới."

Cả lớp không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ kia, lão Cẩu còn chu môi huýt sáo.

Tô Bao Bao không nhiều lời, ý nói tóm lại chính là lớp 2 ban xã hội có bạn học mới chuyển tới, các bạn học cũ hãy quan tâm bạn mới nhiều hơn, giúp bạn mới mau chóng hòa nhập vào tập thể.

Bạn học mới cũng rất tự giác, lấy viên phấn viết trên bảng đen ba chữ ngay hàng thẳng lối: Diệp Thanh Thanh.

Lão Cẩu kéo dài tiếng: "A, ABB——–"

Bạn học mới cúi đầu, gương mặt hơi hơi hồng, có chút ngượng ngùng.

Vừa mới nói không được trêu chọc bạn mới xong, Tô Bao Bao đương nhiên không buông tha cho lão Cẩu, kêu cậu ta đứng dậy giới thiệu một cách chuyên nghiệp: "Đây là truyền kì của lớp ban xã hội chúng ta, bạn học Cẩu Tuấn Vũ. Thi kiểm tra có bốn đáp án ABCD, bạn ấy sẽ chọn E".

Lão Cẩu thẳng eo, đúng lý hợp tình, "Em là ném xúc xắc để chọn, xúc xắc nhiều mặt."

Tô Bao Bao: "Nhiều mặt như vậy mà em chỉ chọn E là như thế nào?"

Lão Cẩu: "Em vừa mới ném xong đã bị giám thị coi thi tịch thu, còn nói là gian lận."

Tô Bao Bao:"..."

Cả lớp cười vang.

Lão Cẩu khom lưng xoay bốn hướng thi lễ: "Đa tạ đa tạ, đa tạ các vị cổ động."

Chị gái Bao Bao thở dài, cũng coi như là làm cho không khí sôi động hơn vậy.

Bạn học mới tự giới thiệu xong, được xếp ngồi ở kế bên Lư Dục Hiểu. Lư Dục Hiểu là người rất dễ làm quen, lại hay nói, hơn nữa có lão Cẩu ở bên phụ họa, nhanh chóng cùng Diệp Thanh Thanh đùa giỡn.

Tô Bao Bao thấy thế cũng yên tâm, thông báo: "Thứ sáu sẽ tiến hành kiểm tra đầu năm, các em nhớ chuẩn bị ôn tập thật tốt, đừng làm cô mất mặt".

Tiếng kêu rên lập tức vang khắp nơi.

"Không phải chứ!"

"Mình còn không nhớ nổi kỳ trước đã học cái gì nữa."

"Xong rồi xong rồi, kỳ này môn toán lớp chúng ta là Thượng Đế dạy, nếu thi không đạt tiêu chuẩn sẽ bị chém đầu mất."

Vừa nói tới môn toán, những người vốn đang không lo lắng lắm cũng trầm mặt xuống.

Diệp Thanh Thanh nắm được chữ mấu chốt, không hiểu rõ: "Thượng Đế là ai?"

"Thượng trong Thượng Thư, Đế trong Mã Toa Lạp Đế (Maserati), Thượng Đế. Giáo viên dạy toán lớp chúng ta." Nhắc đến cô ấy, Lư Dục Hiểu cũng tự nhiên toàn thân nổi một tầng da gà.

Lão Cẩu vò đầu, bổ sung thêm thông tin nói: "Viết là Thượng Đế, đọc là ma quỷ."

Tô Bao Bao gõ bàn một cái, vừa tức giận vừa buồn cười, "Cả kỳ nghỉ hè quăng mất kiến thức thì do giáo viên à, năm sau lên lớp 12 rồi còn nói như vậy? Bây giờ tập trung xuống dưới sân chào cờ, đợi lát nữa chúng ta làm bài trắc nghiệm nhỏ."

Nghe thấy còn phải kiểm tra trắc nghiệm trước, lão Cẩu thiếu chút nữa chết ngay giữa đường, "Chị Bao Bao đừng mà!" Giáo viên chủ nhiệm lớp dạy môn tiếng Anh, cậu ta sợ nhất cũng chính là môn tiếng Anh.

Các môn khác đều có thể dựa vào chính mình, chỉ có duy nhất môn tiếng Anh là không được, chỉ có thể dựa vào người khác.

Lúc đó, Lư Dục Hiểu đang cùng Diệp Thanh Thanh thân mật trò chuyện.

Lư Dục Hiểu là đại biểu môn tiếng Anh, trời sinh ngữ cảm đã tốt, học tiếng Anh cùng nói chuyện hoàn toàn giống nhau, không có bất kì sợ hãi nào. Chỉ có trắc nghiệm nhỏ, cô chính là cứu tinh của lão Cẩu.

"Chị Hiểu". Lão Cẩu mặt dày mày dạn đi phía sau Lư Dục Hiểu, câu dài câu ngắn mà làm nũng. "Giờ nghỉ trưa em mua cho chị một hộp sữa chua được không? Chị cho em chép hai mươi câu, không thì mười lăm câu thôi, thật sự không thể ít hơn được. Chị Hiểu, cầu xin chị, chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn em bị gọi vào văn phòng phê bình hay sao?"

Lư Dục Hiểu không để ý đến cậu ta, còn đến bên Diệp Thanh Thanh giới thiệu sơ đồ trường Kim Trung, "Tòa nhà ở giữa này là khu phòng học của lớp 11. Phía trước là khu lớp 10, phía sau là lớp 12."

Lời vừa nói ra, hai người đi ngang qua cửa lớp ban tự nhiên. Không ngờ Diệp Thanh Thanh đột nhiên dừng chân, kéo theo Lư Dục Hiểu không thể không dừng lại.

Diệp Thanh Thanh nhìn lên bục giảng trong lớp 2 ban tự nhiên, hỏi: "Đó là ai?"

Lư Dục Hiểu nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Trên bục giảng lớp 2 ban tự nhiên một nam một nữ đang đứng song song trực nhật. Nam sinh anh tuấn cao lớn, hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt hơi mỏi mệt.

Lư Dục Hiểu muốn nói lại thôi, "Cậu ấy là...."

Lão Cẩu xen mồm, "Đó là hot boy của trường chúng ta, Thừa Lỗi."

Thật sự là hot boy. Vừa mới vào học không lâu, Thừa Lỗi đã nhờ nhan sắc nổi bật mà nổi tiếng khắp Kim Trung, được bình chọn là mỹ nam hạng nhất năm 2011.

Lão Cẩu sờ sờ mặt, nhướng mày, "Mình cảm thấy cậu ta lớn lên còn không có soái như mình đâu, nhìn thật là nữ tính."

Lư Dục Hiểu thấp giọng mắng cậu ta một câu không biết xấu hổ, lão Cẩu cũng không ngại, đẩy hai nữ sinh lên phía trước, "Nhanh lên, không kịp vào hàng sẽ bị ghi tên."

Ngoại trừ lớp 12 không cần tham gia nghi thức chào cờ, thì hai khối lớp dưới đều phải có mặt đầy đủ. Lớp 10 đứng phía trước, tiếp theo sau là lớp 11.

Đi vào sân thể dục, ánh mắt đầu tiên của Lư Dục Hiểu là nhìn thấy Dư Bắc Huy. Nhà cậu ta ở đầu hẻm Yên Đại, cũng là một trong ba đứa bé cùng sinh năm 1999.

Dư Bắc Huy ở lớp 3 ban xã hội, ở trên lớp của Lư Dục Hiểu một tầng, nhưng vào lúc xếp hàng thì đứng kế bên.

Thân là nam sinh hiếm hoi ở ban xã hội, Dư Bắc Huy lớn lên cũng đẹp mắt, dáng người cũng cao hơn người khác không ít.

So với các nam sinh còn đang ở một mét sáu, một mét bảy, cậu ta đã giống như cây gậy trúc, cao ngất đến một mét tám, còn có xu hướng cao hơn nữa.

Dư Bắc Huy cùng mấy người anh em của cậu ta đi chung một nhóm. Mày kiếm tóc húi cua, tràn ngập hơi thở trưởng thành, hoàn toàn không có cùng cảm giác với Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu vốn không muốn gọi Dư Bắc Huy, không nghĩ rằng lại bị mấy anh em của cậu ta phát hiện trước.

"Chị dâu!" Năm tên nam sinh mười phần khí lực mà hô to lên, chọc đến toàn bộ người xung quanh đều nhìn qua.

Lư Dục Hiểu bỗng nhiên tức giận, bàn tay đánh vào từng người từng người, "Ai, là, chị, dâu, của, các, cậu!"

Dư Bắc Huy đứng ở trước mặt Lư Dục Hiểu, đôi tay cắm ở trong túi, cà lơ phất phơ nói: "Bọn họ đều kêu quen miệng, cậu nhịn một chút, coi như chừa mặt mũi cho mình." Nói xong, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Giữa trưa kêu Tiểu Ngư cùng ăn cơm"

Tiểu Ngư là em gái Dư Bắc Huy, Dư Nam. Cô bé năm nay mới vừa thi đậu Kim Trung, bây giờ còn đang trong hàng ngũ lớp 10.

Lư Dục Hiểu cùng Diệp Thanh Thanh liếc nhau, các cô vừa mới hẹn nhau cùng nhau đi ăn trưa. Dư Bắc Huy nhìn ánh mắt của hai người đã hiểu rõ, nói: "Bạn học mới nếu không ngại thì cùng đi đi?"

Không chờ được tiếng trả lời, đột nhiên trong đám người lại một trận xôn xao, một đám nữ sinh hoa si khẽ kêu.

"Sư huynh lớn lên thật là soái~"

"Có phải là hot boy đó không!"

"Ha ha, các cậu nhập học trước chẳng lẽ chưa từng nghe qua Dương Huy Tường hay còn gọi là Thừa Lỗi sao?"

"Cậu ta chính là Thừa Lỗi ? Quả nhiên là danh bất hư truyền."

Trong một đám người nóng nảy, tiếng nói của Hứa Điển giống như lớp băng, nhẹ nhẹ mà lại lạnh lùng, "Xếp hàng tập trung vào, không được nhìn đông nhìn tây, không được nói chuyện."

Lư Dục Hiểu ngoan ngoãn xếp hàng, nhìn về phía Dư Bắc Huy, làm một động tác, "Chờ lát nữa lại nói chuyện với cậu".

Lão Cẩu phía sau "á" một tiếng, chọc chọc cột sống Lư Dục Hiểu, "Nè, cậu cùng Dư Bắc Huy thật sự là có qua lại với nhau à?" Thấy cô không để ý, lại tiếp tục chọc.

Lư Dục Hiểu không thể nhịn được nữa, quay đầu mắng: "Cậu đủ chưa!"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay to đè đỉnh đầu cô lại, xoay mặt cô trở về.

Thừa Lỗi rũ đôi mắt, biểu tình nhàn nhạt.

Đa số nữ sinh đều tò mò nhìn qua, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Bút bi của Thừa Lỗi chuyển động trên quyển sổ, vẽ ra một hình cung. Thừa Lỗi nhẹ hé môi, tiếng nói thanh lãnh lười biếng lại vang lên.

"Lớp 2 ban xã hội Lư Dục Hiểu, bị ghi tên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro