Thơm một cái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày mang bánh tặng cho mẹ jihoon, haruto ngày nào cũng qua nhà anh chơi. Thiếu điều mang quần áo giày dép sang nữa là thành nhà haruto rồi. Mẹ haruto mấy hôm đều không thấy con trai đi học về đúng giờ, có chút hốt hoảng. Sau mới biết hết giờ học là nó qua nhà jihoon luôn, chơi đến quên cả giờ giấc.

"ruto, con mà còn như vậy là mẹ cho con qua bên đó ở luôn." Cô giả vờ dọa, tưởng rằng nó sẽ sợ, nhưng nghe con trả lời xong, cô cảm thấy hình như đây không phải con mình nữa, nó tự nguyện bán thân sang nhà bên luôn rồi.

"thật ạ? Mẹ hứa rồi nhé. Con sẽ ở với jihoonie hyung cả đời." trả lời rất thành thật, còn vỗ tay nữa. Mẹ haruto chẳng biết mình nên cười hay khóc nữa đây này.

Còn mẹ jihoon thì cực quý haruto. Thằng bé luôn bám chặt lấy con mình, còn hay pha trò khiến jihoon bật cười. Cô cảm thấy hai đứa nhỏ rất dễ thương. Bây giờ, cô thường chuẩn bị hai phần quà chiều, một cho jihoon, một cho haruto.

-

"chị à, thật ngại quá. Thằng bé nhà em sang đây nhiều quá, em nói nó không được." mẹ haruto trên tay cầm một hộp bánh còn nóng hổi, mang sang cho nhà jihoon.

"không có việc gì. Chị chỉ sợ em ở nhà sẽ buồn thôi." Mẹ jihoon cũng có mắt cười y hệt thằng nhỏ, khi cười lên cảm tưởng như mặt trời cũng không tỏa sáng bằng. "sau này chị gả jihoonie qua nhà em để bù nhé."

"được! Ruto cũng thích anh nhỏ lắm."

Vừa nói dứt lời đã thấy giọng nói chả haruto và giọng cười của jihoon từ xa vọng lại. Hai đứa đang nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi về phía nhà. Miệng haruto cứ liến thoắng kể một câu chuyện gì đó, jihoon đi bên cạnh thì chỉ cười vui vẻ một cách đang yêu

Như này... Có phải nên gả luôn không?

"hai đứa nhỏ về rồi, em cũng vào nhà chơi luôn cho vui." Mẹ jihoon niềm nở mời mẹ haruto vào. Mẹ haruto ngại ngùng hết cỡ, con mình đã hay ở đây rồi, giờ lại còn cả mình nữa. "đừng ngại, càng đông càng vui mà."

"mẹ!" haruto thấy mẹ từ xa bèn kéo tay jihoon chạy tới. Jihoon đứng bên cạnh, thấy người lớn thì cúi người rất ngoan ngoãn "cháu chào cô ạ."

Mẹ jihoon nói một hồi thì cũng thuyết phục được mẹ haruto vào nhà. "thằng bé ruto lớn nhanh thật đấy. Mới vài tháng mà chị thấy nó cao lên nhiều lắm, cao bằng con chị rồi." cô vừa nói vừa gọt trái cậy, mẹ haruto cũng đứng bên cạnh phụ giúp.

"sau này cao hơn mét tám không chừng."

Nói thêm vài ba câu thì nghe thấy tiếng jihoon la lên "ruto yah! " hai mẹ nghe thấy thì giật mình, vội chạy ra xem có chuyện gì. "ruto, con đang làm gì đấy?" những gì cô thấy là con cô đang ôm jihoon cứng ngắc, cái mỏ cứ chu chu.

"ruto cứ đòi thơm con ấy!" jihoon phụng phịu đi mách mẹ. Mẹ haruto định đi tới tách hai đứa ra thì bị mẹ jihoon ngắn lại "kệ tụi nó, ruto sẽ dỗ được jihoonie mà em."

"cho em thơm một cái thôi." haruto giơ ngón trỏ lên, mắt long lanh vận dụng hết công suất, "jihoonie không thích em à?"

Jihoon lúng túng, sợ mình vừa làm em buồn "k-không phải thế." Cậu im lặng một lúc rồi nhìn haruto "một cái thôi đấy."

𝓜𝓪𝓻𝓲𝓼.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro