Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Trọng Đại - cậu cả của một tập đoàn đá quý PR hàng đầu ngày hôm qua còn uy nghiêm lẫy lừng, danh tiếng vang xa. Vậy mà giờ đây anh không làm gì ngoài việc chìm vào bia rượu để quên đi nỗi buồn khi mối tình đầu đã phản bội anh mà cao chạy xa bay với người đàn ông khác. Anh yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Cơn nghiện rượu càng ngày càng tăng cùng với nỗi nhớ về cô ấy. Anh phá hết mọi thứ có thể, anh hủy hoại bản thân nhưng anh đâu biết rằng có người hàng đêm cũng vì anh mà đau lòng, vì anh mà rơi nước mắt.
Cậu lúc nào cũng mang danh bạn thân mà đi bên anh, cùng anh đi đến những quán bar uống rượu để quên đi chuyện đời. Cậu không uống, chỉ bi thương nhìn anh:
- Văn Đức à, tôi phải làm sao đây ?
Cậu không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh bằng đôi mắt buồn, cậu gượng một nụ cười an ủi. Uống đến say khướt, cậu vất vả đưa anh về nhà. Bác quản gia cũng như thói quen mà mở cửa cho cậu. Đưa anh Lên căn phòng lúc nào cũng sáng đèn, sạch sẽ dường như chưa từng có những trận đập phá. Đưa anh lên giường, đắp chăn cho anh, cố nén nước mắt mà nhìn khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã thanh than đang ngủ của anh mà cậu thấy đau lòng. 
Nước mắt bất chấp lý trí mà lăn dài trên má, xoay lưng bước đi liền bị đôi bàn tay lạnh buốt nắm lấy, anh đè cậu xuống giường, hôn ngấu nghiến đôi môi anh đào nhỏ của cậu, cơ thể cậu bất chợt run rẩy. Cố vùng vẫy để rồi khi anh gọi cậu bằng tên người con gái đó, cậu như rơi vào khoảng không vô định, cơ thể như đình chỉ mọi hoạt động mặc kệ anh đang phát tiết trên người cậu. Cơn đau lan truyền khắp cơ thể. Đau cả thể xác lẫn trái tim, thì ra trong tim anh chưa hề có cậu.
Hôm sau tỉnh dậy, anh bàng hoàng khi nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn làn da tái nhợt đang nằm trong lòng mình. Đôi môi anh đào giờ phút này không còn một giọt máu. Phần thân là một màu trắng đục hoà lẫn với máu khiến cho anh hoảng hốt mà lay cậu dậy:
- Văn Đức à!!!  Cậu có sao không? Trả lời tôi đi! 
Cậu mệt mỏi tỉnh dậy với khuôn mặt sơ xác, đôi mắt sưng to cùng giọng nói khàn khàn:
- Không..! Em không sao.
- Nằm yên đấy để tôi gọi cho vợ chồng Dũng Trọng.
- Không cần đâu mà. Em... Không sao!
Văn Đức liều mạng xoay người chợt động vào phần thân đau nhức.
- Rồi! Cậu đừng quá khích!  Anh im lặng một hồi rồi lên tiếng:
- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý. Tôi chỉ nghĩ cậu là...
- Em biết là anh không cố ý - cậu hét lên cắt ngang lời nói khiến anh bàng hoàng.
- Em biết là anh vẫn còn yêu cô ấy. Biết rằng anh vẫn nhớ cô ấy nhưng Huệ Như không phải em và em cũng không phải cô ấy. Người con gái anh yêu là Dương Huệ Như chứ không phải là Phan Văn Đức em. Em biết dù em có yêu anh bao nhiêu thì trong tim anh vẫn là không có em. Nhưng làm ơn, em xin anh đừng đối xử với em như cách anh đang đối xử với Huệ Như. Cậu nức nở khóc, những giọt nước mắt mặn chát hằng đêm cậu vất vả giấu đi, vậy mà cư nhiên lại rơi trước mặt anh khiến cho anh bàng hoàng:
- Anh xin lỗi!  Anh... Anh - Trọng Đại ngập ngừng không biết nói làm sao với cậu.
Văn Đức vội đứng dậy đôi chân gầy run rẩy, những dòng trọc bạch chảy dài từ đùi non xuống sàn nhà. Bộ dạng khó nhọc nhặt quần áo rơi trên sàn lạnh buốt, chưa phải mùa đông mà sao tim cậu lạnh quá. Anh chỉ biết đứng đó nhìn cậu chật vật đến khi thân ảnh đó đổ rạp xuống nền đất, anh vội vàng chạy đến bên cậu. Đối diện với anh không còn là khuôn mặt với nụ cười dịu dàng mà thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy nước mắt:
- Nguyễn Trọng Đại! Em xin anh!  Em không cần anh yêu em nhưng xin anh hãy cho em bên anh dù anh coi em là thế thân của cô ấy cũng được. Em... Xin...
Tiếng nói ngắt quãng rồi tắt hẳn khi cậu ngất đi.  Cơ thể cậu bây giờ nóng đến doạ người. Vội vàng gọi cho Bùi Tiến Dũng và Trần Đình Trọng, hai người họ đều là bạn thân của anh và cậu. Tiến Dũng và Đình Trọng đều là bác sĩ cho một bệnh viện lớn trong và ngoài nước. Đình Trọng vừa đến liền đẩy anh và Tiến Dũng ra ngoài để có thể một mình đi khám cho Văn Đức.
Ở ngoài phòng khách là một bầu không khí ngột ngạt và im lặng. Tiến Dũng nhìn Trọng Đại hồi lâu rồi bất chợt lên tiếng:
- Văn Đức... Em ấy nói rồi phải không?!! 
- Nói... Nói gì cơ chứ! Trọng Đại ấp úng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#314