CHUYỂN VER[HUNHAN]ÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Đam mỹ ) (Đoản văn) (Hunhan) Ái

Tác giả : Mie

Thể loại ; Đam mỹ , đoản văn , phong lưu băng lãnh công x nam kỹ thụ , ngược luyến tàn tâm

Nhân vật : Ngô Thế Huân , Lộc Hàm

Tình trạng : Hoàn

Nói lại: fic này là của chị Mie, mình là fan cuồng đam mĩ của chị Mie nên mình đọc thấy hay và chỉ COP lại thôi chứ KHÔNG PHẢI fic của mình nên mấy bạn nhớ rõ để tránh gây war. Đọc truyện vui vẻ ^^

-------------------------------

Nhất dạ tịch mịch nghe rõ từ thư phòng vang lên tiếng thở dốc kịch liệt . Hai nam nhân đang quấn quýt môi lưỡi không rời , kẻ thượng không ngừng tiến tiến xuất xuất vào bên trong kẻ áp dưới thân

" Ân....Bệ hạ ....người ...a" Kẻ dưới thân vết nhuận hồng rải rác khắp cơ thể , cố sức điều hoà nhịp thở

Khi tình cảm mãnh liệt đi qua , kẻ phía trên liền đứng dậy , mặc lại y phục , ý định chuẩn bị rời đi

" Đừng ...đi . Bệ hạ , xin người hãy ở lại một đêm với Hàm nhi " Kẻ bị áp lúc này quỳ dưới thân người cao lớn của nam nhân kia cầu xin

" Hỗn xược , ngươi cùng lắm chỉ là một kỹ , thân thể nhơ bẩn , bất luận kẻ nào có tiền đều có thể thượng ngươi . Bản thân như vậy có tư cách gì mà cầu xin ta " Ngô Thế Huân đẩy mạnh Lộc Hàm , khuất tay áo ra , không lưu tình mà ly khai

Ánh nến le lói chiếu sáng trong đêm đen đặc , thân ảnh nhỏ bé cố sức ôm lấy cơ thể , thu mình về một góc , cảm giác chung quanh chỉ là băng giá

Lệ châu lành lạnh trên má , nghe âm u tiếng nức nở cùng tiếng gió như bản sáo ảm đạm , phân biệt ly khai

Đúng ! Ta là kỹ . Vạn người cưỡi , trăm người đè , già trẻ giàu nghèo cứ có tiền đều có thể thượng ta . Ta bần tiện , cuối cùng vẫn không sánh được với cẩu

Ta vốn sinh ra ở chốn hoa nguyệt này , lấy gì làm trong sạch mà thỉnh cầu ?

Người là bệ hạ , là đế vương phải gánh vác cả xã tắc giang sơn .......

Người còn có hài tử , còn có ái nhân của mình là hoàng hậu

Ta suy cho cùng cũng chỉ là một tên kỹ nam nhơ nhuốc để vạn người giày vò , hành hạ

Ta không thể lập nên chiến công hiển hách cho đất nước , không thể sinh hạ cho ngươi một hài tử cho nên cùng lắm cũng chỉ là công cụ để ngươi thoả mãn dục vọng

Nhưng ông trời đã không động lòng trắc ẩn , mặc dù ngươi là như vậy nhưng lòng ta hoài si tình , bất luận mọi chuyện

Tịch mịch đối với ta là nỗi sợ hãi lớn nhất , thân phụ ta đã sớm ra đi . Ta đời này cũng mong có một người thực tâm yêu thương ta .....Ha Hả điều đó là quá xa vời

Những lúc hoan ái , trong lúc cuồng nhiệt ta luôn cố gắng cảm thụ mọi ân tình ngươi đối với ta . Ta chỉ mượn chút ấm áp của đế vương đại quốc để dựa vào , dù rằng cũng chỉ thoảng qua như phong lưu bụi trần

Yêu một người....

Là khó khăn khôn cùng đến vậy sao ?

Không sớm không muộn , ngươi chán ghét ta

Ta liệu biết đi về đâu đây ?

Mỗi ngày ta đều tự hỏi chính bản thân

Cuộc vui ròi cũng sẽ lãnh đạm phai tàn trong cô đơn

Hoa nơi chốn sương nguyệt sớm lụi dần

Liệu lúc đó ....có kẻ nào lưu tâm nuối tiếc ta nữa không ?

Tiết trời bây giờ là Đại hàn , hoàng đế Ngô Thế Huân đang ngự tại thư phòng , bỗng Mã công công từ đâu chạy đến bẩm báo , bộ dáng hấp tấp

" Bẩm bệ hạ , đã truy ra được kẻ lấy trộm cống vật Giang Nam "

" Là kẻ nào ?! " Thế Huân tức giận trừng mắt quát lên

" Bẩm...bẩm là tên kỹ Lộc Hàm ạ " Mã công công run sợ trước uy long của hoàng đế

" Lập tức giáng chỉ xử tử . Hắn thật không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi , tội trạng tày đình "

Lộc Hàm còn đang ngồi trên chiếc xích đu nơi vườn thượng uyển ngắm tuyết rơi còn không hiểu nguyên do quan binh lại đến áp giải hắn , một mực nói đến pháp trường

Tuy tâm không rõ mình phạm tội gì nhưng đã hiểu được phần nào cuộc sống hậu cung . Đối với sủng nam , đến đoạn đời cuối cùng sớm đã biết trước nhưng lại không ngờ có thể tử trong ngày sinh thân (ngày sinh nhật í )

Lộc Hàm quỳ xuống thỉnh cầu Thế Huân : " Bệ hạ , biết phận mình phải chết cho nên mong muốn của Lộc Hàm là được tự tay hạ sát chính bản thân mình

Cầm chắc lấy thanh đoản kiếm trong tay , y kiên định nhìn nó , chậm rãi nhắm mắt lại

Thân phụ , con sớm được thoát kiếp bi ai rồi , đợi con

"Phập " Y cắm sâu thanh đoản kiếm vào thân mình , cảm giác thuỵ nhãn nhắm nghiền lại thoạt trông rất nhẹ nhàng nhưng đặt ở vị trí của y , là vạn lần thống khổ

Huyết đỏ nhiễm trên y phục màu trăng của y , thân thể hiu quạnh chẳng một ai nâng đỡ

Đúng lúc , Hoàng hậu nương nương là Tô Duệ Duệ đột nhiên nở nụ cười quỷ dị , đám hạ nhân theo sau cùng hùa đồng theo . Ngô Thế Huân cảm thấy có chút kỳ lạ , bỗng chiếc trâm vàng khảm ngọc rơi ra từ trong túi áo của Tô Duệ Duệ

Khoan ....đó chẳng phải là cống vật Giang Nam dâng sao !? Nhưng rõ ràng là Lộc Hàm đã lấy trộm rồi đem bán cơ mà

Tô Duệ Duệ thất kinh , nhất thời á khẩu , miệng lắp bắp cư nhiên không thành lời

A ; Lộc Hàm

Ngô Thế Huân chạy đến bên nơi y nằm , khẽ nâng người y dậy , nhìn sâu vào đôi mắt long lanh vốn u buồn

Lộc Hàm còn thở nhưng là hấp hối , chẳng còn nhiều thời gian nữa

" Bệ hạ ....Ta tuy là kỹ nhưng cũng là người ...tâm ta trong sạch , ta không hề lấy trộm cống vật "

Thế Huân nghe những lời này toàn tâm đau nhức

" Có thể ...vạn người thượng ta ...nhưng ta duy nhất ....chỉ yêu một "

" Là ai " Thanh âm trầm thấp của hắn ghé vào bên tai y

" Một kẻ băng lãnh tên Ngô Thế Huân , người ...ta ...yêu không có khả năng yêu lại ta .....hức ...mong rằng kiếp sau có ...thể ...có một người yêu thương ta thật lòng

Lời nói yếu ớt dần rồi như biến mất vào thinh không , thuỵ nhãn cũng nhắm nghiền lại , một đoạn sáo trúc tang thương không rõ là kẻ nào thổi vọng đến

Khúc Loạn Hồng sầu thảm tiễn đưa một phận bạc mệnh về cõi vĩnh hằng , duy chỉ còn một kẻ còn đương tiếc nuối , tâm thức đau đớn đến khó tả , kẻ đó gào lên hai tiếng " Lộc Hàm " rồi giọt lệ cũng tự rơi trên má vị đế vương đại quốc

Chỉ còn là hoa cũ mộng khờ dại

Tan đi trong mưa vô tình

Giọt lệ rơi tận tâm cam , tan biến một cuộc tình ái

Nghe tiếng gió u uất lạnh buốt

Chìm vào giấc mộng cuồng si

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro